Vương tử cùng công chúa từ nay trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc sao?
Trên lý luận là thế, nhưng trên thực tế thì không, cuộc sống tuy khoái nhạc, nhưng cũng nhiều rất hỗn loạn.
Chuyện này nên nói như thế nào đâu?
Triệu Thừa Quốc là đối tượng được rất nhiều nữ sinh ái mộ, anh là nghị viên không sai, nhưng có rất nhiều fan nữ đem anh làm ngôi sao thần tượng mà sùng bái. Lòng của phụ nữ cũng rất khó giải thích, họ cho phép Triệu nghị viên thích nam nhân, nhưng không nhìn được anh cùng bà xã ân ái như vậy, đây là cái tâm tính gì? Chính mình không chiếm được, cũng không thể để cho nữ nhân gì được đến sao?
Fan nữ si tình sau khi xem buổi họp báo chân tình biểu lộ kia, toàn bộ đều tan nát cõi lòng! Tiếng kháng nghị tràn ngập hòm thư cùng trang web của hắn.
"Triệu nghị viên, sao anh có thể lừa gạt chúng tôi, làm cho chúng tôi nghĩ đời sống hôn nhân của anh không mĩ mãn?!"
"Vợ anh không xứng với anh, mau ly hôn đi! Triệu nghị viên."
"Nguyên lai anh thích loại nữ nhân này, Triệu nghị viên, chúng tôi đã đánh giá cao ánh mắt của anh!"
Thật là kì lạ, khi đối thủ vu tội anh thích nam nhân, muốn anh nói rõ ràng, giải thích minh bạch, khi đó trong hòm thư cùng trang web chỉ có fan hết sức duy trì, nguyên
Trang /
lai thích nam nhân, fan không sao cả, nhưng thích nữ nhân lại sẽ bị phản đối?
Đến cuối cùng, kết cục người duy trì hạnh phúc chỉ có nhóm người nội trợ, các bà thậm chí rơi lệ cảm động.
Đã biến Tân Vi Ny thành kẻ thù chung của nữ giới, lực lượng độc giả lớn nhất của tiểu thuyết ngôn tình đều là nữ, cho nên nhà xuất bản rất khẩn trương, có thế nào cũng phải bảo vệ bí mật là tác giả tiểu thuyết ngôn tình cho Tân Vi Ny.
"Lần này em có thể không giao bản thảo sao?" Tân Vi Ny bị kích động hỏi.
Hôm nay, Tiểu Lam đến trong nhà làm khách. Anh rất hứng thú với cắm hoa, có một ngày khi cô cùng mẹ Triệu tán gẫu đến sở thích của Tiểu Lam, mới phát hiện thầy dạy của cả hai cư nhiên là cùng một người, chỉ là giờ lên lớp khác nhau, vì vậy, mẹ Triệu cùng Tiểu Lam quả thực hận đã gặp nhau muộn, sau khi bà lên lớp xong sẽ ôm tác phẩm mới đến nhà xuất bản chia sẻ cùng Tiểu Lam; lịch học củaTiểu Lam vào Chủ nhật, sau khi anh ta lên lớp xong, cũng sẽ ôm tác phẩm mới đi thẳng đến Dương Minh Sơn.
Nhớ ngày đó mẹ chồng còn rất chán ghét Tiểu Lam đâu! Lại bởi vì hiểu biết nhau mà biến thành bạn tốt không chuyện gì không nói với nhau, tình cảm của con người thực kỳ diệu.
"Ông chủ có nói rõ,
Trang /
nếu em có suy nghĩ này, muốn anh triệt để làm cho em chết tâm. Ong chủ nói em không viết sách, nếu phóng viên đào ra công tác của em, lại tìm ra tác giả trong khoảng thời gian này không xuất bản sách, bởi vì bút danh cùng tên thật của em rất tương tự, cam đoan sẽ bị lật tẩy, cho nên em mau khai bút đi!"
