Chỗ Thẩm Nhất Thành đi không được, Thời Hạ dứt khoát dời trận địa đi từ chỗ ngồi của bạn cùng bàn Lý Hoàn, đơn giản chỉ phiền một chút mà thôi, nhưng so với cục phiền phức lớn là Thẩm Nhất Thành, phiền phức nhỏ này là cái thá gì chứ.
Cùng lắm là đi hai lần, nhưng sau đó bạn cùng bàn mới của Lý Hoàn đã phản chiến cô, cậu ta cực kỳ kiên trì dùng cơ thể cao lớn của mình chắn lối vào khác của Thời Hạ.
Khát vọng được sống của bạn cùng bàn mới của Lý Hoàn cực kỳ mạnh, “Chị Hạ ơi cậu tha cho tôi đi, sau này tôi còn muốn đi theo anh Thành lăn lộn nữa, đại ca không thể trêu chọc!”
Ngược lại Thời Hạ rất bình tĩnh, không có chuyện gì không thể giải quyết bằng một trận tay đấm chân đá.
Một trận không được thì hai trận.
Lý Hoàn cảm thấy Thẩm Nhất Thành có khuynh hướng chịu ngược, mỗi lần bị Thời Hạ vừa nhéo vừa cào, vừa đánh vừa đá mà còn có thể cười được.
Được rồi, cô không thể hiểu được loại học sinh trung học thích dùng phương thức hấp dẫn sự chú ý của phụ nữ như con công xòe đuôi này.
Học hai tuần nghỉ một lần, lại đến một buổi chiều thứ Sáu nữa, học xong tiết thứ hai thì mọi người có thể thu dọn đồ tan học về nhà.
Lúc Thời Hạ đi bãi gửi xe đẩy xe có đụng phải Mạc Mạt, nhưng hai người đã hơn nửa tháng không nói lời nào với nhau.
Mạc Mạt đẩy xe đi ngang qua Thời Hạ thì chợt dừng bước chân, đột nhiên quay đầu nhìn Thời Hạ, “Cậu và Thẩm Nhất Thành đang hẹn hò à?”
Thời Hạ đang khom lưng mở khóa xe, nghe vậy thì đứng dậy, rất thành thật lắc đầu, “Không có.”
Mạc Mạt, “Nếu các cậu chưa hẹn hò, chúng ta cạnh tranh công bằng đi.”.
“Được.” Thời Hạ không chút do dự gật đầu.
Mạc Mạt không ngờ cô dứt khoát như vậy, ngược lại hơi chần chờ, “Chúng ta còn có thể làm bạn bè không?”
Thời Hạ cười, vẫn không hề do dự, “Tôi nghĩ, e là việc này rất khó.”
Mạc Mạt không ngờ Thời Hạ từ chối cô, cô hơi sửng sốt rồi cảm thấy tức cười, “Thời Hạ, tình bạn của chúng ta còn kém hơn một người đàn ông sao?”
Thời Hạ thở dài, cô vừa khom người mở khóa xe vừa nói, “Nếu tôi và Thẩm Nhất Thành ở bên nhau, cậu sẽ chúc phúc cho chúng tôi sao?”
Mạc Mạt trầm mặc.
Năm đó Mạc Mạt ở bệnh viện tát Thời Hạ một cái, sau đó hai người cũng cắt đứt liên lạc.
Khi đó Thời Hạ liền biết tính cách của Mạc Mạt tuyệt đối không phải là người dễ dàng thỏa hiệp.
Một khi đã như vậy thì cần gì dây dưa nhiều.
Từ bãi gửi xe đến cổng trường cách một đoạn đường, đi trên đoạn đường này được một lúc, Thời Hạ đột nhiên phát hiện nội tâm của bản thân không hề gợn sóng.
Không khỏi cười khổ một cái, dù sao trong lòng vẫn cứng rắn.
Sau khi Thời Hạ tới cổng trường thì thấy Lý Hoàn và Bồng Dương đứng ở đó, Thẩm Nhất Thành và Thịnh Thác Lý cũng có mặt.
Thịnh Thác Lý nhìn thấy Thời Hạ thì vẫy tay, “Tới đây tới đây, Thời Hạ, lại đây…”.
Thời Hạ đi qua đó, Bồng Dương cười với cô, “Buổi tối tôi mời khách, đi chung đi.”
Thẩm Nhất Thành đá cậu ta một cái, “Có chuyện thì nói cười cái gì mà cười.”
