CHƯƠNG
Tính khí của Thương Mẫn anh rõ nhất, hôm nay không gặp được anh thì chuyện này không thể kết thúc.
Nuốt một vốc thuốc lớn, sắc mặt của Mâu Nghiên có thể nhìn thấy bằng mắt thường là đã tốt lên, ánh mắt của anh khôi phục sự sắc bén thường ngày, có hơi không cam tâm mà hỏi lần nữa.
“Lâm Chí, cơ thể của tôi…”
“Tuyệt đối không được, Cậu hai Mâu, loại thuốc này không thể cho anh thêm nữa.”
Lâm Chí hiểu ý của Mâu Nghiên, anh ta không cần nghĩ mà từ chối thẳng, hôm nay nếu như Mâu Nghiên không dẫn anh ta đến nhà tổ nhà họ Mâu gặp ông cụ Mâu, anh ta có lẽ còn dám cho anh thêm ít thuốc, nhưng khi anh ta tận mắt nhìn thấy sát ý trong mắt ông cụ Mâu đối với anh ta thì anh ta hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ này.
Cho dù kế hoạch đó có quan trọng hơn nữa, tiền đề là anh ta phải có mạng để hưởng thụ, nếu không mọi thứ đều làm cho người khác hưởng.
“Tôi biết rồi.”
Mâu Nghiên vuốt sống mũi, nghĩ lát nữa nên nói chuyện như nào với Thương Mẫn.
“Cậu hai Mâu, anh lát nữa đừng xuống xe.”
Thương Mẫn và Bạch Chấp đứng ở bên đường càng lúc càng gần, Lâm Chí cố gắng nhắc nhở một câu.
Mâu Nghiên vừa muốn hỏi tại sao thì ngại ngùng phát hiện quần của mình đã ướt, anh mất tự nhiên mà ho hai tiếng: “Ừ.”
Mắt thấy xe của Mâu Nghiên càng lúc càng gần, trong lòng Thương Mẫn có vô số lời muốn nói với anh, nhưng lại không biết nói câu nào trước.
Cô còn chưa kịp mở miệng thì nhìn thấy cửa kính của hàng ghế sau từ từ mở ra một khe nhỏ, Mâu Nghiên lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Góc nghiêng gương mặt của anh nhìn trông vô cùng lạnh lùng, Thương Mẫn nhìn khe nhỏ mở ra trên cửa xe, trái tim vốn nóng bỏng lập tức dập tắt trở nên lạnh toát.
“Tới cảm ơn anh, nhiều tài sản như vậy nói cho là cho, Cậu hai Mâu thật hào phóng.”
Hàng ngàn hàng vạn lời nói tình cảm trong lòng đổi thành một câu mỉa mai châm chọc.
“Không cần khách sáo.”
Mâu Nghiên nghiêng đầu liếc nhìn Thương Mẫn, sau đó nhanh chóng quay đi, anh sợ mình còn nhìn thì sẽ mặc kệ mà theo cô quay về.
“Lái xe.” Dựa vào chút nghị lực cuối cùng còn sót lại, Mâu Nghiên lạnh lùng nói ra hai chữ này.
Gần như vào lúc xe của Mâu Nghiên lái đi rời khỏi phạm vi tầm nhìn của Thương Mẫn thì Mâu Nghiên ho dữ dội một trận, nôn ra một ngụm máu ngất ở đằng sau.
Lâm Chí run rẩy đỡ Mâu Nghiên dậy, anh ta biết dùng thuốc như vậy sẽ khiến cơ thể của Mâu Nghiên nhanh chóng chuyển biến xấu, nhưng mức độ ác hóa diễn ra nhanh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của anh ta, nghĩ tới ánh mắt sắc bén đó của ông cụ Mâu, anh ta bỗng rén rồi.
Nếu cơ thể của Mâu Nghiên đã như này, anh ta không cần ra tay cho rồi, cố gắng chữa bệnh cho anh, anh cũng không kiên trì được bao lâu nữa, đến lúc đó Mâu Nghiên chết, ông cụ Mâu điều tra anh ta cũng không cần nơm nớp lo sợ như vậy.
Nhanh chóng đỡ Mâu Nghiên lên phòng khám của mình, sau một phen vật lộn, tình trạng của Mâu Nghiên cuối cùng cũng ổn định lại, Lâm Chí ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nghỉ ngơi vài phút, anh ta nhanh chóng dọn dẹp những chuyện làm trước đó, xử lý sạch sẽ những thứ không nên tồn tại, lúc này mới coi như thở phào.