Trì Bối cười một tiếng, đưa tay ôm lấy cổ Tần Việt, ngửa đầu hôn cằm anh một cái.
Hai người đứng ở cổng lầu ký túc xá nữ trắng trợn khoe ân ái.
- --ĐỌC FULL TẠI
Mặc dù là buổi tối, nhưng bởi vì là mùa hè, lại là mùa tốt nghiệp co nên lúc này còn có khá nhiều bạn học đi ngang qua.
Thậm chí không ít người còn nhận ra Trì Bối, vậy người đàn ông đối diện cô… có thể nghĩ ra được là ai.
Đến lần thứ ba bị chỉ chỉ trỏ trỏ, Trì Bối trực tiếp kéo Tần Việt đi.
“Đi đâu?”
“Đi ăn cơm.” Trì Bối trừng anh một cái: “Em không có mặt là ngay cả cơm anh cũng không ăn đúng không?”
Nghe vậy, Trì Bối cong cong khóe miệng, nắm tay cô đung đưa: “Cũng không phải là không ăn.”
Chủ yếu muốn trêu chọc cô chút thôi.
Hơn nữa hôm nay quả thật tăng ca, ra khỏi công ty cũng không đói bụng nên muốn đến xem đồ không có lương tâm này thế nào rồi. Người này vừa rời khỏi mình, cả người đã giống như được bay cao, vô cùng nghịch ngợm, cũng không tim không phổi.
- --ĐỌC FULL TẠI
Cả một ngày không gọi điện nhắn tin cho Tần Việt, giống như là hoàn toàn quên mất người bạn trai này rồi vậy.
Hai người nắm tay đi đến cổng trường, từ sau khi Trì Bối đến công ty của Tần Việt làm việc, Tần Việt cũng chưa từng tới trường này, trái lại là trước kia lúc Trì Bối còn đi học, anh đã tới không ít lần.
Có rất nhiều lần Tần Việt ngồi trong xe nhìn thấy người ở bên ngoài, dáng vẻ lúc Trì Bối cùng bạn học dạo phố trở về, thỉnh thoảng còn có lúc cô và bạn học kéo tay cùng nhau băng qua đường. Quay lại nơi này, một vài hình ảnh trước kia đều hiện rõ mồn một trước mắt.
Trong nháy mắt hiện ra như thước phim.
Tần Việt chăm chú nhìn một lúc mới thu hồi ánh mắt nhìn người bên cạnh.
Sau khi cảm nhận được ánh mắt đặc biệt của anh, Trì Bối nghi hoặc nhìn anh một cái: “Làm sao vậy?”
Tần Việt suy nghĩ một chút, lắc đầu cười: “Đột nhiên nhớ tới một chút chuyện buồn cười.”
“Chuyện gì buồn cười?”
Tần Việt ngẫm nghĩ giây lát nói: “Nghĩ đến em.”
Trì Bối sững sờ, hờn dỗi liếc nhìn Tần Việt một cái, nói thầm: “Cái gì mà nghĩ đến em, nghĩ đến chuyện buồn cười của em sao?”
Tần việt nhướng mày, cong môi cười một tiếng: “Không phải.” Ánh mắt của anh chăm chú nhìn Trì Bối, nói khẽ: “Cũng chỉ là nghĩ đến em.”
Lúc nghĩ đến em, bất kể là dáng vẻ gì, khóe môi anh đều luôn có ý cười. Bởi vì đó là em, là người anh yêu.
Đó có lẽ là tình yêu, loại tình cảm khó mà dùng ngôn ngữ để thể hiện hết ra được, chỉ cần vừa nghĩ tới người ấy, cả thế gian bỗng chốc đều là nụ cười và hạnh phúc.
Trì Bối giật mình ngẩn ra mới hiểu được ý nghĩa câu nói này của Tần Việt. Cô im lặng cong cong khóe miệng, giữa hai lông mày tràn đầy ý cười, có chút thẹn thùng trốn tránh đề tài này: “Đi thôi, em dẫn anh đi ăn cái gì đó.”
“Được.”
Tần Việt mặc cho cô kéo mình đi.
Sau khi hai người ăn ở bên ngoài, Tần Việt lại đưa cô về trường học, hai người dính nhau một lúc rồi mới tách ra.
