Phần 1:
Hửng sáng ngày 23 tháng 12.
Ngay sau lúc gặp Dousan, Sagara Yoshiharu quất ngựa rời khỏi Gifu và, liên tục di chuyển không ngừng nghỉ, rồi cuối cùng cũng đến được cứ lĩnh của Nobuna ở phía đông Anegawa vừa lúc trời ửng sáng… Nhưng sự thật lại, người đang cầm cương không phải là Yoshiharu, mà là nhà truyền giáo Organtino. Với lí do “Bất kể thế nào tôi cũng phải gặp được Frois”, cậu ta là người đầu tiên xung phong hộ tống Yoshiharu lúc mà rời khỏi Gifu.
Cậu quý tộc trẻ người Ý, Organtino có một kĩ năng cưỡi ngựa không thể nào chê vào đâu được.
Yoshiharu, kẻ đang ngồi phía sau yên ngựa mà có chết cũng sẽ không ôm lấy eo của Organtino, đang cực kì lo lắng. Cậu ta ước gì mình có thể đến chỗ Nobuna nhanh hơn nữa, dù chỉ là 1 phút thôi.
Anegawa là một con sông lớn kéo dài phía bắc Omi. Vượt qua Anegawa và tiến tới phía bắc sẽ gặp cứ lĩnh của quân đội Asai Nagamase, đang trán thủ bên thành Odani. Tại ngôi thành này, Asai Nagamasa vừa mới nhận được một lượng quân tiếp viện khổng lồ từ phía Asakura Yoshikage của Echizen. Lẽ ra Nobuna đã cố gắng tiến công vào thành Odani trước khi viện quân tới, nhưng việc Takeda Shingen liên tục tấn công từ phía Tây khiến cô ấy buộc phải tăng cường phòng thủ dọc xương sống Anegawa mà bỏ lỡ cơ hội.
Lúc Yoshiharu đến được chỗ của Nobuna, cô ấy đã khoác lên bộ giáp namban và đang ngồi trước tiền trại cứ của mình. Đôi mắt đỏ ngầu đó, hẳn cô đã không ngủ kể từ lúc mà Yoshiharu bị trục xuất đến Ise.
Kẻ phản bội hiệp ước Asai Asakura.
Em trai của cô ấy, Nobusumi đã trở về Gia tộc Oda trong chán nản.
Asakura Yoshikage, vị lãnh chúa luôn nổi tiếng với việc luôn căm ghét chiến tranh, chẳng hiểu sao lại quyết định chỉ huy toàn bộ quân lực mà đối đầu với Nobuna.
Matsudaira Motoyasu, đã bị đánh bại nhục nhã bởi lãnh chúa hùng mạnh nhất Chiến quốc, Takeda Shingen ở Mikatagara.
Saitou Dousan, đang gấp rút chuẩn bị trận chiến không thể tránh khỏi với Takeda Shingen tại thành Gifu cùng với số lượng binh sĩ thảm hại.
Cái áp lực phải chịu xuyên suốt cuộc chiến có thể nghiền nát bất cứ con người bình thường nào, tuy thế mà Nobuna vẫn đang phải chịu gánh nặng đó trên đôi vai nhỏ gầy của mình.
Và tại lúc khốn cùng nhất, Sagara Yoshiharu vẫn chưa đến với bên cô.
“Chậm chạp quá đó, Saru! Ngươi đã la cà ở đâu trên đường tới đây thế hả? Ngươi không còn muốn ở cạnh bên ta nữa à?! Ta cứ nên trục xuất ngươi luôn đi nhỉ, đúng không!?”
Như thường ngày, việc đầu tiên mà cô làm là chửi mắng Yoshiharu.
Lúc này, cận vệ duy nhất của cô hiện tại là Inuchiyo, cô bé đang đội trên đầu cái mũ hổ vằn ưa thích của mình. Tin tức về việc Takeda Shingen đã đánh bại Motoyasu tại Mitakagahara và đang áp sát thành Gifu đã truyền đến tai họ. Quân đồng minh Asai Asakura hiển nhiên cũng đã biết về việc đó, mà ngay tức khắc hành quân vượt qua con sông vào tối qua, chuẩn bị tiến công vào nơi này. Niwa Nagahide, Matsunaga Hisahide và Shibata Katsuie đều đã được gửi đến các trại điểm khác nhau để phòng thủ.
Khi vừa đến nơi, cái tâm trạng căng thẳng của Nobuna lập tức khiến cho Yoshiharu vào thế phòng thủ. Trong cái tình huống này, mọi thứ sẽ chấm hết nếu họ cứ bắt đầu cái màn cãi đáp không hồi kết của họ tại đây.
“Umm… Nobuna, cô vẫn còn giận tôi về cái vụ hồi trước à? Mà, Juubei-chan đâu rồi nhỉ?”
“Ahh, sau khi mà trục xuất ngươi, ta đã phát hiện ra tất cả đều là do nhầm lẫn của Juubei, nên có lẽ ngươi đúng thật là bị hại nhỉ.”
“Uwahhh! Cô thực sự cần phải đi điều tra mới biết được cái điều đó hả!!!!?”
“Hehe, dù sao lúc đó ngươi cũng đang tỏ ra bắt đầu lười biếng mà; nên ta trục xuất ngươi cũng chỉ để giúp ngươi quay trở lại với công việc của mình thôi. Mà, toàn bộ vấn đề đã được giải quyết rồi còn gì? Thế thì, ngươi đã đàm phán được với Sakon chưa?”
