Phần 1:
Không biết sao, cha đã luôn căm ghét mình từ nhỏ.
Lúc mình còn bé, chỉ có những trận cãi mắng, đôi lúc còn cả những lưỡi kiếm tuốt lên, còn in hằn trong tâm trí mình.
Cha còn bắt mình phải chém kiếm vào những xác thối để thử lưỡi gươm nữa.
Dù rằng chỉ là những kẻ đã ngã xuống trên chiến trường. Nhưng vẫn còn những hậu phương đang chờ đợi họ trở về nữa. Sử dụng đến cả những người đó để thử độ sắc bén của kiếm, cha thật là một người man rợ. Mình không thích cái cách cha lăng nhục cái chết đó chút nào. Kể từ đó, cha gọi mình là kẻ hèn nhát, và từng ngày mình sống trong nỗi sợ bị ruồng bỏ khỏi tước vị kế thừa.
Để vượt qua cái sự sợ hãi đó, mình không còn cách nào khác mà buộc phải bãi nhiệm cha và tự giành lấy tước hiệu.
Những cận thần của Kai và cả những người khác nữa, đã không thể chịu được sự man rợ của cha mà đã đồng loạt ủng hộ rồi tôn Katsuchiyo nổi danh và tài giỏi lên làm kẻ đứng đầu Gia tộc.
Khi kẻ du mục đó, người tự nhận mình là một quân sư vĩ đại, Yamamoto Kansuke, mang một vẻ ngoài lạ thường đến bên mình và nói rằng sẽ phò trợ mình để chinh phục thế giới, cứ như là mình vừa mới bị bỏ rơi khỏi tước vị thừa kế thôi vậy.
Rồi bây giờ, thế giới cứ như đã đang nằm trong tay mình. Sau khi thống nhất Kai, mình đã chuẩn bị lên đạo quân hùng mạnh nhất để tiến đến Kyo, điều mà cha mình, một bạo chúa tàn bạo và ngu ngốc sẽ chẳng bao giờ làm được.
Katsuchiyo, người bị mang danh là kẻ hèn nhát bởi chính cha cô ấy là có thật.
‘Takeda Shingen’ được sinh ra cùng với sự giúp đỡ của Kansuke và nỗ lực của chính bản thân mình cũng là thật.
Tuy là một, nhưng lại là hai con người đối lập nhau.
Takeda Shingen thả người trên cái ghế bành bên trong trại của cô.
Đã quá đêm rồi.
Từ đâu đó quanh bên tòa thành Futamata đang bị vây chiếm sát sao, bỗng vang lên một tiếng sáo nhẹ nhàng.
Katsuchiyo, sau khi hoàn thành trọng trách giải thoát Shouyouken thay cho người em sinh đôi Shingen của mình, đang tựa người trong bộ giáp của Takeda Shingen bên trong khu trại một mình, và tự nói với bản thân. “Mình chính là Takeda Shingen thật.” Trái tim của quân đoàn Takeda không thể bị lay động dù cả với những chú mèo dễ thương nhất.
Cô không thể hạ thấp cảnh giác được. Là Sagara Yoshiharu đã đột nhập được vào khu suối nước nóng bí mật mà chẳng có ai rõ đấy.
Và những lời mà Yoshiharu đã nói với cô, “Xin hãy cẩn trọng với sát thủ…” nữa.
Lúc này cô ấy mới nghĩ về nó, cách duy nhất mà quân đoàn Oda có thể vượt qua mối đe dọa bởi quân đoàn Takeda chỉ có thể là ám sát. Lí do mà dù cho đã hoàn toàn khóa chặt Oda Nobuna nhưng Takeda vẫn thề sẽ không bao giờ rút lui đến khi bị đánh bại, là do cô đang cẩn trọng với cô lãnh chúa “ngu ngốc” Nobuna đó.
Cô ta mang theo ước nguyện lạ thường của “Tenka Fubu”. Shingen, người mà luôn chỉ muốn “chiến đấu với kẻ mạnh nhất”, sẽ chẳng bao giờ vượt qua ước nguyện đó được.
“Ám sát Shingen”
Kể cả nếu Nobuna không hề có chút bận tâm nghĩ về nó, cận thần của cô ta lại hoàn toàn có thể, dù cho việc đó sẽ làm ô nhục thanh danh của chính họ. Nỗi buồn và sự nuối tiếc khẽ ánh trong đôi mắt trong sáng của Yoshiharu; mà Shingen đã không thể lỡ đi cảm xúc đó.
Tương lai của mình đã được ‘Kẻ chống lại Thiên mệnh’ nói lên. Bị ám sát mà chết trong hối tiếc khi đang tiến quân đến Kyo ư.
“Lúc này sẽ thật tốt nếu Yamamoto Kansuke ở đây, nhưng cậu ta đang bận bên chiến tuyến với Saitou Dousan phía đông Mino nhỉ.”
“Này tên hèn.”
“Sát thủ đang ngay cạnh bên đấy.”
Mình đã quá bất cẩn khi giao hết đi biệt quân ninja Sanada chính cho Kansuke.
Tuy nhiên, mình không hề hối hận
Định mệnh của mình, sẽ do mình tự giành lấy.
Bây giờ chính là lúc.
Liệu “Takeda Shingen” chỉ là một giấc mơ vô nghĩa, hay là kẻ chinh phục thực sự của thời đại này?
Hãy quyết định nào.
Katsuchiyo rũ bỏ gánh nặng đã từng lắng đọng sâu bên trong trái tim cô cả cuộc đời.
Ta không thể chịu thua viên đạn đó được.
Oda Nobuna đã bướng bỉnh sống sót dù cho trúng cả 2 phát bắn.
Nếu cô ta làm được, không lí gì mà “Takeda Shingen” lại không thể.
Vào lúc này đây, kể cả định mệnh cũng đừng mong ngăn cản “Takeda Shingen.”
Bỗng nhiên, cô nghe thấy binh lược chiến tranh của Kansuke đang vọng bên tai mình.
“Vững vàng như núi.”
Thân trí cô bùng lên dữ dội.
“Tĩnh lặng như rừng.”
Giác quan của cô nhạy bén hơn, thời gian xung quanh cứ như chậm lại.
Một viên đạn nhắm đến Shingen lặng lẽ xé bay không khí.
Cô có thể thấy nó.
Viên đạn nhắm thẳng vào ngực cô, quỹ đạo của nó hiện lên rõ ràng như ánh sớm mai.
“Nhanh như gió.”
Shingen mở tung chiếc quạt giáp và chắn ngay ngực mình.
Kachank
Chiếc quạt kim loại đã đánh bay viên đạn ngay khoẳng khắc cuối cùng.
Takeda Shingen lặng lẽ đứng dậy.
Ta đã chống lại định mệnh của chính ta! Nhưng có vẻ còn quá sớm để có thể ăn mừng nhỉ.
“Dữ dội như lửa.”Shingen rút ra thanh kiếm và chém tới nơi viên đạn xuất phát, nơi mà, có một tên du mục đang ngồi bắt chéo chân mình.
“… Chặn được viên đạn đó, thật quả đúng là Takeda Shingen. Ta đã thua rồi.”
Tên sát thủ dường như không hề có ý định chạy trốn hay cầu xin lòng nhân từ.
Ta vẫn còn sống! Hiện thực đó đang rực sáng trước mắt Shingen.
Không cần phải sợ hãi nữa. Người cha trong trái tim và cái nỗi vướng bận đã luôn đeo bám bên cô đã không còn nữa. Lúc này đây, “Takeda Shingen” đã thực sự hoàn thiện!
Khi mà đã đánh bại số mệnh bị ám sát, ta đã trở nên hoàn chỉnh.
“Có lẽ ta nên tán dương ngươi vì đã lẻn được vào tận chỗ này nhỉ. Hãy xưng danh đi.” Takeda Shingen ra lệnh cho Zenjuubou với một cái nhìn tự mãn.
Hơi thở mình không còn lệch nhịp nữa.
Cơ thể này cứ như đang muốn rực cháy sức sống vậy.
“Takeda Shingen” đã hoàn thiện! Ý nghĩ đó lại càng khiến cô sung mãn hơn.
“… Tên ta không cần thiết. Ta đã thất bại. Chỉ là cái tên đã mất dưới kẻ có tốc độ vượt trên súng đạn thôi.” Mọi thứ đã hoàn toàn tan biến với gã, và hắn không còn muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa.
“Ta đã bại dưới Oda Nobuna một lần, và bây giờ có lẽ ta còn không sánh hàng cùng với một con chó nữa. Takeda Shingen, ta đã nghĩ rằng nếu cô biến mất, Chiến quốc này sẽ đến hồi kết, nhưng bây giờ, thì ta chẳng còn biết thế giới sẽ đi về đâu nữa.” Zenjuubou nở một nụ cười ngập tràn nuối tiếc.
“Ta đã tự phụ rằng mình sẽ chấm dứt cái thời kì loạn lạc này. Nhưng mà, sau cùng cũng chỉ là một trò hề nhỉ. Giết ta đi, một con quái vật thực sự như cô sẽ chẳng bao giờ bị một kẻ vô dụng như ta đánh bại. Đệ nhất Chiến quốc tướng, Takeda Shingen.”
“Không hẳn là vậy. Ta có thể chối từ định mệnh đêm nay vì có một chàng trai trẻ xưng tên Sagara Yoshiharu đã trao cho ta cơ hội này. Nếu không có sự giúp đỡ đó, giờ có lẽ ta đã đang nằm ở phía bên kia rồi. ‘Takeda Shingen’ đã được tái sinh vào đêm hôm nay!”
Zenjuubou đã hét lên khi mà hắn nghe thấy cái tên được nhắc đến đó, “Không phải đó là tên của tên khốn sống trong trại của Oda Nobuna sao? Sao hắn lại cứu ngươi chứ?”
Hahahaha.
Thật ngu ngốc, cứu giúp kẻ thù của Gia tộc Oda, Takeda Shingen sao; đó mà là điều một tùy tùng nên làm à?
Nhưng mà, Sugitani đã thua tên ngốc thật thà đó.
“Tôi sẽ không bao giờ để những sát thủ như anh làm thay đổi lịch sử của đất nước này như anh muốn đâu!” hắn ta đã nói vậy. Mình đã thua một kẻ trong sáng như vậy ư.
“Hãy trả lời câu hỏi cuối cùng của ta, tên khốn Sagara Yoshiharu thích gì ở cô khi mà vẫn đang bám chặt lấy Nobuna chứ? Nếu không bị đánh bại ở đây, chắc chắn cô sẽ tiêu diệt Gia tộc Oda. Ta chẳng thể hiểu được hắn thực sự đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa.”
Sagara Yoshiharu.
Cứ như vừa ngộ ra điều gì đó, Zenjuubou bỗng phá lên cười.
Với hàng nước mắt ngập tràn trên khuôn mặt hắn ta.
“Sagraha Yoshiharu, SAGARA YOSHIHARU! Tên khốn đã lên giọng với ta rằng “Lịch sử sẽ không thể bị thay đổi ở đây.” ở cái chùa đổ nát đó. Ta đã nghĩ rằng hắn chỉ là kẻ tự phụ, nhưng cuối cùng ta cũng đã hiểu ra rồi! Khi hắn nói ‘ Ta sẽ không bao giờ để một tên sát thủ như ngươi làm thay đổi lịch sử!’, không phải là ‘ Sát thủ không thể làm thay đổi lịch sử’, mà chính là ‘ta, Zenjuubou sẽ không bao giờ có thể làm thay đổi lịch sử’, đó là những gì ngươi muốn nói sao hả!? Sagara Yoshiharu, kẻ đã đánh bại Zenjuurou ta, đây chính là cái cách mà ngươi muốn đánh bại ta à, tên chó đẻ khốn nạn !?”