Tân Vi Ny hoàn toàn không thuận theo. "Nhưng mà em mới vừa rơi vào đời sống hôn nhân hạnh phúc, em còn chưa có hưởng thụ đủ đâu! Bọn em còn có kế hoạch cả nhà đến phía nam nghỉ phép a!"
Tiểu Lam nghi ngờ: "Không phải em có chứng khủng hoảng trước đám đông sao? Không nên chạy loạn thì tốt hơn, ngoan ngoãn viết bản thảo mới là vương đạo!"
Tân Vi Ny ôm cánh tay Tiểu Lam cầu xin: "Ô, em muốn nghỉ ngơi ~~ em muốn nghỉ ngơi a ~~"
Nhưng mà nói thật, muốn nghỉ ngơi cũng thực sự rất khó, sắp đến cuộc tuyển cử, Thừa Quốc cũng không thể phân tâm.
Đây là cuộc sống trước mắt của cô, bắt đầu làm một bà chủ nhà giúp chồng dạy con, nhưng mà gặp thời kì đuổi bản thảo, vẫn là phải biến mất vài tuần.
Hạo Hạo cùng Nhị Nhị thực vừa lòng chuyện mẹ hồi chủ ốc, tuy rằng mẹ hay thích nói vài câu, dù sao từ cổ chí kim người mẹ nào cũng đều giống nhau......
"Nhị Nhị, thời tiết nóng, đừng để tóc tai bù xù,
Trang /
buộc gọn gàng lại. Con không sợ nóng sao? Sao cứ vừa mới giúp con buộc chặt, con liền dỡ ra vậy?"
"Thối Hạo Hạo, tất bẩn không được loạn quăng, còn giấu ở dưới giường? Thuận tay mang đến phòng giặt quần áo có khó như vậy sao? Phòng của con toàn là mùi tất thối!"
Tuy nói như thế, song bào thai vẫn rất vui vẻ, nếu so sánh giữa chuyện cha mẹ ở riêng cùng bị lão mẹ nói lảm nhảm mấy câu, Hạo Hạo cùng Nhị Nhị đương nhiên là lựa chọn bị nói lảm nhảm, có nói đến khi lỗ tai điếc, bọn họ cũng vẫn hy vọng mẹ có thể về nhà, cả nhà đoàn viên.
Hạo Hạo có khi thích khiêu khích. "Muốn con giúp lão mẹ làm một chuyện mục "Vô địch nói lảm nhảm", đăng lên youtube cung cấp cho mấy bà mẹ tham khảo hay không? Con phát hiện ra mẹ nói người cùng viết tiểu thuyết giống nhau, có "khởi, thừa, chuyển, hợp" đấy!"
( Khai, thừa chuyển hợp: Bố cục bài thơ đường luật của Trung Quốc: chính là đầu liên, hàm liên, cảnh liên, vĩ liên, nói ngắn gọn bằng tổ hợp bốn từ khởi (khai), thừa, chuyển, hợp. Có ý nghĩa như cách phân bố cục đề, thực, luận, kết của thể thơ đường luật nước ta)
Lời nói đại bất kính này của Hạo Hạo, đương nhiên là đáng đánh đòn!
Cô đuổi theo con chạy khắp phòng, mỗi ngày chỉ đuổi
Trang /
theo tiểu hài tử, lượng vận động đều đã đủ hài lòng.
Mẹ Triệu thì sao? Tình hình của mẹ chồng cùng cô gần đây như thế nào?
Cái gọi là gừng già là gừng cay, năng lực thích ứng lão nhân gia ngược lại là nhanh nhất, bà trước kia là đối với nàng này dâu rất có ý kiến, nhưng nàng dâu đã ở đang gắng và trưởng thành, đã không phải là cô gái trẻ tuổi chỉ biết sợ hãi lùi bước năm đó. Nếu cô đã cố gắng như vậy, đương nhiên cũng cần hồi đáp lại.
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng dần dần trở nên thân thiện.
Cá tính của Hạo Hạo chắc chắn được thừa hưởng từ bà nội......
"Vẫn là Tiểu Ngọc kia có vẻ ôn nhu."
"Mẹ, vì sao nói như vậy?"