Nobuna chắc hẳn đã được báo cáo những chuyện đã xảy ra trước đây rồi, nhưng Yoshiharu quyết định kể lại mọi chuyện từ đầu.
“Băng hải tặc của Kazumasu-chan đang giữ chân hạm đội Takeda, và tự em ấy cũng đang chỉ huy một biệt đội giúp đỡ Dousan trấn giữ Gifu nữa.”
“Hmm, ngươi mà cũng khiến cái quý cô lười biếng đó làm việc chăm chỉ vậy được à... Hả, đừng nói ngươi đã làm mấy cái chuyện mờ ám gì với cô ta rồi đấy? Geez, thậm chí ngươi cũng giở trò với mấy cô bé như Inuchiyo… Cuối cùng thì cũng chẳng rút ra được bài học gì hả?”
“Cô đang nói cái quái gì thế!? Kazumasu-chan không phải là như vậy nhé!? Dù sao thì, yêu cầu cả một cô bé như vậy đi chinh phục cả Ise là quá đáng lắm đó nhé Nobuna!”
“Sakon nhìn nhỏ nhắn vậy nhưng cô ta không có đơn giản như vẻ bề ngoài đâu. Nếu mà cô ta mà thực sự là kẻ địch, thì chúng ta đã gặp rắc rối lớn rồi đấy.”
“Mà, Kazumasu-chan, cô có nghĩ là em ấy nhìn giống như… người đó không…?”
“À phải rồi, Saru, con Kappa bên cạnh ngươi là sao thế? Ngươi bắt được nó ở đâu vậy? Nhìn có vẻ khá là thú vị đấy.”
“Làm ơn nghe lúc mà người khác nói đi!”
Nobuna xòe bàn tay mình và, bất ngờ kéo lấy cái mũ của Nhà truyền giáo Organtino lúc mà cậu ta đang cúi mình bên cạnh Yoshiharu.
“Uwahhh!? N...N...N...Ngài làm gì thế, Nobuna-sama!?”
“Cái thứ này làm bằng gì thế, sao ta lại không thể lấy nó ra được chứ? Đừng nói là nó mọc ở trên đầu ngươi nhé???”
“Khoan đã, Nobuna! Cậu ta không phải là Kappa! Đó là đàn em của Frois, truyền giáo sư Organtino! Cậu ta đã vượt biển từ tận Tây ban nha để đến được Nhật bản đó! Organtino rất tốt bụng mà đưa tôi đến đây gặp cô đấy biết không hả?”
“Huh, một truyền giáo sư à? Ngươi đến từ đâu thế? Lúc này ta đang khá là bận đấy. Tch.” Nobuna tỏ vẻ khó chịu vì Yoshiharu đã cản cô ta lại, rồi ngồi xuống cái ghế dựa mà nói “ Ta muốn xem cái lời đồn lấy da của Kappa sẽ khiến nó chết khô có đúng không thôi. Nếu mà hắn ta chết khô thật, ta đã có món canh ngon lành rồi. Chán thật…”
“...Uhhhhh, Sa… Sagara Yoshiharu-sama, đúng như lời đồn, Nobuna-sama thật đáng sợ quá, t...t...t...tôi thực sự sẽ trở thành món canh ư?”
“Đừng lo quá, Organtino, Nobuna lúc nào chẳng như thế này. Cô ta luôn thô lỗ và độc miệng, nhưng thực sự chẳng có ý gì đâu, nên đừng có sợ hãi thế.”
“Bị chạm bời một cô gái… Tr...Trái tim tôi đã bị ngập tràn tội lỗi và thống khổ rồi… Ahh, có lẽ tôi nên chạy đi và gột rửa tội lỗi của mình ở ngôi đền nào đó thôi…”
“Tội lỗi gì chứ… Cậu mới chỉ bị Nobuna trêu trọc thôi mà, cái tội lỗi gì mà lại khiến cậu thống khổ được chứ?”
“Uhh, có một lí do sâu xa hơn nữa cơ…” Organtino bắt đầu kể lể, và Yoshiharu nhớ lại cái vấn đề của cậu ta mà Organtino đã từng đề cập vào lúc trước.
“Có vẻ như cậu ta bị thực sự mất bình tĩnh khi bị con gái vây quanh.”
“Lúc này Frois đang ở Kyoto, nhưng mà quan trọng hơn, Saru! Ta sẽ cho ngươi biết tình hình chiến trận hiện thời”
Inuchiyo gật đầu và đứng dậy, trải ra tấm bản đồ Anegawa.
“Quân địch đã bố trí xong đội hình dọc theo phía bắc Anegawa. Quân đoàn Asai Nagamasa có 15000 lính ở phía đông, trong khi Asakura Yoshikage chỉ huy 20000 lính ở phía tây. Còn bên ta, có 20000 lính đã lập thành 13 hàng xung quanh trận địa và sẵn sàng đón chặn kẻ địch.”
“...13 hàng!? Trải dài đội hình như vậy sẽ khiến cho hàng phòng ngự bị mỏng ra đó. Và sao mà quân đoàn của Asakura Yoshikage lại lớn thế chứ? Chả phải quá cách biệt với chúng ta rồi à.”
“Hmph, ta sẽ cấp lại quyền chỉ huy cho ngươi. Hàng thứ ba từ chiến tuyến sẽ do quân đoàn Sagara đảm nhận.”
“Tình hình hiện tại đã quá khác biệt với những gì mà tôi biết rồi. Trong game ‘Tham vọng của Nobunaga’, quân đoàn Oda lẽ ra đã nhờ vượt trội về quân lực mà chiến thắng trận Anegawa một cách viên mãn cơ.”