Zenjuubou thốt ra cái lời nguyền rủa cuối cùng với kẻ đã chống lại thiên mệnh. Mặt đẫm nước mắt, hắn dần bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt đã hoàn toàn đánh mất đi sát ý với mục tiêu của mình.
“Ta nghĩ có lẽ vì ngực ta còn to hơn ngực của Shibata Katsuie nhỉ, vì thích ngực ta mà Sagara Yoshiharu đã cứu ta chăng.” Shingen đáp lại.
“Hiểu rồi, tên khốn đó vẫn chỉ luôn như vậy thôi nhỉ.”
“Nhưng ta lại thực sự thích những kẻ như thế đấy.”
“Hãy chấm dứt cuộc nói chuyện vô nghĩa này thôi. Mau làm đi.”
Shingen vung lưỡi kiếm trên tay xuống trong thầm lặng.
Phần 2
Hửng sáng ngày 21 tháng 12.
Thành Futamata, hoàn toàn cạn kiệt nguồn nước, cuối cùng cũng đã đầu hàng mà hạ cổng.
Matsudaira Motoysasu đã cố gắng hết sức dù rằng phải hi sinh tất cả để gửi viện quân từ thành Hanamatsu, nhưng quân lực của quân đoàn Takeda đã hoàn toàn áp đảo cô và ngăn không cho viện quân tiếp cận được với thành Futamata.
Matsudaira Motoyasu, đã thất bại, việc duy nhất cô có thể làm là rút lui về thành Hanamatsu và ngay lập tức tổ chức một cuộc họp quân sự, dù cho nó chẳng tăng chí sĩ lên chút nào khi mà cô ấy cú đang run rẩy không ngừng.
“Đêm hôm qua, có một tiếng súng nổ bên trong trại của Takeda đóng xung quanh thành Futamata. Thần đã nghĩ có lẽ đã có chuyện gì đó, nhưng sáng hôm nay, Takeda Shingen vẫn hưng phấn và tràn đầy năng lượng như mọi khi, và cô ta hiện vẫn đang nắm quyền chỉ huy quân đoàn.”
Hanzou, người đang đứng bên lưng Motoyasu, nói rằng, “Tình cảnh hiện giờ đang rất bất lợi cho chúng ta, nên thần đã đặt cược may mắn của mình vào một hi vọng, tuy nhiên có vẻ thần đã không may mắn được như Sagara Yoshiharu. Thần thật sự rất xin lỗi,” mà anh ta cúi đầu xuống trước Motoyasu.
“Một hi vọng? Là sao vậy Hanzou ?”
“Ninja Kouga, Sugitani Zenjuubou, một tên bắn tỉa nổi tiếng, đã từng một lần cố gắng ám sát Nobuna rồi được chiêu mộ lại bởi phía Oda để ám sát Shingen, nhưng có vẻ như hắn ta đã thất bại rồi.”
“Eh? Ehhhhhhhhh? H…H…Ha…Han…Hanzou, tại sao anh lại không báo cáo nó với tôi chứ ~!”
“Thần đã đặt cược vào nhầm người. Một canh bạc luôn có cái giá của nó; và thần đã thua thảm hại lần này rồi.”
“Gia tộc Matsudaira sẽ chấm hết ở đây ư?” người Motoyasu càng lúc càng run lên hơn.
Kachak-Kachak-Kachak
Răng Motoyasu đánh vào nhau lập cập trong sợ hãi. Kể cả chiến binh tinh nhuệ nhất của Gia tộc Matsudaira cũng không thể nói lên bất kì kế hoạch nào để giúp họ có thể chống cự lại được.
“Bời vì giờ đây thành Futamata đã thất thủ , Takeda đã chinh phục được gần như toàn bộ Totomi rồi.”
“Có vẻ như lượng quân lực mà Takeda Shingen chuẩn bị cho cuộc tiến công đến Kyo đã vượt quá 25000 rồi đó.”
“Phía chúng ta dù có tính cả viện quân của Takigawa-dono thì cũng chẳng vượt quá 10000.”
“Cứ như thé này thì, chúng ta còn chẳng thể bảo vệ được Gia tộc Matsudaira chứ đừng nói đến chuyện phòng thủ thành Hanamatsu.”
“Không, vẫn còn một cách. Hãy bỏ lại thành Hanamatsu và rút quân về thành Okazaki đi.”
“Nếu là ở Mikawa, chúng ta có thể tạo nên thế trận tam góc cùng với Saitou Dousan-dono rồi sẽ đẩy lùi được bước tiến của quân đoàn Takeda.”
“Nhưng nếu như thế, Gia tộc Matsudaira sẽ để mất đi Totomi mất.”
“Và nếu chúng ta rút quân mà không chiến đấu, dũng khí của quân đoàn Takeda sẽ tăng lên nữa. Bọn chúng đã được mệnh danh là quân đoàn mạnh nhất rồi, nếu mà còn thêm như thế thì…”
“Vậy thì hãy cầu nguyện tuyết rơi, thành tâm cầu nguyện đến vị thần sông Tenryuu đi cho tuyết rơi đi! Kị binh của chúng hẳn sẽ bị yếu đi trong trời tuyết đó!”
“Không, chúng ta phải cầu nguyện cho ánh nắng mặt trời, một khi tuyết của Echigo tan đi, Uesugi Kenshin chắc rằng sẽ đánh bật quân đoàn Takeda từ phía sau kia.”
Nữ Hiệp sĩ Giovanna, mang trên mình vẻ mặt nhăn nhó, cô cau mày và chấn chỉnh lại đạo quân Mikawa.
“Nếu cứ cầu nguyện vào phép màu như các ngươi, thì chúng ta đã hoàn toàn bại cái trận chiến phòng thủ này rồi.”
Nghe thì có vẻ là một lời tuyên bố hùng hồn lắm, nhưng với cái miệng đang nhét đầy cà rốt cùng với cái mớ bát sạch bong đặt trước mặt, lời nói của Giovanna sau cùng lại chẳng có tác dụng gì mấy.
“Hiệp sĩ Namban-dono, không phải ngài nên dừng việc ăn uống lại và cho chúng tôi một số ý kiến à!”
“Phải rồi! Băng hải tặc Kuki đã giúp chúng ta rất nhiều. Còn ngài thì chỉ nhét đầy miệng mình mà chẳng làm cái gì hết!”
“Ta hiện đang là thuộc cấp của Takigawa Kazumasu-sama. Trước khi ngài ấy trở lại, ta không thể tiến công được.”
“Dù sao thì, ngài ăn quá nhiều rồi đó! Hãy kiềm chế bản thân lại đi ạ.”
“Trước khi trận chiến bắt đầu, Ta phải nạp đầy dinh dưỡng hết mức có thể, một khi trận chiến bắt đầu, ai biết được lần kế tiếp chúng ta có thể được ăn là khi nào chứ…
*Gulp*Gulp*Gulp*”
“Chết tiệt ~Sao mà Nobuna lại gửi một kẻ tham ăn như thế này làm viện quân chứ?” “Cô ta sẽ ăn sạch cả cái nhà chúng ta trước khi có tác dụng mất ~” “Viện binh kiểu quái gì đây chứ?” Binh lính Mikawa chẳng thể làm gì hơn mà bất lực dậm châm xuống nền gạch.
“V… Vâng! Saruharu? Saruharu đã trở về rồi ư?”
“Từ lúc Sagara Yoshiharu-sama cùng Takigawa Kazumasu-sama đột nhập vào doanh trại của Takeda, chẳng hề có bất kì tin tức nào về họ.”
“Họ đã chạy trốn ư?”
“Nếu đúng là như vậy, thì sau khi chứng kiến tình cảnh vô vọng của Gia tộc Matsudaira, họ đã chạy đi mà tìm đường sống rồi!”
“Tất cả các ngươi, đừng có mà hoang tưởng nữa, Saruharu không phải là loại người như vậy đâu.”
“Đúng, tôi đã trở về rồi đây.”
Cứ như minh chứng hoàn hảo cho lòng tin tưởng của Motoyasu, Yoshiharu và Kazumasu bước vào doanh trại.
“Xin lỗi, việc đột nhập vào doanh trại của Takeda đã diễn ra rất tốt đẹp, mà hoàn toàn nhờ vào Kazumasu hết. Nhưng mặt khác thì, lúc thoát ra ngoài, lại có một rắc rối mà chúng tôi không lường trước được.”
“Hoho, sao mặt của các ngươi tái mét hết rồi thế? Đúng như mong đợi, chỉ còn có Giovanna-chan là người bình tĩnh nhất thôi, kuku.”
“Những Chiến binh của Thánh John chúng tôi sẽ càng bộc lộ rõ sức mạnh thật sự khi mà tình huống phải đối mặt càng hiểm nghèo, *gulp*gulp*gulp*”
“Oi, nếu mà cứ ăn như thế, rồi cô sẽ mập lên đấy, Giovanna-chan.”
“Sẽ ổn thôi, khi trận chiến đến, từng miếng thức ăn này sẽ được sử dụng hết.”
Sau khi Motoyasu nói toàn bộ những gì cô biết cho Yoshiharu và Kazumasu.
“Eh, cô nói sao cơ? Ai lại muốn ám sát Katsuchiyo-chan cơ chứ?”
“Katsuchiyo-chan? Người đó là ai thế?~”
“Ahh, tôi quên mất chưa nói cho mọi người, đó là tên thật của Takeda Shingen. Lúc mà tôi trùng hợp gặp được cô ấy trong khu suối nước nóng bí mật, cô ấy đang đau khổ về tương lai của mình, nên tôi không còn lựa chọn nào khác mà đã nói rằng ‘Hãy cẩn thận với bọn sát thủ’ thôi.”
“THÌ RA TÊN PHẢN BỘI CHÍNH LÀ NHÀ NGƯƠI!”
Binh lính Mikawa hét lên giận dữ mà nhảy xổ vào đấm Yoshiharu túi bụi như bao cát.
“Khoan đã, đúng là lỗi của tôi khi đã nói điều đó thật, nhưng mà các anh không cần phải giận dữ thế chứ! Không thể bắt đầu bằng việc chỉ la mắng tôi thôi à?”
“Yoshii, ngươi đúng là một tên siêu cấp đần độn thật nhỉ.” Kazumasu cười và chà cái bàn chân nhỏ bé của cô lên mặt Yoshiharu.
“Ey, ey! Bỏ chân ra bạn ei! (Trans: J)! Cơ mà, ai lại muốn đi ám sát Takeda Shingen chứ?”
“Theo tôi nghe được thì đó là một ninja được gọi là Suigitani Zenjuubou đó Saruharu ~.”
“Tên đó á? Làm sao có thể được? Không phải hắn là kẻ thù của Nobuna à?”
“Ai biết được chứ? Có lẽ hắn đã chuyển mục tiêu của mình sau khi bị thất bại khi cố gắng ám sát Kichi-nee-sama , hay là hắn đã được thuê bởi ai đó trong Gia tộc Oda chăng ~?”
