Chu Ngộ Thần và Chúc Vãn sóng vai với nhau bước đến cổng trường, khiến rất nhiều người chú ý tới.
Nhưng chính xác là, cô gái nhỏ đi bên cạnh bị Chu Ngộ Thần ép dẫn đường. Trong sân trường, tuy đã tan học được một thời gian. Nhưng truyền thống của tam trung là tan học sau hai giờ thì học sinh thay phiên nhau trực ban. Cho nên tin này truyền ra được đông đảo bạn học quan tâm hóng hớt.
Sân vận động vẫn rất đông người, nhiều bạn học chạy bộ, chơi bóng, vừa nhìn qua đã thấy tinh thần rất hăng hái phấn chấn.
Bên cạnh đài dựng cờ là một đất trống, phía dưới là sân bóng, đường băng kéo dài ngăn cách quay chung quanh sân. Một lúc sau, có vài nữ sinh mang ghế tới ngồi, duỗi duỗi chân mà nhìn ngắm.
Cách đó không xa, bạn học nữ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy lão đại. Trong trường cũng nghe không ít sự tích huyền thoại, nhưng nhìn gương mặt tuấn tú của Chu Ngộ Thần cũng khiến các cô rung động đến đau tim mất.
“Mau mau nhìn xem! Đó là Chu Ngộ Thần đúng không?”
“Thật hay giả thế? Chờ chút để tớ đeo kính!”
“Đúng đúng đúng! A a a a! Lần đầu tiên tớ được gặp lão đại đó! So với ảnh chụp trộm trên diễn đàn trường còn đẹp hơn gấp vạn lần! Trời ơi, gặp như này có được coi là duyên phận không nhỉ? Có phải không!!!”
“...... Tớ nhìn trước mà!”
Chúc Vãn vốn đi theo sau Chu Ngộ Thần, thấy một màn náo nhiệt trên sân bóng lập tức bị hấp dẫn. Ánh mắt ngó ngó một chút, ngẫu nhiên sẽ bị một hai người nhìn trộm cô. Chúc Vãn muốn ra tận nơi xem nhưng thấy quả bóng được đá lăn qua lăn lại, rốt cuộc vẫn sợ đôi chút, nhưng cô gái nhỏ vẫn say mê nhìn.
Lúc ở nhà, cô vẫn thường xuyên nhìn thấy mọi người chơi bóng rổ, tại sân bóng rổ có ở mọi nơi. Nhưng đối với bóng đá, môn thể thao này lại có chút mới mẻ với cô, tại cô chưa từng được tận mắt nhìn.
Chu Ngộ Thần vừa định mở miệng nói chuyện cùng cô gái nhỏ, nhưng cúi đầu xuống thì thấy tâm tư cô gái không ở trên người hắn. Đôi mắt Chúc Vãn lúc này lẳng lặng nhìn chằm chằm sân bóng, vẻ mặt đầy hưng phấn, nhiệt tình bừng bừng.
Mà cô không ý thức được, lúc đi một đoạn với Chu Ngộ Thần, có bao nhiêu bạn học lén lén lút lút nhìn mà thầm hâm mộ.
Rõ ràng người đi bên cạnh cô mới là nam sinh được chào đón nhất tam trung….
Nhìn theo ánh mắt cô gái nhỏ về phía sân bóng, thấy một đám nam sinh sau tan học ra đây giải trí. Trình độ cũng không cao, so với hắn thì càng không cùng đẳng cấp.
Mà Chúc Vãn lại vui vẻ nhìn cậu ta, Chu Ngộ Thần bèn cẩn thận nhìn lại vài lần, có chút không thoải mái.
Anh vẫn bình thản, nhưng mày lại nhăn lại, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng cậu bạn đó. Sau khi xác nhận trong số mấy người đá bóng đó, có một người để vai trần.
