^^ Toi đang không biết truyện có H hay không này:)))
Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mặt, dù kiểu dáng xe không giống nhau, nó xa hoa hơn chiếc xe trong kí ức rất nhiều. Ngay cả người đi cùng cũng trở nên thay đổi không ít, cao hơn và cứng cỏi hơn.
Chỉ là cảm giác vẫn như ngày ấy, giờ phút này, mặt Chúc Vãn đã có chút phiếm hồng.
Giương mắt lên nhìn anh, nụ cười xấu xa hiện rõ làm cô gái nhỏ phải mở to mắt. Cô hoảng loạn mà che giấu suy nghĩ của mình:
“Ừm cái kia…. Cậu là muốn đi xe đạp sao?”
“Chở cậu.”
“Cậu, kĩ thuật của cậu tệ như thế, tôi không cần cậu chở đâu…”
“Sao có thể như thế chứ, tôi đã luyện một năm để chờ đến ngày hôm nay rồi. Yên tâm đi, hiện tại kĩ thuật lái xe của tôi đã đạt được trình độ cao nhất đấy.” Vừa dứt lời, Chu Ngộ Thần cười cười mà ghé sát bên tai Chúc Vãn nói:
“Kĩ thuật lái xe của tôi rất tốt, nhưng mà eo tôi cũng cường tráng lên không ít. Không tin thì cậu ôm thử xem, xúc cảm rất tốt đó!”
“.....!”
Chu Ngộ Thần đứng rất gần cô, cảm giác tự do sau khi tan học hiện lên rất rõ.
Ngồi trên xe một đoạn, công nhận là xe rất tốt nên Chúc Vãn cũng thành thành thật thật mà yên lòng. Nhưng mà cô cũng không ôm eo Chu Ngộ Thần, mà đôi tay nhỏ quy quy củ củ mà nắm vạt áo anh, nghiêng đầu ngắm phong cảnh bốn phía.
Sườn mặt Chu Ngộ Thần ngày thường lạnh lùng là thế, nhưng bây giờ cứ như bị một cái gì đó đè nặng lên, thoáng cái đã hơi đỏ.
Tuy rằng thiếu niên ngồi trước lái xe nên không nhìn được cô gái nhỏ, nhưng từng động tác của cô, anh đều cảm nhận được. Đại khái cũng đoán được chín phần trên mười phần, Chúc Vãn da mặt lại mỏng, không chịu nổi khiêu khích. Cho nên Chu Ngộ Thần cũng chỉ có thể âm thầm cười, không trêu chọc cô nữa.
Chở Chúc Vãn một đoạn đường, gió thổi nhẹ nhàng qua. Tóc cô gái nhỏ ngắn, giờ phút này lại híp mắt cười, hưởng thụ mùi hương của Chu Ngộ Thần từ gió bay tới. Mặc dù anh vừa vận động, nhưng cũng không có mùi hương khó chịu như nam sinh khác, mà vẫn là mùi hương nhàn nhạt thanh mát, không phải là nước hoa, nhưng rất quen thuộc cũng rất thoải mái.
Tay nhỏ cũng không tự giác mà buông vạt áo ra, thay vào đó Chúc Vãn lại vòng qua eo Chu Ngộ Thần. Dường như cô gái nhỏ không phát hiện ra hành vi của bản thân, hành động đó như một bản năng vậy. Còn lúc này, trên mặt Chu Ngộ Thần tràn đầy ý cười, thỏa mãn đến không chịu được.
Dựa theo con đường cô nói, dù là xe hai bánh nhưng cũng nhanh hơn so với chân ngắn đi bộ của Chúc Vãn. Cô gái nhỏ giờ phút này mải nhìn đông nhìn tây nên quên mất đường. Chiếc xe đạp chậm rãi mà dừng lại ở ngã rẽ, bị thiếu niên xoay đầu hỏi nên cô mới hồi phục tinh thần, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn xung quanh.
Khụ khụ, hình như chỗ này không có ấn tượng với cô…
Chân Chu Ngộ Thần dài nên gác lại trên đường, ổn định thân xe rồi quay đầu nhìn Chúc Vãn ở phía sau. Đôi chân trắng nõn của cô cách mặt đất một khoảng lớn, mà tiểu nha đầu lúc này lại không ngừng tìm kiếm gì đó trong cặp xách.
Tìm một lúc, cuối cùng cũng lấy ra được một quyển notebook. Mở ra trang cuối cùng, bên trong là một đường cong đầy màu sắc cùng các ô vuông nhỏ. Liếc mắt nhìn có chút hỗn độn, Chu Ngộ Thần phải cẩn thận nhìn chằm chằm xem đó là cái gì, duỗi tay cướp từ trong tay cô, cười nhẹ:
“Tiểu Đồng Trác, cậu đáng yêu thế, bản vẽ nhỏ cũng tỉ mỉ như vậy.”
Chúc Vãn biết anh giễu cợt mình, một lần nữa khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, bèn duỗi tay cướp vở trở về.