“Vậy ý cô là nếu tôi không cảnh báo Katsuchiyo-chan, cô ấy đã thực sự bị ám sát á!? Nếu mà Nobuna không đánh bại cô ấy một cách quang minh chính đại, thì thế giới này sẽ không công nhận cô ấy đâu.”
“Chẳng có cách nào mà chúng ta có thể chiến thắng được!” Binh sĩ Mikawa hét lên mà đá lăn yoshiharu như một quả bóng.
“Anh đang nói là Takeda Shingen lẽ ra phải bị ám sát vào đêm qua đó hả, Saruharu-san~? Không phải nếu mà như bây giờ thì lịch sử đã bị thay đổi rồi sao?”
“Không, sai rồi Motoyasu. Có rất nhiều học thuyết về việc Takeda qua đời do bệnh tật hay là bị ám sat, nhưng mà Katsuchiyo nhìn vẫn đang hoàn toàn khỏe mạnh và chẳng có dấu hiệu bệnh tật gì, nên tôi tin tưởng mạnh mẽ hơn vào phương án còn lại đó.”
“Vậy, chúng ta chỉ có thể đối đầu trực diện với cô ta sao?”
“Cũng không phải là phương án đó, Motoyasu. Thật lòng thì, Matsudaira Motoyasu chẳng có của với Takeda Shingen đâu.”
Mấy lời đó chỉ càng làm binh lính Mikawa sôi máu hơn. “Tên khốn khiếp, sao ngươi dám phun mấy cái thứ đáng nguyền rủa đó ra lúc mà trận chiến còn thậm chí chưa bắt đầu nữa hả, chúng ta có nên chặt đầu ngươi ngay ở đây không hả!”
“Kuku, ngươi đã thành công trong việc chia rẽ nội bộ cả trước khi trận chiến bắt đầu rồi đó; lúc này thì ngươi tính làm gì đây hả, Yoshii?”
“Mọi người khoan đã! Chờ một chút!”
“Các người, bình tĩnh một chút nào.” Motoyasu ra lệnh trước khi hỏi Yoshiharu, “Saruharu-san, trong lịch sử mà anh biết, điều gì sẽ xảy đến tiếp theo đây ~?”
Yoshiharu ôm đầu mình mà rên lên đau đớn. Nếu mà cậu ta tiết lộ quá nhiều về dòng chảy của lịch sử, bản thân nó sẽ bị biến động dữ dội mất.
“Uhh… chuyện đó thì…. Nếu mà đề cập đến sự khác biệt về quân số và tình cảnh mà quân của chúng ta đang mắc phải, tuy không phải là báo trước hay gì, nhưng với sức mạnh áp đảo của Kị kinh Takeda nữa thì...”
“Hiểu rồi, vậy định mệnh của tôi là sẽ phải thua Takeda Shingen.”
Matsudaira Motoyasu quay ra với cận thần và chỉ huy của mình, “Mang đến cho ta bộ áo giáp namban ngay lập tức.” khi mà cô đứng dậy.
“Takeda Shingen đã tự thay đổi cái chết định mệnh bởi viên đạn sát thủ của cô ta bằng chính nỗ lực đó, vậy thì tôi cũng phải đặt cược chính mạng sống cảu mình nữa chứ nhỉ ~! Nhờ Saruharu-san, mà cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra rồi. Con người không thể mãi tin vào định mệnh mà cam chịu suốt cuộc đời mình được, mà phải nỗ lực đấu tranh cho chính tương lai của chúng ta”
Takeda Shingen chắc chắn sẽ thẳng đường tiến tới thành Hanamatsu.
Nếu như vậy thì, hãy chặn đầu cô ta lại!
Ngay trước khi Motoyasu có thể đưa ra ý kiến sáng suốt đó, một tên lính trinh thám bỗng chạy xộc thẳng vào doanh trại .
“25000 quân của Takeda Shingen đã hoàn toàn đổi hướng khỏi thành Hanamatsu và đang tiến tới phía tây Mikatagahara!”
Bọn chúng đang muốn bỏ qua Gia tộc Matsudaira mà dùng toàn bộ sức mạnh tấn công Saitou Dousan ư!? Những chiến binh nghe được tin cấp báo liền bắt đầu bàn tán.
“Bọn chúng nghĩ Gia tộc Matsudaira không xứng làm đối thủ của chúng sao!?”
“Thật kiêu ngạo!”
“Nhưng như vậy thì Hime-sama sẽ được cứu.”
“Trận chiến này thực sự chỉ là vấn đề giữa Gia tộc Oda với Gia tộc Takeda, chúng ta chỉ bị kéo vào thôi.”
Một nửa binh sĩ thì giơ nắm đấm lên giận dữ, nửa còn lại thì thở phào ttrong nhẹ nhõm.
Chỉ là tự nhiên khi binh sĩ Mikawa phản ứng như vậy. Gia tộc Matsudaira không phải là chư hầu của Gia tộc Oda, mà xứng hàng là đồng minh của họ. Kể cả nếu họ đầu hàng trước Gia tộc Takeda, thì xũng sẽ không có ai đổ lỗi cho họ cả. mặt khác, Motoyasu đã sống sót dù bị quân đoàn Takeda áp đảo hoàn toàn , cô ấy hoàn toàn có thể tự hào về điều đó.
Tuy nhiên,,,
Matsudaira Motoyasu, cô gái mà cả đời mình đã tự nói lên rằng, “Mình phải bình tĩnh.” “Mình phải kiểm soát bản thân mình.” “Cuộc sống chỉ là một cái gánh nặng lớn và nó chỉ như leo lên một con dốc cao sừng sững”, và cô đã từng luôn rất bình tĩnh.
Bây giờ cô đang nổi điên như một con báo cái!
Bị từ chối bởi Takeda Shingen, chiến binh nổi tiếng mà cô đã luôn ngưỡng mộ, danh tướng kiệt xuất mà chắc hẳn đã nghĩ rằng, “Sau cùng thì cô ta cũng chỉ biết lẩn trốn sau tường thành Hanamatsu” và hoàn toàn đánh giá thấp cô… Lần đầu tiên trong đời, Motoyasu nổi điên hoàn toàn!
“NGAY LẬP TỨC! TOÀN LỰC TIẾN CÔNG! HÀNH QUÂN HẾT TỐC LỰC TẤN CÔNG TAKEDA, CHỈ CẦN CÔ TA CHƯA ĐẾN ĐƯỢC MIKARAGAHARA THÌ CHÚNG TA VẪN CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC!”
“Ch…chờ một chút đã, Motoyasu! Chắc chắn đó là bẫy của Katsuchiyo-chan đó!”
“Anh vẫn còn gọi cô ta là ‘Katsuchiyo-chan’ à!? Takeda Shingen đã tự thay đổi định mệnh của mình! Cả Kichi-nee-sama nữa…”
Họ đã từng vượt qua hoạn cảnh như thế này vô số lần! Nếu như đó là mình, CHỈ NẾU NHƯ ĐÓ LÀ MÌNH…! Hay Saruharu-san nghĩ mình không thể làm được việc mà Kichi-nee-sama đã làm sao!?
“Không phải là tôi không hiểu được cảm xúc của cô, nhwung hãy bình tĩnh lại đi! Lần này, địch thủ không phải là mấy tên nửa vời như Imagawa Yoshimoto hay Asai Himasama đâu; cô ta là Takeda Shingen đó! Lúc này, cô phải thật sự bình tĩnh lại và suy nghĩ đến những thứ vui vẻ đi. Tôi sẽ sử dụng trí thông minh của khỉ này để giúp cô nữa!”
“Không, tôi không thể để quân đoàn Takeda vượt qua mặt chúng ta như thế này được! Nếu cứ mãi trốn trong thành Motoyasu mà chẳng làm gì hết, tôi rồi sẽ bị bêu cười đến hết cuộc đời còn lại đó ~! Hơn nữa nếu bỏ qua chuyện này, tôi sẽ không còn đủ phẩm chất cần thiết để tự nêu danh mình là ‘Tokugawa Ieyasu’ vĩ đại nữa!”
“Cô đã không nghe tôi nói cái tên đó là đại diện cho mặt tối trong trái tim cô à.”
“Tôi sẽ không nhờ vả anh nữa, Saruharu! Lần này, mặc kệ ai có nói gì, tôi sẽ không dừng cuộc tiến công lại đâu!”
“Oi, Hanzou, giúp tôi với! Rõ ràng anh thấy đây là một phán quyết tồi tệ đúng không?”
“Eh, ta nên cho ngươi biết ngươi nhỉ, Sagara Yoshiharu. Dù chủ nhân của ta thường ngày rất đoan trang và dễ thương, nhưng một khi ngài ấy trở nên như thế này, ngài sẽ không thèm nghe ai nói nữa đâu.”
“Hả, sao đột nhiên cô ta bướng bỉnh thế?”
“Vì luôn phải nhẫn nhịn chịu đựng, nên khi mà cái ranh giới đó của ngài ấy bị phá vỡ thì chẳng còn cách nào mà khuyên ngăn được nữa.”
“Vậy ra cô ấy đã quá sức chịu đựng rồi ư.”
Kể cả Hatori Hanzou cũng chẳng thể ngăn cô lại.
Cung đã kéo, không ai có thể cản được mũi tên.
“Không muốn đâu~ Đánh nhau trên đất liền chẳng tốt cho da ta chút nào ~” Chứng kiến Takigawa Kazumasu vẫn ngoan cố trưng ra cái vẻ giận dỗi trẻ con, những chiến binh Gia tộc Matsudaira quả quyết đúng dậy.
Mikatagahara.
Vượt qua được Mikatagahara, quân đoàn Takeda sẽ chỉ còn một chặng đường ngắn trước khi chạm trán căn cứ của Nobuna ở Mino, nơi đang được phòng thủ bởi Saitou Dousan. 25000 binh lính hùng mạnh hành quân qua Mikatagahara ngay trước mặt Matsudaira Motoyasu, người đang ẩn nấp trong thành Hanamatsu, cứ như chẳng hề coi như cô đang tồn tại. Motoyasu đã không chỉ đánh mất vùng đất phía bắc Totomi; mà Gia tộc Takeda còn chiếm quyền kiểm soát quê nhà Mikawa của cô tại phía bắc Totomi nữa. Những quý tộc phía bắc Totomi, đều bị kinh sợ bởi danh tiếng của Shingen, đã lần lượt mà đồng loạt đầu hàng trước Gia tộc Takeda.
Đỉnh điểm là, quân đoàn Takeda có thể vượt qua được Mikatagahara dễ dàng là nhờ vào quân tiến công mà họ đã phái đi từ trước đó. Do đó mà, phía đông Mino đang hoàn toàn bị cưỡng áp bởi bộ phận quân do Yamamoto Kansuke đứng đầu. Nếu lực lượng Kansuke gặp được quân đoàn Takeda Shingen, không hề bị tổn thất gì, kết quả thì chẳng cần phải nói ra nữa.
Nếu mà tình hình cứ tiếp diễn như vậy, kể cả Gia tộc Matsudaira có thể thở phào lúc này, họ cũng chẳng thể thoát được số phận bị diệt vong. Lúc mà Nobuna bị đánh bại, với danh nghĩa là đồng minh của cô ấy, Gia tộc Matsudaira rồi sẽ phải đối mặt với số phận bị hủy diệt.