Đúng vậy, trong game, ở trận chiến Anegawa , quân đoàn Oda đã gần như bị đánh tan bởi chiến lực của Asai Nagasama, nhưng Tokugawa Ieyasu( Matsudaira Motoyasu) đã ứng cứu kịp thời và giúp cho Oda Nobunaga lật ngược thế trận. Nhưng lúc này thì, Motoyasu lại bị Takeda Shingen đánh bại một cách nhục nhã, và còn đang cố gắng tập hợp lại bại binh. Không có sự hỗ trợ của cô ấy, quân đoàn Oda không thể nào chống chọi lại thế gọng kìm của quân đồng minh Asai Asakura cùng với quân lực áp đảo như thế được.
“Khoan đã, Nobuna. Có phải… Asakura Yoshikage đang đích thân chinh chiến tại đây không?”
“Ahh, tên khốn đã đã phao tin khắp nơi là sẽ chiến thắng rồi đem ta trở lại Ichijodani[note23517] rồi."
… Thật khó chịu; tên khốn đó thật quá kinh tởm.”
“Chết tiệt, cái tên Asakura Yoshikage khốn nạn đó. Mà thực ra chỉ có khuôn mặt của cô mới khiến người ta nghĩ rằng cô là mỹ nhân thôi.”
“Đừng có mà châm biến vẻ ngoài của ta.”
“Dù sao thì, sao cô lại đi đối đầu với hắn ta trên chiến trường đồng bằng thế Nobuna? Nếu đụng độ bên trên đó, thì cô sẽ không thể kiểm soát được ưu thế mà vạch ra bất kì chiến lược nào để hạn chế quân lực áp đảo của chúng được, không phải đó là điều cơ bản à? Lúc này, thủ thành và chiến đấu trường kì hẳn sẽ là chiến lược tốt nhất…”
Dù Yoshiharu có càu nhàu thế nào, Nobuna cũng chỉ thở dài cho qua.
“Mà, Saru, tình hình ở Gifu thế nào rồi? Hổ mang có nhờ ngươi chuyển lời nào với ta không?”
“Ah, ahh, ông ấy có…”
“Ta đã chuẩn bị mọi thứ để luôn sẵn sàng gửi viện binh đến Gifu rồi. Dù ngươi và cái quân đoàn của ngươi cơ bản là vô dụng, ít nhất thì với Hanbei bên cạnh cũng sẽ giúp ngươi làm được việc gì đó. Ta sẽ cố hết sức ở đây, nên đừng có mà lo lắng…” Đôi mắt của Nobuna bừng sáng lên.
Giấu đi nỗi đau, Yoshiharu dừng cô ấy lại
Và.
Cậu nói ra những lời ‘cuối cùng’ của Dousan.
“Đầu tiên,
“Gửi viện quân đến thành Gifu sẽ chẳng có ích lại gì đâu, nên hãy cứ tập trung vào trận chiến của con và đánh bại quân đồng minh Asai Asakura đi.
“Và,
Nếu con để cảm xúc chiếm lấy bản thân mình như bên bờ sông Nagara, thế giới sẽ mãi tuột mất phải tầm tay con đó.
“Điều thứ ba,
“Nếu con đến đây và cứu lấy ta mà bỏ mặc lại tham vọng thực sự của mình, nếu mà con dám làm thế, ta sẽ từ con. Không nhưng nhị gì cả.”
“Ngươi vừa nói gì chứ hả!?”
Nhìn khuôn mặt dài thườn của Nobuna, Yoshiharu không tài nào nói ra sự thật rằng, “ Sức khỏe của Saitou Dousan đang cực kì hiểm nghèo và có lẽ ông ấy sẽ chẳng sống được bao lâu nữa.”
Trong tình thế nguy cấp này, lúc mà Nobuna đụng độ với kẻ thù…
Bây giờ không phải là lúc cậu nói ra thứ mà chắc chắn sẽ nghiền nát tinh thần và ý chí chiến đầu của Nobuna.
Đây chắc chắn là lựa chọn đúng đắn. Lúc này mình phải tập trung vào trận chiến ngay đây. Và nếu mình cố gắng đưa Hanbei-chan cùng quân đoàn Sagara, những người đã cùng sống sót với mình trong cuộc rút lui thần tốc Kanegasaki, làm viện quân đến Gifu, sẽ chẳng khác gì tự sát. Chúng ta không có đủ quân lực để tách ra, và như thế chắc chắn sẽ khiến Nobuna gặp nguy hiểm! Nếu cứ quá lo lắng cho Dousan, Nobuna sẽ không thể nào tập trung được trên chiến trường được. Thậm chí cô ấy còn nghĩ đến chuyện chủ động tiến công thay vì ngồi tại chỗ đợi quân địch đến để gửi được viện binh cho Dousan sớm hơn nữa. Nếu dựa trên logic lúc này, nếu quân ta rút xuống sau những bức tường thành,Echizen của Asai Asakura sẽ bị ép buộc phải rút quân trước khi bão tuyết chia cắt viện lương từ thủ đô của hắn, nhưng với Nobuna, cứ nghĩ rằng một trận chiến trực sẽ chỉ diễn ra trong nửa ngày, và lại còn đánh giá thấp quân đồng minh Asai Asakura nữa. Thế nên, lúc này, mình phải câm mồm lại, kể cả nếu việc đó sẽ khiến Nobuna mãi căm ghét mình…
Yoshiharu đã hạ quyết tâm.
