Tháng sáu mùa tốt nghiệp.
Tháng sáu mỗi năm đều là thời gian chia tay, thường sẽ luôn có cảm giác biệt ly nuối tiếc.
- --ĐỌC FULL TẠI
Rất nhiều người thường nói, có lẽ sau khi tốt nghiệp bạn bẽ sẽ khó gặp lại nhau, còn đối với những cặp đôi, có thể không chỉ là mùa tốt nghiệp mà còn là mùa chia tay.
Nhưng bất kể là kiểu nào thì đều là thời khắc mà bọn họ phải trải qua.
Mấy ngày trước khi tốt nghiệp, Trì Bối chuyển về ký túc xá, chủ yếu là ở trong ký túc xá tiện hơn..
Ở công ty bên kia cũng đã xin nghỉ một tuần, cộng với cuối tuần, lần tốt nghiệp này của cô có khoảng chừng chín ngày nghỉ.
Buổi chiều đầu tiên về trường học, Trì Bối vui vẻ, Tần Việt biến thành oán nam.
Dựa theo tư tưởng của Trì Bối mà nói, hai người dính lấy nhau thời gian dài như vậy rồi, tách ra mấy ngày nói không chừng sẽ tốt hơn.
Buổi chiều đầu tiên trở lại trường học, Trì Bối cùng với mấy người Vu Tòng Hạm cùng đến cửa tiệm ở cổng trường ăn lẩu.
Bốn người vui vẻ sôi nổi, tình cảm vẫn như cũ.
- --ĐỌC FULL TẠI
Bọn họ cảm tạ vận may, có thể gặp được bốn người bạn cùng phòng tính cách khác biệt nhưng có thể hiểu nhau.
Vu Tòng Hạm trước sau như một yên tĩnh và lãnh đạm, cô ấy cũng chỉ thỉnh thoảng sôi nổi hơn một chút, người hoạt bát vẫn luôn chỉ có Ôn Điềm Nhã và Liễu Nhân Nhân, thỉnh thoảng có thêm một Trì Bối.
“Ôi ôi ôi rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi cho khỏe một tuần lễ rồi.” Sau khi Ôn Điềm Nhã gọi đồ ăn xong nhịn không được phàn nàn: “Tớ sắp chịu đủ công ty hiện tại của tớ rồi.”
Trì Bối nhướn mày cười, nhìn cô ấy một cái: “Vậy cậu còn tiếp tục đi làm không?”
Ôn Điềm Nhã suy nghĩ hai giây: “Chắc là tiếp tục, à đúng rồi, chuyến du lịch tốt nghiệp còn tiếp tục không?”
Trì Bối ngẩn ra: “Tớ thì OK.”
Dù sao thì bây giờ lượng công việc của Thần Việt không lớn, cũng không phải là lúc bận rộn nhất, cô xin nghỉ thêm một tuần lễ cũng không sao.
Liễu Nhân Nhân nhún vai: “Tớ từ chức rồi, tớ đi được.”
Vu Tòng Hạm cúi đầu nhìn điện thoại, cười một cái nói: “Tớ cũng được, tớ không có việc làm.”
Cô ấy chỉ thực tập hai tháng rồi không tiếp tục nữa. Sở dĩ thực tập cũng chỉ vì ứng phó nhà trường. Tốt nghiệp phải có chứng nhận thực tập tốt nghiệp, còn phải nộp chứng nhận lên nên Vu Tòng Hạm phải đi làm hai tháng. Mặc dù không có tiền nhưng ít ra cũng bận rộn một khoảng thời gian.
Ôn Điềm Nhã: “Cho nên hiện tại cũng chỉ có một mình tớ chật vật xin nghỉ phép à?”
Trì Bối nhấp một miếng đồ uống, rất nghiêm túc gật đầu: “Có vẻ là như thế đó.”
Ôn Điềm Nhã: “…”
Thế giới vì sao lại không công bằng vậy chứ?