Thật lòng, trong trái tim của Motoyasu, không hề có ý định “đầu hàng.” Dù rằng cô có lẽ sẽ bị thúc ép đến quyết định thiết lập một mối quan hệ đồng minh với Takeda.
Nhưng “đầu hàng” thì chẳng còn phải bàn nói.
Cô không muốn phải sống trong nhục nhã đến hết quãng đời còn lại như là tùy tùng dưới trướng Imagawa Yoshimoto. Khi đó thì, cứ mỗi lần Gia tộc Imagawa phát động chiến tranh, Gia tộc Matsudaira hẳn sẽ luôn ở hàng tiên phong trong tất cả chiến trận. Mọi công việc khó nhọc, những nhiệm vụ nguy hiểm rồi sẽ luôn chỉ rơi xuống đầu bọn họ. Những cận thần của cô chắc chắn sẽ không chấp nhận một cái cuộc sống như vậy mà chiến đấu bên cạnh cô.
Đứng quyền chỉ huy binh lính của mình, Motoyasu phát lệnh hành quân truy đuổi Gia tộc Takeda.
“Nếu như lần này mà ta cụp đuôi bỏ chạy, ta sẽ không bao giờ đối mặt được với Kichi-nee-sama nữa! Takeda Shingen chắn chắn sẽ không thể ngờ được việc chúng ta phản kích! Hãy nắm lấy cơ hội này và dẫm nát cô ta ~!”
Rồi, cô ấy tự nhủ thầm với lòng mình, “Kichi-nee-sama đã tọa nên phép màu ở ‘Trận chiến Okehazama’, giờ thì đến lượt mình ~”
Dù biết trước kết cục của cái cuộc chiến này, nhưng Yoshiharu không còn có thể ngăn cản được Motoyasu nữa.
“ ‘Trận chiến Mitakagahara’, chẳng phải là lí do duy nhất khiến Tokugawa Ieyasu mất mạng sao? Trận chiến này sẽ còn mãi in dấu đến tận mai sau đó. Nếu mà mình không làm gì, Motoyasu sẽ hi sinh ngay tại nơi này mất!”
Vẫn chưa thể quen với việc cưỡi ngựa, Yoshiharu vụng về đuổi theo sau quân đoàn Matsudaira, nhưng đã quá muộn. Cậu ta không thể nhìn thấy Motoyasu, người đang dẫn đầu đoàn truy kích nữa.
Yoshiharu lúc này chỉ là một tên lính quèn đơn độc dưới trướng Kazumasu. Kể cả con ngựa mà cậu ta đang cưỡi cũng là hàng ăn trộm từ quân đoàn Takeda.
“Tất cả là lỗi của mình khi mà đã khuyên Katsuchiyo ‘Hãy cẩn thận với sát thủ’. Nếu mà mình đã câm mồm lại thì… Không, không, mình không thể cứ thế mà mặc kệ Katsuchiyo-chan xinh đẹp mà khoác lên cái vẻ đượm buồn lúc đó được! Chuyện gì đã xảy ra thì cũng đã xảy ra, những gì mình cần làm bây giờ là cố hết sức để bảo vệ Motoyasu! Sau cùng thì, tôi cũng chỉ là một thẳng nhóc bướng bỉnh có tham vọng ích kỉ thôi mà! Các em đều đồng ý chứ? Goemon-chan, Hanbei-chan?”
Nếu mà có ai đáp lại thì, hẳn cậu sẽ nghe thấy Zenki, với cái nụ cười khuất sau tấm quạt mà trêu trọc “Ahh, những rắc rối với phụ nữ của cậu có vẻ như đang ngày càng tệ hơn rồi đấy.”
“Ahh, ahh, ahh.”
Motoyasu cuối cùng cũng đuổi kịp Takeda tại Mikatagahara.
Quân đoàn Takeda, 25000 binh lính, đồng loạt giương lên lá cờ “Furinkazan” phủ kín ngọn núi Mikatagahara.
Lúc này đây, Motoyasu không thể tin vào mắt mình.
“Làm sao mà, bọn chúng lại có thể hoàn toàn đổi hướng mà đang đối mặt với quân đoàn của mình chứ!?”
Quân đoàn Takeda, lẽ ra đang trên đường hành quân đến Mikawa, đã hoàn toàn chuyển hướng quay ngoắt 180 độ dưới sự chỉ huy đáng kinh ngạc của Takeda Shingen. Tất cả diễn ra chỉ trong một vài phút.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, đội hình đường rắn mà họ sử dụng trên đường tiến tới phía tây Mino đã chuyển ra thành thế mạn sườn để phòng thủ mạn đông. Cứ như cả quân đoàn đó như là một con quái vật khổng lồ, có thể tự nhận biết được mọi thứ xung quanh mà di chuyển theo ý muốn của nó vậy.
Quân đoàn Takeda trong bộ giáp rực đỏ đã thậm chí không kêu lên dù chỉ một tiếng động nào. Không một âm thanh thừa thãi nào phát ra từ đội hình của họ. Dưới kỉ luật tuyệt đối, toàn bộ ánh mắt của những chiến binh Takeda tập trung chỉ vào mục tiêu của họ: Thủ cấp của Matsudaira Motoyasu.
“Ahh, ahh, ahh.”
Cái sự khác biệt này, hoàn toàn đã vượt quá khẳ năng của mình rồi.
Chỉ tính về quân lực, bọn chúng có binh sĩ gấp đôi mình. Còn về sức mạnh quân sự thì ba, …không, là bốn lần.
Sự khác biệt không chỉ dừng lại ở đó.
Quân đoàn Takeda đã chiếm lĩnh được đỉnh núi, và quân đoàn Matsudaira sau khi truy đuổi thì đang ở dưới phía chân họ. Nếu Kị binh Takeda phóng xuống từ phía trên đó, quân đoàn Matsudaira chắc chắn sẽ ngay lập tức bị xóa sổ hoàn toàn mà chẳng thể làm được gì.
“Mình đã rơi vào bẫy rồi sao!?”
Motoyasu đã hoàn toàn thua về binh lược.
Shingen đã hoàn toàn nhìn thấu được ý định của cô mà nắm kèo trên ngay từ lúc đầu.
Cứ như vậy thì, mọi thứ sẽ chấm hết.
Mình đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng sẽ úp được quân Shingen từ phía sau!
“T…t…triển khai đội hình cánh hạc [note22628] ngay lập tức!”
Dù Motoyasu biết rằng đã quá trễ, những nếu cô không cố gắng giảm thiểu sức tàn phá của kẻ địch lên binh lính của mình thì…
“Matsudaira Motoyasu có ở đây không?”
Từ chính giữa đội hình kị binh rực lửa Takeda phóng ra một chiến binh nữ cưỡi trên một hắc chiến mã lớn, mắt của cô ta sắc như mắt chim ưng vậy.
Chỉ cần nhìn thôi, Motoyasu đã biết con hắc chiến mã đó không đến từ Nhật bản. Cái kích cỡ đó, hẳn phải từ Arabia. Thực tế rằng, những chiến mã đó là thành quả của những năm giao thương với người namban và hàng thế hệ chăm chút kĩ càng trên những cánh đồng của Kai.
Cưỡi trên chiến mã dũng mãnh đó là nữ chiến binh hoàn hảo, không chỉ từ bản lĩnh, tham vọng, mà còn vẻ sắc xảo, xinh đẹp trong bầu không khí thanh lịch nữa.
Khác biệt Motoyasu và Shingen rõ như ban ngày.
Sự hiện diện của Shingen cứ như đánh ngã Motoyasu đến bất tỉnh, cô thậm chí còn cảm thấy như mọi quyết tâm của cô cứ như đang cạn đi từ khắp cơ thể vậy.
“C…C…C…Cô …là…”
“Chính xác, ta là Takeda Shingen.” Một lời đáp trả kiêu ngạo.
Những cận vệ của Motoyasu hét lên, “Hãy để cô ta là kẻ đầu tiên!” trong khi bắn ra hàng loạt hàng tên cùng với đạn súng, nhưng chẳng có thứ gì chạm đến được Shingen, vị lãnh tướng vẫn đang chễm chệ trên chiến mã của mình mà cười. Cứ như là những mũi tên và viên đạn súng e sợ mà không dám chạm đến người cô ấy vậy.
Motoyasu ngăn những cận vệ cảu mình lại.
“Tanuki của Mikawa, ngươi tự hiểu được, đúng chứ? Ngươi sẽ chẳng bao giờ có thể ngăn cản cuộc chinh phục của ta được. Giờ thì, hãy cúi đầu và đầu hàng trước ta đi.”
Matsudaira Motoyasu nghe rõ từng từ một, nhưng kể cả thế cô cũng không thể đồng ý được. Dưới hàng nước mắt lăn dài trên má, Motoyasu kiên quyết lắc đầu.
“Vậy là ngươi chọn kết cục bị suy tàn cùng với Oda Nobuna?”
“T…T…”
“Matsudaira Motoyasu, dù ngươi có cố gắng bắt chước Oda Nobuna thế nào đi nữa, trong cái tình thế vô vọng này, mà ngươi còn dẫn quân truy sát ta thì hoàn toàn chỉ là một hành động liều lĩnh. Lí do mà Oda Nobuna có được chiến thắng ở Okehazama chẳng phải vì trùng hợp hay phép màu nào cả. Thông tin là thứ đã giúp cô ta chiến thắng. Ngươi hẳn đã nghĩ rằng ta sẽ tiến thẳng đến Mikawa thông qua Mikatagahara à, phải không? Một phán đoán không dựa trên bất kì căn cứ nào, hoàn toàn là chỉ do ngươi tự suy diễn. Ngươi nghĩ mình giống như Oda Nobuna ư? Đừng có mà đùa nữa! Nghe đây, Matsudaira Motoyasu, kĩ năng phán đoán của ngươi quá tệ hại. Chỉ vì cái sự ngây thơ đó mà toàn bộ quân đoàn Matsudaira sẽ bị tiêu diệt ngay tại nơi đây!”
Motoyasu không thể phản kháng một lời nào.
Nỗi nhục nhã khi bị gọi là kẻ chỉ cố bắt chước Oda Nobuna, nỗi sợ hãi khi bị dồn đến chân tường và sự hối hận vì sai lầm mà cô đã áp đặt lên những tùy tùng của mình mà cô sẽ không bao giờ chuộc lỗi được nữa…
Nước mắt tràn đầy trên gương mặt của những cận thần bên cạnh Motoyasu.
“Matsudaira Motoyasu, có thể ngươi nghĩ rằng mình xứng đáng làm đồng minh với Gia tộc Oda, nhưng đó chỉ là cái suy nghĩ ngây thơ của ngươi thôi. Lúc này, ngươi chẳng khác gì kẻ mà ngươi đang phải theo hầu Imagawa Yoshimoto, luôn phải phục tùng kẻ mạnh và để cho bọn chúng làm bất cứ thứ gì chúng thích. Bây giờ ngươi có hai sự lựa chọn. Đầu hàng ta, hoặc hết tại nay với danh nghĩa kẻ tùy tùng của Oda Nobuna. Nghe đây, trong cái Chiến quốc loạn lạc này, giấc mơ trở thành một lãnh chúa đáng được kính trọng sẽ không bao giờ thành hiện thực nếu không được hậu thuẫn bởi một thế lực hùng mạnh. Thật mù quáng khi cứ cố gắng hoàn thành giấc mơ của ngươi và, cả cô ta nữa! Ước mơ không thể làm thay đổi Chiến quốc loạn lạc này, nhưng ý chí mạnh mẽ của chính ngươi thì có thể. Cứ sống mãi dưới sự bảo vệ của kẻ khác nên bọn người sẽ cứ mãi luôn gọi ngươi là một con tanuki kia!”
