Thịnh Thác Lý chịu tổn thương từ đống cẩu lương ác ý, cậu phải chịu đựng đả kích cực kỳ nặng.
Buổi tối trên đường về nhà, Thịnh Thác Lý nhìn Thời Hạ chạy xe máy điện ở đằng trước, nhích lại gần Thẩm Nhất Thành nhỏ giọng nói, “Anh Thành, cậu và Thời Hạ…… Hai người các cậu…… Không phải là kiểu tôi nghĩ chứ?”
Thẩm Nhất Thành liếc cậu ta một cái, “Kiểu cậu nghĩ là kiểu nào?”
“Chính là, chính là……” Thịnh Thác Lý hơi lắp bắp, “Chính là tình cảm tốt đẹp…… Thuần khiết…… Giữa nam nữ xã hội chủ nghĩa……”
Thẩm Nhất Thành nhíu mày, “Lãnh tụ vĩ đại từng nói, không lấy kết hôn vì mục đích yêu đương đều là chơi qua đường.”
“Cái gì?” Thịnh Thác Lý hoài nghi bản thân nghe lầm, “Lời này có ý gì?”
Thẩm Nhất Thành nhẹ nhàng ném một câu, “Tôi và Thời Hạ hẹn hò.”
Chiếc xe đạp địa hình của Thịnh Thác Lý rất rõ ràng hơi run rẩy, bánh trước hơi lệch suýt đụng vào cái cây ven đường.
Thẩm Nhất Thành nói cậu ta và Thời Hạ hẹn hò?
Chuyện khi nào?
Vì sao cậu không biết gì cả?
Thịnh Thác Lý còn muốn dò hỏi tới cùng, nhưng cậu đã về đến nhà, nên chỉ có thể mang theo cái đầu tràn đầy nghi hoặc đi về nhà.
Thẩm Nhất Thành chậm rì rì đi sau Thời Hạ, hai cái bóng bị kéo ra thật dài dưới ánh đèn đường.
Thẩm Nhất Thành chậm rãi tới gần, bóng của hai người dần dần hợp lại làm một.
Xe quẹo vào tiểu khu rồi ngừng dưới lầu, Thời Hạ mở cửa tầng hầm ngầm đi vào dừng xe điện.
“Bồng Dương và Lý Hoàn bắt đầu hẹn hò từ cấp , tình cảm rất tốt.” Thẩm Nhất Thành dựa vào cửa đột nhiên lên tiếng.
Thời Hạ ngước mắt.
Thẩm Nhất Thành đứng trong tối, không nhìn rõ vẻ mặt.
Thời Hạ hít một hơi thật sâu, sau đó đi đến trước mặt cậu ngửa đầu nhìn cậu, “Thẩm Nhất Thành, cậu đủ chưa?”
Không phải nhìn Bồng Dương thêm một cái thôi sao?
Đã bao nhiêu ngày rồi mà cậu còn nhớ mãi không quên.
Lòng dạ này hẹp hòi đến mức nào chứ?
Thời Hạ đẩy cậu, “Đi ra ngoài, đi ra ngoài……”
Thẩm Nhất Thành bị cô đẩy thì lui về phía sau một bước, Thời Hạ xoay người khóa cửa tầng hầm ngầm, sau đó đi tới hành lang.
Thẩm Nhất Thành cũng đi vào sau cô.
Thời Hạ càng nghĩ càng giận, đột nhiên dừng bước chân, “Thẩm……”
Người phía sau không ngờ cô sẽ dừng lại, cậu không kịp dừng bước đụng vào người cô.
Hành lang tối mịt, bầu không khí ở đây dường như ngưng đọng lại.
Thời Hạ muốn bước đi lại bị ai đó khống chế eo, sau đó, cằm của người kia đặt lên vai cô từ phía sau.
Trong tai là giọng nói khàn khàn của cậu, “Có chút say, cho tôi mượn dựa chút.”
Quanh hơi thở là mùi bia như có như không, Thời Hạ cứng đờ người để mặc cậu dựa vào lưng cô.
Hành lang yên tĩnh không tiếng động, hô hấp của hai người càng trở nên dồn dập.
Thời Hạ thậm chí nghe tiếng tim đập cực kỳ nhanh, cô không biết đó có phải là ảo giác hay không.
