Chương
Tính ra thì bọn họ chỉ mới quen nhau được hơn một trăm ngày kể từ mùa giải ở Sài Gòn ngày ấy. Thời gian không quá dài nhưng đã đủ để hình bóng Lý Lan Hoa đã lặng lẽ xâm chiếm trái tim anh ta lúc nào anh ta không hay.
Trân Văn Sáng gọi điện thoại cho Triệu Thanh Chi để nhờ vợ chồng hai người tới. Vào một năm trước để từ chối Lý Lan Hoa anh ta đã tạo ra một sự hiểu lâm nhỏ, bây giờ để chứng minh cho Lý Lan Hoa hiểu rằng xung quanh anh ta không có bất kì người phụ nữ nào thì anh ta cần sự giúp đỡ của họ.
So với ngôn ngữ, anh ta thích giải thích một cách trực quan và hiệu quả hơn.
Lý Lan Hoa ngốc nghếch: “…“
Lý Lan Hoa mở to đôi mắt nhìn anh ta, không biết nói gì. Sau lưng Trần Văn Sáng mặt trời đã ngả về phía Tây, ánh sáng và cả bóng tối phủ xuống đôi mắt đen của anh ta. Đầu Lý Lan Hoa trống rỗng, vẻ mặt khiếp sợ giống như thấy ma:”Chú đang nói cái gì vậy?”
Cô ấy hình như đã nhìn thấy một Trần Văn Sáng giả mạo rồi, lại còn nghe người giả mạo kia thú tội nữa chứ, quá đáng sợ rồi. Trân Văn Sáng biết rõ vừa rồi Lý Lan Hoa đã nghe rõ những gì anh ta nói. Hôm qua khi ngọn lửa ghen tuông trong lòng anh ta nổi lên, anh ta đã sốc nổi hôn Lý Lan Hoa nhưng bị Lê Minh Hùng làm gián đoạn.
Sau khi trả lời cuộc gọi từ bộ chỉ huy, anh không quay lại tìm cô ấy nữa, anh cũng muốn để cho cô thời gian bình tĩnh lại, buổi sáng hôm nay vừa mới thức dậy lại bị thúc giục nên anh chỉ có thể lái xe về trụ sở tham gia một cuộc họp. Dựa vào thời tiết hiện tại và tình hình thực tế thì lũ lụt sẽ không còn là mối đe dọa. Trong hai ngày tới, tất cả các đội cứu hộ, bao gồm cả đội y tế của họ sẽ được sơ tán khỏi khu vực thiên tai. Tiếp đó, bộ chỉ huy sẽ cử thêm người đến để giải quyết việc ổn định lại cư dân và tái thiết lại vùng thiên tai.
Lúc anh ta từ trụ sở trở về đã là buổi tối, trở về anh ta lập tức đi tìm Lý Lan Hoa. Nhìn thấy cô ấy đang phân phát thuốc, anh ta đã quan sát rất kĩ biểu cảm trên mặt cô ấy. Sau đó khi nói hết những điều trong lòng anh ta với Lý Lan Hoa,thú thực lúc đó anh ta có chút lo lắng nhưng cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn nói ra. Anh ta thầm cười trong lòng, lân đầu tiên anh ta hồi hộp như vậy, anh ta đã đứng trước mặt cô bày tỏ lòng mình.
Trân Văn Sáng sắc mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Lan Hoa, cháu có thể suy nghĩ, sau đó hãy nói cho tôi một câu trả lời.”
Lý Lan Hoa có chút hốt hoảng,cô không nói gì liền quay lại khu cứu trợ.bg-ssp-{height:px}
Thây giáo Trương Bình không có ở đó, Thẩm Quân Sơn lại lười biếng ngồi xổm mò mấy lọ thuốc đã lâu không phân loại trong tủ. Lý Lan Hoa vấy tay gọi cậu ta: “Kim Mao, cậu tới đây đi.”
Thẩm Quân Sơn nghe thấy, liền bỏ mấy lọ trong tay ra sau đó chạy lại đứng trước mặt Lý Lan Hoa. Sau đó anh ta đột ngột bị một cái tát thẳng vào mặt. Thẩm Quân Sơn ôm đầu khóc một tiếng, trợn to hai mắt nhìn Lý Lan Hoa với vẻ mặt không thể tin được, nước mắt cũng sắp ứa ra.
“Đau không?” Lý Lan Hoa hỏi.
“Khốn kiếp, có thể không đau sao.”
Thẩm Quân Sơn bùng nổ, tức giận suýt chút nữa nhảy dựng, rống lên: “Lý Lan Hoa, cậu gọi tớ qua đây còn tát tớ, không phải vì bị anh ta chia tay nên đánh tớ chứ.”
Lý Lan Hoa không có nghe cậu ta than thở, ngược lại còn nhìn cậu ta cười †oe toét, tự lẩm bẩm nói: “Nếu đau, có nghĩa là không phải trong mơ, tớ không có nằm mơ…”
Nghe Lý Lan Hoa nói xong, Thẩm Quân Sơn suýt nữa tức ói máu: “Mẹ kiếp, cậu muốn biết có phải nằm mơ hay không, tại sao không đánh chính cậu đi chứ?”
Lý Lan Hoa hoàn toàn không nghe thấy anh ta nói gì bởi cô đang đắm chìm trong chính suy nghĩ của mình.