-
Ngày hôm sau Trì Bối và mấy người bạn cùng phòng cùng nhau gọi thức ăn bên ngoài, sau khi tùy tiện ăn một chút lại tiếp tục làm vài chuyện vụn vặt còn sót lại trong trường.
Có điều phần lớn thời gian đều là chơi đùa, ôn chuyện cũ và ngủ.
Bạn bè của Trì Bối không nhiều, cũng chỉ có mấy người ở ký túc xá là rất quen thân, cho nên việc ôn chuyện cũ này cơ bản không cần đến cô, ngược lại cùng bạn học trong lớp ăn bữa cơm, mặc dù không khí có chút lúng túng nhưng cũng may qua rất nhanh.
Hai ngày sau đó, buổi tối Tần Việt đều sẽ đến tìm Trì Bối cùng ăn cơm, lại cùng cô đi dạo một chút sau đó mới về nhà.
Chớp mắt đã đến ngày tốt nghiệp.
Tần Việt đúng hẹn mà tới, ngoại trừ Tần Việt ra, Trì Bảo và Cố Ngôn Lễ cũng đến. Mấy đôi Hoắc Gia Hành không đến cũng đều tặng quà tốt nghiệp tới cho Trì Bối.
Bọn họ toàn bộ đều là nể mặt Tần Việt mà tặng, điều này khiến Trì Bối kinh ngạc và bất ngờ. Điều này chứng minh quan hệ giữa Tần Việt và bọn họ thật sự rất tốt.
Quá trình tốt nghiệp thật ra có chút rườm rà, may mà cũng nhanh.
Sau khi làm xong bảo vệ tốt nghiệp gì đó, mọi người lập tức xúm lại chụp ảnh.
Sau khi Trì Bối cùng các bạn học chụp ảnh xong mới đi tìm Tần Việt. Tần Việt đang đứng cùng với Trì Bảo và Cố Ngôn Lễ, hôm nay anh ăn mặc nhàn nhã, nhìn thoáng qua còn khá trẻ trung giống sinh viên, đương nhiên...
Chỉ giới hạn ở bóng lưng thôi.
Ít nhất thì khí chất của anh vẫn rất trưởng thành, không phải già mà là loại cảm giác đàn ông chín chắn kia.
“Xong rồi sao?” Tần Việt nhìn cô, đưa tay vén tóc của cô lên sau tai.
Ánh mắt Trì Bối sáng lấp lánh gật đầu: “Xong rồi.” Cô nhìn về phía chị mình: “Chị, chúng ta tới chụp hình đi.”
“Được.”
Trì Bảo cười: “Ai chụp.”
Cố Ngôn Lễ và Tần Việt liếc nhìn nhau, Cố Ngôn Lễ ho một tiếng nói: “Tần Việt chụp.”
Kỹ thuật chụp ảnh của Tần Việt không tệ, trước kia thì hơi kém, nhưng bây giờ càng ngày càng tốt, là Trì Bối giúp anh luyện ra được.
Anh chụp cho Trì Bối và Trì Bảo mấy tấm, còn chụp hai tấm cho ba người các cô, cuối cùng Trì Bảo chụp cho chị mình và anh rể, Cố Ngôn Lễ lại chụp cho ba người bọn họ. Tóm lại là sau khi chụp được không ít hình, Trì Bối mới xem như hài lòng.
Trì Bảo đưa tay ôm lấy Trì Bối, mỉm cười nói: “Tốt nghiệp vui vẻ.”
Trì Bối cười, ngửa đầu nhìn chị mình: “Cảm ơn chị.”
Hai người đối diện nhau cười một tiếng, Trì Bảo nhìn cô, thật ra có một chút xúc động.
Chớp mắt một cái, cô em gái mà cô ấy vẫn luôn chăm bẵm, cô em gái lúc trước ngay cả cơm cũng không biết nấu, còn rất thích khóc kia cứ như vậy mà trưởng thành rồi. Trưởng thành rồi, cũng tốt nghiệp đại học rồi.
Còn tìm thấy một nửa kia của mình.