“Ha, học cùng tôi là bắt đầu học thói cướp đồ? Quên rằng trước kia tôi đây rất hung dữ à?”. Chu Ngộ Thần cợt nhả mà giơ cao quyển vở, Chúc Vãn tay ngắn nên không thể với tới.
“Chu Ngộ Thần…..”. Biết rõ mình không lấy được, cô gái nhỏ bèn điều chỉnh lại tâm trạng, cất giọng nói mềm mại.
“Đệch…..”. Chu Ngộ Thần vừa nghe giọng nói này liền không chịu nổi, bèn nhanh chóng nhìn lại quyển đánh dấu một lần nữa rồi lập tức lấy lòng mà nhét trở lại cặp xách cô.
“Được rồi được rồi, trả lại cậu đó, đừng có tùy ý mà dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi.”
Thật sự là không biết cô gái nhỏ này đến để uy hiếp hắn hay khắc hắn nữa.
Đôi khi hắn vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc có phải mười mấy năm trước hắn quá nghịch ngợm xấu xa, cho nên ông trời nhìn không vừa mắt nên mới để tiểu nha đầu Chúc Vãn tới quản hắn. Nếu không, mỗi khi giọng nói mềm mại của cô cất lên, đầu hắn lập tức trống rỗng, trái tim ngứa ngáy không chịu được, hận không thể cô nói cái gì cũng lập tức đáp ứng.
Từ nhỏ ở thành phố H đùa nghịch, không con hẻm nào mà hắn không đi qua. Vì thế mà khi xem qua nét bút phác họa bản đồ của Chúc Vãn, Chu Ngộ Thần rất nhẹ nhàng thoải mái mà tìm được chỗ ở của cô.
Chỉ là nghĩ đến khu đó, sắc mặt của anh liền không tốt.
Tiểu khu đó rất cũ nát, nên từ trước đến nay tiểu thiếu gia của Chu gia đều không để nó vào trong mắt. Nhưng bây giờ, trong lòng anh đã đem Đại Địa Lôi chém trăm lần rồi. Ngoài miệng thì nói chu cấp thật tốt cho Chúc Vãn, mà sao không đổi một chỗ ở tốt hơn?
Kết quả, đương nhiên là kiến nghị của cô, lời cự quyệt của cô rồi….
Đi đến ngõ vào phòng thật hẹp mà lại dài, suốt đường đi mày Chu Ngộ Thần không hề giãn ra. Thật vất vả mới đến được cửa phòng, bên trong nhỏ đến không tưởng tượng được. Ngay cả phòng WC cũng không lớn, nhưng mà bên trong phòng có mùi hương nhàn nhạt của thiếu nữ làm giảm bớt sự khó chịu trong anh.
Tính tình anh vẫn y như cũ, không chờ Chúc Vãn phải mời, bèn tự tại mà bày bộ dáng lười nhác ngồi lên chiếc giường đơn nhỏ. Nhìn cô gái nhỏ quay ra đóng cửa, vào nhà thì để cặp xách trên ghế.
Chu Ngộ Thần lười nhác mà bắt chéo chân dựa lưng vào tường. Tuy rằng ngoài miệng nói là muốn đổi chỗ cho cô, nhưng vừa vào cửa hắn lại cảm thấy thoải mái. So với khi nhà xa hoa hoàng gia của hắn thì càng thoải mái hơn nhiều.
“Thật ra là ở đây khá tốt…..”. Cô gái nhỏ đưa cốc nước cho hắn, nhỏ giọng thuyết phục.
“Ừm.” Chu Ngộ Thần rầu rĩ lên tiếng, anh không duỗi tay nhận cốc nước. Nhưng khi cô gái nhỏ đang cầm, anh đã nhân cơ hội uống mấy ngụm. Trong đầu tạm thời đè ép đi suy nghĩ muốn chuyển cô đi, giương mắt nhìn căn phòng một lần nữa. Đa số đồ dùng đều là chủ nhà cũ để lại, đơn giản mà cổ kính, không có gì đặc biệt. Cũng may Chúc Vãn khéo tay, quét tước sạch sẽ ngăn nắp căn phòng, trên góc còn treo đồ thủ công tự tay làm, rất đáng yêu. Quan trọng hơn nữa, phòng ngủ tràn đầy hương vị của cô gái nhỏ.
Khiến hắn thật thoải mái….
Phòng cũng đã nhìn rồi, nước cũng đã uống nhưng ý định rời đi một chút Chu Ngộ Thần cũng không có. Chúc Vãn cũng không biết anh định làm gì, bèn không được tự nhiên mà hiện tại cô không có việc gì làm. Bèn bày ra từng quyển từng từng quyển sách giáo khoa xếp gọn lại lần nữa.
Chu Ngộ Thần nằm trên giường, cũng không coi mình là người ngoài mà thoải mái nằm xuống. Hai tay gối sau đầu, trước mặt đều là hương vị tiểu nha đầu. Anh lười nhác mà nhìn chằm chằm Chúc Vãn, nhìn thấy cô gái nhỏ bận rộn, trên mặt toàn treo ý cười, ôn nhu đến không thể chịu được.