Kể cả nếu Nobuna có căm ghét cậu đến tận xương tủy, cậu ta cũng không thể để Nobuna ngã xuống ở nơi đây được! Yoshiharu sẽ liều mạng trước khi mà Asakura Yoshikage cướp đi Nobuna và biến cô ấy trở thành đồ chơi của hắn ở Ichijodani.
“Tch, cứ nghĩ đến tên đồi bại Yoshikage đó lại khiến mình sôi máu. Hắn dám lên kế hoạch biến Nobuna thành búp bê riêng của hắn à… Không...Không… Mình không phải là quan tâm đến cái đồ phụ nữ vô ý thức, vô nhân đạo và vô ơn cứ suốt ngày hành hạ mình đó đâu… Không, thế quái nào mà mình lại không quan tâm được chứ!? Chết tiệt… Đừng có nói… Đừng có nói với mình.... Mình thực sự có cái cảm giác đó với Nobuna…”
“... Mặt anh đỏ lắm đấy, Yoshiharu. Anh bị bệnh à?” Inuchiyo tỏ vẻ lo lắng khi mà sát lại gần Yoshiharu đang lẩm bẩm trong miệng.
“Ah, không có gì đâu. Chỉ là một chút mệt nhọc trong cái chặng đường không ngừng nghỉ khi đến đây thôi ấy mà. Anh hoàn toàn ổn, Inuchiyo.”
“Thái độ kì lạ… Ngươi đang giấu giếm cái gì phải không…?”
Nobuna nói mà nhìn chằm chằm về phía Yoshiharu. Nhưng may cho cậu ta, một âm thanh chói tai bỗng hét lên từ phía bên kia bờ sông. Đoàn quân đông như kiến bao quanh Anegawa đã bắt đầu di chuyển.
Một tên lính trinh thám xộc vào ngôi trại và báo cáo “Mặt trời đã mọc! Quân đồng minh Asai Asakura đã bắt đầu tấn công!”
“Dearuka, cuộc nói chuyện kết thúc ở đây. Ta sẽ chấm dứt cái trận chiến này ngay lập tức thôi! Dẫn quân địch vào sâu 13 lớp đội hình, cứ tiếp tục mà thực hiện theo kế hoạch!”
“...Yoshiharu, mau đến trại của anh đi. Mọi người đang đợi anh trở về đó.”
“Hiểu rồi, Inuchiyo. Organtino, tôi xin lỗi. Tôi không muốn cậu vướng vào cái mớ hỗn độn này đâu, nhưng làm ơn hãy đánh ngựa giúp tôi.”
“Ừm, đã rõ. Ah, chúa tể của tôi, xin hãy đưa cuộc chiến này mau đến hồi kết đi.”
“Trận chiến bất ngờ Anegawa” cuối cùng cũng đã bắt đầu!
Mùa đông tháng 12 tại sơn thành Kyoto.
Sagara Yoshiharu, một học sinh trung học lạc lối tại thời kỳ Chiến quốc, người mà đang tạm thời ăn nhờ ở đậu tại chùa Myoukaku, từ sáng sớm nay đã cố gắng dỗ dành một quý ông trong bộ đồ phái nữ.
“Saru-kun, mị không chịu được nữa! Có lẽ mị nên đi tu thôi!”
Tsuda Nobusumi, người còn được biết đến với cái tên Kanjuurou.
Với vẻ ngoài thanh tú tựa như búp bê, ai ai cũng có thể nói rằng Nobusumi là em trai của Oda Nobuna.
Nobuna, chỉ vì cái trò đùa trời đánh, đã ép cậu ta phải giả làm Ojo-sama. Sau đó cậu bị gả cho lãnh chúa của Omi, thuộc gia tộc Asai, và lẽ đó lại thành vợ của Nagasama.
Ngay cả Yoshiharu cũng cảm thấy đó là một bi kịch khi phải mặc quần áo nữ và kết hôn với một người đàn ông; không, nó phải vượt quá mức bi kịch rồi.
“Nghe nè Saru-kun, mặc dù không thể nói ra lí do, cơ mà hiện giờ mị đang bị mắc kẹt trong một mớ bòng bong ấy.”
"Nobusumi, tôi có thể đôi phần hiểu được cảm giác mà cậu đang phải trải qua, nhưng dù có đau đớn đến đâu thì những gì đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Mít ướt vầy cũng chả giải quyết được vấn đề gì đâu."
"Không, ngươi sẽ không bao giờ hiểu được! Ahh ... Hạnh phúc của mị đã vụt bay rồi. Khoảng quá khứ đã mất và thời gian hạnh phúc đó sẽ không bao giờ trở lại nữa...."
“Ừ thì trong trường hợp này, có lẽ sẽ hơi khó khăn để cậu có thể trở về với con người cũ, lúc mà cả ngày chỉ đi làm mấy cái trò ngu ngu cùng với mấy bé mỹ nữ lúc nào cũng vây quanh, cơ mà tốt nhất là cậu nên quên tất cả mọi thứ đã xảy ra ở Omi đi.”
“LÀM SAO MỊ CÓ THỂ QUÊN ĐƯỢC CƠ CHỨ!?”
“Tôi hoàn toàn hiểu cảm xúc của cậu bây giờ. Tuy nhiên hôn nhân chính trị là thứ chả thể tránh được trong thời đại Chiến quốc. Nên dù là có bị ép gả chồng thật, nhưng cậu cũng đừng quá trách móc Nobuna.”