Trì Bảo luôn có một loại cảm giác nhà mình có con gái mới lớn, rõ ràng là trưởng thành rất lâu rồi nhưng mỗi khi đến thời khắc thế này vẫn có chút khó chịu không nhịn được.
Nếu như bố mẹ của bọn họ không xảy ra chuyện thì có phải cũng có thể nhìn thấy cảnh này hay không, bọn họ chắc chắn cũng sẽ cùng mình đến đây, đến buổi lễ tốt nghiệp của em gái mình.
Cô ấy đang nghĩ ngợi, Cố Ngôn Lễ vươn tay tới, nắm vuốt lòng bàn tay của cô ấy, hơi rũ mặt mày xuống nhìn cô: “Có mệt không? Chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi một lúc nhé?”
Trì Bảo hoàn hồn, cười một tiếng nói: “Em nói với Trì Bối một tiếng, muốn đi trước.”
Cố Ngôn Lễ không bất ngờ, gật đầu đáp lời: “Được, anh cùng em đi trước.”
“Ừm ừm.”
Thật ra là Trì Bảo muốn đến nghĩa trang, muốn đi thăm bố mẹ của các cô, tiện nói cho bọn họ biết tin tốt này.
Tính ra, cô và Trì Bối cũng rất lâu rồi chưa đi thăm bọn họ.
Sau khi nói với Trì Bối xong, Trì Bảo rời đi.
Trì Bối nhìn bóng lưng cô ấy thật lâu, quay đầu nói với Tần Việt: “Chị em có chút thương cảm rồi.”
Tần Việt ừm một tiếng, vuốt tóc cô: “Còn muốn chụp ảnh không?”
Trì Bối cười một tiếng: “Có chứ.”
Hai người tiếp tục chụp ảnh, trong buổi lễ tốt nghiệp này, bạn học của Trì Bối đều chứng kiến Tần Việt đối tốt với Trì Bối cỡ nào, không ít người nhìn rồi bắt đầu ghen tị.
Có điều những thứ này, Trì Bối cũng không để ý chút nào.
Cô trải qua cuộc sống của chính mình, không liên quan gì đến người ngoài.
-
Sau khi tốt nghiệp, Trì Bối và Tần Việt cùng nhau thu dọn đồ đạc về nhà.
Thật ra cũng không nhiều.
Đương nhiên Trì Bối vẫn về nhà mình, dùng lời của cô để nói, chưa kết hôn mà, trước hôn nhân quả thật là có ở chung, nhưng cũng vẫn cần thỉnh thoảng giữ một chút khoảng cách.
Tần Việt rất bất đắc dĩ đối với chuyện này.
Mấy ngày sau khi bận rộn tốt nghiệp, Trì Bối và mấy người Ôn Điềm Nhã hẹn đi du lịch tốt nghiệp.
“Đã quyết định đi đâu chưa?”
Trì Bối ngồi trên ghế sô pha nhận lấy trái cây mà Tần Việt ném qua, ừm một tiếng: “Muốn đi Tây Ninh.”
Ôn Điềm Nhã và Liễu Nhân Nhân muốn đi hồ Thanh Hải, muốn đi xem hoa cải, Trì Bối cũng quả thực chưa đi chỗ đó, chủ yếu là cô rất kén ăn, ăn không quen đồ ăn ở đó nên vẫn luôn chưa cùng Trì Bảo đi đến đó.
Nghe vậy, Tần Việt nhướn nhướn mày, hơi dừng lại: “Em muốn đi?”
Trì Bối ôm anh làm nũng: “Muốn đi, nhưng lại có chút không muốn đi.”
“Hửm?”
Trì Bối cười, ôm anh nói lời đường mật: “Phải đi một tuần, không nỡ xa anh.”
Tần Việt nhéo mặt cô, nói một câu: “Đồ lừa gạt.”
Rõ ràng là rất vui.
Tần Việt suy nghĩ một chút nói: “Đi đi, anh sắp xếp lái xe dẫn đường cho tụi em, sau khi trở về… chúng ta về thành phố S xem thứ?”
Thật ra trước đó đã muốn nói, muốn quay về chỗ đó xem một chút.
“Được.”
Thật ra Trì Bối cũng có suy nghĩ này, cô vẫn rất nhớ những nơi đã cùng Tần Việt đi qua, căn nhà nhỏ rách nát đó.