“Hime-sama, là khiêu khích đó, đừng nghe những lời nhảm nhí của cô ta!”
“Takeda Shingen rất thành thục trong tấn công tâm lí, đừng rơi vào mưu kế của cô ta!”
Dù cho có cố gắng thế nào, những lời nói của cận thần Motoyasu cũng không thể chạm đến cô ấy được.
“UWAHHHHHHHHHHHHHHHHH!”
Khoẳng khác Motoyasu buông rơi chiến quạt của mình…
Kị binh Takeda đồng loạt lao xuống như một cơn lũ…
Đội hình cánh én của Motoyasu ngay lập tức bị phá vỡ.
Hai phía cánh én bị thổi bay chỉ trong một cái nháy mắt.
“Bọn họ bị đánh bay hết rồi!” Yoshiharu chỉ có thể đứng nhìn quân đoàn Matsudaira đang bị hủy diệt từ mọi hướng.
Đây không còn có thể được gọi là một trận chiến nữa.
Kể cả nếu Motoyasu phát lệnh rút lui ngay lúc này, kết quả cũng chẳng thể thay đổi. Thực tế thì, cơ hội sống sót duy nhất của cô là phải tiếp tục tiến về phía trước mà cảm tử không dừng bước.
“Kết thúc rồi!~”
“Quân đoàn Takeda chỉ là quá hùng mạnh ~!”
Những bại binh Mikawa rút chạy về phía thành Hanamatsu.
Yoshiharu bị bao ngập trong binh lính hoảng loạng, mà cố gắng gọi to “Uwahh, mình chẳng nhìn thấy Motoyasu đâu cả ~!” Dù cậu ta cố gắng hết sức để tiến về phía trước, nhưng những bại binh đổ dồn về từ mọi hướng khiến cậu khó khăn chỉ nhích lên từng bước một.
“Sagara Yoshiharu! Đội hình chúng ta đã hoàn toàn sụp đổ rồi! Không thể đếm đã có bao nhiêu người nằm xuống dưới vó ngựa của Kị binh Takeda nữa!”
Trong loạn lạc, một lão nông dân già nua cầm trên tay một cái cuốc bỗng xuất hiện trước mặt Yohsiharu, nhưng điều bí ẩn nhất là cách xuất hiện của ông ta là nhảy bước trên đầu của những bại binh đang chạy trốn.
“Eh? Là Hanzou đó à? Sao anh lại mặc bộ đồ đó thế ?”
Hattori Hanzou đáp lại bằng giọng yếu đuối hiếm gặp, “Hàng chắn mà Ninja Sanada của Takeda dựng lên quá mạnh, nên ta phải tự ẩn thân để trốn khỏi bọn chúng.”
“Quân đoàn Matsudaira đã bị đánh bại, ninja chúng ta cũng không thể làm gì nữa. Bây giờ là lúc để sử dụng trí thông minh của ngươi đó!”
“Motoyasu vẫn ổn chứ?”
“Ngài ấy không bị thương, nhưng ngài ấy đã tự cắn môi mình mà cứ liên tục lẩm bẩm ‘Đến chết, cho đến chết’ rồi lao thẳng về phía quân đoàn Takeda. Cứ để Hime-sama lại cho ta, ta chắc chắn sẽ mang ngài ấy về thành Hanamatsu an toàn!”
“Cái cô Matsudaira đó…”
“Takeda Shingen là một chiến binh đáng sợ, những lời nói của cô ta đều dánh vào những điểm yếu lớn nhất trong lòng Hime-sama. Đây là thử thách khó khăn nhất mà chúng ta phải đối mặt kể từ ‘Cuộc rút lui thần tốc Kanegasaki’. Dù rằng sẽ rất khó cho ngươi, nhưng làm ơn hãy chỉ huy binh sĩ hậu phương. Ta sẽ đánh cược mạng sống của mình để đem Hime-sama trở về, dù cho có phải hi sinh cái mạng này.”
“Cứ giao lại cho tôi!... Ừm, kể cả có nói vậy thì, lúc này tôi cũng chỉ là một tên lính quèn. Dù nhìn thế nào đi nữa, bây giờ tôi cũng chỉ có một mình thôi!”
“Nếu ngươi cần binh lính, thì đây nè. Kuku.”
Takigawa Kazumasu bất ngờ xuất hiện từ phía khu rừng.
“Eh, đúng thật là, ta ghét đánh nhau trên đất liền mà. Toàn là bụi đất với máu tanh, động lực của ta đang mất dần hết rồi đó.”
“Một Hiệp sĩ luôn được ràng buộc với vinh dự vượt lên trên bất kì tình cảnh hiểm nghèo nào. Ta, Giovanna, xin thề với mạng sống của mình, sẽ ngăn cản cuộc tiến công của kẻ địch ngay tại đây.”
Khoác trên mình bộ giáp vàng cùng với cậy thương khổng lồ, Giovanna xuất hiện ngay phía sau Yoshiharu.
“Đừng có đùa nữa, Kazumasu-chan. Để Giovanna bảo vệ em và chạy khỏi đây đi!”
“Yoshii, ngươi quả nhiên là một tên ngốc thực thụ nhỉ. Nếu không ai giữu vững hậu tuyến, thì chúng ta thực sự sẽ bị xóa sổ đó.” Đáp lại lời Takigawa Kazumasu, 2000 vệ binh của cô ấy đột ngột xuất hiện tù phía khu rừng.
“Cảm ơn em! Kazumasu-chan! Với lực lượng viện binh này, Motoyasu có thể được cứu rồi!”
“Ohhh~” Các vệ binh của Kazumasu hò hét ra trận, cùng lúc vài trăm người trong bọn họ đem lên những khẩu súng hóa mai.
“Nếu so với biệt quân tinh nhuệ của Akechi Mitsuhide thì, bọn họ dường như không có tinh thần lắm nhỉ?”
“Đành chịu thôi. Một nửa binh lính là Ninja Kouga, còn lại là bọn lính đánh thuê thuê được từ Ise mà. Đã bảo đánh nhau trên đất liền không phải là chuyên môn của ta.”
“Hèn chi mọi người cứ nói Gia tộc Takigawa cứ như là Gia tộc Oda thứ hai. Nobuna trục xuất mình đến Ise đột nhiên lại trở nên hợp lí thật.”
“Thật thô lỗ, lời nói của ngươi đâm thẳng vào trái tim ta đó, Yoshii.”
Ngay lúc đó, Hanzou trong ngoại trang lão nông dân hét to lên, “Sagara Yoshiharu! Kị binh Takeda đang tới đấy! Vì công chúa, nhờ cả vào ngươi!”
Yoshiharu chạy đến khi có thể nhìn thấy được khuôn mặt đang khóc nức nở trên yên ngựa của Motoyasu mà thuyết phục cô ấy rằng. “Cứ để việc bảo vệ hậu tuyến lại cho tôi với Kazumasu-chan! Cô hãy ngay lập tức trở về thành Hanamastsu đi! Nghe này, dù chuyện gì xảy ra, đừng quay đầu lại! Nếu có chuyện gì xảy đến với cô, mọi chuyện sẽ chấm hết đó!”
“Uh, uhh, uwahhh, tôi chỉ là một kẻ bắt chước Kichi-nee-sama một cách thảm hại… Chỉ biết trốn dưới sự che chở của kẻ mạnh hơn… Cái lúc mà Shingen đã nói ra chuyện đó rõ ràng, tôi chẳng biết phải làm gì nữa.”
“Uhh, đó thực sự khá sốc đấy. Katsuchiyo-chan đã rất lịch thiệp như chú mèo con trong suối nước nóng, nhưng giờ đang ở trên chiến trường, cô ấy lại hung dữ như một con quỷ à.”
Mình thực sự đã quá ngây thơ rồi. Đáng lẽ ngay từ đầu mình phải nhận ra rằng, Katsuchiyo và Takeda Shingen là hai con người hoàn toàn khác nhau chứ.
“Đừng để tâm đến chúng, Motoyasu. Cô ta chỉ nói vậy để khiêu khích cô thôi. Motoyasu không phải là con người dễ bị lung lay như vậy chứ.”
“Nh… Nhưng mà… tất cả những gì cô ta nói đều là sự thật! T…Tôi không tài giỏi như Kichii-nee-sama hay mạnh mẽ như Takeda Shingen, ngay từ đầu đã là không thể khi tôi cứ cố gắng để trở thành Kichii-nee-sama rồi. Tôi là một đứa con gái vô dụng, cả những tùy tùng theo chân tôi cũng đã chết một cách vô nghĩa nữa! Uhhh!”
Ahhhh, mình không thể cam lòng nhìn tanuki khóc như vậy được.
Yoshiharu chạm vào đôi bông tai tanuki của Motoyasu và khóc toáng lên mà át đi cả bầu không khí náo loạn. “Cô, chắc chắn là con người sẽ mãi tỏa sáng mãi đến sau này! Mỗi người đều có một tài năng riêng của mình! Có những kẻ đã tài giỏi ngay từ lúc mới sinh ra như Nobuna, hay đã nổi danh khi mới còn rất trẻ như Hanbei. Matsudaira Motoyasu, tương lai sẽ là Tokugawa Ieyasu, cô là loại người góp nhặt từng kinh nghiệm trên chiến trận và cứ liên tục phát triển không ngừng! Đến khi nào mà cô vẫn còn nhớ đến thất bại ngày hôm nay, một ngày nào đó chắc chắn cô sẽ trở thành Tokugawa Ieyasu mà tôi biết! Dù rằng cô cần rất nhiều thời gian, cô nắm giữ phẩm chất đẻ trở thành danh tướng vĩ đại nhất Nhật bản! Trong những game Chiến quốc mà tôi biết, cô là người như thế đó, thế nên hãy tự tin lên đi!”
“Con người tương lai… của tôi? Cô ấy sẽ là người như thế nào thế?”
Yoshiharu đột ngột im lặng. Cậu ta không thể nói cô ấy sẽ trở thành một tanuki nee-san vô cảm được nhỉ?
“Nếu như tôi sống sót qua ngày hôm này, tôi sẽ có ích với Kichi-nee-sama chứ?”
“Er, chuyện đó thì…”
“Saruharu, tôi không phải là một cô gái quá thông minh đâu, tôi không hề có mục đích rõ ràng nào về việc sẽ thay đổi đất nước này. Thế nên rằng, giấc mơ của Kichii-nee-sama cũng chính là giấc mơ của tôi. Tin vào Kichii-nee-sama, đi theo chị ấy là nhiệm vụ của tôi. Liệu điều đó có sai không?”
“Không, tôi nghĩ đó cũng là một dự định tốt đó.Mọi người đều có ý nghĩa sống của riêng mình. Hơn nữa, nếu ai cũng muốn thế giới thay đổi theo ý mình, chiến tranh sẽ chẳng bao giờ chấm dứt được, đúng không? Dù rằng là một lãnh chúa độc lập mà vẫn theo sau Nobuna, kẻ chinh phục đàn ông, hẳn sẽ có những kẻ sỉ nhục cô là một tên nhu nhược, nhưng không phải điều đó sẽ là động lực tiến lên bước đầu tiên trên con đường đem lại hòa bình cho Chiến quốc này à!?”