Bộ dáng lúc này của Chu Ngộ Thần, đừng nói bọn Phạm Vũ Triết nhìn thấy mà kinh hãi. Ngay cả bây giờ hắn lấy gương ra nhìn cũng không thích ứng được gương mặt này.
Trong lúc lơ đãng, nhìn thoáng qua thấy trang phục tập huấn quân sự màu xanh lục, khóe miệng ngay lập tức giương cao, cười đầy ẩn ý:
“Tiểu Đồng Trác, ngày mai là tập huấn đó.”
“Ừ, biết mà”. Chúc Vãn không xoay người, cũng không nhìn sắc mặt anh không có ý tốt.
“Đồng phục huấn luyện lớn quá so với cậu, đưa đây tôi sửa lại cho.”
“Thật sự?”. Cuối cùng Chúc Vãn cũng quay đầu lại, ngẫm nghĩ suy xét lời anh nói.
“Thử xem.”
“Ừm, được.” Chúc Vãn cảm thấy anh nói có lý, bèn khom lưng cầm bộ huấn luyện tới, lật ra xem vài lần. Xác nhận hoàn hảo chỗ nào cần sửa, bèn đứng đợi trong chốc lại, gương mặt có chút ửng đỏ mà nhìn về phía ai kia đang nằm trên giường không hề có tính toán tránh đi.
“Chu Ngộ Thần…. Tôi muốn thay quần áo.”
“Ừm.” Hắn trả lời đương nhiên, Chu Ngộ Thần thông minh như vậy sao có thể không nghe ra ý tứ của cô. Nhưng mặt anh lúc này lại làm như không hiểu, cũng không có ý định lảng tránh:
“Để tôi thay giúp cho xem có thích hợp không.”
“...... Cậu đi ra ngoài đi, tôi muốn thay quần áo….”. Nói đến câu này, mặt Chúc Vãn đã hồng đến không thể nhìn.
Chu Ngộ Thần nhướng mày, có hứng thú mà chơi xấu:
“Một năm không gặp, Tiểu Đồng Trác càng ngày không có lương tâm rồi, chả lẽ cậu định vứt bỏ tôi ngoài cửa à?”
Biết cô gái nhỏ không chịu được lời đùa cợt, bèn nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của cô vài lần, cười khẽ rồi xoay người vùi đầu vào trong chăn. Giọng nói rầu rĩ mang chút xấu xa từ trong chăn truyền đến:
“Không xem được, tôi đây che mắt rồi.”
“Cậu không được nhìn lén đó.” Chúc Vãn vẫn không yên tâm mà dặn dò thêm lần nữa.
“Bảo đảm rằng không có nhìn trộm.”
Sau vài lần xác nhận rằng anh không có nhìn lén, cô gái nhỏ bèn đưa lưng về phía bên đó mà thay quần áo.
Lúc đang thay, biết thiếu niên ở phía sau đang nằm trên giường. Cô gái nhỏ cũng khẩn trương không ít, trái tim nhỏ nhảy đập liên hồi. Tay chân cũng không nhanh nhẹn như thường ngày, mất vài lần vẫn chưa cởi được hết quần áo.
Chu Ngộ Thần chờ lâu đến như vậy, không nhịn được bèn xốc chăn lên để thở. Nhưng mà vẫn cẩn thận mà đưa lưng tuân thủ hứa hẹn về phía Chúc Vãn, không có làm mấy động tác rình trộm.
Sẽ có một ngày Chu Ngộ Thần hắn sẽ được quang minh chính đại mà thưởng thức cô gái nhỏ, sao bây giờ có thể khi dễ được.
Nhưng mà ngoài miệng vẫn trêu chọc cô:
“Nhanh lên đó, tôi nghẹn lâu lắm rồi. Chốc nữa tôi không cẩn thận thì đứng có trách cứ, muốn trách thì trách động tác cậu quá chậm.”
Nghe hắn nói như thế, Chúc Vãn sợ tới mức đem quần áo vừa cởi vứt lung tung, vội vàng khom lưng nhặt bộ huấn luyện lên mặc.
Lúc này, người nằm trên giường cười đến không kiêng nể gì. Rảnh rỗi ăn không ngồi rồi thuận tiện cầm áo cô vừa vứt ở gần, vẻ mặt gian tà. Cầm lấy áo đưa đến trước mặt, vẻ mặt thỏa mãn, không khí xung quanh anh đều là mùi hương của cô.
Lại nhớ đến Phạm Vũ Triết cùng Tiếu Hoắc, cả hai người đều không sợ chết mà hay nói rằng “Thần ca biến thái”, “Thần ca lưu manh”. Lúc đó nghe vậy, hắn toàn nhấc chân mà đạp hai người.
Giờ phút này nghĩ lại, đột nhiên lại thấy lời nói có ý đúng. Có lẽ bản thân anh cũng có chút biến thái.
Thân thể thơm thơm mềm mại như thế, anh chết chìm trong đó cũng thấy đây là việc tốt.