CHƯƠNG
Nhìn khí sắc của mình qua gương, Mâu Nghiên cảm thấy vui mừng trong lòng. Sức khỏe của anh đang hồi phục sao?
Nhưng khi xuống lầu nhìn thấy người phụ nữ xuất hiện trên bàn ăn, tâm trạng tốt lúc sáng sớm của anh lập tức bị quét sạch. Anh nhìn chằm chằm Kỷ Mộng Hiền đột nhiên xuất hiện trong ngôi nhà cũ nhà họ Mâu bằng ánh mắt thâm thúy, lạnh lùng hỏi.
“Cô đến đây làm gì?”
“Ông nội Mâu đón em đến.”
Kỷ Mộng Hiền cúi đầu, ánh mắt Mâu Nghiên quá lạnh lùng, cô ta không can đảm nhìn lại lần hai.
“Trở về lo mà ở đó.”
Giọng điệu của Mâu Nghiên đầy vẻ bực mình.
“Thằng hai, sao vừa đến con đã đuổi người đi rồi? Con bé Mộng Hiền là khách ta mời đến, con không có tư cách đuổi nó đi.” Ông cụ Mâu đang ngồi ở bàn ăn không nhịn được lên tiếng.
Còn không phải vì sợ con trai sẽ nhàm chán trong mấy ngày chờ làm phẫu thuật, nên ông ta mới cố ý đón cô gái mà anh ta nuôi trong biệt thự đến. Ông ta thấy cô gái này khá biết cách chăm sóc người khác, cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện. Sau phẫu thuật, Mâu Nghiên có Kỷ Mộng Hiền chăm sóc, ông ta cũng có thể đỡ lo hơn.
Suy tính nhỏ nhặt trong lòng ông cụ Mâu được dựng nên, càng nghĩ càng cảm thấy việc đón Kỷ Mộng Hiền đến là một quyết định sáng suốt.
Nhìn nụ cười thỏa mãn nơi khóe miệng ông ta, Mâu Nghiên chán ghét không thôi, xoay người trở về phòng.
“Trữ Trình, dẫn theo toàn bộ vệ sĩ đến nhà cũ đón tôi ra ngoài.”
Hành động của ông cụ Mâu hoàn toàn khiến Mâu Nghiên khó chịu, bất kể thế nào hôm nay anh cũng phải ra ngoài.
“Cậu hai, là ý theo tôi hiểu sao? Cậu bị ông cụ Mâu giam lỏng, muốn cưỡng chế ra ngoài?”
“Ừm.”
Một tiếng ngắn gọn của Mâu Nghiên khiến Trữ Trình lạnh cả sống lưng, anh ta nhắm mắt trấn tĩnh lại, triệu tập tất cả vệ sĩ bên cạnh Mâu Nghiên với tốc độ nhanh nhất.
…
Hôm qua, Thương Mẫn về đến căn hộ thì lập tức tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ. Sáng sớm hôm nay thức dậy, tinh thần đã khá hơn nhiều. Nghĩ đến cảnh Mâu Nghiên bò lên người mình mà liều mạng bảo vệ cô khi phòng thí nghiệm sụp đổ, Thương Mẫn lần nữa cảm nhận được rõ ràng tình yêu của Mâu Nghiên dành cho cô. Nếu Mâu Nghiên đã có thể đánh đổi cả mạng sống để bảo vệ cô, làm sao cô lại không hiểu được nỗi khổ của anh được.
Ăn sáng xong, Thương Mẫn đặc biệt thay quần áo đẹp, rồi mang theo mấy hộp thuốc bổ đến nhà cũ nhà họ Mâu.
Cô nhớ Mâu Nghiên, muốn đến gặp anh.
Hôm qua hẳn là anh đã bị thương không nhẹ, không biết hiện giờ đã tỉnh lại hay chưa.
Bạch Chấp im lặng lái xe đưa Thương Mẫn đến cửa nhà cũ nhà họ Mâu. Thương Mẫn ngạc nhiên nhìn chiếc khóa đồng lớn trước cửa nhà cũ nhà họ Mâu, có chút bối rối?
“Cô Thương đến thăm cậu hai Mâu.”
Sắc mặt Bạch Chấp có chút khó coi, anh ta ra hiệu cho Thương Mẫn ngồi trong xe đừng đi ra ngoài, và mình sẽ ra ngoài thương lượng với vệ sĩ canh giữ ở cửa nhà cũ.