“Ngươi đang lạc đề rồi đó Saru-kun. Ahhh, đúng như mị nghĩ, ngươi chả thể nào hiểu được vì sao mị khóc đâu… cơ mà bí mật của Nagasama mị cũng chả thể nói với ai được… Aghh, mị phải làm gì đây!?”
“Mà, cậu không cần phải mặc đồ phụ nữ nữa đâu, mau đổi bộ đồ khác đi! Có lẽ cậu nghĩ nhìn như thế sẽ làm xấu mặt Nobuna, nhưng mà hãy cố gắng chấp nhận và tha thứ cho cô ấy đi.”
“Khum, dù rằng mị không thể nói với ai, nhưng liệu có một người nào đó có thể khép lại nỗi đau day dứt này của mị không. Ahhh, sao mà khó khăn quá đáng.”
“Chính là vì lý đó đó Nobusumi, tôi hiểu mà. Cá là gã Nagasama đó lại chả ‘Dù ngươi có là con trai, thì quan trọng éo gì! (có l* là được)’, rồi vồ lấy và làm mấy chuyện xấu hổ và dâm đãng mà cậu chắc chắn là không muốn nói với ai đúng không? Thời của tôi thì ‘trap’ cũng nhiều fan phết, nhưng mà thời này thì phải kể đến là ‘loli’ chứ nhỉ… Dù sao thì, hãy cố gắng lên và vượt qua nó đi.”
“Mị đã bảo là không phải như thế rồi mà~ Ahh, làm sao mị có thể để lộ cảm xúc thật sự của mình mà không nói ra bí mật của Nagasama chứ? Để diễn giải ra bằng ngôn từ khó đến vậy sao.”
Với sự duyên dáng của một Ojou-sama, Nobusumi nhét miếng bánh Yatsuhashi, một món đặc sản của Kyoto, vào miệng, ý tỏ rằng cậu sẽ không tiếp chuyện với ai nữa.
Phần 2
“Ngay bây giờ là cơ hội duy nhất của chúng ta! Hãy từ bỏ hy vọng là có thể sống sót để còn nhìn thấy phía bên này của Anegawa đi; chấp nhận cái chết và tiến thẳng về phía Gia tộc Oda!” Asai Nagasama hùng hồn phát động tiến công trước đội quân Gia tộc Asai.
Một lần nữa thay mặt cha mình là trưởng tộc và đảm nhận vị trí chỉ huy chiến trường của gia tộc Asai ở phía bắc Omi, Nagasama dẫn đầu tất cả những binh sĩ mà cô tập hợp được. Ẩn sau khuôn mặt thiên thần ấy, là một ý chí dũng mãnh mà khó có ai sánh bằng.
Nagasama từ lâu đã từ bỏ giấc mơ rằng có thể được sát cánh bên Nobuna cùng chinh phục thế giới.
Không thể phủ nhận rằng những cảm xúc kiên quyết trên là động lực của sự quyết tâm này.
Nagasama không chỉ làm tăng sĩ khí binh lính nhà Asai. Khi binh lính nhà Asakura được chứng kiến tác phong của Asai Nagasama, mọi cảm xúc của họ như bùng nổ và vui sướng rằng “Vị tướng quân này xứng đáng có được cả thế giới trong tay!”
“Ngươi máu chiến đến không ngờ đấy, Nagasama. Nhờ thế sau này nó sẽ hơi rắc rối nếu ngươi bị đánh bại đó, nên làm ơn hãy cẩn trọng.” Asakura Yoshikage, ăn vận nhìn như một gã quý tộc vô trách nhiệm hơn là tướng quân, cưỡi ngựa sát bên Nagasama. Kể cả khi tên bắn ngang đầu, cái dáng vẻ chán chường của hắn tỏ rõ hắn chả có sự hứng thú gì với cái thế giới tầm thường này.
“Yoshikage-sama, ý ngài ‘rắc rối sau này’ là sao?”
“Chẳng bao lâu nữa, Takeda Shingen sẽ đánh bại Saitou Dousan ở Gifu. Nếu như ngươi bại trận tại đây, chả phải là tự dưng là chỉ còn mỗi ta phải chống lại Shingen đẻ giành lấy thế giới à? Làm ơn đi, đừng có kéo ta vào cái mớ phiền toái đó.”
“Không quan trọng là thế giới hay Takeda, mọi thứ bây giờ đối với ta là vô nghĩa. Ngay tại đây, ngay bây giờ, nếu ta không thể hạ sát được Oda Nobuna, số phận của Gia tộc Asai chắc chắn sẽ là diệt tộc. Vì lẽ đó, ta phải chiến đấu.”
“Cái đó còn phiền hơn nữa đó. Đầu tiên, nếu như ngươi giết Nobuna, ta sẽ bị mất đi một lẽ sống rất rất quan trọng. Thứ hai, ta chẳng muốn bị dính vào cái thứu phiền phức như chinh phục thế giới đâu. Ta chỉ có duy nhất một hứng thú thôi, và đó chính là tuyệt tác của tạo hóa, Oda Nobuna sẽ thuộc về chỉ mỗi ta thôi.”
“Hmph, ngài còn tệ hơn cả trong lời đồn nữa… Nếu vậy thì, hãy phục vụ dưới trướng ta, Asakura Yoshikage! Trong thực giới này, mọi vật đều phải trả giá bằng máu.
“Ahhh, không cần phải tỏ ra đáng sợ như thế đâu. Với một người theo chủ nghĩa hòa bình như ta, ngươi đúng là một tên cuồng tín khi cứ bị ám ảnh với cái thế giới xấu xí kia.”
