Mùa xuân năm Thành trị thứ bảy, Hàn Lâm viện.
Lịch chỉ xé đi vài trang mới, tiểu đình còn đọng vệt pháo xuân. (Trích Tảo xuân – Lai Hộc)
Đây là cái tết đầu tiên kể từ khi y vào Hàn Lâm viện.
Mồng một đầu năm, sáng sớm Vạn Dực theo các quan tiến cung chúc tết hoàng đế, tiếp đó hoàng đế sẽ ban thưởng mũ che tai lông chồn thể hiện sự quan tâm.
Vạn Dực đội mũ che tai lông chồn, sau khi hạ triều liền ôm lò sưởi nhỏ trong tay áo rộng, trên bộ triều phục màu xanh da trời khoác thêm áo lông chồn bạc, đội làn tuyết mỏng tung bay bước ra cửa cung.
“Vạn Lang! Vạn Lang!”
Xa xa, từ sau viện phía đông của Hàn Lâm truyền đến hai tiếng gọi.
Vạn Dực dừng lại, quay đầu nhìn về phía người đang chạy tới, “Thương huynh?”
Thương Hủ cách y vài bước, ngượng ngùng dừng chân, chậm rãi đi tới, “Mấy tháng không gặp, ngươi và ta đều cùng ở Hàn Lâm viện, sao Vạn Lang ngươi lại không đến tìm ta?” Hàn Lâm viện chia thành hai viện, viện phía đông là nơi ở của những vị Hàn Lâm cao quý vừa nhậm chức hoặc những người có gia thế, viện phía tây là nơi ở của thứ cát sĩ kiến tập và mấy ông già cổ hủ nhiều năm không được cất nhắc.
Hai viện cách xa nhau chừng nửa canh giờ, nhưng mỗi lần gã đến viện phía tây tìm Vạn Dực, nếu không ngay lúc y bị phái đến lục bộ rèn luyện, thì cũng là đã đi trước một bước, không thấy bóng dáng.
Mười lần thì hết tám lần thất bại.
Đến cuối năm, Hàn Lâm viện lại bận việc đến rối tinh rối mù, chỉ biên soạn chiếu thư thôi mà cũng mất trắng mấy ngày đêm, bởi vậy tính sơ qua, dù cùng ở Hàn Lâm, nhưng căn bản lại không có cơ hội đến gần.
Vạn Dực kinh ngạc, “Sao vậy, Thương huynh tìm Vạn Dực có chuyện quan trọng gì ư?”
“Cũng...... Cũng không phải là chuyện quan trọng gì, chẳng qua đã lâu không gặp, hay là thừa dịp được nghỉ đông, cùng đến quán rượu chúc mừng?”
Vạn Dực nhếch mày cười, “Cũng tốt, đã nhiều ngày công việc quấn thân, quả thật cũng nên thả lỏng thể xác và tinh thần một chút.”
Thương Hủ vui vẻ ra mặt, liền không muốn rời đi, cứ thế ân cần đi theo phía sau Vạn Dực, “Vạn Lang, ngươi đang định về sao?”
Vạn Dực lắc đầu, “Ta còn phải đi đưa mấy tấm thiệp chúc.”
“Vậy ngu huynh liền đi cùng ngươi một đoạn!”
Năm nay tuyết rơi không lớn, trên đường lát đá xanh tuyết đọng không cao, chỉ mỏng manh không tới mép giày.
Ven đường tiếng pháo bùm bùm vang vọng, Vạn Dực lấy từ trong tay áo một túi kẹo tròn, khi bước qua một nhóm trẻ con, y dừng bước, cười phát kẹo.
Bọn trẻ vui mừng tranh kẹo, miệng líu ríu, “Đa tạ Vạn Lang! Xin chúc tết Vạn Lang, chúc, ừm, chúc Vạn Lang năm mới cưới được một người vợ đẹp......”
Vạn Dực cười, cũng không nói nhiều, xoay người dẫn Thương Hủ đang sầm mặt, rời đi.