"Ít nhất Tiểu Ngọc sẽ không mỗi ngày ép mẹ đi vận động, con không biết mùa hè vừa vận động là toàn thân sẽ toát đầy mồ hôi sao?"
Bởi vì sau khi đi khám bệnh định kì, bác sĩ đề nghị mẹ Triệu cần vận động nhiều hơn, cho nên sáng sớm mỗi ngày, cô đều ép mẹ chồng cùng mình đi bộ trên con đường rừng gần đó, cũng là để bà có thể hít thở không khí trong lành buổi sáng, mẹ chồng bị buộc phiền, sẽ giở giọng khiêu khích giống Hạo Hạo. Mẹ chồng có khi rất giống một đứa trẻ, ha ha!
Trong sinh hoạt hết thảy đều phát
Trang /
triển theo hướng tốt, buổi họp báo kia giống như đả thông hai mạch nhâm đốc của cô, cô bắt đầu chủ động đi làm một ít chuyện mà trước đây chỉ có nữ nhân vật chính hư cấu dưới ngòi bút của mình mới có thể làm......
Chuyện trước kia cô không dám làm, cô toàn nữ nhân vật chính cho trong câu chuyện làm, hiện tại cá tính có chút đột phá, chuyện nàng muốn làm, cũng nguyện ý nếm thử xem......
Ví dụ như, cô có thể tự mình một người đưa điểm tâm đến văn phòng hội nghị, không cần đưa con cùng đi.
Vì sợ sẽ bị phóng viên thường hoạt động gần văn phòng bắt gặp, cô lựa chọn mang khẩu trang, đội mũ bảo hiểm, điểm tâm đặt ở trong giỏ xe, dùng xe máy đi từ Dương Minh Sơn đến văn phòng của Triệu Thừa Quốc. Sau khi ở riêng, cô luôn luôn dùng xe máy thay vì đi bộ, cơ hội lái xe đã ít lại càng ít, khi cô võ trang hạng nặng như vậy xuất hiện ở văn phòng, phụ tá còn tưởng rằng cô là nhân viên của một công ty chuyển phát nào đó.
"Phu nhân?!" Phụ tá kinh ngạc nhìn phu nhân nghị viên tháo mũ bảo hiểm xuống.
Tân Vi Ny giơ tay lên chào hỏi, vẫn như cũ có chút e lệ. "Mọi người tốt, tôi có chuẩn bị một ít điểm tâm mang đến cho mọi người."
"Sao em có thể lên đây? Dưới lầu có một đống phóng viên
Trang /
nha!" Thư ký Phan vừa khéo ở đây, nhìn thấy cô bị dọa một cú sốc.
Tân Vi Ny nở nụ cười. "Bọn họ không có phát hiện được." Cô chỉ vào mũ bảo hiểm trên tay. "Em lái xe tới, có quấy rầy đến mọi người làm việc hay không?"
"Đương nhiên sẽ không, mỹ nhân đại giá quang lâm, quân đoàn nam nhân này mới có thể đại chấn sĩ khí!"
Khó trách phóng viên không nhận ra cô, ai sẽ ngờ được phu nhân nghị viên cư nhiên lại đi xe máy đến đây? Đám phụ tá phía sau tiến lên chào hỏi cùng phu nhân.
Thư ký Phan nhìn khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của cô, má phấn thẹn thùng nhuốm hồng, căn bản không nhìn ra là mẹ của hai đứa bé.
"Triệu nghị viên vừa đi họp về, mới vào văn phòng, em có muốn đi dọa cậu ấy hay không?"
Tân Vi Ny nghịch ngợm cười. "Có thể chứ?"
Phụ tá cùng thư ký Phan không hẹn mà cùng tán thành. "Đương nhiên có thể."
Tân Vi Ny vỗ vỗ ngực. "A, mọi người thật ăn ý......"
Cô từ trong giỏ lấy ra hộp điểm tâm đặc biệt chuẩn bị cho Triệu Thừa Quốc, vẫy vẫy tay với đám phụ tá, rồi mới tiến vào phòng làm việc của anh.