Cô ấy ai oán nhìn ba người một cái, nhịn không được kêu to: “Tớ cũng muốn từ chức! Muốn có thời gian tự do!”
Liễu Nhân Nhân ở bên cạnh bổ đao xuống: “Cậu đi hỏi ông chủ một chút, có thể tiếp tục xin nghỉ phép không, nếu được thì không từ chức nữa.”
Nghe vậy, ánh mắt Ôn Điềm Nhã sáng lên, vỗ tay cái bộp, tỏ ý khen ngợi nhìn về phía cô ấy: “Ý kiến hay.”
Trì Bối: “…”
Cô không nhịn được, bật cười.
Bốn người tụ lại cùng nhau, bao giờ cũng có vô cùng nhiều ý kiến.
“Ôi ôi ôi ăn lẩu ăn lẩu.”
Mấy người cười ha ha, trước khi những người còn lại tới, một bữa lẩu này ăn vô cùng vui vẻ.
-
Cửa hàng lẩu này cách trường học không xa, khá nhiều bạn học đều thích tới.
Giá cả phải chăng, hơn nữa hương vị rất ngon, thái độ phục vụ cũng tốt.
Theo lời Trì Bối mà nói, nếu không phải cửa hàng lẩu này không mở chi nhánh dưới nhà cô thì có khi mỗi này cô chỉ ăn lẩu mất. Hơn nữa cửa hàng lẩu này là do tư nhân mở, không gia nhập liên minh hiệp hội gì đó.
Nhưng hương vị quả thật là tuyệt vời, chỉ cần là người từng thử đều sẽ khen cửa hàng này liên tục. Trì Bối nghĩ, nếu sau này cô tốt nghiệp rồi mà có về trường học, chắc chắn sẽ tới nơi này ăn lẩu.
Ăn rồi ăn, Ôn Điềm Nhã đột nhiên ôi một tiếng: “Người đó.”
“Ai?”
“Mấy người Hoa Hạo tới kìa.”
Trì Bối dừng lại, theo bản năng nhìn Vu Tòng Hạm.
Vu Tòng Hạm không có biểu lộ gì, cúi đầu ăn nói: “Tớ đã từ chối rất nhiều lần rồi.”
Cô ấy không thích Hoa Hạo, bất kể là Hoa Hạo có suy nghĩ gì về cô ấy, cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa có bất kỳ ý gì. Thế nhưng người ta là bạn học của mình, thỉnh thoảng phải nói chuyện học tập, Vu Tòng Hạm thật đúng là không có cách nào kéo người ta vào danh sách đen được.
Cũng may cô ấy biết trốn tránh, mỗi lần Hoa Hạo kể chuyện linh tinh, cô ấy sẽ giả vờ lặn mất.
Chỉ là không ngờ Hoa Hạo lại kiên trì như vậy.
Trì Bối nhịn cười, ở bên cạnh lo lắng nói: “Cậu nên gọi chú nhỏ tới, Hoa Hạo có thể sẽ hết hy vọng.”
“Đúng thế.” Ôn Điềm Nhã gật đầu khen ngợi: “Trước đó tớ đã nói bảo cậu ấy tìm chú nhỏ tới mà cậu ấy không nghe, nói thật con trai bình thường so với chú nhỏ nhà cậu đều đi đời nhà ma.”
Hoàn toàn không sánh được.
Mấy người Ôn Điềm Nhã thật ra cũng chỉ từng nhìn thấy chú nhỏ hai lần, nhưng đối với mấy người bọn họ mà nói đó chính là đóa hoa trên đỉnh núi*, thần thái nhan sắc nhìn một cái là cả đời không quên được. Loại cảm giác cao quý đó thật sự là rất hiếm có.
(*: Nguyên văn là 高岭之花: Cao lĩnh chi hoa: được dùng để so sánh những thứ chỉ có thể nhìn thấy từ xa mà không thể chạm vào, tức là những thứ chỉ có thể mong đợi nhưng lại nằm ngoài tầm với của bản thân.)