Nghĩ đến, cô hỏi: “Căn nhà đó, bây giờ cũng phá dỡ rồi nhỉ?”
“Ừm.” Tần Việt gật đầu nói: “Có điều anh mua lại chỗ đó rồi, sau này còn có thể quay về ở.”
Trì Bối: “…”
Kẻ có tiền đều như vậy à?
Tần Việt nhìn mặt cô là biết được trong lòng cô đang suy nghĩ gì, không nhịn được giải thích một câu: “Lúc ấy ngoại trừ muốn giữ lại một chút ký ức ra, đương nhiên cũng là bởi vì chỗ đó có không gian đầu tư.”
Đương nhiên, đây chỉ là lí do thoái thác nói cho Trì Bối biết.
Trì Bối không nhịn được cười, con ngươi đảo quanh “ồ” một tiếng: “Vậy à?”
Tần Việt nhìn cô một cái, bóp mặt cô hỏi: “Quyết định hành trình chưa?”
“Chưa đâu. Bọn họ còn đang thảo luận.” Trì Bối vạch ngón tay nói: “Thật ra bọn họ có mấy chỗ muốn đi, có lẽ sẽ đi theo lộ trình thông thường như những người khác.”
Tần Việt gật đầu, biểu thị đã hiểu.
“Anh sắp xếp ra một lộ trình cho tụi em nhìn thứ?”
“Được.”
Tần Việt theo phái hành động, mà loại chuyện này anh sắp xếp cũng cực kỳ tốt. Sau hai tiếng, Tần Việt đã sắp xếp xong cho bọn họ.
Trì Bối ôm Tần Việt hôn mấy cái, gửi lộ trình vào trong nhóm, nhận được sự tán dương của cả đám.
-
Hai ngày sau, toàn bộ hành trình của Trì Bối và mấy người Vu Tòng Hạm được Tần Việt sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần xuất phát dựa theo lộ trình Tần Việt sắp xếp mà đi du lịch thôi.
Hơn nữa Tần Việt còn đặc biệt sắp xếp cho bọn họ một tài xế, mỗi đoạn hành trình đều an bài vô cùng hợp lý, sẽ không quá mệt mỏi quá vội vàng, đối với mấy người mà nói điều này đã hoàn toàn vừa lòng thỏa mãn.
Trì Bối ra ngoài đi du lịch nhưng cũng không quên Tần Việt ở nhà.
Hai ngày đầu, Trì Bối rất vui vẻ, dù sao thì cũng không có Tần Việt trông coi, muốn ăn cái gì thì ăn, muốn chơi thế nào thì chơi, còn có thể thức khuya chơi điện thoại. Lúc ở nhà Tần Việt không cho phép cô thức khuya chơi điện thoại.
Nhưng hai ba ngày sau, Trì Bối bỗng cảm thấy mấy chuyện đó cũng chẳng là gì.
“Trì Bối.” Vu Tòng Hạm gọi cô: “Cậu nhớ giám đốc Tần nhà cậu rồi à?”
Trì Bối nhìn cô ấy một cái, “hừ” một tiếng: “Chủ yếu là cảm thấy phong cảnh ở đây cũng không khác mấy, chỉ khác là mênh mông thoáng đãng hơn chỗ chúng ta mà thôi.”
Đại Tây Bắc* chính là như vậy.
(*: Bao gồm Thiểm Tây, Cam Túc, Ninh Hạ, Thanh Hải, Tân Cương (năm tỉnh tây bắc) và một phần của Mông Cổ.)
Thật ra Trì Bối rất thích loại phong cảnh tự nhiên này, nhưng mà vẫn hơi nhớ Tần Việt.
Vu Tòng Hạm cười một tiếng: “Vẫn còn mấy ngày nữa là về rồi, cậu cố gắng chơi đi, sau này kết hôn rồi nói không chừng còn không có thời gian ra ngoài.”
Ôn Điềm Nhã ở bên cạnh bổ sung: “Kết hôn rồi có khi cậu ấy bỏ rơi chúng ta luôn.”
Nghe vậy, Trì Bối phản bác: “Tớ là loại người trọng sắc khinh bạn vậy sao?”
