Chương
Cô trực tiếp đi tới trên ghế sô pha ngồi xuống, sau đó hai tay chống lên bàn, hai má dần dần đỏ lên: “Anh muốn cùng em ở bên nhau.”
Bên tai vẫn còn vang lên một giọng nam mạnh mẽ, tim Lý Lan Hoa đập mạnh, trong lòng tựa như có con nai đang nhảy loạn. Anh ta….. Muốn ở bên cô ấy? Trong đầu Lý Lan Hoa trống rỗng chỉ còn lại câu nói này không ngừng lặp đi lặp lại nhiều lần.
Cô không phải nằm mơ, anh ta đã thổ lộ với cô, cô lấy tay che mặt, biểu cảm vừa xấu hổ vừa hưng phấn. Đêm nay không giống hôm qua, Lý Lan Hoa lại bị mất ngủ rồi. Cô ấy không ngừng trở người, trong lòng gợn sóng, có một cảm xúc không thể gọi tên đang len lỏi trong lòng cô.
Hôm sau Lý Lan Hoa tỉnh dậy từ trên giường, cô không rửa mặt liền chạy thắng đến doanh khu. Trần Văn Sáng theo thói quen thức dậy sớm, ngoài anh ta ra còn có rất nhiều binh lính cũng đã dậy. Lý Lan Hoa nhìn thấy anh ta trong nháy mặt. Anh ta là một người đàn ông có thân hình cường tráng, bờ vai rộng và đôi chân dài, và khí chất mạnh mẽ, anh ta thực sự là một cấp trên bẩm sinh. Lý Lan Hoa cắn nhẹ môi, rồi chạy đến bên cạnh Trần Văn Sáng: “Chú nhỏ.”
Sau khi gọi xong Lý Lan Hoa nghĩ lại có chút cảm thấy không đúng, đỏ mặt gọi tên anh ta: “Này, Trần Văn Sáng.”
Trần Văn Sáng xoay người, sững sờ: “Hả?”
Nghe cô ấy gọi tên anh ta lần nữa không phân lớn nhỏ, khóe miệng anh ta bất giác cong lên. Anh ta nhìn cô gái nhỏ đang thở hổn hển trước mặt, tóc dài xõa sau đầu, tóc mái trên trán che khuất đuôi lông mày, khuôn mặt nhỏ nhăn bằng lòng bàn tay vẫn còn chút buồn ngủ, đôi mắt xinh đẹp, con ngươi đen trắng rõ ràng tràn đầy nét ngây thơ đang nhìn anh ta, trông cô lúc này tràn ngập ánh sáng mặt trời ấm áp tỉnh khiết làm trái tim bình yên của anh ta không ngừng gợn sóng.
Lý Lan Hoa đứng vững vàng ở trước mặt anh ta, bình tĩnh lại nhịp thở đầu đặn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị hỏi: ‘Chuyện hôm qua chú nói không phải là nói đùa đó chứ?”
Mặc dù trở lại trạm y tế, cô đã tát Thẩm Quân Sơn để xác nhận đây là mơ hay thực, cô cũng chắc chắn rằng mình không bị ảo giác hay có vấn đề về tai.
Nhưng cô ấy vẫn muốn gặp trực tiếp anh ta để kiểm chứng lại, như thế cô mới có thể yên tâm. Lỡ như anh ta chỉ đang đùa thì sao?
“Không.” Trần Văn Sáng vội vàng trả lời.
“Ừ” Lý Lan Hoa gật đầu, má cô nóng lên, khuôn mặt cô đỏ bừng lúc nào chính cô ấy cũng không biết. Lý Lan Hoa đưa tay ra sau lưng, cố gắng che giấu đi niềm vui trong lòng, và để cho bản thân không quá lộ liễu trước mặt Trần Văn Sáng nhưng khóe miệng cong cong vì vui của cô ấy đã phản bội cô ấy.bg-ssp-{height:px}
Đưa tay ra sau lưng, Lý Lan Hoa nghĩ đã cố gắng hết sức để che giấu niềm vui trong lòng và không để bản thân quá lộ liều.
Nhưng độ cong khóe miệng vân phản bội cô, giống như một đóa hoa sen xinh đẹp đang nở rộ lần đầu tiên.
Lý Lan Hoa vấn không yên lòng, nhíu mày nghi ngờ nhìn Trần Văn Sáng: “Anh… anh sẽ không đột nhiên hối hận chứ?”
“Không” Trần Văn Sáng cong môi cười.
Lý Lan Hoa đương nhiên rất hài lòng sau khi nghe lời khẳng định của anh ta, căm nhỏ khẽ nâng lên lộ ra vẻ kiêu ngạo trẻ con, chậm rãi nói với anh ta: “Em hiểu rồi, em sẽ suy nghĩ.”
Nói xong, Lý Lan Hoa xấu hổ quay người bỏ đi.
Sau khi hoàn tất phần việc bố trí, chăm sóc bệnh nhân, Lý Lan Hoa đi tới bàn làm việc của Thẩm Quân Sơn, dọn dẹp dụng cụ gọn gàng ngăn nắp. Cô nghe tiếng bước chân, quay đầu vây tay gọi bạn mình.
“Kim Mao, chịu tới rồi đó hả!”
“Biết điều chút đi!”
Thẩm Quân Sơn xi mặt mím môi. Lý Lan Hoa cong mắt mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống trước mặt cậu.