Trên người anh ta không có bất kỳ cảm giác thương nhân gì, không giống với sự tự phụ của Cố Ngôn Lễ. Dùng lời của Trì Bối để nói, trên người anh rể này có mùi tiền, mặc dù cũng xuất thân nhà giàu có, cao quý tất nhiên là không kém, nhưng kiểu cách khác nhau. Mà chú nhỏ của Vu Tòng Hạm chính là một thân khí chất nho nhã lịch sự, mang lại cảm giác khác.
Vu Tòng Hạm thường xuyên nói đừng bị vẻ bề ngoài lừa gạt, nhưng người nhìn người, đầu tiên đều là nhìn vẻ bề ngoài.
Ít nhất thì ấn tượng đầu tiên người này để lại cho bọn họ chính là một tràng khen ngợi.
Vu Tòng Hạm “à” một tiếng, suy nghĩ một chút nói: “Vẫn chưa tới mức đó.”
Chỉ là một Hoa Hạo, không cần chú nhỏ cũng có thể giải quyết được.
Trì Bối cười: “Vậy trước khi tốt nghiệp cậu có thể giải quyết được người ta không?”
Vu Tòng Hạm lườm cô một cái, đột nhiên hỏi: “Cậu nói rõ với Mạnh Khải rồi à?”
Trì Bối: “…”
Cô nói rất rõ ràng rồi có được không hả?
Đang định trả lời, bên cạnh bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc, là mấy nam sinh trong lớp.
“Trì Bối, các cậu cũng ăn cơm ở đây?”
Trì Bối sững sờ, ngước mắt nhìn về phía người nói chuyện với mình, là Hoa Hạo.
Cô “ừm” một tiếng, cười nhạt một tiếng: “Các cậu cũng đến đây à, thật trùng hợp.”
Hoa Hạo nhìn cô một cái, lại nhìn Vu Tòng Hạm đang cúi đầu ăn, gật đầu nói: “Vừa có việc xong thì qua đây.”
Anh ta cười một tiếng nói: “Không ngờ tới các cậu đã ăn rồi.”
“Đúng thế.” Trì Bối hoàn toàn nghe ý ở ngoài lời, biểu thị tán thành: “Tụi tớ đói rồi nên mới đến sớm.”
“Luận văn tốt nghiệp đều nộp rồi sao? Giảng viên không nói có vấn đề gì chứ?”
Trì Bối “ừm” một tiếng: “Tụi tớ đều nộp rồi, chỗ giảng viên bên kia cũng qua rồi.”
Hoa Hạo dừng lại, nhìn về phía Vu Tòng Hạm: “Vậy à, vậy các cậu ăn vui vẻ nha.”
“Được.”
Hoa Hạo: “…”
Anh ta đảo mắt nhìn một vòng, chỉ có thể dẫn người đi ngồi ở chỗ khác.
Mãi đến sau khi người đi rồi, Vu Tòng Hạm cho Trì Bối một cái like: “Bây giờ công phu lừa gạt người của cậu càng ngày càng lợi hại á.”
Trì Bối lườm cô ấy một cái: “Đây không phải vì cậu sao? Nếu không phải vì cậu, tớ cần gì nói dối, đợi chút nữa sau khi về sửa luận văn lại, tranh thủ thời gian gửi cho thầy.”
“Tớ cảm thấy Hoa Hạo biết chúng ta chưa nộp nên mới hỏi như vậy.”
Trì Bối “ừm” một tiếng: “Tớ nghe ra mà, nếu không thì đột nhiên hỏi cái này làm gì chứ.”
Sở dĩ Hoa Hạo hỏi như vậy là muốn biết bọn họ có cần cần hỗ trợ hay không, nếu như cần, người đầu tiên Hoa Hạo muốn hỗ trợ nhất định là Vu Tòng Hạm. Một chút tâm tư ấy của anh ta, Trì Bối thấy được.
