Chương
Lần này là trực tiếp nói với Tiêu Tuấn Kiệt.
Mặc kệ là bộ đội miền Nam hay miềnBắc, Diêm vương Trần đều nổi danh khắp nơi, chỉ một ánh mắt lạnh lùng đã đủ cho người ta căng thẳng sống lưng.
“Không có!” Tiêu Tuấn Kiệt càng đứng thắng hơn , thở mạnh cũng không dám, vội vàng đưa tay chào một cái rồi nói: “Đội trưởng Trần, vậy tôi xin đi trước!”
Sau khi Tiêu Tuấn Kiệt rời đi Trần Văn Sáng liếc qua nhìn túi bánh kem tươi trong tay của cô ấy rồi nói: “Còn chưa ăn cơm trưa sao?”
“Đang chuẩn bị ăn đây!” Lý Lan Hoa trả lời lại.
Dường như Trần Văn Sáng rơi vào suy nghĩ một lúc rồi mở miệng: “Trong lầu của chú có hai hộp thịt bò khô, cháu đi theo chú, chú đưa nó cho cháu!”
“Không cần, ăn cái này là được rồi!”
Lý Lan Hoa lắc đầu từ chối.
Hàng lông mi vểnh cao hơi buông xuống, phía dưới ánh mắt là tạo ra hai bóng mờ nhạt, giống như là một chiếc quạt nhỏ, nhưng lại chứa chút xa cách.
Cô ấy dùng giọng điệu cung kính nói: “Chú nhỏ, cháu cũng bận việc của mình đây!”
Lý Lan Hoa nói xong thì lập tức cầm theo bánh kem tươi quay trở về lều vải của mình.
Trong con ngươi của Trần Văn Sáng hiện lên bóng lưng của cô.
Trước đó, mỗi lần kêu anh ta là chú nhỏ đều là nét mặt vui cười hiện lúm đồng tiền, nhưng bây giờ lại là giọng điệu lạnh như băng, cung kính kêu giống như kêu một người cha chú của mình vậy.
Trong lòng anh ta có loại cảm giác hôn loạn tứ phía, tìm không ra lối thoát.bg-ssp-{height:px}
Từ trong túi Trân Văn Sáng móc ra một điếu thuốc, lặng lẽ liếc xéo người bên cạnh.
Từ đầu tới cuối Lê Minh Hùng đều làm cảnh đi theo giờ lập tức ngẩng đầu lên nhìn trời, rồi nhìn lại xuống đất và nhìn vào không khí, tỏ vẻ vô cùng đứng đắn đàng hoàng nói: “Đội trưởng Trần, tôi không nhìn thấy gì hết!”
Đụng phải cục shit cũng không nhìn thấy nha!
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã tới chạng vạng tối.
Từ trong lều vải của mình, Lý Lan Hoa vội vàng trở lại điểm được sắp xếp chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân.
Vừa rồi có một đứa nhỏ bị đau dạ dày nhẹ, sau khi châm cứu xong thì đột nhiên nôn mửa liên tục, lúc ấy cô đang ở bên cạnh hỗ trợ nên trùng hợp là đống uế vật kia đều nôn hết lên người của cô, tất cả quần áo đều dính đầy mấy thứ kia.
Cái này không giống máu, bên trong có chứa vi khuẩn, cô đành phải trở về thay bộ quần áo khác thôi.
Lúc khom người tiến vào lều vải, liếc mắt một cái đã nhận ra bóng người trong đêm tối.
Cho dù là ngồi thì bả vai cũng rộng rãi, khí độ hiên ngang, rất có cảm giác tôn tại.
Tay phải Trần Văn Sáng đang đặt trên mặt bàn, ngón trỏ hơi co lại gõ nhẹ trên bàn, giống như là đang chờ cái gì đó.
Bước chân của Lý Lan Hoa hơi dừng lại, muốn giả bộ như không nghe thấy mà cứ cúi đầu đi thẳng vào trong.
“Lan Hoa.” Trần Văn Sáng gọi cô ấy lại.
Lý Lan Hoa không có cách nào giả bộ như không nghe thấy được nên đành quay đầu lại nhìn anh ta mỉm cười hỏi: “Chú nhỏ, chú tìm cháu sao?”