“Ahh! Ahh! Đúng như vậy ~ Quả nhiên là thế nhỉ, đó cũng là một lựa chọn nữa!” Cuối cùng Motoyasu cũng nở lên một nụ cười. Mặc dù đã cố gắng nhưng hàng nước mắt vẫn lăn dài trên má cô, thế nhưng nụ cười rạng rỡ vẫn nở ra trên đôi môi cô ấy.
“Motoyasu, nếu như cô chết, sẽ không còn ai có thể đứng đầu đất nước này nữa khi Nobuna viễn chinh ra biển rộng. Tôi đã nói ở Kanegasaki rồi đúng không? Cô có sức mạnh để đứng đầu đất nước này trong thời bình. Dù cô lúc này vẫn chưa bộc lộ tài năng của mình, nhưng một ngày nào đó cô sẽ tự nhận ra thôi. Cô không phải là thiên tài từ lúc mới sinh ra như Takeda Shingen, nhưng với kinh nghiệm tích lũy được của mình, cô sẽ không thua kém cô ta trong chính trị đối nội đâu. Cô là thiên tài khi làm việc chăm chỉ, nên dù bây giờ có khó khăn thế nào, cô cũng phải sống sót, Motoyasu!”
“Tương lai này là tương lai mà Saruharu biết sao?”
“Không hẳn là như vậy. Tương lai này là tương lai mà chúng ta chỉ có thể đạt được nếu cố gắng hết sức. Là tương lai mà không ai trên đất nước này, không, không một ai trên thế giới này có thể tưởng tượng ra được.”
Những lời đó đã đánh tan toàn bộ nghi hoặc trong Motoyasu. Cô ấy lấy lại bình tĩnh và ra lệnh cho mọi binh sĩ rút lui về thành Hanamatsu.
Ngay lúc đó, một điểu diệu kì đã xảy ra.
“Giovanna Lortez thuộc hội Hiệp sĩ thánh John có mặt!”
“Mọi người, đã đến lúc chứng minh cho cả thế giới biết Akechi Mitsuhide không phải là chuyên gia duy nhất trong việc sử dụng súng hỏa mai đi nào!”
Kị binh Takeda hãm ngựa truy kích lại khi họ nhận ra hậu quân bên phía Motoyasu. Mục đích của Takeda Shingen không phảo là xóa sổ quân đoàn Matsudaira. Mà thay vào đó, đạo quân bẻ hướng một lần nữa và tiến về phái Mikawa.
Ở hướng đó là, Mino!
Phải, ở bên đầu chiến tuyến, nơi mà Saitou Dousan đang phòng ngự trên thành Gifu, đối đầu với chỉ huy lực lượng tấn công, Yamamoto Kansuke, chính là Mino!
Matsudaira Motoyasu cuối cùng cũng đã sống sót, thê nhưng dưới sự tấn công của đoàn Kị binh Takeda, vô số binh lính Mikawa đã bị giết hoặc bị thương trầm trọng, nhiều danh tướng cũng đã ngã xuống. thành Hanamatsu không thể tiếp tục chiến đấu nữa!
Phần 3
Giữa đêm ngày 22 tháng 12.
Sau khi đánh bại quân đoàn Matsudaira, 25000 binh sĩ Takeda tăng tốc vượt qua Mikawa và hướng thẳng tới Mino với tốc độ thần tốc. Takeda cũng đã để lại một bộ phận kị binh có vũ trang nhỏ ở thành Inumaya, một khu vực trọng yếu nằm giữa ranh giới Owari và Mino, khi cô ấy đi qua. Dù thành Inumaya từng là căn cứ của Gia tộc Oda, lực lượng tiến công của Yamamoto Kansuke đã chiếm được thành công ngôi thành đó mới cách đây không lâu. Sau khi vượt qua sông Kiso, Mino đã nằm ngay trước mắt bọn họ.
Đơn giản nhất, quân đoàn Takeda sẽ chiến đấu toàn lực với thành Gifu đang dưới sự chỉ huy của Saitou Dousan.
Sau khi hội gặp với lực lượng tiến công của Kansuke, quân số của quân đoàn Takeda lên tới 30000 người, đủ để chinh phục hoàn toàn Owari, nơi mà đang được ví như một ngôi thành bị bỏ hoang vậy.
Không một lời, Shingen đang hoàn toàn tập trung vào “trận chiến cuối cùng” của cô.
Cô đã đi được rất xa trong trận chiến dài đẵng này.
Yamamoto Kansuke đón Shingen ở cổng thành Inuyama, và cô ấy chào đón ông ta với một giọng đầy sự uy quyền và bản lĩnh, “Đã lâu rồi nhỉ, Kansuke. Ngươi hẳn đã phải cô đơn lắm sau khoảng thời gian dài mà không được gặp Shirou nhỉ?”
Khuôn mặt Yamamoto Kansuke tái nhợt hẳn đi khi anh thấy cô ấy.
“Đây là…”
Ông ta sốc không phải vì Shirou. “Takeda Shingen” đang đứng trước mặt ông thật sự đã “hoàn thiện”. Chiến binh hoàn hảo mà Yamamto Kansuke đã mãi luôn vẽ lên trong trái tim mình, “Takeda Shingen” mạnh mẽ và vĩ đại, đang ở ngay trước mắt ông.
“Quả thật quá ngạc nhiên, chủ nhân của tôi. Đã có chuyện gì xảy ra khiến ngài trở thành được như bây giờ khi thần vẫn đang vắng mặt thế ?”
“Oh, đã yêu ta rồi à, Kansuke?”
“Điều đó là không thể, thần ngưỡng mộ Katsuyori một cách chân thành nhất, nhưng không hề hứng thứ với thân thể phụ nữ kia.”
Thật đáng kinh ngạc, Yamamoto Kansuke lại có thể biểu hiện ra cái vẻ mặt nghiêm túc cùng với những lời nói đến từ tận đáy lòng mình kia.
Nhưng Yamamoto Kansuke thì lúc nào chẳng như vậy, nên Shingen cũng không hề để tâm đến nó.
“Haha, geezer, ngươi vẫn luôn khiến ta ngập trong mấy cái thứ kinh tởm đó nhỉ.”
“Là thật lòng thưa chủ nhân. Thần chưa từng kết hôn trong suốt cả đời mình, chủ nhân cứ như con gái rượu của thần vậy. Làm sao mà một người cha có thể rung động trước người con gái ruột của mình được chứ?”
Shingen lúc này chỉ muốn hét lên, “Vậy sao ngươi lại cứ nhìn lên bằng cái đôi mắt thèm muốn đó với Shirou lúc trẻ con chứ?”, nhưng còn nhiều thứ quan trọng hơn mà cần phải nói với Shingen lúc này.
“Nghe đây, Kansuke, ta đã tự chống lại số mệnh của mình rồi!”
Kể từ lúc cô ấy trục xuất cha mình và trở thành Takeda Shingen, con hổ hung bạo với ánh hào quang hùng nộ, lần đầu tiên cô hòa quyện lại cô thiếu nữ Katsuchiyo. Mọi nghi ngờ và sợ hãi trong trái tim cô đã hoàn toàn biến mất. Cái nhìn tàn bạo của cô cũng đã trở nên êm dịu như mặt hồ, yên tĩnh và thanh bình.
Cái bản tính thận trọng của Shingen bắt nguồn từ nỗi sợ hãi mọi thứ của Katsuchiyo. Sự can đảm mãnh liệt của Shingen trên chiến trường xuất phát từ ước nguyện của Katsuchiyo cầu mong thoát được khỏi cái mặc cảm tội lỗi khi đã trục xuất cha mình. Thứ mà Shingen sợ nhất là quả báo mà cô phải chịu sự trục xuất do chính những tùy tùng của mình đang ở Kai.
Nhưng với Shingen giờ đây, ông ấy không thể cảm thấy được bất kì nỗi sợ hãi hay nghi hoặc trước đây nữa.
Kansuke nheo mắt lại cứ như ông đang phải nhìn thẳng vào mặt trời chói lọi.
“Ta sẽ giành được chiến thắng trong cuộc chiến này, rồi sau đó chinh phục thế giới. Nhờ vào ngươi mà ta có thể đến được tận đây đó, Kansuke.”
“Oh, kể từ khi được diện kiến chủ nhân, thần đã mường tượng ra hình ảnh hoàn hảo này của người, chiến binh vô song bất bại, Takeda Shingen, nhưng thần lại chưa từng nghĩ rằng còn có thể sống để chứng kiến diện mạo đó của chủ nhân!” Kansuke quỳ xuống, khuôn mặt ông đã ướt đẫm nước mắt tự lúc nào.
“Chủ nhân của tôi, người luôn trân trọng với các mối quan hệ, trục xuất cha của ngài ấy là một nỗi đau mãi không thể xóa nhòa, trái tim thần vẫn còn thắt lại mỗi khi thần nhớ về chuyện đó.”
“Không phải ngươi chính là người khuyên ta trục xuất ông ấy à? Khi mà ngươi vẫn còn là một kẻ lang bạt, ngươi đến chỗ ta với biểu cảm kì lạ, rồi nói mấy thứ như, ‘Sau cùng, cô muốn có thế giới chứ?’ Thật lòng, những chuyện xảy ra vào đêm hôm đó đã làm kinh sợ ta, và ta sẽ chẳng bao giờ quên đi được. Ta đã gần như đã xem ngươi như một tên ăn xin vô lại và tống khứ ngươi ra ngoài đấy.”
“Thần là một tên đầy tớ điên khùng. Vào lúc đó, thần chỉ là một kẻ lang thang mà không hề có địa vị gia đình, tất cả những gì thần có thể làm là tự xưng lên mình là chiến lược gia giỏi nhất thế giới rồi ghé thăm từng lãnh địa để chứng minh kĩ năng của mình. Nhưng không nghi ngờ gì, bất kể nơi nào cũng gọi thần là kẻ điên. Ước mơ được thuê trở thành tùy tùng quả thật là không thể.”
“Cái vẻ ngoài của ngươi không phải là cái phẩm chất tệ hại duy nhất của ngươi đâu. Ngươi là một ông lão ghê tởm mà chỉ yêu những bé gái. Nhưng lạ lùng thay, đôi mắt đó lại chứa những ánh sáng tuyệt đẹp, nên kể cả nếu ngươi có bị điên đi chăng nữa, ta biết rằng ngươi sẽ không bao giờ hãm hại ta, nên ta đã thuê ngươi lại. Nhưng mà Kansuke, không phải ngươi lúc nào cũng tự khen mình là chiến lược gia giỏi nhất à? Sao ngươi lại đặt cược tất cả vào một đứa trẻ gần như bị bỏ rơi như vậy chứ? Vào lúc đó, ta chỉ là công chúa của một tỉnh nhỏ, và ta đã sợ rằng ta vô giá trị đối với ngươi.”
Kansuke luôn nghĩ rằng cái lí do đó của ông ta quá thô lỗ, nên ông đã dự định mang cái bí mật đó xuống mồ, nhưng giờ ông lại cảm thấy rằng mình có thể dễ dàng nói ra nó.
“Bời vì, chúng ta quá giống nhau.”
“Ý ngươi là, ngươi và ta sao? Haha.”
