CHƯƠNG
Thương Mẫn quay đầu liếc nhìn Lâm Chí đang bận rộn trước bàn làm việc, cảm giác lo lắng trong lòng càng lúc càng mạnh, cô tiến đến bên cạnh Mâu Khải, nhỏ giọng hỏi.
“Không biết nữa.”
Trên thực tế, có lẽ Mâu khải cũng đã đoán được, Lâm Chí hẳn là đem hết thảy những gì ông Mâu làm với anh ta trước đây đẩy lên người của Thương Mẫn, nhưng kết quả như vậy quá tàn nhẫn với Thương Mẫn, anh không đành lòng khiến cho cô phải trải qua những sợ hãi và tuyệt vọng như vậy.
“Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em.”
Giọng nói của Mâu Khải ấm áp, vài câu nói trầm thấp đập vào tim Thương Mẫn, đột nhiên cô cảm thấy hối hận, lẽ ra cô không nên ích kỷ như vậy để anh liên lụy vào chuyện này.
“Đừng khóc, sẽ có người tới cứu chúng ta sớm thôi.” Mâu Khải nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Thương Mẫn, còn tưởng cô sợ hãi, đành phải vội vàng an ủi.
“Tôi không sao, anh ta sẽ không làm gì với anh đâu nhỉ?”
Mâu Khải chậm rãi lắc đầu, anh thật sự không biết Lâm Chí có thật sự làm gì anh không.
Lâm Chí có vẻ là người có kỷ luật cao nhất, nhưng thật ra trong xương cốt của anh ta là một người rất tùy hứng, thiện ác của anh ta đều chỉ trong một ý nghĩ.
Thời gian trôi qua, Lâm Chí dường như đã quên mất sự tồn tại của bọn họ, trước bàn làm việc chìm đắm vào công việc của mình.
Trong cái công xưởng bỏ hoang này, hai vệ sĩ gác cầu thang thấy Mâu Khải đã hơn mười phút rồi mà vẫn chưa ra ngoài, lập tức biết được bên trong đã xảy ra chuyện, hai người liếc mắt nhìn nhau, một người lặng lẽ đi ra khỏi công xưởng.
Sau khi cách công xưởng đủ xa, người vệ sĩ không dễ dàng gì gọi điện thoại cho Trữ Trình, sau đó giải thích tình hình ở bên này, còn cố ý nhấn mạnh tình hình bên trong công xưởng, đề nghị bọn họ đưa một vài bác sĩ tài giỏi tới.
“Cậu hai, vệ sĩ bên cạnh cậu Khải gọi điện thoại đến, nói cô Thương có thể đang ở trong một công xưởng bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, hẳn là đã bị Lâm Chí bắt cóc.”
Ánh mắt Mâu Nghiên tối sầm lại, anh lập tức hỏi: “Tên kia không cứu được người à?”
“Mâu Khải hình như cũng mắc bẫy.”
Trữ Trình nói xong cảm thấy bản thân hoàn toàn không tin tưởng, với lòng dạ và thủ đoạn của Mâu Khải, có thể bị Lâm Chí vây khốn, nếu để mọi người biết được thì sẽ cảm thấy đây cũng chỉ là một trò cười.
“Cậu hai, cậu muốn đi qua đó không?”
Mâu Nghiên lạnh lùng nhìn chằm chằm cốc nước trước mặt, anh đối với âm mưu và thủ đoạn của Mâu Khải cũng không có quá nhiều hứng thú, hiện tại anh không có thời gian dây dưa với Mâu Khải.
“Để một vài người đáng tin cậy đi qua xem anh ta rốt cuộc là muốn làm cái gì.” Giọng điệu của anh tràn đẩy lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn.
Trữ Trình không yên tâm dặn dò người bên cạnh vài câu, bực bội kéo cà vạt đang siết chặt trên cổ.
Chừng mười phút sau, Trữ Trình lại nhận được tin tức, hầu như toàn bộ vệ sĩ ở công quán trên sườn núi đều được phái tới.
Sau khi anh báo tin tức này cho Mâu Nghiên, Mâu Nghiên đột nhiên cảm thấy kinh sợ, nhận ra người của Mâu Khải không có nói dối, cả Mâu Khải và Thương Mẫn đều bị Lâm Chí vây khốn.
“Trữ Trình, cậu và Lê Chuẩn hãy tổ chức hôn lễ thật tốt, tôi sẽ tự mình mang người qua đó.”
Sắc mặt Mâu Nghiên trắng bệch, muốn đứng lên cũng có vẻ khó khăn, nhưng giọng điệu kiên quyết không cho phản bác nào, nhất định anh phải mang Thương Mẫn ra ngoài.