“Nếu như ngài đã muốn Oda Nobuna như vậy, cứ làm theo như ý ngài. Chỉ là đừng bỗng dung chột dạ mà bỏ cuộc giữa chừng, Yoshikage.”
“Tất nhiên rồi. Ta cược cả tính mạng ta vào nàng ấy; giá trị của nàng hoàn toàn khác hẳn mấy gói trà mà ta có đem theo người đây.”
Nagasama ngó lơ cái nụ cười gian xảo của Yoshikage và thúc ngựa lao lên.
Cứ như là cô muốn chấm hết cho sự do dự này.
“Hắn (Yoshikage) hiện đang thống trị vùng Ichijodani thuộc Echizen, một thành phố được gọi là ‘tiểu Kyoto’. Sự thịnh vượng của thành phố là minh chứng cho thấy khả năng của hắn ta trên cương vị là một lãnh chúa của Chiến quốc, nhưng bản tính thì thật đen tối. Thà như chính ta đưa nee-san lên thiên đường còn hơn để người bị một kẻ như thế chơi đùa.”
Đặt ra mục tiêu mới, Nagasama đưa ra mệnh lệnh mới cho binh sĩ.
“Quân Oda đã đưa ra đội hình 13 lớp. Có lẽ chiến thuật của họ là dụ ta vào giữa trung tâm, nhưng đội hình này lại có một điểm yếu chết người: Quân Oda đang bất lợi về quân số! Đó chính là minh chứng cho thấy Oda Nobuna đang hoảng loạn! Tất cả, theo ta và Saruyashamaru, tiến thẳng vào giữa lòng địch và đoạt lấy thủ cấp của nee-san!”
Nagasama vung lưỡi giáo xuống và xông thẳng vào quân địch.
Giấc mơ của cô ấy, đã chấm dứt.
Cả giấc mơ về chinh phục thế giới cạnh Nobuna.
Và giấc mơ được nếm trải hạnh phúc cùng với cô vợ Nobusumi dấu yêu.
Chẳng phải là lỗi của ai đã đưa đẩy đến hoàn cảnh này.
Không phải là cha, cũng chả phải là những người tùy tùng của cô ấy.
Là lựa chọn của cô khi từ bỏ.
Cô không thể đổ lỗi cho ai; tất cả đều là lỗi của duy chỉ mình cô.
Chính là quyết định cô đưa ra từ tận sâu trong trái tim mình để dẫn đến ngày hôm nay.
Nagasama siết chặt ngọn giáo, bọc lấy sự tức giận vô cùng và tuyệt vọng của cô.
Không một ai có thể ngăn lấy người chiến binh đáng thương Nagasama này đang tự đi tìm đường đến với cái chểt.
Đội hậu quân Asakura được chỉ huy bởi một kẻ điên, Asakura Yoshikage vẫn đang chìm trong thứ khoái lạc dị thế dù đã tiến vào chiến trường. Thứ duy nhất trong đầu gã lúc này là dị ảnh của Oda Nobuna, cùng một ngọn hắc lửa đang cháy trong tâm gã.
Takeda Shingen hiện vẫn đang giao chiến với Dousan, nhưng lúc này kể cả với một kẻ địch tầm thường, cô sẽ tuyệt đối không tin tưởng vào Gia tộc Asai sau khi đã phản bội Gia tộc Oda.
Giả như cô chiến thắng được cuộc chiến này, thì Gia tộc Asai sẽ gần như…
Một cuộc chiến thật cô độc làm sao…
Tại trung tâm nơi chiến trường diễn ra ác liệt nhất.
“Tướng quân, cuối cùng ngài đã quay lại!”
“Người làm chúng ta phải đợi dài cả cổ đấy, tiểu tử thối!”
Bên chiến trường phòng ngự của Anegawa, tiếng hò reo vang lên từ những binh sĩ thuộc đoàn Sagara Yoshiharu.
“Mọi người! Hanbei-chan! Goemon! Tôi đã trở lại rồi đây!”
“Yoshiharu-sama, lớp phòng ngự thứ nhất và thứ hai của thế trận 13 đã bị xuyên phá rồi. Đội quân liên hợp của Asai Asakura thực sự là không thể ngăn cản được!”
“Sĩ khí của binh sĩ Asai đang quá cao, thế trận đang gặp lế tắc, bặc điệt là đi diện đại Absai Nabgadama đang chỉ huy.” (Thế trận đang gặp bế tắc, đặc biệt là khi hiện tại Asai
Nagasama đang chỉ huy).
“T…T…Ta không phải là kappa, ta là một truyền giáo sư!”
“Tôi xin lỗi Organtino, tôi cần cậu lánh xuống dưới đất ngay bây giờ. Goemon, mau giúp Organtino đào một cái hố đi!”
“Em nhiểu nhồi, em kỉ bần kặt kon kappa lày thành cừng nảnh dồi chôn ló luống nất nải long? Kứ để nhó cho em!” (Em hiểu rồi, em chỉ cần chặt con kappa này thành từng mảnh rồi chôn nó xuống đất phải không? Cứ để đó cho em!).
“Uwahhh!? Yo…Yo…Yoshiharu-sama!? T…t…tất cả ninja đều bạo lực như thế này à?”
“Không không, Goemon. Cậu ta không phải là kappa, là truyền giáo sư! Anh cần em giấu cậu ta đi đâu đó để không bị cuốn vào trận chiến này cơ.”
“Em hiểu rồi, đã nhận lệnh.”