Ba người liếc nhìn nhau, đồng thanh trả lời: “Đúng.”
Trì Bối: “…”
Được thôi, cô thật sự chính là như vậy.
Mấy người cười cười nói nói, đến tối, lúc nói chuyện điện thoại với Tần Việt Trì Bối trốn trong chăn còn nhịn không được làm nũng với anh.
“Tần Việt.”
“Hửm?” Tần Việt nghe giọng nói yêu kiều mềm mại bên kia, công việc đang bận rộn trong tay cũng bất giác ngừng lại.
“Làm sao vậy? Hôm nay chơi vẫn vui chứ?”
Anh nhận được rất nhiều ảnh chụp mà Trì Bối gửi, có ảnh tự sướng của cô, còn có ảnh chụp phong cảnh, chỉ cần đi đến một nơi mới mẻ, thú vị cô sẽ chụp anh gửi về cho Tần Việt.
Mặc dù Tần Việt từng đi qua những nơi này, cũng không cảm thấy quá hứng thú, nhưng hình ảnh Trì Bối gửi tới, anh vẫn nghiêm túc xem từng tấm một, còn bình luận mấy câu.
“Vui.” Trì bối nói: “Chỉ là có chút nhớ anh.”
Nghe vậy, Tần Việt cười.
“Vẫn còn mấy ngày, lúc về anh đi đón em.”
“Thật sao!” Trì Bối kinh ngạc vui mừng nói: “Anh có thời gian à?”
“Có.” Tần Việt dỗ dành cô: “Thời gian đón bạn gái về nhà chắc chắn là có.”
Cho dù không có thì cũng sẽ sắp xếp cho có.
“Được, vậy anh đợi em về nhà.”
“Ừm.”
Mấy ngày sau đó, Trì Bối thật đúng là chơi bung xõa, cùng bọn Vu Tòng Hạm chơi đến quên mình.
Bốn người ký túc xá bọn họ sẽ thường cùng nhau đi du lịch, đây coi như là du lịch tốt nghiệp cũng coi như là một dấu mốc đánh dấu việc chính thức bước vào xã hội.
Sau khi trở về, mỗi người đều phải bước vào cuộc sống công việc có quỹ đạo. Sau này có muốn thả lỏng, tùy ý muốn đi là đi như vậy, đoán chừng sẽ rất khó.
-
Ngày trở về, thời tiết rất tốt.
Ánh mặt trời chói chang chiếu rọi làm Trì Bối choáng váng.
Ngủ cả chuyến bay, vừa xuống máy bay, Trì Bối đã muốn gọi điện thoại cho Tần Việt, kết quả còn chưa kịp gọi đi thì Tần Việt đã gọi đến trước rồi.
“Xuống máy bay rồi?”
“Đúng.”
Tần Việt cong môi cười một tiếng: “Chờ em ở cửa ra vào, đi lấy hành lý trước đi.”
“Vâng.”
Sau khi lấy được hành lý đi ra ngoài, Trì Bối liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông đang ở một bên chờ mình.
Tần Việt đứng cách đó không xa, hẳn là từ công ty chạy tới, còn mặc áo sơ mi trắng, tay áo sơ mi xắn đến cánh tay, anh rơi rũ mặt xuống, đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Trì Bối nhìn chăm chú một cái, còn chưa gọi anh thì Tần Việt đã ngước mắt nhìn về phía cô bên này.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, một cái chớp mắt tiếp theo, Tần Việt không chần chờ chút nào đi về phía cô.
“Về rồi.” Anh rũ mặt mày, ánh mắt sáng rực nhìn Trì Bối.
Trì Bối gật gật đầu: “Ừm.”
Tần Việt đưa tay nhận lấy hành lý của cô, lên tiếng chào hỏi ba người sau lưng, sau đó nói: “Anh tìm tài xế tới đưa mọi người về nhà.”
Nghe vậy, ba người cảm ơn liên tục không ngừng: “Cảm ơn giám đốc Tần.”
“Giám đốc Tần vất vả rồi.”
“Giám đốc Tần, vậy tụi em đi trước đây, không quấy rầy anh và Tiểu Bối Bối nữa.”
Tần Việt bật cười, cong cong khóe môi: “Cảm ơn.”