Bây giờ đang là tháng chín, đương nhiên trời rất nóng nực. Ở trên sân bóng đá qua lại như vậy một hồi lâu cũng không tránh khỏi được việc mồ hôi nhễ nhại, cho nên việc cởi áo là việc hết sức bình thường.
Người mà Chúc Vãn nhìn chằm chằm, không ai khác là người để vai trần kia. Hắn còn chưa để vai trần cho cô xem, sao cô có thể xem người khác chứ!
Trong lòng đột nhiên không vui, đương nhiên là giờ phút này hắn cảm thấy bản thân đã ăn dấm rồi. Cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, vẫn thấy cô không chịu thu hồi lại ánh mắt.
Chu Ngộ Thần liền giận sôi máu, không nói hai lời lập tức kéo cổ tay cô gái nhỏ, kéo đến sát bên mình.
“A… đau quá….”
Lực kéo của Chu Ngộ Thần có chút lớn, Chúc Vãn không nhịn được mà kêu ra tiếng. Còn chưa kịp hỏi hắn làm sao vậy, tay bên kia lập tức bị thiếu niên kéo tiếp.
Sức lực kéo lúc này so với lúc nãy thì nhẹ hơn nhiều, Chu Ngộ Thần có chút hoảng, ôn nhu hỏi mang theo chút áy náy:
“Để tôi nhìn xem nào.”
Chúc Vãn trời sinh đã trắng nõn nà, mặc dù ở nhà làm rất nhiều việc nhưng thân mình vẫn mảnh mai yếu đuối. Thấy tay cô gái nhỏ có chút phiếm hồng, Chu Ngộ Thần nắm tay cô nhìn chằm chằm.
Sắc mặt vô cùng không tốt, nhưng trong lòng đã sớm mắng bản thân vô số lần.
Thật ra là cũng không có đau lắm, nhưng đột nhiên bị lôi kéo Chúc Vãn cũng bị dọa. Nhìn sắc mặt Chu Ngộ Thần, Chúc Vãn nhẹ nhàng rút bàn tay ra khỏi anh, nhẹ giọng an ủi:
“Tôi không có việc gì đâu, thật đấy.”
Vừa nói cô vừa lắc lắc tay, chứng minh cho anh biết thật sự là không có vấn đề gì.
Chu Ngộ Thần đương nhiên biết không có vấn đề lớn. Tuy từ nhỏ hắn đã đánh nhau rất nhiều, bị như này không quan trọng lắm, cái này đối với hắn sao có thể coi là bị thương được chứ.
Nhưng bây giờ đối tượng bị như vậy lại khác, đối mặt với Chúc Vãn, Chu Ngộ Thần vẫn biết mình sai. Mà sai lầm này lại do hắn tạo ra, thật sự là rất áy náy…
Chu Ngộ Thần nhấp môi không nói lời nào, hai người sóng vai nhau đi dưới chiều tà, bóng kéo thật dài.
“Chu Ngộ Thần, tôi thật sự không có việc gì”. Chúc Vãn vẫn thấy sắc mặt anh không được tốt, bèn nhỏ giọng nói, đánh vỡ không khí im lặng.
“Tôi biết”. Hắn biết cô gái nhỏ không có việc gì, cũng biết cô đang an ủi chính mình. Rất tự nhiên mà duỗi tay xoa đầu cô gái, cười cười để cô an tâm.
“Vừa rồi cậu sao thế?”
Làm sao ư?
Nghĩ đến việc Chúc Vãn vừa nhìn nam sinh để vai trần, dù Chu Ngộ Thần có da mặt dày đến đâu thì vẫn không thốt ra lời. Hắn kiêu ngạo như vậy, sao có thể thừa nhận mình trẻ con như vậy được.
Chúc Vãn cũng không biết Chu Ngộ Thần đang nghĩ gì, hai mắt to tròn xoe nhìn chằm chằm anh, bộ dáng tò mò muốn biết.
