Bạch Phù nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của anh thì bật cười thành tiếng, hai tay ôm lấy mặt anh xoa nắn: “Anh đang lo lắng chuyện gì vậy?”
Gò má Tông Bách bị cô xoa đến biến dạng, bĩu môi khó nhọc nói: “Anh sợ đến lúc đi cầu hôn, bị người nhà em đuổi ra ngoài, nói anh không đủ tư cách.”
Bạch Phù khựng lại một chút, ý cười trên mặt nhạt đi, nhưng vẫn dịu dàng: “Bây giờ chúng ta mới bao nhiêu tuổi chứ, đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Tông Bách không tán thành, anh nắm tay cô áp chặt vào má: “Con người anh từ trước đến nay làm việc đều sẽ cố gắng hết sức từ đầu tới cuối, người mà anh muốn, giữa chừng tuyệt đối không thể mắc bất cứ sai lầm nào, hơn nữa…”
Bạch Phù nghiêng đầu: “Hơn nữa cái gì?”
Khuôn mặt Tông Bách hơi nóng lên: “Bắt đầu từ khi yêu em, anh đã nghĩ xong tên con của mình là gì rồi.”
Bạch Phù sửng sốt một chút, từ khuôn mặt đến đầu ngón chân đều đỏ ửng: “Anh đúng thật là.”
Tông Bách cũng rất xấu hổ, nhưng chuyện thích và muốn anh đều rất thẳng thắn, không có gì đáng mất mặt cả, anh nắm lấy tay cô, siết chặt trong lòng bàn tay: “Cho nên bắt đầu từ bây giờ, em hãy dạy anh làm thế nào để trở thành con rể nhà em thích được không?”Ánh đèn bảng nhiều màu phản chiếu lên khuôn mặt nghiêm túc cứng rắn của anh, đôi mắt đen nhánh sáng ngời giống như sao trời.
Trái tim Bạch Phù như được ngâm trong nước dứa có ga, ngọt ngào đến tận đầu lưỡi, cô vuốt ve mái tóc anh: “Anh cứ là chính mình là được rồi.”
Mặc dù cô nói như vậy, nhưng kể từ sau đêm hôm đó, cuộc sống của Tông Bách đã được lấp đầy, lúc trước chỉ có học hành và Bạch Phù, bây giờ có thêm rất nhiều câu lạc bộ sở thích.
Câu lạc bộ trà, câu lạc bộ cờ vây, câu lạc bộ cờ tướng, câu lạc bộ cắm hoa nghệ thuật, hí khúc, còn sườn xám gì đó, quá khó, trong trường học cũng không có câu lạc bộ này.
Cứ thế, Tông Bách cần cù chăm chỉ cho đến khi tốt nghiệp đại học, không ngờ người có màn ra mắt phụ huynh trước lại là Lăng Hàn Khai.
Anh đã từng tận mắt chứng kiến Lăng Hàn Khai và Trình Khả Hạ ngọt ngào dính lấy nhau giống như cặp song sinh dính liền, cũng chứng kiến Lăng Hàn Khai hồn bay phách lạc chịu đả kích.
Ngày hôm đó anh đưa Bạch Phù đi giao đồ cho Lăng Hàn Khai, khi đến nơi lại nhìn thấy một đống quà tặng trong văn phòng làm việc của cậu.
Anh nhướng mày, đây chẳng phải là quà gặp mặt mà Lăng Hàn Khai đưa cho nhà vợ tương lai sao? Đều bị trả lại?
Đúng là phong thủy luân chuyển, anh cũng không mất đạo đức đi giễu cợt như vậy, chỉ cảm thấy chuyện này thực sự quá khó hiểu.
Bạch Phù thấy tình trạng của Lăng Hàn Khai có gì đó không đúng, thế là kéo Tông Bách ở bên cạnh cậu, vừa mới được nửa ngày, Lăng Hàn Khai đột nhiên đứng bật dậy rời đi, lên xe đạp ga lái vào đường chính.
Tông Bách nhíu mày: “Anh chàng này không phải luẩn quẩn trong lòng đấy chứ?”
Bạch Phù sợ tức mức kéo anh lên xe: “Mau, đuổi theo em ấy.”
Lái xe gần một ngày, chiếc xe dừng lại ở ven đường trong một thị trấn nhỏ.
Tông Bách sợ mất dấu cậu nên suốt cả hành trình này gần như không hề dừng lại, ba bữa cơm cũng không ăn, đói đến mức trước ngực dán sau lưng, một người đàn ông như anh không sao cả, nhưng Bạch Phù không thể bị đói.
Anh xuống xe, đi đến gõ cửa số chiếc xe Lăng Hàn Khai lái, cửa sổ hạ xuống.
“Cậu nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi mua chút đồ ăn cho Bạch Phù, nếu cô ấy chết đói thì tôi sẽ tìm cậu đòi bồi thường đấy.”
Lăng Hàn Khai mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào phía trước, Tông Bách không quan tâm đến cậu, lập tức tìm một quán ăn vặt nào đó, mua ba phần mì, vừa mới đưa mì lên xe đánh thức Bạch Phù dậy, thì Bạch Phù dụi dụi mắt, đột nhiên tỉnh táo lại: “Tông Bách, Hàn Khai muốn đi đâu vậy?”
Tông Bách quay đầu lại nhìn thấy Lăng Hàn Khai bước xuống từ trên xe, lông mày nhảy dựng lên: “Không phải cậu ta muốn tìm người ta liều mạng đấy chứ?”
Bạch Phù không có tâm trạng ăn uống, đẩy cửa xe ra chạy xuống, Tông Bách cũng đuổi theo.
Lúc này, hai người nhìn thấy cậu chặn một chàng trai có dáng vẻ giống như học sinh cấp ba.
Tông Bách khiếp sợ, tình địch của cậu nhỏ như vậy sao?