Ba người được lái xe của Tần Việt đưa về. Sau khi nhìn bọn họ lên xe, Tần Việt mới cùng Trì Bối trở về nhà.
Chỉ có điều sau khi lên xe, Trì Bối đã không nhịn được nhìn người bên cạnh, đưa tay chọt chọt cánh tay anh tỏ vẻ nghi hoặc: “Sao anh không có chút kích động nào vậy?”
“Hửm?” Tần Việt nhướng mày: “Kích động cái gì?”
Trì Bối hừ một tiếng, nhìn anh một cái: “Có phải lâu không gặp vậy mà anh cũng không nhớ bạn gái không? Em biết ngay là anh không yêu em mà.”
Một mình cô bắt đầu diễn kịch.
Nghe cô nhỏ giọng lầm bầm, Tần Việt nghiêng đầu nhìn cô ý tứ sâu xa: “Buổi tối sẽ nói cho em biết anh nhớ em cỡ nào.”
Trì Bối: “…”
Hoàng khang* đột nhiên không kịp chuẩn bị, cô không chịu được.
(*: Gốc là 开黄腔: Khai hoàng khang: Phương ngữ của Tứ Xuyên và những nơi khác, có nghĩa là nói chuyện vô nghĩa, lời nói không liên quan, làm trò cười cho thiên hạ, nói lung tung không có căn cứ. Trong tiếng Đài Loan dùng để chỉ những trò đùa khiêu .)
Cô làm nũng với Tần Việt: “Tần Việt, em mệt rồi.”
“Về nhà tắm rửa nghỉ ngơi.”
“Ừm ừm,” Trì Bối nói thầm: “Cũng đói bụng nữa.”
Tần Việt bật cười: “Trước tiên nấu cơm cho em, em đi tắm, lúc ra là có thể ăn được rồi.”
“Được.”
Hai người ở trong xe ríu rít, nói đến một vài chuyện vụn vặt trong cuộc sống, nhưng thực ra vô cùng ngọt ngào.
-
Sau khi về đến nhà, Trì Bối tắm rửa, Tần Việt đi nấu cơm cho cô, làm món ăn mà cô thích.
Còn thuận tay gọi điện thoại cho Trì Bảo báo bình an.
Đợi Trì Bối tắm xong thì cùng ăn cơm.
Một đêm này Trì Bối thật sự mệt mỏi, Tần Việt cũng không giày vò cô, dỗ dành cô an ổn đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau là ngày 20 tháng 6.
Hôm nay, thời tiết rất đẹp.
Ánh nắng tươi sáng, sáng sớm còn nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, tối hôm qua Trì Bối ngủ ngon, buổi sáng thức dậy tâm trạng cũng tốt.
Chủ yếu là về tới nơi mình quen thuộc, thế nào cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Cô vừa từ trên giường bò dậy, Tần Việt từ phòng tắm đi ra nhìn thấy cô.
“Trì Bối.”
“Làm sao vậy?”
“Đợi chút nữa chúng ta đi ra ngoài một chuyến.”
Trì Bối sửng sốt, nhìn anh kinh ngạc: “Đi đâu?”
Tần Việt dừng lại một chút, đột nhiên đến gần về phía cô bên này, cúi người khom lưng nhìn cô, từng câu từng chữ nói: “Hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn chứ sao.”
Trì Bối: “…”
Cô kinh ngạc nhìn về phía Tần Việt, hỏi theo bản năng: “Lời trước đó anh nói với em không phải là nói đùa à?”
Trước đó Tần Việt cũng từng nhắc đến chuyện này, nói hai người đi đăng kí kết hôn. Đối với việc này Trì Bối không có ý kiến gì quá lớn, tình cảm của bọn họ cũng đã ổn định rồi, kết hôn là chuyện đương nhiên.
Cho nên lúc Tần Việt nói cô tưởng rằng anh thuận miệng hỏi một chút thôi nên nhanh chóng đồng ý.
Sau đó Tần Việt còn hỏi cô chuyện hôn lễ linh tình thì bị Trì Bối từ chối. Cô cảm thấy hôn lễ có thể làm nhỏ xinh, ấm áp một chút là được, cô thích du lịch kết hôn hơn.
