Trans: Chí mạng
_______________________
"Người có thể đọc được suy nghĩ của ta đến mức này, ngoài em ra thì không có ai khác."
Arnold với vẻ mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng. Bàn tay vuốt ve một bên tóc Rishe cũng dịu dàng không kém.
Vì vậy, Rishe do dự một chút và hỏi:
"…Ngài đang định nuông chiều em phải không?"
"Ha."
Arnold khẽ cười.
"Thấy chưa, em đã đọc đúng suy nghĩ của ta rồi đấy."
"Thật là..."
Rishe vừa phản đối vừa cảm thấy có chút nhột nhột.
Cả khi tiếp xúc với Hoàng đế trước đó, và cả vào lúc này, Rishe cảm nhận được sự quan tâm của Arnold.
Tuy nhiên, cô không thể quá lơ đãng được.
Dù đang được Arnold vuốt tóc, Rishe vẫn nhìn vào mắt anh và suy nghĩ.
"Nếu người đã thao túng Fablania cũng đã tiếp cận với quê hương Hermiti của em thì sao?"
Hermiti là một quốc gia nhỏ. Để đến được Garkhain, cần phải băng qua những khu rừng và núi non chưa được khai phá, vì vậy việc qua lại không quá thường xuyên.
Đường đi hẹp và không thích hợp cho các cuộc hành quân của quân đội, đây có lẽ là một trong những lý do khiến Garkhain không xâm lược Vương quốc Hermiti trong quá khứ.
Tuy nhiên, khoảng cách giữa Garkhain và Hermiti cũng không quá xa.
Trừ việc "di chuyển một số lượng lớn người có vũ trang là khó khắn", sẽ không có gì lạ khi Hermiti được chọn để thực hiện một âm mưu chống lại Garkhain.
"Phải chăng kẻ đó đã bí mật xúi giục Vương tử Dietrich hủy hôn ước mà không cho Quốc vương biết? Nếu Quốc vương biết được, chắc chắn ông ấy sẽ khiển trách Vương tử Dietrich, và đó cũng là lý do khiến ngài ấy phải giữ bí mật với cha mình."
"Ngay từ đầu chuyện này vốn đã rất kỳ lạ."
Arnold cau mày, tỏ vẻ khó chịu trước chủ đề về Dietrich.
"Bình thường, không ai lại đơn phương hủy hôn ước trước công chúng như vậy."
"...Mọi người đều có ấn tượng rằng Vương tử Dietrich là người có thể làm những việc như vậy..."
Lần đầu tiên, Rishe cũng ngạc nhiên trước việc hủy hôn ước, nhưng cô không nghi ngờ hành vi của Dietrich khi anh ta tuyên bố điều đó tại buổi dạ tiệc. Vì vậy, Rishe cứ để nó trôi qua một cách tự nhiên.
(Người duy nhất nghĩ rằng hành vi của Vương tử Dietrich là kỳ lạ có lẽ là Arnold điện hạ, người đang đến từ một quốc gia khác...)
Rishe ngẫm nghĩ về điều đó.
(Nếu hủy hôn ước ở buổi dạ tiệc là âm mưu của một "kẻ đứng sau", thì có lẽ cuộc đảo chính diễn ra một năm sau đó rất có thể cũng có sự liên quan của kẻ đó.)
Nghĩ vậy, Rishe khẽ thở dài.
"Có phải lý do Arnold điện hạ không có mặt ở sảnh dạ tiệc đó là vì đang điều tra ‘kẻ đứng sau’ phải không?"
"Nếu mục tiêu là gọi ta ra, thì việc ở một mình sẽ dễ dàng lộ diện hơn."
(Lại một lần nữa, ngài ấy cứ như thể hiển nhiên đặt bản thân ở tiền tuyến...)
Thông thường, người bị nhắm đến sẽ không tự mình hành động. Tất nhiên, Arnold mạnh hơn bất cứ ai, nhưng Rishe vẫn không thể không lo lắng.
"Đêm đó ngài có thu được kết quả gì không?"
Khi được hỏi câu hỏi đó, mắt Arnold hơi mở to.
Phải chăng có điều gì đó khiến anh ngạc nhiên? Trong khi Rishe đang thắc mắc, vẻ mặt của Arnold lại dịu đi và mỉm cười nói.
"...Ừm. Ta đã thu được một thứ."
"Ồ! Đó là gì vậy ạ..."
Arnold hơi nheo đôi mắt xanh nhìn cô.
Sau đó, anh nói điều bất ngờ với Rishe, người đang ngước nhìn anh đầy mong đợi.
"--...Ta đã tìm thấy em."
"...!!"
Nghe những lời đó, lần này Rishe mới là người mở to mắt ngạc nhiên.
"Ưm, không, không phải vậy…!!"
"Ừ, dù chỉ vài phút sau khi tìm thấy em, em đã nhảy khỏi ban công và bỏ chạy."
"Làm ơn quên chuyện đó đi!!"
Lúc đó Rishe nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Arnold nữa, nên cô đã bỏ chạy mà không chút do dự.