Không biết qua bao lâu sau, Thời Hạ dần dần thả lỏng lại, “Tửu lượng của cậu cũng quá kém, tôi xem thường cậu.”
“Chưa từng nghe à, đẹp trai tửu lượng kém.”
Thời Hạ nhíu mày, “Đúng là chưa nghe qua bao giờ, ai nói thế?”
Bên tai đột nhiên truyền đến hơi nóng, Thời Hạ nhịn không được run lên.
Giọng nói của người kia gần bên tai, rất gần rất gần, “Anh Thành của cậu nói.”
Thời Hạ nhịn không được cuộn khuỷu tay chọc vào phía sau, Thẩm Nhất Thành phát ra tiếng rên, còn có tiếng cười nho nhỏ không thể kiềm chế.
Đèn dưới hành lang đột nhiên sáng lên, còn có tiếng giày cao gót bước xuống lầu.
Thẩm Nhất Thành đứng thẳng người, hắng giọng nói, “Được rồi, tôi tỉnh rượu rồi.”
Thời Hạ nâng bước đi lên trên, “Ui, người tỉnh rượu nhanh quá ha!”
Thẩm Nhất Thành đi phía sau cô, “Còn được, người tỉnh rượu nhanh đều thông minh.”
Thời Hạ móc chìa khóa mở cửa, cảm thấy tay hơi run, người này còn liêm sỉ không vậy?
“Lời này cũng là anh Thành của cậu nói.” Thẩm Nhất Thành bổ sung.
Thời Hạ mở cửa đi vào, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa.
Liền mạch lưu loát.
Không hề do dự.
Thẩm Nhất Thành đứng ở hành lang nhướng mày.
Di động hiện lên một tin nhắn, là của Thịnh Thác Lý.
“Nhất Thành, vừa về à?” Dì ở tầng đi xuống tầng , vừa nhìn thấy Thẩm Nhất Thành đứng ở đó thì cười hỏi.
Thẩm Nhất Thành, “Ừm, vừa về.”
Dì kia đi xuống lâu, tiếng giày cao gót càng ngày càng xa đến khi không nghe thấy nữa.
Ánh đèn dưới hành lang lại tối sầm, Thẩm Nhất Thành bấm di động vài cái.
Thịnh Thác Lý trả lời rất nhanh,
Lúc này Thịnh Thác Lý đang nằm trên giường nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, cậu bị lòng hiếu kỳ tra tấn đến mức chỉ còn nửa cái mạng.
Thẩm Nhất Thành híp mắt, nhắn lại cậu ta,
Thẩm Nhất Thành cất di động nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, cô cũng nói cô thích cậu, vậy hẳn là đang hẹn hò đúng không?Thời Hạ tỉnh giấc vào sáng hôm sau, cô ngửi được mùi đồ ăn trong nhà thì nghĩ là Lâm Vận đang làm bữa sáng, lại không ngờ vậy mà là Thời Gia Hoan.
Thời Gia Hoan trở về lúc khuya ngày hôm qua, lúc về quá muộn nên không đánh thức Thời Hạ.
Thời Gia Hoan đặt bánh quẩy, sữa đậu nành và bánh bao nhỏ trên bàn, “Hạ Hạ, con đi kêu Nhất Thành qua đây ăn sáng đi.”
Thời Hạ ngồi trước bàn ăn cầm một cái bánh quẩy, “Không cần, lúc này cậu ấy không ở nhà.” Sáng nào cũng không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Nhất Thành.
Thời Hạ, “Ba, sao ba về rồi? Lần đi công tác này kết thúc rồi à?”
Thời Gia Hoan thêm hai muỗng đường cho sữa đậu nành của Thời Hạ, “Còn chưa xong, nhưng cũng nhanh thôi, lần này về chủ yếu phải đi bệnh viện bàn chuyện kiểm tra sức khoẻ trong công ty.”
“Kiểm tra sức khoẻ?” Thời Hạ buông đũa, “Kiểm tra sức khoẻ gì?”
“Tổ chức cho nhân viên đi bệnh viện kiểm tra cơ thể, năm nào cũng có.”