Chẳng qua là trước mắt, cô cảm thấy có thể đăng kí kết hôn trước, qua hai năm nữa hoặc là sau khi có con rồi thì lại làm hôn lễ, nói thật Trì Bối rất thích để con mình làm hoa đồng*.
(*: Chỉ những đứa trẻ ôm hoa đi rải hoa trong đám cưới.)
Sau đó Tần Việt không nhắc đến chuyện này nữa, mà bây giờ…
Cô trợn tròn mắt nhìn Tần Việt: “Trước đó anh không nói đùa à?”
Tần Việt nhìn cô một cái, bóp gương mặt cô hỏi: “Khi nào thì anh đùa với em những chuyện như thế này?” Anh cúi đầu, hôn khóe miệng cô một cái, đè nén giọng điệu hỏi: “Hôm nay đi đăng kí, được không?”
Trì Bối cười: “Được.”
Làm sao có thể không đồng ý với anh được cơ chứ, cô cũng muốn gả cho anh mà.
Sau khi đồng ý, hai người ăn sáng, chọn một bộ đồ đôi rồi ra ngoài, đi thẳng đến cục dân chính.
Sau khi lên xe Trì Bối mới nhớ tới một việc.
“Sao anh có được sổ hộ khẩu của em?”
Tần Việt ừm một tiếng: “Chị em đưa.”
Anh nói chuyện chắc chắn, không có một chút tình cảm nào.
Trì Bối nghi ngờ nhìn chằm anh một lúc, dở khóc dở cười hỏi: “Anh có căng thẳng không?”
“Không có.”
Trì Bối cười, “ồ” một tiếng ý tứ sâu xa, quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ: “Được thôi, anh không căng thẳng nhưng mà em thì có một chút.”
Vừa mới nói xong, bàn tay của Tần Việt phủ lên cánh tay cô, lời nói của anh rơi xuống: “Đừng căng thẳng.”
Tần Việt hứa hẹn, nghiêm túc nói: “Anh sẽ tốt với em.”
Thật ra mấy chữ này nói ra rất dễ dàng, nhưng muốn làm được lại khó vô cùng.
Có điều Trì Bối tin Tần Việt là người có thể làm được.
Cô cười một tiếng, mặt mày cong cong mà nhìn qua anh, nói khẽ: “Em tin anh.”
-
Người ở cục dân chính khá nhiều, Trì Bối và Tần Việt cùng nhau đứng xếp hàng.
“Ngày hôm nay rất tốt sao?”
“Ừm.” Tần Việt nắm tay cô: “Anh xem ngày hết rồi.”
Trì Bối: “…”
Không ngờ Tần Việt cũng có ngày mê tín.
Hai người đứng xếp hàng, cũng không sốt ruột, thỉnh thoảng còn nghe thấy đối thoại của người khác.
Lúc đến lượt bọn họ, làm thủ tục rất nhanh chóng, thoáng cái đã làm xong đi ra.
Mãi đến khi cầm giấy chứng nhận kết hôn trong tay, Trì Bối vẫn cảm thấy có chút không chân thực. Sao mà thời gian thoáng cái, mình tự nhiên đã gả đi rồi, cô từ chưa kết hôn thành đã kết hôn rồi.
“Tần Việt.”
Tần Việt từ phía sau đi vòng tới bên cạnh cô, nắm tay cô đi ra ngoài.
Ánh nắng bên ngoài vẫn tươi đẹp như cũ, chiếu rọi làm người ta vô cùng dễ chịu.
Tần Việt hơi rũ mắt xuống đáp lời, cúi đầu nhìn cô: “Bà xã.”
Trì Bối ngẩn ra, khóe môi giương lên.
“Em đây.”
Thật ra Tần Việt từng gọi rất nhiều lần, nhưng hai người ở trên giường mới gọi như vậy… lúc bình thường vẫn gọi tên đối phương vô cùng nghiêm chỉnh. Nhưng cho dù là đã từng nghe rất nhiều lần, bây giờ nghe một tiếng “bà xã” này, Trì Bối vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Có loại cảm giác không giống trước kia.
Hai người đối diện nhau cười một tiếng, trở vào trong xe.