Rishe chưa bao giờ tưởng tượng rằng sau đó Arnold sẽ cầu hôn và giờ cô vẫn ở bên cạnh anh.
Arnold có vẻ thích thú khi thấy mặt Rishe đỏ bừng và cười khúc khích. Trong khi bày tỏ sự không hài lòng với điều đó, Rishe vẫn cố suy nghĩ những điều có thể xảy ra.
(Nhờ kiếp này mình đã rút ra được rất nhiều bài học. Có nhiều sự kiện mình chỉ nghe qua tin đồn, nhưng thực tế lại khác biệt hoàn toàn...)
Arnold không phải chỉ là một kẻ tàn nhẫn, Vương quốc Coyolles đã phải đối mặt với sự cạn kiệt đá quý. Công chúa vu nữ trước đó không chết vào thời điểm được công bố cho công chúng, và có kẻ đứng sau vụ hành quyết Harriet, người bị coi là một ác nữ.
Tương tự, cuộc đảo chính của Dietrich ở quê hương cô có thể cũng có những mục đích hoặc sự thật mà Rishe không biết.
"Có phải Arnold điện hạ đưa Vương tử Dietrich theo trong các công vụ là để điều tra về ‘kẻ đứng sau’ không?"
Nghe câu hỏi đó, Arnold lập tức cau mày trắng trợn.
"Rõ ràng rồi. Ngoài lý do chính trị, em nghĩ ta có lý do gì để quan tâm đến hắn ta không?"
"Bởi vì Arnold điện hạ rất tốt bụng và chu đáo…"
Rishe nói điều này một cách nghiêm túc, nhưng Arnold chỉ càng cau mày hơn. Lý do khiến anh không ưa Dietrich đến vậy có lẽ là vì tính cách hai người không hợp nhau.
"...Sao cũng được. Dù tên đó đang âm mưu đảo chính, nhưng em không cần phải lo lắng. Dù có kẻ nào đứng sau, hắn ta cũng sẽ thất bại thôi."
(Vâng, đúng như dự đoán của điện hạ...)
Ngay cả Arnold, người không biết tương lai, cũng có thể khẳng định điều đó, rằng cuộc đảo chính sẽ kết thúc trong thất bại. Có lẽ mục đích của "kẻ đứng sau" không phải là sự thành công của cuộc đảo chính.
"Nhưng em không thể chịu đựng được ý nghĩ về một cuộc cách mạng xảy ra ở Vương quốc Hermiti và gây ra sự hỗn loạn là điều không nên. Dù có điều gì đó không hài lòng với những việc cha mình làm, cuộc đảo chính không phải là một ý tưởng hay. Em muốn ngài ấy hiểu rằng nên tìm phương pháp khác..."
"Rishe."
Rishe, người đã cụp mắt xuống, ngước lên khi được gọi tên.
"Điều đó không đúng."
"――…!"
Rishe đột nhiên thở dốc.
Đó là vì những lời nói của Arnold quá lạnh lùng. Trong đôi mắt xanh của anh có ánh sáng tĩnh lặng, giống như biển được nhìn thấy trong một đêm trăng giữa mùa đông.
"Nhà vua là người có toàn quyền quyết định trong quốc gia."
Trong đôi mắt đó không còn chút ấm áp dịu dàng nào mà Arnold vừa thể hiện trước đó.
"Cho dù dân chúng có gào thét đến rách cổ họng. Cho dù thần dân trung thành có liều mạng để đưa ra kiến nghị, nhà vua vẫn có thể đưa ra những quyết định mà không cần xem xét đến bất cứ ai."
"Điện hạ..."
Những lời đó khiến Rishe không khỏi hình dung ra một hình ảnh trong đầu.
Đó không chỉ là cái bóng của vị hoàng đế hiện tại dưới ánh trắng bán nguyệt mà cô vừa nhìn thấy.
Rishe vô thức tưởng tượng ra sự hình ảnh của "Hoàng đế" Arnold Hein mà cô đã đối mặt trong tương lai.
"—Nếu nhà vua là trở ngại, thì không còn cách nào khác ngoài việc giết ông ta."
"...!!"
Rishe cảm nhận một chút sát khí của Arnold và một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.
"Arnold điện hạ."
Rishe cẩn thận mở miệng, cố gắng không để lộ bất kỳ sự run rẩy nào trong giọng nói.
"Ngài không nên, nói những lời đó đó trong lâu đài hoàng gia..."
"Tại sao? Ta chỉ đang nói về thái tử của Vương quốc Hermiti thôi... Dù vậy, chắc chắn sẽ có kẻ cho rằng đó là lời bất kính."
Arnold nheo mắt lại và nói với một nụ cười đen tối.
"Bởi vì ở đất nước này, giết vua là tội ác không thể tha thứ."
"..."
Nụ cười tự giễu đó đẹp đến mức đáng sợ.
Dù khó có thể nhìn thẳng vì nó quá nguy hiểm, nhưng vẫn mang bầu không khí thu hút mọi ánh nhìn, khiến không ai có thể rời mắt.