Đối với Kỳ Kiến Ngọc mà nói, sự tồn tại của Vạn Dực là một ký ức kinh hoàng nhất trong cuộc đời hắn.
Phải nói rằng, bị mạnh mẽ cướp đi nụ hôn đầu là một màn cực u ám trong thời niên thiếu của Tề vương điện hạ.
Cứ thế mà u mê bị y dẫn dắt, thậm chí náo loạn thanh lâu, chính là vết nhơ suốt đời Tề vương điện hạ, cả đời chỉ mong có thể gạt bỏ hoàn toàn ký ức đó!
Nhưng, đến khi thật sự muốn gạt bỏ......
“Điện hạ, tử sĩ đã chuẩn bị tốt, lúc nào cũng có thể giải quyết mọi việc giúp điện hạ!”
“A...... Kỳ thật, bổn vương cũng không quá lo......” Chuyện tới trước mắt, Tề vương điện hạ lại xấu hổ do dự, mất mặt không đành.
Nhưng nếu cứ vậy mà quên đi, lòng tự trọng cao ngạo lại vạn lần không cam, không cách nào cân bằng được......
Vì thế, Tề vương điện hạ thực rối rắm, hậu quả thực nghiêm trọng.
Đi kèm với trái tim thoáng lạnh thoáng nóng của thiếu nam Tề vương điện hạ đối với Vạn Lang, đảng thân vương lại như tự chui vào phòng tắm hơi, khi thì ấm áp như xuân, khi thì trời băng đất tuyết.
Nhưng mà hết thảy điều này Vạn Lang đều không nhận ra, y chỉ khiêm tốn làm thứ cát sĩ của y, suốt ngày vùi đầu vào Hàn Lâm viện, nghiền nát trái tim si mê của Tề vương điện hạ, chỉ hướng về giấc mộng [?] của bản thân y.
Cũng bởi vậy, khi nhìn thấy Tề vương ở cửa phủ Hình bộ Thượng thư liền sửng sốt, sau đó Vạn Dực bèn chậm rãi cúi người vái chào, “Điện hạ vạn an.”
Kỳ Kiến Ngọc thấy y kính cẩn khiêm nhường dịu ngoan như vậy liền phiền chán, lạnh lùng liếc mắt, hắn lập tức lướt qua Vạn Dực, xem như người qua đường.
Hình bộ Thượng thư dắt con trai Lý Hoan Khanh ra cửa phủ đưa tiễn. Thấy Vạn Lang, Lý Hoan Khanh trực tiếp vứt bỏ cha già, chạy tới tiếp đón, “Vạn Dực, Thương Hủ! Các ngươi đưa thiệp làm chi vậy, sao không trực tiếp vào phủ.”
Vạn Dực nói, “Chỉ tiện đường mà thôi, ở nhà đã dặn lão bộc làm bữa tối.”
“Sang năm mới, một thân một mình không ngại cô đơn ư?” Lý Hoan Khanh nghiêng người ngăn ở cửa, cong khóe môi, “Vạn Lang vào phủ cùng dùng cơm đi, tốt xấu cũng có bạn bè, chẳng nên cô quạnh. Sao phải như ông cụ non nhìn thấu tình đời, một thân một mình riết mà không sợ trống trải sao?”
Hình bộ Thượng thư cũng quan tâm nhìn qua, lão hồ ly bèn mở miệng, “Lần đầu lão phu thấy khuyển tử tha thiết quan tâm như vậy, nếu không chê, Vạn Lang liền vào phủ ngồi một chút, lão phu sẽ sai người chuẩn bị rượu và thức ăn.”
Đã nói đến mức này, Vạn Dực đương nhiên không thể làm xấu mặt mũi cấp trên, chắp tay khẽ vái, “Vậy Vạn Dực liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thương Hủ hết cách, dù sao nhà họ Thương cũng là gia tộc lớn, lại không thể không phải lo lắng như Vạn Dực, đành ngượng ngùng nhìn hai người nói lời từ biệt, từng bước vừa quay đầu vừa rời đi.
Phía bên này ba người nói lời tạm biệt, phía khác lão hồ ly vừa trình diễn mười tám dặm tiễn đưa, vừa ném viên đạn bọc đường về phía Tề vương điện hạ, “Tối nay hạ quan có mời gánh hát miền nam đến giúp vui, định không làm bẩn tai điện hạ, nếu điện hạ có thể ở lại cùng xem, thì thật vẻ vang cho kẻ hèn này, vinh hạnh đón chào...... bla bla.” (lấy ý từ đoạn Sơn Bá tiễn Anh Đài về quê)
Bước chân của Tề vương điện hạ dừng lại vài giây.