“Không nói đến bọn họ nữa, chúng ta nhanh chóng ăn xong rồi đi.”
“Ừm ừm.”
Bốn người ăn như gió cuốn mây bay, ăn rồi trò chuyện, không bao lâu đã chuồn khỏi khỏi tiệm lẩu.
-
Sau khi trở về ký túc xá, Trì Bối cười nhẹ nhàng nhìn mấy người sửa luận văn, vừa rồi thật ra cô cũng không tính là nói dối, luận văn của cô qua rồi, nhưng Ôn Điềm Nhã và Liễu Nhân Nhân vẫn chưa, về phần Vu Tòng Hạm thì quy cách trình bày có chút lỗi, giảng viên nói sửa lại một chút thì không còn vấn đề gì nữa.
Cô chống cổ tay nhìn mọi người sửa luận văn, sau khi hả hê một lúc thì điện thoại vang lên.
Lúc Trì Bối nhìn thấy thông báo cuộc gọi thì sửng sốt một chút, lúc này mới bắt máy.
“A lô.”
“Trì Bối.”
Giọng nói của Trì Bối khá là lạnh nhạt, nói với người bên kia: “Gọi điện thoại cho tớ có chuyện gì không?”
Mạnh Khải bị lời nói lạnh lùng của cô làm cho có chút không nói nên lời.
“Cậu có thể xuống đây một chút không?”
Trì Bối mím mím môi, thấp giọng nói: “Rất xin lỗi, không được.”
Cô nhạt giọng nói: “Nếu cậu có chuyện gì thì bây giờ nói đi, tớ nhớ được.”
Mạnh Khải há to miệng, hồi lâu cũng không thốt ra được một câu.
Sau một lúc, cậu ta mới nói: “Trì Bối.”
Trì Bối theo bản năng tỉnh táo lại, nói một câu: “Có mấy lời nếu không nói thì chúng ta còn có thể làm bạn học.”
Cô và Mạnh Khải đều hiểu rõ trong lòng.
Cô không muốn nghe lần thứ hai, Trì Bối vẫn luôn cho rằng chính mình chưa từng cho Mạnh Khải bất kỳ hy vọng nào.
Mạnh Khải dừng lại một chút, cười khổ một cái nói: “Thật ra là muốn nói với cậu một tiếng tạm biệt.”
“Hả?”
Mạnh Khải nói: “Không có gì, nếu cậu đã không có thời gian xuống đây thì coi như thôi.”
Trì Bối “ừm” một tiếng, suy nghĩ một chút nói: “Cảm ơn cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, ba người trong phòng ký túc xá nhìn cô: “Sao Mạnh Khải còn tới?”
Trì Bối nhún vai: “Nói tạm biệt, đoán chừng sau này cứ như vậy thôi.”
Vu Tòng Hạm thở dài: “Hâm mộ quá.”
Trì Bối nhìn cô ấy một cái: “Lúc chụp hình tốt nghiệp Tần Việt sẽ đến.”
Thật ra có không ít bạn học đều biết chuyện của Trì Bối và Tần Việt, trong cái ngành này của bọn họ không có bí mật gì là mãi mãi, huống chi cô còn cùng Trì Bảo leo lên hotsearch Weibo, cái hotsearch đó không ít bạn học đều nhìn thấy, cũng chính là sau cái hotsearch đó, rất nhiều bạn họ biết được thân phận thật của cô.
Thật ra Trì Bối chưa từng che giấu thân phận của mình cũng, nhưng cũng không có ai nghĩ theo phương hướng đó cả.
Cô không phải là kiểu người thích mặc hàng hiệu mỗi ngày, cũng không thích khoe khoang, thỉnh thoảng cũng mặc quần áo mấy chục tệ, mấy ngàn tệ, đại khái là bình thường cùng bạn học ăn ở quán ven đường nhiều, tất cả mọi người đều cảm thấy những quần áo hàng hiệu kia của cô là đồ giả, còn hỏi cô mua ở nơi nào.