Kinh thành nhiều quý nhân, nhất là vào tháng giêng, gần như dốc sức lộ diện, mỗi khi Vạn Dực và Thương Hủ đi được một khắc, sẽ dừng bước, chắp tay thi lễ với các đồng nghiệp, nói lời chúc tết.
“Thương Hủ! Vạn Dực!”
Không ngờ, tiểu công tử Úy Trì Trì nhà Thái úy trên lầu cao của quán rượu nhìn thấy bọn họ, từ xa xa, không chút kiêng kỵ từ trên lầu ngoắc ngoắc bọn họ.
Vạn Dực chần chờ một lát, rồi vẫn bước vào quán rượu.
“Công tử, công tử! Xin chúc tết các công tử, chúc ngài mọi việc như ý, từng bước thăng tiến! Xin ngài cho chút tiền cơm......”
Nhóm ăn mày quanh quẩn ngoài quán rượu nhìn thấy có khách, chân dồn sức, chạy ào đến dập đầu cầu khẩn.
“Đi đi đi,” Gã giúp việc cầm lấy chổi đuổi hết ra, “Cút hết cho ta, mới sang năm mới...... Xui!”
Tiểu nhị ở bên cạnh cúi đầu khom lưng, nhanh chóng đón bọn họ vào trong, “Thật có lỗi quá, quấy nhiễu đến các vị công tử, là lỗi của chúng tiểu nhân......”
Vạn Dực khẽ cau mày, cắt đứt lời gã ta, “Hình như năm nay ăn mày nhiều hơn năm trước nhiều lắm? Nghe giọng nói cũng không giống như người trong kinh.”
“Nghe nói là dân chạy nạn từ quận Tây, hôm qua đã đuổi được mấy gã, không ngờ hôm nay xúm lại càng nhiều......”
Vạn Dực nghe xong chưa mở miệng, lại có chút đăm chiêu.
“Sao vậy?” Thương Hủ đứng một bên hỏi.
Vạn Dực khẽ lắc đầu, “Không có gì.” Vén vạt áo, theo gã lên lầu hai.
Úy Trì Trì sớm không chờ nổi, trực tiếp đứng chờ ở đầu cầu thang.
“Các ngươi giỏi lắm!” Nhìn thấy bóng dáng của Thương Hủ và Vạn Dực, hắn ta lập tức thân thiết kề vai sát cánh, “Nếu ta không gọi, hẳn là các ngươi sẽ không định đến tìm ta đâu.”
“Sao có thể,” Vạn Dực cười cong cong khóe mắt, “Lúc nãy có nhắc với Thương huynh, hai ngày nữa liền hẹn mọi người cùng dạo chơi tiêu khiển.”
Úy Trì Trì bỗng một tay che mắt, “Chậc chậc, Vạn Lang, ngươi càng ngày càng…, càng ngày càng thêm xinh đẹp...... Phải làm sao đây?”
Vạn Dực chợt né tránh, nghiêng người nhường lối, thở dài nói, “Lời này của Uất Trì huynh khiến Vạn Dực xấu hổ muôn phần, có việc gì, Vạn mỗ sẽ giúp huynh không tiếc mạng, sao lại nịnh nọt thế?”
Lời vừa ra khỏi miệng Úy Trì Trì liền thấy càn rỡ, cũng đang rất xấu hổ, được Vạn Dực đưa cho bậc thang, hắn ta liền theo đó leo xuống, “Thật ra cũng có việc muốn nhờ Vạn Lang hỗ trợ.”
Thương Hủ cũng là người hiểu chuyện, bỡn cợt nói, “Là tam tiểu thư nhà Đô ngự sử?”
“Khụ,” da mặt Úy Trì Trì cũng khá mỏng, bị nói toạc tâm tư liền không khỏi quanh co, “Ừ, đúng, đúng là việc này......”
Vạn Dực nhướng mày, “Việc này...... Vạn Dực phải giúp thế nào?”
Thương Hủ thầm khó chịu, “Vạn Lang chưa nghe nói sao? Tam tiểu thư nhà Đô ngự sử tự cao mình là mỹ nhân đứng đầu kinh thành, trước đây từng lớn giọng, phải gả cho tình lang hoàn hảo -- Vạn Dực.”
