Khi thư ký Phan cầm tài liệu vào, vừa vặn nhìn thấy ông chủ đang cười. Phu nhân mới vừa rồi đỏ mặt rời đi, khóe miệng còn lộ vẻ ý cười kiều mỵ, nghĩ cũng biết ông chủ làm chuyện tốt gì!
"Đừng đem người ta dọa chạy, bên ngoài đều đang ca ngợi tay nghề của phu nhân thật tốt, cậu dọa cô ấy chạy mất, chúng ta nào có điểm tâm nữa mà ăn?"
Triệu Thừa Quốc không đáp lời, nhưng sự vui vẻ trên mặt tỏ rõ vui sướng trong lòng anh.
"Phu nhân thực cố gắng thay đổi chính mình, muốn thành một người vợ có thể trợ giúp cho cậu."
Triệu Thừa Quốc gật đầu, nhìn hộp điểm tâm đặt lên bàn, tuy rằng chỉ là đồ ăn đơn giản, nhưng cô muốn chuẩn bị cho tất cả mọi người trong văn phòng, còn có thể làm được ngon miệng như vậy, tâm ý này đã rất tốt rồi.
Anh khàn khàn nói: "Cô ấy rất cố gắng."
Không có ai biết được, lúc anh phát hiện Vi Ny một mình xuất hiện ở văn phòng, anh đã kích động cỡ nào.
Dĩ vãng đều có bọn nhỏ cùng dì Vương đi cùng, đại bộ phận còn lại thì căn bản không dám tới, đây là lần đầu tiên cô tự mình tìm đến anh.
Vi Ny sợ ánh mắt soi mói của người khác, sợ người khác cảm thấy cô không tốt, không xứng với anh, những thứ này đề do mẹ cô đặt
Trang /
ra yêu cầu quá cao, khi không làm được lại chỉ có quở trách, không có phương thức giáo dục đúng đắn, khiến cô mất đi năng lực phán đoán, chỉ cần người khác nhìn cô chăm chú, cô đều một mực cho rằng đó là đang "Soi mói".
Sau họp báo, cô có thể vượt qua nhiều chuyện hơn, vốn cho rằng sự công kích của đám người ủng hộ này sẽ làm cho cô không thể thừa nhận, lại lần nữa lùi về cái vỏ ốc của mình. Bởi vậy anh đã nghĩ tới muốn khóa lại trang web của mình, nhưng phụ tá không đồng ý, khi Vi Ny biết cũng tỏ vẻ phản đối......
"Không có chỗ để cho những người này phát tiết lửa giận, họ sẽ càng tức giận."
"Nhưng anh lo lắng cho em."
"A, anh nên tin tưởng em một chút."
Anh nên tin tưởng em một chút.
Vi Ny là nói với hắn như vậy. Tình huống hiện tại hình như có chút điên đảo, trở thành anh mới là người không phóng khoáng, là anh có vẻ dè dặt cẩn trọng, tựa như nhìn thấy bọn trẻ tập đi không sợ đau lao thẳng về phía trước, cha mẹ lại khẩn trương hề hề theo ở sau người.
Chỉ có anh rõ ràng nhất những biến hóa của Vi Ny, từ một cô gái không có cảm giác an toàn, khiếp nhược, nỗ lực vượt qua sự sợ hãi của mình, chậm rãi trưởng thành như thế nào......
Anh cảm thấy kiêu ngạo
Trang /
vì vợ mình, Vi Ny là chiến sĩ không thể chinh phục.
Sau khi Tân Vi Ny rời khỏi văn phòng, cưỡi xe máy đến gần lớp học múa.
"Triệu Thừa Quốc là tên đại biến thái!"
Cô rống to sau lớp khẩu trang và mũ bảo hiểm.
Mặt cô vẫn còn hồng, thân thể còn đang run rẩy, ngay cả tim đập cũng chưa bình ổn lai, nhưng......
Khóe miệng thì đang cười.
Bị anh khi dễ thảm như vậy, sao còn cười được đây?
Bởi vì cô rất vui vẻ, chứng minh trong lòng nam nhân này có cô mới có thể lúc nào cũng muốn ôm hôn cô. Đắc ý sao? Đương nhiên, người ta chính là ngôi sao nghị viên được hàng trăm hàng ngàn fan ái mộ đấy!
Ai nha, cô đang đắc ý cái gì đây chứ? Làm người nên khiêm tốn một chút ~~
Nhưng mà, sao có thể không đắc ý, Triệu Thừa Quốc chính là ông xã thân ái của cô nha!