“Vâng, thần đã cảm giác rằng chúng ta quá giống nhau. Chúng ta quá tài năng, nhưng ngài lại bị cha mình bỏ rơi mà không biết vì sao, và cũng bởi vì vẻ ngoài gớm ghiếc, lãnh chúa của thần đã chối bỏ thần. Tuy vậy thần đã nghĩ đến tự sát vì có cái suy nghĩ ghê tởm đó, chủ nhân là người đứng đầu Kai, luôn tỏa sáng với vẻ đẹp tuyệt trần không thể nào so sánh với bộ dạng gớm ghiếc này được. Chúng ta như hai sự tồn tại đối nghịch nhau, nhưng không biết sao thần lại có cảm giác như vậy.”
“Hãy tiếp tục đi, Kansuke.”
“Kai cách rất xa Kyoto. Vùng đất thì khô cằn và thậm chí còn không nằm gần biển; người ta luôn nói rằng Kai chẳng nhận được sự ban phước nào từ thiên đàng. Với trí thông minh của của mình, chủ nhân phải biết là không có sự lựa chọn nào khác là phải từ bỏ tham vọng chinh phục thế giới ngay từ lúc bắt đầu rồi. Kể cả nếu là có bị căm ghét bởi cha mình, gần như đến mức bị thất sủng, chủ nhân vẫn im lặng mà cam chịu nó. Chứng kiến chủ nhân u sầu của mình lúc nào cũng tràn đầy tham vọng nhưng lại không có sức mạnh để nhận ra nó, thần không còn cách nào khác mà phải nắm lấy tay ngài và đưa ngài đến thế giới rộng lớn này, đúng là một ý tưởng điên khùng đúng không.”
Nghe lời Kansuke nói, Shingen thở dài mà mím nhẹ môi mình, “Quả thật là một tên hỗn độn.”
“Kansuke, ta đã xứng với ‘Takeda Shingen’ ở trong giấc mơ của ngươi chưa?”
“Không còn gì để phàn nàn nữa, chủ nhân đã vượt quá vọng tưởng của thần rồi. Thần không còn gì để dạy nữa, chủ nhân của tôi.”
“Kansuke, ta đã gặp ‘Kẻ chống lại thiên mệnh.’”
“CÁI GÌ CƠ!?”
Shingen kể lại, “Người đó đã nói với ta rằng định mệnh chưa hề được định trước, cũng như con sông Kiso phía trước chúng ta sẽ chảy mãi với vô hạn khả năng. Tương lai nằm trong tay của chính chúng ta. Tội lỗi mà ta phải trả lại trong tương lai cũng được thôi, vì thật vô nghĩa khi luôn bị tra tấn bởi tội lỗi vì đã trục xuất cha mình.”
“Vậy, để chinh phục thế giới, ta sẽ dựng lên ngọn cờ Gia tộc Takeda tại Seta. Ta sẽ phế bãi Shogun Imagawa mà Oda Nobuna đang hậu thuẫn, rồi đưa ta, hậu duệ của Kai, Takeda Shingen lên vương ngôi, mở ra một kỉ nguyên Shogun mới.”
“Sau khi đánh bại Nobuna, trong vòng 3 năm sau, ta sẽ thống nhất được thế giới. Trở ngại duy nhất ngăn cản Takeda Shingen duy chỉ có Uesugi Kenshin, nhưng một khi ta nắm quyền Shogun và thống nhất Nhật bản, Uesugi Kenshin sẽ chẳng còn là trở ngại nữa. Thay vào đó, cô ta sẽ trở thành đồng minh hùng mạnh nhất của ta, khi mà cô ta luôn là con người chỉ sống vì công lí.”
“Rồi, ta sẽ đến gặp cha ta, người đã bị trục xuất gần nơi Totomi.”
“Chủ nhân không còn như trước nữa.” Kansuke cúi đầu xuống sàn gạch, không thể nhìn vào mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ trước mắt ông được nữa.
“Takeda Shingen sẽ tham gia vào cuộc chiến ngày mai. Ta sẽ không chấp nhận thất bại, chiến lược gia Yamamoto Kansuke. Hãy cho ta biết con đường để tiến tới chiến thắng của chúng ta!”
“Ahh, sau ‘Chiến lược chim gõ kiến’ [note22942] đã hoàn toàn thất bại trước Uesugi Kenshin ở đảo Kawanaka, khả năng chiến lược của thần đã có hơi…”
“Được rồi, đừng có diễn kịch nữa. Chiến lược gia như ngươi có trách nhiệm phải vạch ra kế hoạch, và chắc chắn ngươi hẳn đã có vài ý tưởng trong đầu rồi đúng không? Có vẻ ngươi khá thích việc làm chủ nhân của mình mệt mỏi, nhưng ta cũng khá là nghiêm khắc với tùy tùng của mình đấy nhé.”
Kansuke ngẩng đầu lên đáp lại. Hàng nước mắt đã trôi đi để lộ ra một chiến lược gia thiên tài.
“Kế hoạch để có thể đánh bại được ‘Hổ mang xứ Mino’, ‘Hổ mang xứ Gifu’, thần thật sự đã làm việc hết sức để làm ra nó.”
“Ohh? Lại là ‘Chiến lược chim gõ kiến’ à? Thiết lập đội hình phía trên đồng bằng sau khi vượt qua sông Kiso, rồi sau đó cử lực lượng tiến công áp sát Hổ mang từ phía sau à?”
“Đúng, nhưng không hẳn vậy. Lần này, thần gọi nó là ‘Chiến lược chim gõ kiến cải tiến’ sau khi đã rút kinh nghiệm từ thất bại của chúng ta ở đảo Kawanaka. Chúng ta sẽ chú trọng vào điểm yếu của Hổ mang, nơi mà ông ta sẽ không bao giờ có thể ngờ tới được. Hahaha.”
“Đúng là một nụ cười đen tối; cứ như ngươi đã hoàn toàn trở thành người khác vậy. Quả đúng là bậc thầy chiến tranh.”
“Như thần mong đợi, trước khi đưa chủ nhân đến Kyoto, Kansuke này sẽ trở thành quỷ dữ.”
“Không cần thiết. Sau trận chiến ngày mai, hãy trở lại thành con người mà kiếm ai đó làm vợ đi, hiểu chưa? Đây là mệnh lệnh đó, Kansuke.”
Đối với thần, vợ hay cái gì đó thì… Ahh… Kansuke phát ra một tiếng kì quặc khi ông ta cáo lui, trong lúc vẫn trong tư thế cúi đầu, cứ như là đang trượt lùi trên sàn nhà vậy. Nhìn ông ta mà Shingen chỉ biết cười thôi.
~~~
Cùng tối ngày 22 tháng 12.
Sagara Yoshiharu, Takigawa Kazumasu cùng Giovanna cưỡi trên lưng ngựa mà phóng thẳng đến thành Gifu, trong sự cảnh giác cao độ.
Yoshiharu vượt qua Sơn thành mà Nobuna đã từng chinh phục, chỉ để xác nhận Saitou Dousan không ở đó. Ba người bọn họ sau đó tìm đường lên túp lều cỏ tại trên đỉnh ngọn núi.
Nobuna đã từng muốn xây dựng một ngôi thành được thiết kế đặc biệt bởi Matsudaira Hisahide tại trên cùng đỉnh núi Gifu, nhưng Dousan đã quen với việc nghỉ ngơi mỗi đêm tại túp lều cỏ đó. Ông ấy đã quá thân thuộc với nó đến nỗi mà Nobuna cũng không thể ép buộc ông về tòa thành kia được.
Yoshiharu cảm thấy tim mình nhói lên khi nhìn thấy Dousan. Người đàn ông khỏe mạnh và hùng dũng trước kia đã tiều tụy đi quá bất ngờ.
“Lão già, cái thời tiết lạnh lẽo này làm ông bị cảm lạnh rồi à? Mặt ông nhìn biến sắc lắm đấy.”
“Hoho, sau cùng thì ta cũng không thể thắng được tuổi già mà *Cough*”
Hào quang dũng mãnh của Dousan đã biến mất.
Dù cả 3 người bọn họ đã cố gắng đến nhanh hết sức, nhưng bọn họ chẳng cần phải báo ddeensw cái tin dữ kia. Dousan đã biết hết chuyện xảy ra ở Totomi rồi.
Dousan tặc lưỡi và đem ra tách trà. “Vì nhất quyết không bỏ rơi Gia tộc Oda, đồng minh duy nhất của chúng ta, Mikawa của Gia tộc Matsudaira đã chiến đấu rất dũng cảm. Giờ thì Shingen đã tiến vào thành Inuyama và đang nhắm đến thành Gifu. Nếu mà cô ta đúng nhanh như lời đồn, trận chiến hẳn sẽ diễn ra vào tối nay.”
“Chúng ta vẫn chưa thua đâu, lão già! Kuki-nee-sama đã đóng băng hạm đội của Takeda rồi. Sau khi mất đi nguồn cung từ hạm đội, quân đoàn Takeda chắc chắn sẽ cạn kiệt quân lương nếu chúng ta có thể kéo dài cuộc chiến này ra. Và may sao, Hải đoàn của Kazumasu-chan có vẻ không bị tổn hại gì nhiều, họ luôn sẵn sàng chi viện ngay lập tức.”
“Chúng ta không có cách nào để kéo dài trận chiến này ra cả. Takeda Shingen muốn hành động trong lúc Uesugi Kenshin vẫn còn kẹt lại do băng tuyết, nên chắc chắn cô ta sẽ hối thúc tiến tới Kyo thôi. Trong 2 ngày đó, trận chiến của Nobuna với lực lượng của Asai Asaikura chắc chắn cũng sẽ nổ ra. Ta chắc rằng đạo quân chính của Takeda sẽ toàn lực tiến tới sớm thôi, và viện binh của Kazumasu-chan cũng sẽ chẳng giúp được gì hết.”
“Và sau khi tôi đã tốt bụng mà mang đến viện binh cho ông á, đồ lão già chẳng biết ơn tình gì.”
Để cố gắng động viên Dousan, Yoshiharu vỗ ngực mình mà tuyên bố rằng, “Nobuna sẽ chẳng có vẫn đề gì với trận chiến ở Anegawa.”
“Ý tôi là, cứ nói vậy đi, tôi biết về kết cục của ‘Trận chiến Anegawa’ đó, lão già. Sự thật là quân binh của Owari là yếu nhất, yếu đến nỗi mà tôi chỉ muốn khóc thôi. Chẳng có ai yếu hơn bọn họ cả, nên nếu xét trên logic, chẳng có cơ hội nào mà họ đánh thắng được quân đồng minh của Asai Asakura cả. Nhưng, trong ‘trận chiến Anegawa’, Tokugawa… không, quân đôàn Matsudaira sẽ đưa ra một đòn tiến công tuyệt đẹp và giúp cho Nobuna đứng lên đỉnh sóng! Thế nên là, vấn đề duy nhất của chúng ta chỉ là Shingen thôi.”
Nghe thấy điều đó, Dousan và Kazumasu và cả Giovanna, đang hoàn toàn bận với việc nhâm nhi miếng snack, cũng tỏ ra ngờ vực.
“Cậu nói gì cơ, Yoshiharu? Không có cách nào để Gia tộc Matsudaira có thể trợ cứu được Nobuna tại trận Anegwa, đúng không? Kể cả lúc này đi chăng nữa, Motoyasu đã hoàn toàn ngập trong việc tập hợp lại binh lính bạo trận ở thành Hanamatsu để chuẩn bị tiến công quân đoàn Takeda lần nữa, thế thì sao họ có thể cứu viện được chứ?”
