CHƯƠNG
“Cậu hai, tôi đi cùng anh.”
Trữ Trình kéo bông hoa đeo trên ngực xuống, hôm nay vốn không nên là hôn lễ của anh ta, anh không muốn tu hú chiếm tổ chim khách, anh càng không thể lúc Mâu Nghiên gặp khó khăn nhất lại mặc kệ.
“Cậu…”
Mâu Khải còn chưa kịp nói gì thì Trữ Trình đã đỡ anh bước ra ngoài, vừa đi vừa liên lạc với đội vệ sĩ bên cạnh Mâu Nghiên, khi hai người đi đến ga ra dưới tầng hầm thì đám vệ sĩ vừa lúc chạy đến, sau khi bọn họ lên xe thì lập tức chạy về phía công xưởng bỏ hoang mà vệ sĩ của Mâu Khải đã nói.
Sau khi xe chạy ra ngoài được nửa giờ, Trữ Trình mới lấy hết can đảm gọi điện cho Đồng Tiên để giải thích: “Đồng Tiên, anh xin lỗi, anh không thể tới hôn lễ được rồi, lần sau anh sẽ bù một cái khác cho em”.
“Được rồi, bà đây còn không lạ gì anh nữa đâu, vốn dĩ thì đây cũng không phải là hôn lễ của chúng ta. Anh cẩn thận một chút, nhớ trở về sớm.” Đồng Tiên nói xong thì cúp điện thoại, chán ghét thay áo cưới trên người, nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Cũng may hôm nay cô và Trữ Trình không cần tổ chức hôn lễ này, nếu không cô không có mặt mũi nào mà đi gặp Thương Mẫn.
Thời gian xe bọn họ chạy trên đường rất lâu, khi Mâu Nghiên cảm thấy dài như cả một thế kỷ thì xe bọn họ mới tới cái công xưởng bị bỏ hoang kia.
Khi bước xuống xe, họ nhìn thấy một vệ sĩ đang đợi ở cửa với vẻ mặt lo lắng, chỉ cần nhìn bộ quần áo mà họ đang mặc trên người là biết họ đến từ dinh thự lưng chừng núi.
“Cậu Khải và cô Thương vẫn còn chưa đi ra?”
Trữ Trình vội vàng bước tới hỏi thăm, bọn họ cũng phải mất khoảng hai tiếng đồng hồ vội vàng chạy tới, không biết tình hình ở đây có gì thay đổi không.
“Không, bên trong vẫn luôn yên lặng.”
Anh ta và một vệ sĩ khác gần như đang dựng tai nghe động tĩnh bên trong cầu thang, lúc đầu nghe thấy cậu Khải và Lâm Chí nói vài câu, sau đó bên trong hoàn toàn yên tĩnh, hai người cảm thấy Mâu Khải đã ngất đi rồi.
“Tôi vào xem thử.” Mâu Nghiên không cách nào nhẫn nại được nữa vừa đến cửa cầu thang đã vội vàng đi xuống.
“Cậu hai, xin đừng hấp tấp.”
Mâu Nghiên bị Trữ Trình ngăn lại, các bác sĩ bọn họ mang theo bắt đầu lấy ra mấy chai lọ, nhanh chóng làm thí nghiệm.
Lâm Chí đang bận cúi đầu tập trung trên bàn thử nghiệm, đột nhiên ngẩng đầu lên, nở một nụ cười khoa trương, khuôn mặt có chút méo mó, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào Thương Mẫn, giọng điệu lạnh lùng: “Người nhà của cô tới rồi. Có muốn tôi mời anh ta xuống đây cùng với cô không.”
“Không cần.”
Đây là địa bàn của Lâm Chí, ngoại trừ những người bên ngoài thì chỉ anh ta mới có thể vào đây. Sự thiếu hiểu biết của cô đã liên lụy đến Mâu Khải, cô không muốn kéo theo Mâu Nghiên.
Nếu như anh ở bên ngoài còn có thể nghĩ biện pháp cứu mọi người ra ngoài.
Trong đáy lóng đầy sâu thẳm của Thương Mẫn rất tin tưởng Mâu Nghiên, nhất là khi tính mạng đang bị đe dọa như thế này, dường như anh ta có thể hết lần này tới lần khác từ trên trời giáng xuống giải cứu cô.
“Hahaha, cô đau lòng cho anh ta. Thôi bỏ đi, nghe lời cô vậy.” Đối với Mâu Nghiên, anh ta không có tí hứng thú nào.
Bộ dáng cho rằng mọi thứ đều rất có thể thương lượng của Lâm Chí khiến cho Thương Mẫn càng thêm kinh hãi, cô không tự giác hỏi một câu: “Rốt cuộc thì anh muốn làm cái gì đây?”