Anh vẫn đang bận rộn, vừa xem tài liệu vừa nói chuyện điện thoại, rất chuyên chú, ngay cả khi cô tiến vào, đóng cửa cũng không phát hiện ra. Tân Vi Ny
Trang /
dựa vừa cửa, lẳng lặng nhìn nam nhân vĩ đại nhất trong lòng.
"Em yêu anh." Cô nhẹ nhàng nói.
Chỉ tiếc, cô khó được thổ lộ, nam nhân lại rất bận không chú ý tới. A, thực đáng tiếc, lời hay không nói lần thứ hai, cô thừa nhận chính mình có chút cố ý.
Cô thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài dự kiến, Triệu Thừa Quốc lại ngẩng đầu, kinh hỉ nhìn cô, vẻ mặt đột nhiên trở nên thực kiêu ngạo, giống một con sư tử.
Anh đã nghe được ư? Làm sao có thể!
Cô lắc lắc tay, chỉ chỉ hộp điểm tâm trong tay, lại bắt chiếc dáng vẻ nhận điện thoại, nhắc nhở anh phải nghiêm túc công tác.
Anh nhún vai, một bộ không sao cả,, chỉ vào đùi của mình, ngón tay ngoắc ngoắc.
Nam nhân này ngay cả khi nói điện thoại cũng muốn ăn đậu hủ của cô?!
"Anh điên à!" Cô không tiếng động mắng anh.
"Đến đây, bảo bối ~~"
"Em không muốn!"
Anh xấu xa nhếch khóe môi, nói: "Không dám sao?"
Không dám? Tân Vi Ny hoàn toàn mới này có cái gì không dám?!
Tân Vi Ny đang khát vọng cầu tiến bộ đâu chịu nổi kích thích? Cô đem hộp cơm đặt xuống, đi đến trước mặt anh. Hiện tại trời rất nóng, cô mặc áo mỏng, quần sóc ngắn, vì sợ nắng nên khác thêm một chiếc áo chống nắng dài đến chân, tóc
Trang /
dài buộc cao thành đuôi ngựa.
Cô đi đến trước mặt anh, ngồi ở trên đùi anh, tao nhã nâng chân dài, cười khiêu khích ngửa đầu nhìn anh. "Như thế nào?"
Anh cười, lại chỉ chỉ đôi má của mình, nghênh về phía cô.
Gì? Đòi hôn? "Anh điên à!"
"Không dám?"
Đương nhiên không dám!
Triệu Thừa Quốc nhún vai, cười nhạo tỏ ý "Đã sớm dự đoán được".
Sĩ khả sát bất khả nhục a! Hừ, hôn má tính cái gì, thục nữ sẽ sợ sao?
(kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục)
Tân Vi Ny chu đôi môi đỏ mọng, rộng rãi hiến hôn, nào biết đây hết thảy đều là quỷ kế của Triệu Thừa Quốc, kỳ thực một giây trước khi cô lên tiếng, anh đã vừa vặn kết thúc trò chuyện, nghe được lời tỏ tình của cô, lập tức trù hoạch cạm bẫy này.
Triệu Thừa Quốc nắm giữ hàm dưới của vợ, đôi môi cực nóng bá đạo hôn trụ cô.
Tân Vi Ny cho rằng ông xã còn đang nói điện thoại, không dám động đậy, chỉ có thể để cho lão công liều mình sỗ sàng.
Nam nhân quả thực ăn phát nghiện, nhiệt tình lưỡi hôn còn chưa đủ, bàn tay to thế nhưng lại lớn mật vói vào trong áo cô, lưu loát tháo nút áo lót, bàn tay to ấm áp bao lấy bộ ngực sữa mềm mại đẫy đà của cô. Anh mút mát khiến cô không chịu nổi bật ra
Trang /
tiếng rên rỉ, lòng bàn tay còn xấu xa đùa đầu v đáng yêu đứng thẳng của cô.
Tân Vi Ny sợ hãi.