Chiến thuật của quân đội Oda bày ra chẳng thể được gọi là đội hình được nữa. Dọc từ mỏm đá của Anegawa, cả 2 phía đều đang kẹt trong cuộc chiến đẫm máu. Chiến thuật phòng ngự 13 lớp mà Nobuna quyết định sử dụng đến bây giờ đã gần như tan nát. Viện quân của Motoyasu sẽ không thể nào đến kịp lúc, và cái động lực kì quái của Asakura Yoshikage đã đẩy thế trận theo một hướng tồi tệ hơn nữa.
Dưới sự tấn công đồng loạt của quân đội Asai phía đông và quân đội Asakura phía tây, các binh sĩ của quân đội Oda đang oàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
“Tướng quân, mọi chuyện đang thực sự rất tệ rồi.”
“Chẳng ai hiểu được vì sao Hime-sama lại lựa chọn chiến thuật này.”
“Hime-sama cứ khăng khăng rằng ‘chúng ta phải lôi kéo đối thủ vào thế trận và ra đòn quyết định ngay tức khắc’ và cứ thế chẳng lắng nghe lời khuyên của Hanbei hay của bất kì ai khác.”
“Gia tộc Kawanami chúng ta sẽ chiến đấu hết sức có thể, nhưng nếu ngươi dám chỉ để lại dù một vết xước nhỏ trên làn da nõn nà của đại ca, chúng ta chắc chắn sẽ nguyền rủa, nguyền rủa ngươi đến chết, Sagara Yoshiharu!”
“Nghe rõ chưa hả, tiểu tử!?”
“Được rồi, tôi hiểu rồi, mọi người làm ơn đừng có hét vào mặt tôi cùng một lúc được không!? Tôi không phải là hoàng tử Shoutoku đâu!(13)”
“Asai Nagasama đang vung lưỡi giáo của hắn ta như quỷ thần vậy, chả ai cản được hắn hết. Cứ hễ ai muốn thử, thì ngay tức lự đầu họ lăn dưới đất lun. Sob*sob* Mình nên làm gì trong tình huống này đây? Chuyên môn mình thuộc về sách lược, không phải là chém kiếm.” Hanbei bám lấy cái quạt trong tay với vẻ căng thẳng cực kỳ.
“Tên khốn Nagasama, ngươi đang toan tính gì chứ!?” Yoshiharu gầm lên, vẻ vô dụng đến đáng thương của Hanbei khiến cậu ta tức tối. “Đúng rồi, Habei-chan, Zenki đâu rồi!? Với sức mạnh của một Shikigami, chúng ta có thể ngăn được loạt mưa tên và đạn bắn mà.”
“Um… Về chuyện đó… Lúc ở núi Hiei, Zenki và em đã sử dụng hơi quá sức một chút, nên là Zenki không thể xuất hiện lúc này được. Sob*sob*”
“S…sao cơ!? Vậy thì nếu Zenki không được, Gouki vẫn dùng được chứ?”
“Tất cả mọi người đều cáo nghỉ hôm nay rùi…”
“Em hẳn đang đùa anh đó có phải hông!!”
Đám đông xung quanh Sagara Yoshiharu đã tản ra để đón đầu kẻ địch đang ập đến, và chỉ ngay sau đó kẻ địch đã lũ lượt tràn đến đoàn Sagara Yoshiharu. Kể cả với Yoshiharu, một kẻ vẫn chưa quen với chiến trận, cũng đang vung giáo và hạ gục từng kẻ địch giữa chiến trường Anegawa. Đã nhiều lần lưỡi kiếm của quân thù gần như đã chém trúng cậu ta, nhưng nhờ vào sự bảo vệ của Goemon nên cậu đã tránh được những vết thương chí mạng.
“Sagara-shi, anh vẫn chưa biết cách dung giáo hửm.”
“Xin lỗi vì sự thiếu chuyên nghiệp của anh nhé, Goemon! Nhưng mà cứ như thế này, mọi người đều sẽ bị đánh bại mất! Katsuei, Nagahide, Jubei và Matsunaga Danjo, tình thế của bọn họ đang thế nào rồi? Nếu ngay bây giờ mà không tập hợp được mọi người để phòng thủ trại của Nobuna, chúng ta sẽ còn rơi vào tình thế ngặt nghèo hơn nữa đó!”
“Uhh, nếu em phải cùng lúc nói hết mấy cái tên khó đọc đó, l…lưỡi của em sẽ bị xoắn lại mất.”
“Sẽ cực kỳ khó khăn để có thể giữ liên lạc giữa trận chiến khốc liệt này, nhưng có vẻ như lớp phòng ngự thứ 7 đã bị xuyên phá rồi, Sob*sob*” Cưỡi một chú ngựa nhỏ như la sat bên Yoshiharu, Hanbei liên tục vẫy cái quạt của em ấy, nước mắt thì ngập tràn hang mi.
“Ehh, quân địch đã đột phá sâu vậy rồi sao? Anh còn chưa nhìn thấy mặt mũi Asai Nagasama như thế nào nữa cơ.”
“Thực ra thì lúc anh bị đánh ngã sấp mặt hồi nãy ấy, Nagasama đã vượt qua phía bên cánh rồi. Nhưng thật định mệnh làm sao, em sợ rằng nếu mà anh chạm trán với hắn ta, thì có lẽ mạng của Yoshiharu giờ đã… *Sob*Sob.”
“Hắn ta thực sự như quỷ thần á; kể cả một ninja cũng không thể làm gì hắn đâu.”
Lúc mà cậu ta có thể thực sự suy nghĩ kỹ càng, thì thế trận đã gần như ngã ngũ rồi.