Chu Ngộ Thần bị nhìn chằm chằm như thế cũng không có cách nào, bèn ho nhẹ hai tiếng che giấu sự xấu hổ.
“Buổi sáng tam trung có phát sổ tay, cậu xem chưa?”
“???”
Sao lại đột nhiên hỏi cái này. Cả ngày phải quét tước vệ sinh, ngay cả thời gian nghỉ ngơi còn không đủ cho nên xem thứ kia là việc không thể. Chúc Vãn thành thành thật thật lắc đầu:
“Chưa đâu, còn không kịp xem, làm sao vậy?”
Mất vài giây, cơn xấu hổ của Chu Ngộ Thần lập tức biến mất, bộ dáng cà lơ phất phơ trở về y nguyên ban đầu. Khóe miệng anh treo một nụ cười nhẹ, nói hươu nói vượn:
“Ở trang số sáu mục ba từ dưới lên có viết. Nam sinh phải chủ động giúp đỡ nữ sinh, biểu hiện phải thật tốt.”
Nói xong liền cúi đầu nhìn Chúc Vãn giờ phút này còn đang bán tín bán nghi. Hắn nhịn cười, giả bộ bất đắc dĩ mà thở dài:
“Không có cách nào cả bạn học A Chúc. Trong sổ tay đã quy định rõ như vậy, chúng ta không nên làm trái nội quy trường học.”
Chúc Vãn dường như bị lừa, nghe Chu Ngộ Thần nói vậy, cô gật gật đầu, ngoan ngoãn mà đồng ý.
Học trò tốt sẽ không bao giờ đánh vỡ nội quy trường học!
Bước đi tiếp, tầm mắt Chúc Vãn đã bị thân hình cao lớn của Chu Ngộ Thần che hơn phân nửa, không dễ dàng mà ngó qua xem sân bóng được nữa.
Thân hình nhỏ xinh di chuyển nhiều lần, vẫn không xem được.
“Có cái gì đẹp chứ, tôi vừa chơi bóng cũng không thấy cậu tích cực như vậy”. Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói không vui của thiếu niên, có vẻ rầu rĩ, lại mang theo chút ý u oán.
“Đá bóng đẹp mà.”
“Không đẹp!”
“.....”
Hắn đẹp như thế mà còn không xem…
Đi dạo với Chúc Vãn một lúc, tam trung không hổ danh là trường tư nổi tiếng nhất thành phố H, rất nhiều con nhà giàu học. Mà trường lại do Chu gia đầu tư, cho nên cơ sở vật chất không hề kém. So với nhiều nơi thì khác lạ không ít, đương nhiên tiểu nha đầu Chúc Vãn cũng chưa từng thấy qua.
Bị Chu Ngộ Thần lôi kéo rời sân bóng, lực chú ý của cô gái nhỏ lập tức bị một đồ vật ven đường hấp dẫn. Cô gái hưng phấn đến không chịu được, cũng không che giấu sự tò mò của mình. Khi nào mà cảm thấy hứng thú cái gì đó, Chúc Vãn liền hỏi không ngừng, đôi khi còn hỏi dồn dập.
Mà Chúc Vãn cũng vô cùng gần gũi tự nhiên với Chu Ngộ Thần, cô duỗi tay kéo áo anh, đôi mắt tròn xoe nhìn không ngừng.
Chu Ngộ Thần cực kì nhẫn nại, đối với trò nói hươu nói vượn thì hắn đầy kinh nghiệm, cho nên bất cứ cái gì cô hỏi cũng ba hoa giới thiệu được.
Chúc Vãn có hứng thú như thế, hắn cũng vô cùng hưởng thụ. Hưởng thụ việc cô lôi kéo tay áo hắn, hưởng thụ việc cô ở bên cạnh nói chuyện ríu rít cười không ngừng, tự do tự tại.
Cái cảm giác này năm trước hắn cũng từng trải qua. Nhớ lại một năm đó, mỗi khi đêm khuya hắn ngủ đều nghe thấy giọng nói của Chúc Vãn, ban đêm đều tỉnh lại.