“Đúng đó ,Yoshii. Bất kể thế nào, chỉ có quỷ mới mong chờ việc Motoyasu gửi đi viện binh hay bất cứ thứ gì sau khi mà bị đánh bại nhục nhã như thế. Quý cô tanuki đó hẳn đang trầm cảm đến nỗi mà có thể nhảy xuống sông tự sát ấy chứ, thế mà ngươi vẫn mong chờ cô ta gửi viện binh? Thật không ngờ, ngươi thậm chí còn tệ hơn cả một con quỷ đó Yoshii. Ngầu quá đi! Ehh, tim ta đang đập mạnh nè, ta đã có cảm tình với ngươi rồi ư?”
“Không, không, trong lịch sử mà tôi biết…ahhhh!? Đúng rồi, Motoyasu đã bị đánh bại nhục nhã ở trận Mikatagahara nên sao cô ấy có thể trợ giúp ở trận Anegawa được chứ! Có những thứ khác biệt ở thế giới này so với lịch sử mà tôi biết! Vậy, có nghĩa, chẳng phải đây là trường hợp tồi tệ nhất rồi sao!? Cái trường hợp tệ nhất từ trước đến giờ.” Yoshiharu đã phát hiện ra cái sai lầm tệ hại của cậu ta mà shock đến mức phụt ra miếng trà trong miệng. Nước trà vô tình bắn lên mặt Giovanna, phá hỏng buổi tiệc snack của cô ấy.
“Chết đi đồ thô lỗ.”
“Khoan! Khoan đã! Đừng có rút kiếm của cô ra vì mấy chuyện như thế chứ! Mà chúng ta cũng chẳng có thời gian để làm việc đó bây giờ đâu!”
Lí do chính mà Yoshiharu vẫn có thể giữ được bình tĩnh đến lúc này là, theo cái kiến thức mà cậu có được trong games Chiến quốc, Nobuna chắc chắn sẽ chiến thắng “Trận chiến Anegawa”. Tuy nhiên thứ mà giúp cho Nobuan chiến thắng vẻ vang trong trận chiến đó là nhwof vào viện binh của Tokugawa( Matsudaira) lúc bấy giờ.
“Không không không phải chứ! Tất cả đã kết thúc rồi!”
“Cái cảm giác này, ta đã bị vấy bẩn ư! Ta sẽ giết ngươi!”
“Lão già! Nếu Motoyasu không gửi viện quân cho Nobuna ở trận chiến ‘Anegawa’, cô ta sẽ không thể thắng được! Nobuna,,, Nobuan sẽ bại trận đó! Nhưng bây giờ thì, quân đoàn Shingen lại ở ngay trước chúng ta, nên cả ông cũng không thể gửi viện quân đi được nữa!”
Đừ…Đừ…Đừng có nói với tôi là, No…No…Nobuan sẽ chết nhé…”
Nếu như mình không cảnh báo Katsuchiyo-chan về cuộc ám sát, Takeda Shingen, Katsuchiyo-chan đã chết vì đạn bắn rồi, và Takeda sẽ từ bỏ cuộc hành quân đến Kyo. Sao mà mọi chuyện lại trở nên nhưu thế này chứ!!!!!!!!!!!!
“Vì thay đổi lịch sử, mình đã dồn Nobuna vào chỗ chết sao!? Chết tiệt, CHẾT TIỆT! Kể cả Katshuchiyo lúc đó có dễ thương thế nào đi nữa, mình chẳng suy nghĩ một chút nào lúc đó cả. Chỉ vì một câu nói đó thôi… Mình...Mình…”
Guruguruguru Yoshiharu ôm đầu mà lăn lộn trên đám cỏ trong đau đớn.
“Ohh, cuối cùng thì Yoshii cũng gục ngã rồi à?” Kazumasu hỏi, nhấp từng miếng trà mà nheo mắt lại.
Dousan nói “Đừng có tự mãn thế. Một chiến tướng kinh qua vô số trận mạc như Shingen sẽ chẳng thể gục ngã trước ám sát như vậy đâu. Kể cả một ninja lừng danh cũng phải gặp khó khăn với mục tiêu là cô ta đấy.” Giọng ông ấy đanh cứng, nhưng thực lòng thì đang cố an ủi Yoshiharu.
“Đúng là như vậy, nhưng mà, lão già…”
“Kazumasu-sama đã đem đến cho Hổ mang này 2000 viện binh đúng chứ?”
“Ta không thể nói ta đang có động lực, nhưng nếu mà chạy về Ise bây giờ, kiểu gì Shingen cũng đuổi kịp ta thôi. *Sigh*”
"Ta được nghe rằng quân lực chính của Ise là Hải tặc nhỉ. Cô sẽ tập trung các hạm đội đó vào chiến trường trên đất liền chứ?"
"Được thôi, Kouga luôn có mối quan hệ tốt với chiến hạm của Totomi mà. Và nếu ông muốn hỏi về kĩ năng của hạm đội, ta khá tự tin rằng ta sẽ không để thua quý cô trán rộng, Akechi Mitsuhide việt quất đó đâu."
"Vậy Hổ mang này xin được dựa dẫm vào cô. "
"Kuku, hãy tán dương ta tiếp đi, lão già."
"Được thôi, Takigawa Kazumasu-sama. Cô có vẻ là kiểu người sẽ tự hào nếu bắn trúng 70 mục tiêu trong 100 loạt bắn, nhưng với Juubei Mitsuhide-sama, cô ấy sẽ cực kì đau khổ nếu bỏ sót dù cho chỉ một mục tiêu đó. Ít nhất thì, cô đối với ta là như vậy."
"Uhh, cái kiểu khen gì thế hả!"
"Theo kinh nghiệm của ta, một chiến lược với 70% chiến thắng thường đã là hoàn hảo lắm rồi. Còn nếu đòi hỏi 100% thì sẽ phải hi sinh một sự nguy hiểm đáng kể."
"Lão già, không, Oji-san, ông ổn chứ?"
"Juubei là học trò yêu quý nhất của ta, nhưng với cái phẩm cách quá nghiêm túc đó, cái cách tuyệt vọng trong phát bắn hỏng, thực sự rất làm ta lo lắng. Ta muốn nó có thể mở được lòng mình hơn như với Kazumasu. Nếu mà cứ tiếp tục như thế, Juubei sẽ chết trong căng thẳng trước khi mà phải đối mặt với trọng trách nặng nề cùng với việc chinh phục thê giới đó."
"Gì chứ? Đã nói ông sẽ tán dương ta cơ mà!" Kazumasu phòng má và tỏ vẻ bắt đầu giận dỗi.
"Ohh!" Yoshiharu khóc ra, cuối cùng cũng chịu ngồi xuống và huých vai Dousan.
Nhưng, trong khi vẫn đang nhấm nhấp tách trà và ngắm nhìn mặt trăng, Dousan bỗng nói ra một lời gây sốc.
"*Cough* Sagara Yoshiharu, ta đã bị ung thư phổi rồi. Manase Belchior đã chuẩn đoán cho ta, và nói rằng ta không còn nhiều thời gian nữa. Có thể ta chẳng còn đón được năm mới kia."
Yoshiharu và Kazumasu đều chết lặng.
Sự thật là họ đã nhận ra ông ấy đã gầy đi như thế nào dù chỉ trong khoảng một thời gian ngắn, nhưng ai lại nghĩ là chuyện này chứ!
" Ngươi có muốn ta sử dụng sức mạnh của mình với Jii-san không, Yoshii?""
"Không cần thiết đâu, lão già chẳng nói dối. Em cũng nhận ra mà đúng không, Kazumasu-chan?""
"Đúng là vậy, nhưng mà…" Kazumasu khựng lại. Bên cạnh cô ấy, Giovanna đặt lại cái bánh bao từ tay mình lên cái đĩa trước mặt và ngồi xuống trong tư thế seiza.
"Tất cả loài người một ngày nào đó đều sẽ trở về với đất mẹ. Không có gì phải đau khổ cả. Ta có lẽ đã trút đi mạng sống mình bên bờ sông Nagara và chết dưới tay đứa con đỡ đầu, Yoshitatsu, của mình vào năm đó rồi. Cậu lẽ ra phải biết rõ điều này hơn ai khác chứ, Sagara Yoshiharu?"
Dousan ho và tiếp tục, "Yoshiharu, nhờ vào cậu, mà lão già này đã mơ được một giấc mơ thật đẹp. Kể từ đêm mà chúng ta nhìn thấy ngọn lửa của Nobuna cháy lên hình Hổ mang dưới thung lũng kia, ta đã thực sự được sống trong giấc mơ tuyệt vời đó. Cảnh tượng đó đối với ta là đủ rồi, ta đã chẳng còn tiếc nuối gì nữa."
"Kazumasu và ta sẽ chống trả Takeda Shingen bằng tất cả những gì chúng ta có để câu giờ cho cậu, Yoshiharu. Ngay bây giờ, cậu phải thay ta đến Anegawa và cứu lấy Nobuna-sama. Nobuna-sama chính là ước mơ của ta, thế nên cậu không được để con bé thất bại tại đây được. 'Kiến thức' đó của cậu hẳn cũng đang cùng ý với ta đúng không?" Nụ cười đó của Dousan không phải là của Hổ mang, mà là của một ông lão, đang lụi tàn đi ngay trước mắt bọn họ.
"Liệu có gì…"
Có gì mà ông muốn nói với Nobuna không hả, Lão già? Cậu ta muốn nói thế, nhưng từ ngữ lại cứ ứ lại trong cổ họng cậu.
Yoshiharu phải hỏi điều đó, nhưng có một giọng nói sâu trong trái tim ngăn cậu lại. Những lời đó cứ thế mà trôi mất đi.
"Có hàng tá thứ mà ta muốn kể với Yoshitasu, cái đứa con bất hiếu đó - giờ chỉ có thần thánh mới biết nó đang ở phương nào - nhưng với Nobuna-sama, ta không còn gì để nói nữa. Hãy cứ nói với con bé rằng: 'Gửi viện quân đến thành Gifu sẽ chẳng có ích lại gì đâu, nên hãy cứ tập trung vào trận chiến của con và đánh bại quân đồng minh Asai Asakura đi… Nếu con để cảm xúc chiếm lấy bản thân mình như bên bờ sông Nagara, thế giới sẽ mãi tuột mất phải tầm tay con đó. Nếu con đến đây và cứu lấy ta mà bỏ mặc lại tham vọng thực sự của mình, nếu mà con dám làm thế, ta sẽ từ con. Không nhưng nhị gì cả…' Có lẽ như thế là đủ rồi."
Yoshiharu gật đầu.
Cậu ta muốn nói "Tôi hiểu rồi" nhưng miệng cậu chỉ có thể hé ra một tiếng nhỏ, rền rĩ.
Dousan lại cười mà nói, "Ta cũng sẽ để lại học trò Juubei yêu quý của ta lại cho cậu nữa. Mặc dù con bé có khó ở, lại vừa luôn hiếu thắng và đôi khi thiếu tin cậy, nhưng ta sẽ thanh thản nếu cậu chịu chăm sóc con bé đó."
"Mây mờ đã che mất ánh trăng tối nay; hẳn là sắp có sương.." Kazumasu lầm bầm khi hướng ánh mắt mình lên bầu trời thăm thẳm.