Có bao nhiêu nữ nhân hâm mộ vận may của cô mà!
Tân Vi Ny vừa đi xe máy vừa cười vui vẻ.
Đây cũng là ưu việt đầu tiên khi đi xe máy, có thể ở sau lớp khẩu trang và mũ bảo hiểm lớn tiếng ca hát, hoặc là sáng tác nội dung truyện, hoặc suy nghĩ vẩn vơ như vừa rồi cũng đều không sao cả, chỉ cần không dừng chờ đèn đỏ, trên cơ bản sẽ không có ai chú ý tới cô, đây giống như một cái hòm bảo hộ siêu cấp
Trang /
an toàn, cho nên cô rất thích đi xe máy.
Phía trước chính là nơi Nhị Nhị họa múa, chỉ cần qua cột đèn đỏ, lại đi tiếp một chút sẽ đến.
Dây dưa mất thời gian với ông xã lâu, nên bị muộn một chút, Nhị Nhị đã ở trên vỉa hè ngoài lớp học múa nhìn quanh bốn phía, khi nhìn thấy mẹ đi xe máy đến liền vui vẻ nhảy nhót.
Bởi vì còn muốn cùng chảo hỏi cô giáo nên Tân Vi Ny trước tiên đem xe máy ngừng ở ven đường, Nhị Nhị vừa gọi mẹ, vừa chạy về phía cô......
"Mẹ, làm con chờ đã lâu nha ~~" Khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ không hề có tức giận, chỉ có sự vui sướng khi thấy mẹ.
Cô ngừng tốt xe máy, đang muốn xoay người nghênh đón ôm lấy Nhị Nhị, liền có chuyện xảy ra...... Nhị Nhị của cô, bảo bối của cô......
Khi Nhị Nhị chạy về phía cô, có một chiếc xe hơi đột nhiên lấy tốc độ cao tiếp cận con bé, cửa xe đột nhiên mở ra, một người nam nhân bắt lấy Nhị Nhị kéo vào bên trong, rồi chiếc xe lập tức nghênh ngang rời đi......
"Nhị Nhị?!"
Tân Vi Ny không nghĩ nhiều, lập tức lao đến. Cô không thể tin được vào chuyện xảy ra trước mắt, con gái của cô......
"Dừng xe!"
Cô chạy như điên đuổi theo, tim đập nhanh như bão táp, cảm giác gì cũng đều không có, chỉ biết
Trang /
liều mình chạy, bởi vì trên xe là bảo bối của cô!
Nước mắt sợ hãi phun trào ra, cô chỉ có thể chạy, cho dù cô không đuổi kịp, cũng phải nhìn thấy biển số xe...... Ông trời, vì sao bọn họ muốn bắt Nhị Nhị!
"Nhị Nhị!"
Người đi bộ trên đường ào ào dừng lại bước chân, nhìn người mẹ đang mất khống chế.
Có người đi đường vừa vặn nhìn thấy vuh cọc bắt này, nhanh chóng hỗ trợ báo cảnh sát xin giúp đỡ.
Tân Vi Ny còn đang chạy, mãi đến khi bóng dáng chiếc xe kia biến mất, mãi đến khi không nhìn thấy mới thôi......
Cô vô lực quỳ trên mặt đất, bịt mặt, lớn tiếng khóc thút thít.
"Không cần...... Không cần...... Nhị Nhị...... Con gái của tôi......"
Người qua đường xông tới, bảy miệng tám lời thảo luận chuyện này.
Tân Vi Ny nhanh chóng nhảy dựng lên, nóng vội hỏi người qua đường. "Mọi người có nhìn thấy biển số xe không? Hắn lấy bái túi che biển số đi, khi chiếc túi bay lên, mọi người có nhìn thấy biển số xe không?"
Cô tái mặt, hoảng sợ thất thố. "Trời ạ, đó là con gái của tôi...... Những người đó vì sao muốn bắt con gái của tôi?"
Người qua đường hảo tâm an ủi. "Vị phu nhân này, trước tiên cô không cần nóng vội, tôi vừa mới gọi báo
Trang /
cảnh sát, cảnh sát sẽ lập tức tới đây, cô đừng nóng vội......"
Sao có thể không nóng vội!
Sao có thể không nóng vội...... Đó là Nhị Nhị của cô, bảo bối của cô a......
Tân Vi Ny lấy di động ra, bấm số ông xã, khóc không thành tiếng nói: "Ông xã...... Nhị Nhị bị bắt cóc...... Có người bắt Nhị Nhị đi rồi......"
