Chương
“Ừm, tìm cháu thay thuốc.” Trân Văn Sáng ra hiệu đùi phải của mình.
“Thật ra nơi này có rất nhiều bác sĩ có thể giúp chú thay mà!” Lý Lan Hoa nói, ý của cô ấy muốn bóng gió là anh không cần phải chờ cô.
“Miệng vết thương của chú là do cháu xử lý, nên có lẽ cháu sẽ rõ ràng hơn người khác.” Giọng điệu của Trần Văn Sáng vô cùng đúng mực, sau đó hờ hững nhìn lại cô ấy: “Buổi sáng tới bây giờ, chú vẫn chưa có thay thuốc đâu đấy.”
Lý Lan Hoa nghe anh ta nói vậy thì cau mày.
Vết thương của anh ta đều phải thay thuốc vào sớm và tối, nếu không sẽ khôi phục không tốt, cô ấy nhịn không được dài dòng nói: “Cháu đi lấy thuốc và băng gạc!”
Dời cái ghế lại cạnh bên canh ta, Lý Lan Hoa chăm chú thay thuốc cho anh ta.
Lúc này bên ngoài lều có hai quân nhân đang đi tới, đều là cấp dưới của anh ta, trên ủng chiến và cả ống quần đều đầy đất, giống như vừa trở về từ tuyến một vậy.
Tối hôm qua trời trong nên nước lũ không có tiếp tục dâng lên nữa, đây là một tin tức tốt, ngoại trừ đã phá giải được nguy cơ chống lũ bên ngoài nhưng đội cứu viện vấn phải tìm kiếm những hy vọng về khả năng sống sót của những người ở đấy mỗi ngày.
“Báo cáo!
Cấp dưới cúi đầu vô cùng đúng mực, cung kính nói: ‘Gần huyện Đồng Lân đã được tiến hành lục soát cứu viện toàn bộ, trước mắt đã đưa tất cả cư dân có cơ hội sống sót quay về, phạm vi của nước lũ khá lớn nên có lẽ, ngày mai phải vận dụng trực thăng để tiến hành công tác lục soát cứu viện!”
Mặc dù hai người đều đứng ở tư thế bộ đội tiêu chuẩn nhưng hình như cả hai đầu vô cùng mệt mỏi, trên mặt đều là mỏi mệt, phía dưới mí mắt thâm đen, nhìn qua có lẽ là do thiếu ngủ.
“Ừm.” Trần Văn Sáng gật đầu, lập tức nhăn mày nói tiếp: ‘Hai người các người bỏ chuyện đang nắm trong tay xuống, đi về nghỉ ngơi chút đi.”bg-ssp-{height:px}
“Đội trưởng Trần, chúng tôi không sao hết!” Hai người rối rít nói.
Ánh mắt của Trần Văn Sáng lạnh xuống, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Mặc dù chúng ta là quân nhân, nhưng cùng lúc đó chúng ta cũng là người, nếu đã là con người thì đều không phải là làm bằng sắt, đều cần phải nghỉ ngơi!
Chỉ cần nghỉ ngơi tốt thì mới có thể có đủ tinh thần tham gia công việc cứu viện về sau chứ, nếu không sẽ không chịu nổi, ngược lại sẽ trở thành vướng bận cho mọi người!
Mỗi quân sĩ trong tay của tôi đều là những người ưu tú, tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ người nào ngã xuống, càng không muốn vì ai đó mệt nhọc quá độ mà xảy ra nguy hiểm. Đi về nghỉ ngơi đi, đây là quân lệnh!”
Ở trong bộ đội, quân lệnh lớn hơn trời, không người nào dám không nghe theo.
Hai người kia lập tức hô lên: “RõI”
Lý Lan Hoa hơi mất tập trung nhìn về phía sườn mặt của anh ta, vừa rồi lúc tiếng nói của anh rơi xuống, kết hợp với bộ quân trang màu xanh lục, lộ ra gương mặt đẹp trai ngời ngời còn không hề có ý cười, cẩn thận và đầy uy nghiêm giảng giải vô cùng tuyệt vời nên càng phát ra thật rõ sự uy nghiêm của mình, cũng càng khiến người ta cam tâm tình nguyện đi theo anh ấy.
Đây là lần đầu tiên Lý Lan Hoa thấy vẻ mặt quân nhân này của anh ấy.
Trước kia cô ấy luôn muốn học y là vì muốn có thể ở gần anh ấy thêm chút nữa…
Muốn mình có thể đi vào thế giới của anh ấy, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.