“Đợt tấn công của quân Asakura thực sự quá kinh khủng. Họ đã hoàn toàn xuyên thủng qua lớp thứ 9 rùi. Sob*sob*.”
“Chúng ta phải tập hợp lại chỗ Nobuna ngay! Anh không thể nói là sẽ có cửa thắng, nhưng đó là lựa chọn duy nhất của chúng ta!”
“Tập hợp thế nào cho được đây?”
“Chúng ta không có đủ thời gian để thông báo đến từng người. Giờ chỉ có thể hy vọng vào mối liên kết giữa những cận thần của Nobuna và dùng một số mật hiệu đặc biệt thôi.”
“Hiểu rồi, em sẽ chuẩn bị tín hiệu khói ngay.”
“Tín hiệu khói sẽ không thể truyền đạt được thứ như ‘Tập hợp lại tại trại của Nobuna ngay!’ tới mọi người đâu!”
“E…em xin lỗi, Yoshiharu. Thiếu sót đối pháp cho mọi tình huống là sự thất bại của một quân sư, *Sob*sob*”
“Đây không phải là lỗi của Hanbei-chan, mà là trách nhiệm của Nobuna vì đã trục xuất anh xuống Ise.”
“Umm~ Tôi được nghe là ninja Nhật bản có kỹ năng gì để bay lượn trên không.” Organtino đột nhiên nêu ý kiến… Đúng hơn thì, chỉ còn mỗi phần đầu còn trên mặt đất thôi. Goemon đã chôn cậu truyền giáo sư đến nách rồi.
“Uwahhh, sao một cái đầu lại nói chuyện được? Đừng có dọa tôi thế chứ.”
“Tôi hiểu mà… nhưng mà tôi không thể tự mình ra khỏi đây....”
“Đây là một trong những sự lầm tưởng phổ biến của người ngoại quốc với ninja đó. Chẳng có kỹ thuật nào giúp con người bay như chim trên trời cả… nhưng mà…”
“Nh…nhưng mà sao cơ, Goemon? Đừng có đột nhiên dừng lại ở mấy chỗ nhạy cảm vậy chứ.”
“Nya, có cách để thả một con diều lên trời. Nếu như chúng ta viết thông điệp lên con diều đó, thì mệnh lệnh sẽ được truyền đi khắp chiến trường.”
Nhà Kawanami đang tụ tập quanh Yoshiharu và những người còn lại nữa, cố gắng câu giờ mặc cho quân địch đang tiến tới. Sử dụng phương pháp đã nêu, Goemon liền đào lên một con diều của ninja.
“Uwahh, em thật sự vừa đào lên một con diều à? Đó là gì thế, túi không gian 4 chiều của Do***mon ư?”
“Dành cho trường hợp khẩn cấp, em đã chôn dấu nhiều đạo cụ ninja ở khu vực này.”
“Ahh, anh nhớ là cái cô ngốc Katsuie nói là cô ấy không hiểu chữ Kanji… Nhưng chắc là cô ấy vẫn sẽ đọc được chữ Nobuna và hiểu chứ, đúng không?”
“Nếu nó là một con diều, kẻ địch cũng có tthể nhìn thấy nó nữa, nên nếu chúng ta không sử dụng mật ngữ thì chắc chắn chúng sẽ can thiệp và ngăn cản chúng ta về với Nobuna. Và hơn nữa, nếu có quá nhiều chữ thì trông sẽ rất khó đọc, nên tối ưu nhất là viết một thứ gì đó ngắn gọn thôi mà chỉ quân ta có thể hiểu được…*sob*sob*” Hanbei đưa ra lời khuyên.
“Nghĩa là nhiệm vụ của chúng ta chính là tìm ra những từ phù hợp đó.” Goemon gật đầu đồng tình.
Cái đầu của Organtino đưa lên một số gợi ý “Umm, hay là, ‘Sagara Yoshiharu, đã trỗi dậy và trở về từ Ise’?”
“Kappa, viết mấy từ đó chẳng có ý nghĩa gì hết, đúng không?”
“Không…Không phải sao? Tôi rấttt xin lỗi.”
“Sự trở lại của Yoshiharu từ Ise… Hay là lí do mà anh ấy bị lưu đày đến Ise… Ahhh! Có rồi!”. Yoshiharu hình như vừa nhìn thấy cái bóng đèn sáng nhảy ra khỏi đầu Hanbei.
“Mọi người đều biết lí do vì sao Nobuna-sama nổi trận lôi đình và trục xuất Yoshiharu đến Ise, cũng như là lí do mà Nobuna-sama chối bỏ phần thưởng của anh ấy ở Kanegaski! Đó không phải là sự kiện quan trọng gì, nên hẳn Asai Asakura không thể biết đến nó!”
Yoshiharu vỗ vào lưng Hanbei và bật khóc, “Đúng rồi! Anh hiểu rồi! Đúng như kỳ vọng từ chiến lược gia Koumei! Nhanh bắt đầu đi, Hanbei-chan!”
“Nhưng mà… nếu làm như thế, cái danh tiếng đã tồi tệ của anh sẽ càng trầm trọng hơn nữa đó Yoshiharu… Nó như đã ở mức diêm phủ rồi… Và, Shibata-sama có thể sẽ quên mất rằng chị ấy đang ở trên chiến trường mà lao thẳng đến đẻ tiễn anh luôn đó Yoshiharu… Em… Em không muốn làm như thế đâu, *sob*sob*.”
“Bây giờ không phải là lúc bận tâm mấy chuyện đó! Anh sẽ tự mình viết vậy, đưa anh cây bút mực, Goemon!”