Thời Hạ ‘À’ một tiếng rồi cắn bánh quẩy, cô suy tư trong chốc lát, “Ba ơi, con thấy hình như gần đây sức khỏe của dì Lâm không tốt lắm, dì ấy lại không công tác ở đơn vị nào nên chẳng ai cung cấp kiểm tra sức khoẻ……”
Thời Gia Hoan nói, “Cũng đúng, ba cũng làm một tờ giấy kiểm tra sức khoẻ cho bà ấy, để bà ấy bớt chút thời giờ đi kiểm tra.”
Thời Hạ, “……” Ba cô thật sự quá hay, cô căn bản không cần phát huy sức lực.
“Vậy đến lúc đó ba đưa giấy cho con đi, con đi với dì Lâm, không thì con sợ dì ấy không đi.”
Thời Gia Hoan nhìn cô, cảm tình giữa đứa con gái của ông và Lâm Vận hình như càng ngày càng tốt.
Ông nghe mà có chút ghen tị, Hạ Hạ còn chưa từng quan tâm thân thể ông như vậy mà.
Ăn xong bữa sáng, Thời Hạ đến cửa hàng của Lâm Vận chờ gia sư lại đây dạy học.
Thời Hạ từ xa xa đã nhìn thấy Thịnh Thác Lý ngồi ở bậc thang ngoài cửa hàng, cậu đang nâng gò má, dáng vẻ yên lặng trông ngóng gì đó.
Thời Hạ đi qua đó, “Thịnh Thác Lý, cậu tìm Thẩm Nhất Thành à?”
Thịnh Thác Lý chậm rãi ngẩng đầu, hai cái quầng thâm ngay mắt không thể nói là không rõ ràng.
Thời Hạ nhíu mày, “Cậu sao vậy? Đêm qua cú đêm?”
So với đêm qua thì ánh mắt của Thịnh Thác Lý còn tràn ngập nhiều oán niệm hơn chứ không kém, cậu thâm thúy nhìn cô rồi lên tiếng, “Anh Thành của tôi đâu?”
Thời Hạ nhún vai, “Chắc đi cứu thế giới rồi!”
Thịnh Thác Lý, “....”
Bọn cậu đều là ma quỷ, không giống người bình thường.
Đêm qua cậu ôm di động chờ tới giờ sáng cũng không thấy tin nhắn của Thẩm Nhất Thành, cậu gọi cho cậu ta thì tắt máy.
Cậu có thù oán gì với cậu ta?
Vì sao đối xử với cậu như vậy?
Cậu còn thiếu một tháng mới tròn mười tám.
Vẫn là trẻ con mà thôi.
Sao Thẩm Nhất Thành có thể tổn thương một đứa trẻ có khát khao tốt đẹp với thế giới này chứ?
Lúc Thịnh Thác Lý rời đi, Thời Hạ cảm thấy hình như đứa nhỏ này đã chịu đả kích nghiệm trọng gì đó!
Vào giờ, gia sư của Thời Hạ tới, buổi sáng học Toán.
Từ lần phát sốt trước trở đi, Thời Hạ đã nhớ lại rất nhiều kiến thức cấp , nghe giảng bài cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cho nên Dương Tấn đã bắt đầu tăng độ khó khi giao bài tập cho cô.
Độ khó vừa tăng lên, Thời Hạ lại bắt đầu mơ hồ, mặc dù cô nhớ lại rất nhiều kiến thức, nhưng cũng không có cách nào thay đổi thành tích không ra hồn trước kia.
Vừa nhận được đề bài, Thời Hạ đã bắt đầu choáng váng, cô cắn bút nhíu mày.
“Đề này đúng là hơi khó, nhưng vẫn cần hiểu sơ một chút, để tôi giảng cho em nghe một chút cách làm bài, gặp đề như thế này em nên tìm chỗ đột phá từ nơi nào đó, nếu em biết giải đề này, mấy đề đơn giản hơn sẽ giải nhanh hơn.”
Dương Tấn cầm bút viết trên giấy, “Chỗ này vẽ một đường phụ, chỗ này lại vẽ thêm một đường phụ nữa”
Dương Tấn nói nửa ngày mà miệng khô lưỡi khô, Thời Hạ nghe xong nửa ngày, trong đầu như cuộn chỉ rối nùi.
Thời Hạ xấu hổ lật sách, trùng hợp nhìn thấy đáp án phía sau sách, “Thầy Dương, hình như đáp án của thầy và đáp án trong sách không giống nhau!”