Theo bản năng mà nhìn quan phòng, phòng ngủ to lớn xa hoa như vậy, nhưng lại không phải chiếc giường quen thuộc kia. Hắn mong mỏi một năm, lại chờ một năm, rốt cuộc cảm giác này cũng về đây.
Ra khỏi cổng trường, vốn định trực tiếp rẽ vào hướng khác. Nhưng Chu Ngộ Thần lập tức đi đến chiếc xe hơi sang trọng cách đó không xa.
Đứng bên cạnh chiếc xe là một người đàn ông mặc tây trang màu đen, dường như đã chờ rất lâu.
Thấy Chu Ngộ Thần đi về phía mình, người đàn ông đó lập tức khom lưng cung kính, dắt ra một chiếc xe đạp mới đưa cho hắn.
Khóe miệng Chu Ngộ Thần hơi cong lên, nói gì đó mấy câu, người đàn ông bèn gật gật đầu, rồi rời đi.
Chúc Vãn không hiểu, một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi tại sao lại đối với một thiếu niên như Chu Ngộ Thần là thái độ khách khí, có lễ nghĩa.
Chỉ là cô gái nhỏ không hiểu, không hiểu nổi.
Nhưng nhìn chiếc xe đạp, nó lại gợi lên một chút kí ức trong cô.
Lúc ấy Chu Ngộ Thần ở nhà cô hai tháng, hai người từ xa lạ cũng dần dần trở nên quen thuộc.
Buổi tối trước hôm rời đi, Chu Ngộ Thân cả đêm ngủ không yên, vì anh ngồi ở mép giường soi đèn pin canh giữ cho Chúc Vãn.
Nhìn cô gái nhỏ cuộn thành một đoạn, đôi lúc muỗi đốt mà nhíu mi, không tỉnh ngủ mà duỗi tay gãi gãi rồi lại ngủ tiếp.
Chỉ là sau đó cô không bị muỗi quấy rầy, bởi vì Chu Ngộ Thần cầm quạt quạt đuổi muỗi cho cô cả đêm…
Cô ngủ ngon, nhưng trong lòng Chu Ngộ Thần lại hụt hẫng…
Mấy ngày sắp tới sẽ không thấy cô nữa.
Sáng sớm hôm sau không biết anh dùng cách gì mà lén lén lút lút mượn trưởng thôn một chiếc xe đạp, hưng phấn mà lôi kéo cô ngồi sau rồi đạp đến rừng dâu nhỏ.
Xe của trưởng thôn đã cũ lắm rồi, phần đầu không ăn khớp nữa, ghế sau đều bị rớt. Nhưng là tâm ý của anh, Chu Ngộ Thần bèn bế Chúc Vãn lên ngồi rồi phóng đi, làm mặt cô áp vào anh, đôi tay nhỏ của cô nắm chặt vào nhau.
Chu Ngộ Thần từ nhỏ đã ngồi xe hơi, chưa bao giờ tiếp xúc với đồ vật này nên không có kinh nghiệm.
Chúc Vãn ngồi sợ đến mức chui đầu vào trong lòng hắn, mà xe quá cao, chân cô lại ngắn nên không dám nhảy xuống. Chỉ căng da đầu mà ôm chặt phần eo của Chu Ngộ Thần.
Cảm nhận được sự xóc nảy không nhẹ, nước mặt cô gái nhỏ suýt chút nữa đã rơi, nhưng miệng vẫn không ngừng kêu:
“Chu Ngộ Thần, cậu lái chậm một chút! Tôi sợ lắm! Cậu để tôi xuống được không!”
Ngày thường Chúc Vãn nói chuyện rất nhỏ, bây giờ bất ngờ mà kêu to như đang làm nũng, mềm mại đến không chịu được.