Cô nói xong, bỗng nhiên mất đi lực lượng chống đỡ mình, ngã xuống trên mặt đất, có người qua đường hảo tâm nâng đỡ cô.
Có được hai đứa bé kia là một chuyện thỏa mãn nhất trong cuộc đời cô.
Hạo Hạo cùng Nhị Nhị là con của nghị viên, ông nội lại là quan ngoại giao, gia thế bối cảnh làm cho người ta hâm mộ, đáng nhẽ phải là đứa bé ngậm chắc thìa vàng lớn lên, nhưng không ai biết, sau khi hai đứa bé sinh ra, điều thứ nhất phải đối mặt lại không phải là cuộc sống đại phú đại quý, mà là cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ.
Bởi vì vẫn đang trong thời kì bú sữa mẹ, bọn họ phải theo cô rời khỏi chủ ốc, đối mặt với một người mẹ mỗi ngày đều không vui vẻ, đôi song sinh tuy rằng vẫn là trẻ con, nhưng cũng cảm giác được. Bọn chúng sẽ bất an, không dễ ngủ, tùy tiện một chút gió thổi cỏ lay đều sẽ bị bừng tỉnh. Nhưng bọn chúng còn ;ợi hại nhiều hơn
Trang /
so với mẹ, Nhị Nhị hay cười, Hạo Hạo có chủ kiến, chỉ cần nhìn thấy bọn chúng, có bao nhiêu phiền não cũng không thấy.
Hôm nay cô có thể ỏ bớt đi sự lo lắng, vượt qua sự nhát gan, trừ bỏ tình yêu đối với ông xã, đôi song sinh cũng là nhân tố lớn nhất, cô muốn vì bọn nhỏ có hiểu biết làm một chút chuyện gì đó, làm cho bọn chúng vui vẻ, bởi vì Hạo Hạo cùng Nhị Nhị đều có cùng một cái ý tưởng......
Một nhà đoàn viên.
Nhị Nhị của cô là tiểu công chúa yêu cười, không có tinh quái như Hạo Hạo, cô bé có vẻ ổn trọng, thích đọc sách, yêu quý những động vật nhỏ, một cô bé hoàn mỹ như vậy......
"Nhị Nhị......"
Xe của Triệu gia vừa vặn đi qua, lái xe Tiểu Trương nhìn thấy cô gái ngồi ở trên đường khóc thút thít rất giống thiếu phu nhân nhà mình, thuận miệng nói với bà Triệu: "Lão phu nhân, ngài xem, vị tiểu thư kia rất giống thiếu phu nhân nha......"
Bà Triệu nhìn kỹ, đúng như vậy thật. "Tiểu Trương, dừng xe! Mau dừng xe! Đó là Vi Ny, thật sự là Vi Ny a!"
Tiểu Trương vội vàng dừng xe, giúp đỡ Triệu phu nhân đang nóng vội bước nhanh đi đến phía đường cái đối diện. Bà Triệu thấy dáng vẻ thống khổ của con dâu, cho rằng con dâu bị tai nạn xe cộ, sợ tới mức hoảng loạn, bỗng nhiên ý thức được trong lòng có bao nhiêu quan tâm cô con dâu nói cũng nói không tốt, không biết xã giao này.
"Vi Ny, Vi Ny, con làm sao vậy? Bị thương chỗ nào? Để cho mẹ nhìn xem, Tiểu Trương mau kêu xe cứu thương, kêu xe cứu thương......"
"Mẹ, không phải con......"
Tân Vi Ny nhìn thấy mẹ chồng cùng Tiểu Trương, ôm lấy bà, bỗng nhiên mất khống chế, bật khóc thành tiếng.
Giữa những tiếng khóc nức nở, mẹ Triệu chắp vá được nội dung đứt quãng......
"Có một chiếc xe...... Đem...... Đem...... Nhị Nhị...... bắt đưa lên xe......"
Tiểu Trương hô to: "Nhị Nhị bị bắt cóc?"
"Nhị Nhị......" Mẹ Triệu không thể thừa nhận, thân mình mềm nhũn, xụi lơ ở trong lòng con dâu......
Bà nghe được tiếng Vi Ny hô to phảng phất từ phương xa truyền đến.
"Mẹ, mẹ!"
Nhị Nhị, tâm can bảo bối của bà, nếu con xảy ra chuyện gì, muốn bà nội sống thế nào đây......