Sau khi Trì Bối nói không biết thì cũng không có ai hỏi nữa.
Còn ba lô của cô cũng tượng tự, túi Chanel gì đó có rất nhiều đồ nhái, các lớp khác có rất nhiều bạn học đeo, cho nên lúc Trì Bối mang mọi người càng không có cảm giác gì. Đều cảm thấy là hàng nhái, bình thường thôi.
Dù sao thì cũng là sinh viên mà, trừ phi trong nhà có mỏ vàng.
Lớp bọn họ vốn dĩ ít sinh viên nữ, lại càng không có chuyện ghen ghét đố kị. Ngược lại là bạn học các lớp khác trước đó quen biết sẽ tới hỏi cô vài câu, bày tỏ sự tò mò đối với cô.
Thái độ Trì Bối nhạt nhẽo, sau khi hỏi mấy lần thì cũng không ai hỏi nữa.
Có điều không ít bạn họ vẫn biểu thị sự tò mò đối với Tần Việt, đàn ông trên đám mây* ai mà không tò mò chứ.
(*:云端: Đám mây là một phép ẩn dụ cho mạng và Internet.)
…
-
Vu Tòng Hạm xì cười: “Giám đốc Tần lo lắng cậu bị ai nhớ thương nhỉ.”
Trì Bối cười tủm tỉm: “Mặc kệ, anh ấy có thể đến là được rồi.”
Cô nhướng nhướng mày nhìn về phía Vu Tòng Hạm: “Hay là cậu tìm chú nhỏ đến, nói thật tớ cũng rất lâu không nhìn thấy chú nhỏ rồi, anh ta còn về trường dạy học không?”
Nghe vậy, Vu Tòng Hạm dừng lại nói: “Không biết.”
Trì Bối: “…”
Lúc cô còn muốn hỏi chút gì đó thì Tần Việt gọi điện thoại đến cho cô.
Ánh mắt Trì Bối sáng lên, vui vẻ bắt máy.
“A lô.”
Tần Việt nhướng nhướng mày, nhìn lầu ký túc xá cách đó không xa: “Đang ở ký túc xá sao?”
“Đúng vậy.” Trì Bối nói: “Anh thì sao, có phải anh vừa tan làm không, ăn cơm tối chưa?”
“Chưa ăn.” Tần Việt cực kỳ tủi thân nói: “Bạn gái không có ở đây, ăn không vào.”
Trì Bối: “…”
Cô bật cười, cầm điện thoại đi ra bên ngoài hành lang tiếp tục nghe.
Phòng ký túc xá của bọn họ không cao, ở lầu năm.
Hiện tại đúng lúc là mùa hè, gió thổi rất mát mẻ. Đầu tháng sáu vẫn chưa quá nóng bức.
Trì Bối hóng gió, cảm thấy vô cùng dễ chịu.
“Vậy thì anh cũng phải ăn một chút chứ.”
Cô suy nghĩ một chút hỏi: “Bây giờ anh về nhà chưa, hay là vẫn chưa rời khỏi công ty?”
Tần Việt trầm tư một chút, mỉm cười nói: “Đang nhìn bạn gái của anh.”
Trì Bối giật mình ngẩn ra, một hồi lâu mới hiểu được ý trong câu nói này của Tần Việt. Cô theo bản năng cúi đầu, sau khi nhìn thấy người ở dưới lầu kia, Trì Bối cười.
“Anh đừng nhúc nhích, đứng ở đó chờ em.”
Tần Việt cười: “Được, anh chờ em.”
Không bao lâu, Trì Bối cầm điện thoại chạy xuống lầu, trước mắt bao người nhào vào trong ngực của Tần Việt.
Cô ngửa đầu, mặt mũi tràn đầy ý cười: “Sao anh đột nhiên lại đến?”
Tần Việt hừ hừ một tiếng, cúi đầu hôn khóe miệng cô một cái cười khẽ dỗ dành: “Đến thăm bạn gái anh.”