Nam nhân này điên rồi sao? Anh đang họp với đồng nghiệp, nói không chừng là nghị trưởng! Trời ạ, anh đang nghĩ cái gì......
(Nghị trưởng: Chủ tịch nghị viện)
Cô đỏ mặt, buồn bực dùng nắm đấm đánh vào lồng ngực rắn chắc của anh. Nam nhân này là như thế nào vậy, anh điên rồi sao? Ở nhà bắt nạt cô còn chưa đủ, ngay cả ở văn phòng cũng có thể ăn đậu hủ của cô?
"Uy......"
Tân Vi Ny dùng sức đẩy anh ra, tức giận muốn mắng người, thế này mới phát hiện trên tay anh căn bản không có điện thoại.
Cô bừng tỉnh đại ngộ, mắt nheo lại. "Điện thoại đã sớm nói xong, đúng hay không?"
"Ừm." Anh hoàn toàn không có ý thức tự kiểm điểm, còn chưa thỏa mãn cọ cọ vào hóm cổ cô.
Nam nhân này...... Nam nhân này...... Rất làm cho người khác tức giận!
"Anh làm sao có thể......"
Nàng lại bị hôn ở, căn bản mắng không được nhân. Không nên không nên, nàng phải hòa nhau thế cục, nàng không cần phát triển văn phòng kích tình a!
"Đợi một chút a...... ông xã, đợi một chút thôi......"
"Làm sao vậy?" Triệu Thừa Quốc hảo tâm buông cô ra, đầu lưỡi liếm cánh môi, giống như đang
Trang /
thưởng thức dư vị ngọt ngào của cô.
Tân Vi Ny rất muốn kêu to, nhwng mà chỉ có thể cười nhạt. "Ông xã, ăn điểm tâm nha, em chuẩn bị đậu hủ hạnh nhân cùng bánh cải củ cao ~~"
Triệu Thừa Quốc mỉm cười nhìn đôi môi hồng nộn của bà xã. "Không phải anh đang ăn sao?"
Nam nhân này thật sự là rất làm cho người ta không khống chế được!
Tân Vi Ny thừa cơ nhảy xuống khỏi đùi của anh. "Em chỉ là tới đưa điểm tâm, Nhị Nhị sắp tan lớp học múa, em muốn thuận đường đi đón nó."
"Tiểu Trương đâu?"
"Tiểu Trương phải đi đón mẹ, vừa rồi anh ấy gọi điện thoại cho em, nói có chút tắc đường, sợ không kịp ở đón Nhị Nhị tan học, vừa khéo biết em đến chỗ anh, em đã nói sẽ thuận đường đi đón Nhị Nhị......" Cô giải thích một chuỗi dài, đương nhiên là hy vọng có thể dời đi chú ý của ông xã, vừa đi còn vừa thối lui đến khoảng cách an toàn.
"Anh đi cùng em."
"Không cần!" Cô trả lời vừa nhanh vừa vội. Ai mà biết được nếu để Thừa Quốc cùng cô đi đón Nhị Nhị về nhà, có phải ngày mai quá trưa cô mới có thể rời giường hay không?
"Anh chỉ có ý tốt." Anh vô tội nói. "Cũng sẽ không làm gì em."
Mới là lạ! Ai sẽ tin câu chuyện ma quỷ của anh! "Không cần không cần, thực sự không cần...... Em đi trước đây, buổi tối về nhà ăn cơm sớm một chút!" Tân Vi Ny vừa nói vừa lui về phía sau, không quên cài lại nút áo lót, tư thế có chút chật vật.
Cuối cùng, cô đưa lên một nụ hôn gió, mang theo cái đuôi chạy trốn.
Triệu Thừa Quốc không lương tâm cất giọng cười to.
Cuộc sống hàng ngày vẫn thế, nhưng bà xã trở về chính là không giống như cũ, có Vi Ny ở bên cạnh, tâm tình của anh luôn tốt, cảm giác cho dù gặp phải người đáng ghét, gặp chuyện khó khăn mẫy cũng có thể giải quyết dễ dàng.