Sau khi ăn toàn bộ dương v*t vào trong, Bạch Phù thậm chí còn không dám cử động, dương v*t cứng rắn giống như que cời lửa, chống đỡ khiến cô cảm thấy vừa trướng vừa chua xót, chỉ mới động một chút, cả người đã tê rần theo.
Tông Bách vừa mới sướng được một chút thì đã bị treo ở đó, khó chịu hậm hừ một tiếng: “Cục cưng, cử động một chút sẽ thoải mái hơn, ngoan nào, thử nhấc lên lại ngồi xuống đi.”
Bạch Phù do dự một chút, mới chống hai tay lên bụng anh, chậm rãi nâng mông lên, lớp thịt mềm mại đang dính chặt vào dương v*t mới thả lỏng.
Cảm giác trống rỗng ập đến, Tông Bách không nhịn được xoa bóp eo mông cô để tiêu tan đi phần nào cảm giác khó nhịn.
Phần thân dương v*t bị tách ra, vách tường thịt ngậm chưa đến tận đỉnh, Bạch Phù hít vào một hơi thật sâu rồi lại ngồi xuống, cảm giác trướng xót đi vào tận sâu bên trong, cô không nhịn được rên rỉ, cúi đầu xuống nhìn biểu cảm đắm chìm trong sự thoải mái trên mặt Tông Bách, hai chân cô dùng lực nâng mông lên, ngồi xuống một lần nữa.
Dần dần, cô đã nắm giữ được những điều cốt yếu, khi vách tường càng ngày càng được bôi trơn, việc ra vào cũng trở nên thuận lợi hơn nữa, dương v*t cọ xát vào mỗi một nếp gấp trơng tiểu huyệt, đẩy mạnh vào thành miệng cổ tử cung, cảm giác kích thích và thoải mái không thể diễn tả thành lời càn quét toàn bộ cơ thể.
Dục vọng trong sâu thẳm tâm hồn hoàn toàn bị khơi mào, Tông Bách bắt đầu không thỏa mãn với tốc độ và lực đạo thế này, khi cô ngồi xuống liền dùng sức đẩy lên trên, hai người đều run rẩy khẽ thở dốc, Bạch Phù rũ mắt xuống xấu hổ nhìn về phía anh, ăn ý phối hợp với anh.Trong căn phòng tối tăm vang lên tiếng nước và tiếng cơ thể chạm mạnh vào nhau, thỉnh thoảng còn có cả tiếng dỗ dành khàn khàn của người đàn ông.
Tư thế nữ trên này khiến người phụ nữ càng dễ dàng đạt được khoái cảm hơn nữa, Bạch Phù cao trào và mềm nhũn trước, Tông Bách ôm lấy cô, nâng chân lên tàn nhẫn đẩy vào từ bên hông, thọc vào rút ra mấy chục cái, mãi đến khi d*m thủy bị ma sát thành dịch trắng, anh mới bắn ra ngoài.
Chỉ gần một tuần không ở bên cạnh nhau, tiểu biệt thắng tân hôn, Tông Bách tràn ngập tinh lực, dương v*t ngừng nghỉ chẳng bao lâu lại cương cứng trở lại, Bạch Phù nhìn anh thay bao, lập tức biết đêm nay mình đừng hòng ngủ được.
Đối với Tông Bách mà nói, cuộc sống đại học vô cùng thuận lợi, tình yêu mỹ mãn, tất cả mọi thứ đều có hương vị riêng, nếu cứ phải nói có gì đó không hài lòng, vậy thì chỉ có một, Lăng Hàn Khai.
Chỉ cần là nơi có Lăng Hàn Khai, anh sẽ cảm thấy cả người không thoải mái, bởi vì người này luôn nhìn anh bằng ánh mắt cao cao tại thượng và khinh thường, khiến người ta không nhịn được muốn dùng gai đâm vào cậu một cái.
Mãi cho đến khi Lăng Hàn Khai rời khỏi hội sinh viên đêm đó, mọi người tổ chức cho cậu một bữa tiệc công thành, hai người đều uống chút rượu, khi gặp nhau ở trong hành lang nhà hàng, Tông Bách nghĩ đến chuyện Bạch Phù luôn bảo mình phải hòa thuận với cậu, trong lòng lại tức giận không thôi.
“Lăng Hàn Khai, tôi khiến cậu chướng mắt như vậy sao?”
Lăng Hàn Khai nhướng mày khơi mào: “Tôi mang đến cho anh loại ảo giác này từ lúc nào vậy?”
Tông Bách cười lạnh một tiếng: “Không có thì tốt, nếu không sau này phải đối mặt với khuôn mặt giống như khối băng này của cậu suốt mấy chục năm, tôi sợ ăn không tiêu.”
Lăng Hàn Khai cảm thấy hơi buồn cười: “Anh xác định chúng ta sẽ còn gặp nhau vài chục năm?”
Tông Bách nhận ra được có gì không thích hợp, nhíu mày hỏi: “Cậu có ý gì?”
Lăng Hàn Khai vẫn luôn đánh giá cao dũng khí của anh, nên tốt bụng nhắc nhở: “Gia tộc của chị họ tôi coi trọng nhất là dòng dõi, đã được truyền thừa mấy trăm năm, chưa bao giờ kết thân với thương nhân, nhà anh vừa nhìn đã biết không có bối cảnh gì, lại nhiều tiền…” Cậu ta lắc đầu: “Anh rất khó có thể được người nhà họ Bạch chấp nhận.”
Bạch Phù thấy Tông Bách đã ra ngoài một lúc lâu mà vẫn chưa quay lại nên đi tìm, cuối cùng tìm được anh trên một tảng đá lớn ở trước cửa nhà hàng.
“Anh ở đây làm gì vậy?” Cô đứng yên ở trước mặt anh, hơi tò mò.
Tông Bách đón gió đêm ngẩng đầu lên, nhìn người con gái tóc dài dịu dàng trước mặt, trong lòng cảm thấy hơi gian nan, trên mặt cố gắng nở một nụ cười: “Không có gì, uống hơi nhiều nên hóng gió cho tỉnh táo một chút thôi.”
Bạch Phù ngồi cùng anh, lại nghe anh hỏi: “Cục cưng, người nhà em có sở thích gì không?”
Cô xắn tay áo lên, dựa vào vai anh: “Ông nội em thích nghe kịch và chơi cờ, bà nội em thích cắm hoa trồng hoa, ba em thích thưởng trà và chơi cờ tướng, còn mẹ em à? Bà ấy thích tự may sườn xám.”
Tông Bách: “‘…” Những thứ đó đều nằm ngoài phạm vi của nhà anh.
Khóc thành tiếng Mán.