Vừa lên xe, Tần Việt đã không khống chế được ôm người ngồi lên chân mình, cúi đầu hôn một cái.
Đây là bà xã của anh, anh có thể hôn quang minh chính đại.
Trì Bối “ưm” một tiếng, không đẩy người ra, ngược lại là chủ động đón nhận nụ hôn của anh.
Hai người hôn một hồi lâu mới thở hổn hển buông ra.
Tần Việt mổ nhẹ khóe môi cô, lẩm bẩm nói: “Thật tốt.”
Về phần tốt thế nào thì không nói nên lời. Chỉ biết là vô cùng tốt, lấy được người mà mình vẫn muốn cưới, vẫn luôn yêu về nhà chính là chuyện tốt.
Sau khi hai người náo loạn một lúc mới về nhà, một ngày này Tần Việt cũng không đi làm.
Sau khi về nhà, Tần Việt đầu tiên là chụp hai tấm hình, còn gấp gáp gửi hình vào trong nhóm bạn hơn cả Trì Bối nữa, nhóm bốn người, Tần Việt là người kết hôn cuối cùng.
Sau khi gửi xong, Tần Việt vẫn cảm thấy chưa đủ, lần đầu đăng vào vòng bạn bè.
Tần: Bà xã của tôi [Ảnh chụp].
Vừa gửi đi, phía dưới đã có rất nhiều người bình luận nhiệt tình.
Hoắc Gia Hành: Ô, chúc mừng giám đốc Tần, hôn lễ khi nào tổ chức?
Ôn Nhiên: Chúc mừng giám đốc Tần cuối cùng cũng cưới được bà xã, không cần phải sống quãng đời cô độc nữa, quà mừng của các anh tặng cậu đã chuẩn bị xong rồi.
Quý Bạch: Giám đốc Tần không đi làm sao? Nên kiếm tiền nuôi vợ con rồi.
Cố Ngôn Lễ: …?
Trì Bảo: Tân hôn hạnh phúc! Kết hôn cũng không gửi hình riêng cho tôi sao! Nhân tiện, sau này giám đốc Tần gặp nhớ gọi chị *thẹn *
…
Trì Bối nhìn bình luận bên dưới tấm hình của anh, dở khóc dở cười.
Cô nhìn chăm chú một lúc, trực tiếp chụp màn hình vòng bạn bè của Tần Việt, gửi vào vòng bạn bè của mình, nói cho mọi người biết là cô kết hôn rồi, người mà cô cưới tên là Tần Việt.
Là một người đàn ông yêu cô vô cùng.
Sau khi gửi xong, Tần Việt như thần giao cách cảm mà đi về phía cô.
Trì Bối cười lắc lắc điện thoại: “Tần Việt.”
Tần Việt đi về phía cô, nhấc người lên đặt ngồi trên chân mình.
Hai người trầm mặc một lúc, Trì Bối mới đưa tay ôm lấy cổ anh cười: “Ông xã.”
Ánh mắt Tần Việt nặng nền nhìn chằm chằm vào cô, cúi đầu chặn miệng cô lại.
Sau khi hai người dính nhau một lúc, Trì Bối mới vùi vào trong ngực anh cảm khái: “Cảm thấy thời gian trôi qua thật là nhanh.”
Tần Việt ôm cô, trầm thấp đáp lời: “Không nhanh đâu.”
Anh đã đợi rất nhiều năm rồi, cuối cùng cũng lấy được cô về nhà.
Trì Bối cười, nghiêng đầu nhìn anh: “Em yêu anh.”
Tần Việt dừng lại, hôn mắt cô ừm một tiếng nặng nề: “Anh cũng vậy.” Anh bổ sung một câu: “Anh yêu em hơn.”
Bọn họ đều giống như nhau, yêu tha thiết.
Bất kể là bây giờ hay là tương lai đều sẽ trước sau như một. Tình yêu là vĩnh hằng, sẽ luôn bước đi cùng bọn họ.
Mãi mãi cùng bọn họ tiếp tục đi về phía trước, cùng bọn họ trải qua cuộc sống. Tình yêu rất nhẹ nhàng, cũng thật sâu nặng.
Bọn họ trân trọng nhau, điều này đã đủ rồi.