Lão hồ ly nhận thấy tầm mắt Tề vương điện hạ đảo qua mấy lượt trên người Vạn Lang đang vén áo vào phủ, hai mắt chợt sáng ngời, tiếp tục uốn ba tấc lưỡi, nhưng cũng biết ý mà không trực tiếp đề cập đến Vạn Lang, chỉ lòng vòng nhắc tới mấy trò đàn hát trong bữa tiệc đêm nay.
Lúc trước khi con trai cưng Hoan Khanh vào Quốc Tử Giám, lão liền bí mật sắp xếp cơ sở ngầm bên cạnh con trai, xem xét mấy năm, sao không biết Tề vương nhìn như khinh thường không ngó tới Vạn Dực, bên trong lại sóng ngầm mãnh liệt. Về phần Hoan Khanh cũng có tâm tư mờ ám với Vạn Lang, chỉ cần không quá phận, lão cũng có thể vờ như không thấy.
Thiếu niên đều thích phong lưu, quý tộc có dính tới nam phong một lần cũng bình thường, không cần cố sức cản ngăn.
Khi Tề vương điện hạ ngồi vào vị trí, Vạn Dực đang trò chuyện thật vui với Lý Hoan Khanh.
Hình bộ Thượng thư cố ý chạy tới sắp xếp chỗ ngồi, không biết là vô tình hay cố ý, lại sắp cho Vạn Dực ngồi sát bên cạnh Tề vương, mấy quan viên cố ý ngồi gần Tề vương đương nhiên liền bất mãn, nhưng quay đầu thấy Tề vương điện hạ rõ ràng có vẻ không hờn giận, liền yên lặng nuốt lời phản đối vào bụng.
Trên đài kép chính đang rướn cổ họng, đêm nay diễn vở kiếm hiệp: [đánh hổ] và [lầu sư tử], Võ Tòng hoá trang thật giống, người đàn cũng lưu loát thật hay.
......“Ta nhanh chóng tiến lui nhịp nhàng. Nghiệt súc kia mạnh nâng móng quào.” Kép võ hát một đoạn, la thanh vang ngay sau đó, kép ngưng lời, người mặc đồ da hổ chạy ra sân khấu, hổ nhào đến, kép lẫn trốn.
Vạn Dực không nhịn được, cười nhẹ.
Khóe mắt Tề vương điện hạ nghiêng đến, liếc xéo y một cái rồi dời đi.
Vạn Dực hiển nhiên lại duy trì vẻ mặt nghiêm túc, lặng thinh không đề cập tới việc vừa nghe đoạn này bỗng liên tưởng đến Tề vương, không ngại hổ nhe nanh múa vuốt mà không sợ chết lần nữa tới gần.
Phía bên kia, kép võ đã đè hổ xuống, nâng quyền đánh tới, “Hổ! Nay chính là ngày chết của mi. Cuộc đời được có mấy khi, mấy khi......”
Vạn Dực nhếch mi, khẽ “A” một tiếng, cười tủm tỉm thấp giọng ngâm nga theo một đoạn.
Lời hát này, thật sự...... Thật sự hợp khẩu vị.
Tề vương điện hạ thoáng nhìn Vạn Lang mặt đầy sung sướng ngồi bên cạnh, mấy thứ i i a a này hay đến thế sao?
Sau lưng lại nổi lên cơn rét lạnh khó hiểu......
Đợi khi hát xong, tạm ngưng một lát, Lý Hoan Khanh liền chạy đến nhà vệ sinh.
Kỳ Kiến Ngọc cả đêm nhìn Vạn Dực - ngày xưa tùy tùng vây quanh, cảm thấy buồn vui lẫn lộn. Bỗng nhiên bên tai nghe một tiếng gọi, “Điện hạ......” Âm thanh này không trầm thấp khàn khàn như nam tử bình thường, mà mang theo chút ấm áp thảnh thơi chây lười, lại trong trẻo lưu loát như ngọc.
Hắn bỗng lui người, trừng mắt tức giận nhìn người nọ, “Muốn nói gì liền nói, dựa gần như vậy làm gì.”