Chu Ngộ Thần một bên hưởng thụ sự ôn nhu ấm áp, khóe miệng cười rộ lên; một bên thả chậm tốc độ, vẫn lo lắng cô gái nhỏ sợ hãi.
Cũng may hắn học tập rất nhanh, đi một đoạn ngắn cũng biết một chút kĩ thuật, xe cũng dần dần vững vàng hơn.
Tuy là vậy nhưng ngoài miệng Chu Ngộ Thần vẫn trêu chọc:
“Sợ tới mức ngay cả anh trai cũng không gọi mà trực tiếp kêu tên của tôi? Không phải cậu luôn sợ hãi tôi sao? Lúc trước thấy tôi là muốn chạy trốn, bây giờ lại ôm chặt như vậy.”
Tinh thần Chúc Vãn còn chưa ổn định, không rảnh mà đáp lại anh. Mặc dù bị trêu chọc như vậy nhưng tay ôm vẫn không buông, từ nhỏ cô đã rất yêu cái mạng này rồi.
Chu Ngộ Thần vẫn tiếp tục nói:
“Không gọi anh trai thì không cho ôm!”
“Anh trai…..”. Lo lắng mình bị ngã xe, cô gái nhỏ đành bất đắc dĩ cúi đầu kêu.
“Ai dà!”. Chu Ngộ Thần cười cười, tùy tiện mà ôm lấy cô gái nhỏ.
“Sao cậu dễ bắt nạt thế Chúc Vãn, như thế nào cũng nguyện ý.”
“Vẫn sợ hãi tôi à? Có phải đang ước tôi đừng phóng nhanh không? Tiểu nha đầu không có lương tâm, buổi tối còn ngủ say đến như vậy.”
Chu Ngộ Thần dừng chân lại bên dòng suối nhỏ yên tĩnh. Một tay ôm cô xuống đất, còn anh thì ngồi xổm trên tảng đá lớn nhặt đá tiện tay ném xuống suối.
Chúc Vãn đứng ở phía sau, trong lòng toàn là lời anh nói lúc nãy.
Suy nghĩ trong chốc lát, thấy anh ném sắp xong bèn yên lặng ngồi xuống tảng đá khác.
Hai người ngồi rất gần.
“Ngồi không thoải mái đâu!”. Chu Ngộ Thần cau mày nhìn qua, không đợi cô trả lời bèn tháo mũ lưỡi trai trên đầu xuống. Một tay kéo cô đứng lên, đặt chiếc mũ xuống rồi mới cho cô ngồi.
Sau khi kết thúc hắn cũng không nói gì mà nhìn chằm chằm mặt nước đến phát ngốc. Rừng cây an tĩnh nên tiếng hít thở của hai người nghe rất rõ ràng.
Một lúc sau, cảm nhận được người ngồi bên cạnh lấy cái gì đó chọc chọc cánh tay mình. Vừa cúi đầu thì thấy một đoạn nhỏ cây trúc được khắc họa thành những hoa văn, gió thổi qua, tiếng leng keng phát ra không ngừng.
Là chuông gió.
Sắc mặt Chu Ngộ Thần hòa hoãn hơn rất nhiều, hắn lười nhác mà duỗi tay nhận lấy thưởng thức, nghe cô gái nhỏ nói:
“Tặng cho cậu đấy, tôi tự mình làm. Mặt trên có thể mở ra một đoạn, bên trong là rỗng ruột. Bao giờ cậu về, cậu nhớ vứt đi nha….”
“Ha, còn biết tôi sắp phải đi, tôi cứ tưởng cậu không biết cơ.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Chu Ngộ Thần muốn tan chảy đến rối tinh rối mù. Nghĩ đến việc trong lòng cô gái nhỏ nhớ thương mình, còn tự tay tỉ mỉ chuẩn bị quà, ý cười hiện rõ không thể che giấu.
“Sao cậu lại ngoan như vậy chứ.”
“Cũng không uổng công mỗi ngày tôi bắt muỗi cho cậu.”