CHƯƠNG
Cô đợi khoảng phút, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chuông cửa trong mong mỏi, cô có vô số lời muốn nói với Mâu Nghiên, khoảnh khắc mở cửa ra thì nuốt hết vào trong bụng.
Người đứng ngoài cửa không phải là người đàn ông cô ngày nhớ đêm mong, mà là - luật sư, Thương Mẫn thấy bọn họ có chút quen mắt, suy nghĩ một lát mới phát hiện mấy người này chính là mấy luật sư lần trước Mâu Nghiên dẫn về.
“Cô Thương, tiện để chúng ta vào không?”
Thương Mẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, luật sư dẫn đầu có hơi ngại ngùng hỏi.
“Mời vào.” Cô vội vàng mời họ vào, lúc này mới phát hiện mình vừa rồi thất thố.
“Cô Thương Mẫn, đây là tài sản mà anh Mâu Nghiên chuyển cho cô, thủ tục nên làm đã làm xong hết rồi, sau khi trình lên trên thẩm duyệt thì có thể có hiệu lực, cô Thương Mẫn, đây là hợp đồng cô cần phải giữ, hãy cất cẩn thận.”
Thương Mẫn nhận lấy một tệp hợp đồng, có hơi không phản ứng kịp.
Mâu Nghiên nhanh như vậy đã làm xong rồi, anh làm sao thuyết phục được ông cụ Mâu, ông cụ Mâu ghét cô như vậy, sao lại giương mắt nhìn con trai của mình chuyển hết tài sản cho cô chứ?
Mãi đến khi mấy luật sự rời khỏi, phòng khách lần nữa trở nên trống trải, Thương Mẫn mới phản ứng lại, Mâu Nghiên chạy tới dưới lầu một chuyến lại cho người mang bản thỏa thuận cho cô, bọn họ bây giờ đã tới bước ngay cả mặt cũng không thể gặp được rồi sao?
Thương Mẫn đờ đẫn xông vào phòng của Bạch Chấp, liều mạng tìm kiếm chấm tròn nhỏ màu xanh trên màn hình lớn, nhưng bất luận cô tìm thế nào, chấm nhỏ màu xanh đó đều không xuất hiện nữa.
“Biến mất từ khi nào?” Sắc mặt của cô không tốt lắm quay sang hỏi Bạch Chấp luôn trực ở trước mặt màn hình máy tính.
“Khi chuông cửa vang lên, xe của anh ta đã đi.”
Cơ thể của Mâu Nghiên chắc là xuất hiện tình trạng khẩn cấp, vì không để Thương Mẫn tiếp tục ôm hy vọng ngốc nghếch chờ đợi, Bạch Chấp hoàn toàn chặt đứt sự chờ mong cuối cùng của cô.
“Đi rồi.”
Thương Mẫn siết chặt nắm đấm, tức tới nỗi suýt nữa nổ tung, Mâu Nghiên đây là có ý gì, cũng tới dưới lầu rồi, mặt cũng không lộ thì đã đi rồi.
Nếu Mâu Nghiên không muốn gặp cô, vậy cô đi tìm anh: “Chúng ta đi tìm anh ấy.”
Thương Mẫn khoác một chiếc áo khoác dáng dài, đi một đôi giày đế bằng dẫn theo Bạch Chấp ra ngoài.
Sau khi hai người lên xe, Thương Mẫn rất chắc nịch nói: “Đến quốc tế Bắc Mậu.”
Bạch Chấp quay đầu liếc nhìn cô, không nói nhiều, trầm mặc lái xe. Kỹ thuật lái xe của Bạch Chấp rất tốt, xe lái vừa nhanh vừa ổn định, khi xe của bọn họ đến ngoài cửa quốc tế Bắc Mậu, từ xa nhìn thấy xe của Mâu Nghiên lái tới.
Lâm Chí từ xa nhìn thấy Thương Mẫn và Bạch Chấp đứng ở cửa Quốc Tế Bắc Mậu thì bị dọa giật mình, anh ta thật sự không ngờ Thương Mẫn sẽ đuổi theo tới đây.
Lúc này bên cạnh Lâm Chí, Mâu Nghiên vô lực ngửa đầu dựa vào xe, trán toát mồ hôi lạnh, môi tái nhợt không có chút huyết sắc, mỗi lần hô hấp đều vô cùng khó khăn.
“Cậu hai Mâu, cô Thương tới rồi.”
Thấy Mâu Nghiên ở bên cạnh có trạng thái cực kỳ tệ, sắc mặt của Lâm Chí đã thay đổi.
Anh ta chỉ muốn lặng lẽ làm chuyện nên làm, nhưng tình trạng bây giờ hình như dần dần thoát khỏi tầm kiểm soát, ông cụ Mâu, Thương Mẫn, những người này từng người chạy ra, thật vướng.
“Cho tôi thuốc.”