Vạn Dực thoáng chốc há hốc 囧.
Úy Trì Trì lại hiểu lầm ý của y, “...... Hay là, Vạn Dực ngươi cũng có ý với tam tiểu thư?”
“Không, Vạn Dực đương nhiên không có tình ý gì với tam tiểu thư.”
Uất Trì thở dài một hơi nhẹ nhõm, “Vậy ta yên tâm......” Nếu tình địch là Vạn Dực, hắn ta thật không có chút phần thắng nào.
“Uất Trì huynh cần ta giúp thế nào?”
“A! Việc này quá đơn giản,” Úy Trì Trì lập tức biến thành anh trai tốt ôm vai Vạn Dực, “Ngươi chỉ cần đến Túy Nguyệt lâu ở ba ngày, hoặc là...... Hoặc là ở Túy Nguyệt lâu nhận hai người thiếp xinh đẹp, đến lúc đó không cần ngươi mở miệng, lão già cổ hủ Đô ngự sử kia nhất định thà để tam tiểu thư xuất gia cũng sẽ không gả nàng cho ngươi......”
“Không được!” Thương Hủ hất cái tay xấu xa của Úy Trì Trì ra, lập tức phản đối.
Vạn Dực không nhìn tới, trực tiếp hùa theo, “Đây chỉ là việc nhỏ, không sao cả.”
Úy Trì Trì nhào đến túm chặt hai tay, mắt lóe sao nhìn y, “Vạn Lang! Đúng là huynh đệ tốt!”
“Huynh đệ ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng,” Vạn Dực liếc hắn ta một cái, “Ôm được mỹ nhân thì cũng phải giúp Vạn Dực tìm hiểu một chuyện......”
Chờ sau khi Úy Trì Trì tốn hết nước bọt nói về nỗi tương tư của mình với mỹ nhân xong, sắc trời đã sẫm tối, Vạn Dực cáo từ rời đi, tiếp tục theo đường cũ tặng thiệp chúc đến vài vị cấp trên, đồng nghiệp.
Cái gọi là thiệp chúc, là một túi giấy đỏ, trên ghi ‘Đón phúc’, bên trong là mấy lời chúc tốt lành. Cứ vậy, không cần vào phủ chúc tết, chỉ cần thông qua người gác cổng, đưa thiệp tới là được.
Có Thương Hủ là con của Thủ Phụ đi cùng, trước kia khi đi đưa thiệp chúc đều bị dẫn vào cửa hông đứng chờ, hôm nay hiệu suất lại đặc biệt nhanh.
Chưa đến một canh giờ, mấy tấm thiệp chúc trên tay Vạn Dực chỉ còn lại một tấm, y cùng Thương Hủ sóng vai đi đến địa điểm cuối, bước vào nhà của cha Lý Hoan Khanh -- hình bộ Thượng thư.
Vừa mới đưa thiệp chúc lên, cửa chính nhà họ Lý lại đột nhiên mở lớn --
Một đám triều thần như sao ôm trăng - trào ra, vây quanh vị thiếu niên tuấn tú còn chưa tới tuổi thanh niên, hắn mặc áo mãng bào đỏ thẫm thêu rồng bốn móng, áo khoác lông báo đen, ngoài đen trong đỏ, bóng dáng cao to rực rỡ đứng giữa đám người vô cùng bắt mắt.
Vẻ mặt của hắn có chút không kiên nhẫn, hàm dưới khẽ nhếch, phất đầu ngón tay búng đi bông tuyết dính trên kim quan của mình.
“Điện hạ, đây là dự báo năm nay vận may sẽ rơi lên người ngài...... bla bla bla.”
“Điện hạ thật sự là anh tài vĩ đại siêu phàm, tài trí ngút trời...... bla bla.”
Trong miệng hắn ‘Ừ ừ’ vài tiếng cho có lệ, ánh mắt chán đến chết tùy ý lướt đi, phút chốc chạm phải một đôi mắt sâu thẳm......
Không thể bỏ qua! Hai người đều chợt nhận ra.