Dương Tấn nghe vậy thì lấy sách bài tập nhìn nhìn, “Đáp án trong sách sai rồi, đáp án sai là chuyện rất bình thường , bản thân phải có ý nghĩ của bản thân, đừng để đáp án dắt mũi.”
Thời Hạ căn bản không hiểu anh ta giải đề như thế nào, lúc này cũng chỉ biết ừm ừm gật đầu cho có.
“Không phải đáp án sai, là anh giải đề sai.”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên từ đằng sau, Dương Tấn và Thời Hạ đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Nhất Thành không biết đã về từ khi nào, cậu đang đứng phía sau bọn họ .
Thời Hạ bị cậu dọa sợ, cô nhịn không được trừng mắt nhìn cậu.
Dương Tấn nhíu mày, “Đề này tôi giải sai? Giải sai chỗ nào?” Dưới góc nhìn của anh, Thẩm Nhất Thành chẳng qua đang ba hoa chích choè mà thôi.
Thẩm Nhất Thành không nói thêm gì, cậu đi tới cầm giấy bút của Thời Hạ soạt soạt soạt trên giấy nháp, “Chỗ này cần một đường phụ là được, hai đường phụ của anh cũng đúng, chẳng qua bước cuối cùng anh tính sai đáp án thôi.”
“Hơn nữa phương pháp này của anh quá phiền phức, dựa theo chỉ số thông minh của cậu ấy căn bản không hiểu được.”
Thời Hạ, “....”
Cậu giải đề thì lo mà giải đề đi, lái lụa sang chỉ số thông minh của cô làm gì?
“Thế nào, hiểu chưa?” Thẩm Nhất Thành nghiêng đầu nhìn Thời Hạ.
Thời Hạ gật đầu theo bản năng, “Hiểu rồi.”
Thời Hạ nói xong thì hận không thể vả cái miệng rộng của mình một cái, ai bảo mày lanh mồm lanh miệng, ai bảo mày lanh mồm lanh miệng.
Nhưng đúng là cô nghe hiểu phương pháp của Thẩm Nhất Thành.
Thẩm Nhất Thành giơ tay vỗ đầu cô, “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Thời Hạ, “....”
Có thể cách cô xa chút không?
Dương Tấn nhìn kỹ đề, sắc mặt có chút khó coi, đúng là phương pháp của Thẩm Nhất Thành đơn giản, hơn nữa bước cuối cùng anh sơ ý tính sai đáp án.
Sau khi Dương Tấn đi về, Thời Hạ oán trách Thẩm Nhất Thành, “Sai thì sai, cậu cần gì chỉ trước mặt làm người ta xấu hổ không có đường lui, mất mặt biết bao!”
Tuy Dương Tấn chưa nói gì, nhưng rõ ràng trên mặt sắp không nhịn được.
Thẩm Nhất Thành đáp lại cô, “Nam tử hán đại trượng phu, chuyện này cũng tính toán, vậy là bụng dạ hẹp hòi rồi.”
Bụng dạ hẹp hòi?
Thời Hạ lạnh lùng cười.
Thẩm Nhất Thành, sao cậu còn mặt mũi nói người khác?
Trước khi nói người khác sao không tự soi gương?
Thẩm Nhất Thành tự động lờ đi biểm cảm phong phú trên mặt Thời Hạ, cậu làm như không thèm để ý, “Đừng mời gia sư nữa, sau này tôi phụ đạo cho cậu, thế nào?”
Mắt Thời Hạ sáng ngời, nếu nói trình độ của Thẩm Nhất Thành và trình độ nghiên cứu sinh của Dương Tấn ai cao ai thấp thì cô không biết so thế nào, nhưng để Thẩm Nhất Thành chỉ bài cho cô, đúng là cô dễ hiểu hơn nhiều.
Chỉ là
Cô là người dễ thỏa hiệp như vậy?
Đương nhiên không rồi.
Thời Hạ nhún vai với Thẩm Nhất Thành, “Ngại quá, chút chỉ số thông minh kia của cậu, tôi không để vào mắt!”
Thẩm Nhất Thành, “....”
Người có thể nói ra lời này, đến cùng là có bao nhiêu tự tin chứ!