CHƯƠNG
“Cậu hai, mời cậu trở về cho.”
Nhóm vệ sĩ ngăn ở cửa phòng khách lộ ra vẻ mặt khó xử, thấp giọng mời Mâu Nghiên trở về. Hai người chủ nổi giận, không cẩn thận chính họ sẽ phải chịu tội.
Mâu Nghiên hít một hơi thật sâu, cơ thể anh vẫn chưa hồi phục không thể trực tiếp đánh ngã đám vệ sĩ trước mặt xông ra ngoài, nên chỉ đành kìm nén ngồi trở lại vị trí cũ.
Ông cụ Mâu hài lòng nhìn Mâu Nghiên ngồi yên, rồi quay đầu nhìn chằm chằm Mâu Khải bằng ánh mắt sắc bén, đột nhiên mở lời làm khó dễ: “Thằng cả, Lâm Chí là người của cậu, nên để cậu xử lý.”
“Ba nói đùa rồi, con chỉ ủng hộ nghiên cứu khoa học của Lâm Chí và chưa gặp qua hắn ta mấy lần.”
Mâu Khải đã cố gắng hết sức kiềm chế mới khiến giọng điệu của mình trở nên bình thường. Lâm Chí đã gây ra một sự xáo trộn lớn như vậy, nếu để ông cụ Mâu nhận định rằng Lâm Chí là người của anh ta thì anh ta cũng sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Anh ta ẩn mình nhiều năm như vậy, không dễ dàng gì tích lũy được chút ít thực lực cho bản thân, anh ta không muốn vì sai lầm lần này mà bị bóp chết tất cả.
“Cậu không cần ngụy biện. Không có việc gì thì trở về Dinh thự lưng chừng núi của mình đi.”
Ông cụ Mâu ra lệnh đuổi khách, Mâu Khải ôm vô số lời giải thích trong lòng, nhưng cũng không dám lắm lời, chỉ có thể cung kính lui ra ngoài.
Khi Mâu Khải bước ra khỏi nhà cũ nhà họ Mâu và nhìn thấy Lâm Chí đã được đưa đến xe của mình, khuôn mặt tuấn tú có chút méo mó vì tức giận.
Có vẻ như ông già đã kiên quyết muốn cưỡng ép đè chuyện lần này lên đầu anh ta.
Sau khi đưa mắt nhìn Mâu Khải rời đi, Mâu Nghiên bực mình hỏi: “Còn có chuyện gì?”
“Không thấy là bọn họ muốn giết cậu sao? Còn cố ý xông vào tự tìm đường chết.”
Ông cụ Mâu tức giận đến bộ râu đều dựng ngược lên, chiếc gậy trên tay gõ dồn dập lên sàn gạch men.
Mâu Nghiên im lặng, hiển nhiên là không muốn cùng ông cụ Mâu nói đến vấn đề này.
Ông cụ Mâu tức giận ngã ngữa, ông ta càng ngày càng bất lực với Mâu Nghiên, cảm giác mất kiểm soát này thực sự cực kỳ tệ hại và ông ta cũng vô cùng không thích.
“Cho đến khi khỏi bệnh, cậu không được rời khỏi nhà cũ.”
“Ông muốn giam lỏng tôi?”
Lúc này, vệ sĩ của ông ta hẳn là đang canh giữ ở bên ngoài, thậm chí ngay cả Trữ Trình cũng không có ở đây, tính toán sai lầm, Mâu Nghiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông cụ Mâu, chỉ muốn cưỡng chế xông ra.
“Cái gì mà giam lỏng? Nói khó nghe như vậy. Ta làm tất cả những điều này không phải vì sức khỏe của cậu sao. Quản gia đã liên lạc với bác sĩ khoa não hàng đầu thế giới, rất nhanh sẽ có thể đến thực hiện ca phẫu thuật cho cậu.”
“Sức khỏe của tôi không cần ông nhọc lòng.”
Mâu Nghiên chẳng mảy may công nhận.
Cơ thể ông cụ Mâu run lên vì tức giận, chống gậy sải bước rời đi. Ông ta sợ rằng nếu tiếp tục nán lại chỗ Mâu Nghiên, mình sẽ tức chết với đứa con trai này.
Mâu Nghiên ngồi một mình trong phòng khách vài phút, sau đó đi ra ngoài dò xét thử. Một nhóm vệ sĩ lặng lẽ theo sau. Anh còn phát hiện ra rằng chẳng biết từ lúc nào, cổng chính ngôi nhà cũ nhà họ Mâu đã bị khóa lại bằng một chiếc khóa đồng to lớn cũ kỹ.
Khóe miệng anh hơi giật, xem ra ông già đã kiên quyết muốn nhốt anh trong căn nhà cũ này.
Không biết có phải là ảo tưởng không, Mâu Nghiên cảm thấy sức khỏe đã hồi phục rất nhiều sau khi đến phòng thí nghiệm của Lâm Chí và đi dạo vài vòng, tinh thần sảng khoái cả đêm, ngày hôm sau thức dậy rất sớm.