Bồng Dương tức giận, “Phắc, tôi cười cậu cũng quản…”
“Được rồi, được rồi, em phải lên xe, Dương Dương anh đưa em đi đi.” Lý Hoàn vội túm Bồng Dương rời khỏi chốn thị phi này.
“Lý Hoàn không đi sao?” Thời Hạ nhìn thấy Bồng Dương đưa Lý Hoàn lên xe buýt đến thành phố bên cạnh.
Thịnh Thác Lý, “Cuối tuần này cô ấy về nhà.”
Đoàn người đi tới một quán ăn gần trường học, cấp bậc không cao lắm, chuyên bán những món bình dân.
Bồng Dương đưa menu cho Thời Hạ, “Tới đây, lần đầu tiên tham gia buổi tụ hội của chúng tôi, người đẹp gọi món đi.”
Thời Hạ duỗi tay, còn chưa lấy được menu đã bị người khác nửa đường cướp đi.
Thẩm Nhất Thành lạnh lùng nói, “Cô ấy không biết gọi, tôi tới.”
Thời Hạ hít một hơi thật sâu, cô nhịn.
Thẩm Nhất Thành xem menu nửa ngày, Thịnh Thác Lý nhịn không được lên tiếng, “Anh Thành, cậu chọn xong chưa?”
Thẩm Nhất Thành trực tiếp ném menu cho cậu, “Cậu tới đi.”
Thịnh Thác Lý trực tiếp cầm bút soạt soạt soạt viết vài món ăn, lại hỏi Thời Hạ, “Cậu uống rượu được không?”
Thời Hạ há mồm, một chữ ‘được’ còn chưa nói ra miệng đã bị người khác tiếp lời, “Cô ấy không uống rượu.”
Thời Hạ lại hít một hơi, cô lại nhịn.
Đồ ăn gọi xong rồi, rượu cũng mang lên rồi, Thịnh Thác Lý tấm tắc, “Anh Dương, lăn lộn không tồi ha, cuộc sống gia đình rất dễ chịu ha!”
“Như nhau thôi, như nhau thôi, kiếm chút tiền thôi.” Bồng Dương cười tủm tỉm cầm chai bia chạm vào chai của hai người, sau đó trực tiếp uống một ngụm.
Thời Hạ ăn đồ ăn mà khinh bỉ trong lòng, một đám nhóc con cũng học người ta uống rượu, loại ngàn ly không say như cô rất khinh thường loại này.
Tuy Thời Hạ khinh bỉ trong lòng nhưng vẫn có chút hâm mộ, cô cũng đã rất lâu không uống rượu, Thịnh Thác Lý còn muốn ăn xiên que nướng, phải biết rằng ăn xiên que nướng mà không uống bia quả thực quá mất mặt.
Thời Hạ nhịn không được cầm ly đưa tới tầm tay Thẩm Nhất Thành, “Cho tôi nửa ly, chỉ nửa ly.”
Thẩm Nhất Thành liếc xéo cô một cái, “Gọi anh Thành nghe một chút.”
Thời Hạ cắn răng thu ly lại, nhịn, cô phải nhịn, trước mặt người ngoài cần chừa cậu chút mặt mũi.
“Anh Dương, nghe nói gần đây cậu dự định buôn bán nhỏ lẻ?” Thịnh Thác Lý rất hứng thú đối với chuyện kiếm tiền của Bồng Dương.
“Cái gì mà buôn bán hay không buôn bán, chỉ là buôn bán áo khoác nhỏ lẻ mà thôi, tiện nghi thoải mái, doanh số không tồi.”
“Lợi hại, lợi hại, lại đây anh Dương, tôi kính cậu một ly, sau này cậu làm ăn khấm khá nhất định nhớ đề bạt anh em.”
Hai người ngồi bên kia xưng anh gọi em, Thời Hạ không chen miệng vào được cũng chỉ có thể ngồi ăn.
Thời Hạ gắp con tôm lại bị một đôi đũa khác chặn lại.
Thời Hạ sờ sờ ngực để hít thở bình tĩnh, tự nói với bản thân, “Thời Hạ, người khôn biết nhịn người khôn biết nhịn!”
“Anh Thành, sao cậu không nói gì?” Thịnh Thác Lý nhìn Thẩm Nhất Thành.
Thẩm Nhất Thành cúi đầu lột tôm, “Nói gì? Hâm mộ anh Dương bây giờ trở thành ông chủ nhỏ?”
Sự châm chọc trong giọng nói của Thẩm Nhất Thành rất rõ ràng, không chỉ có Thịnh Thác Lý sửng sốt, ngay cả Thời Hạ cũng ngẩng đầu nhìn cậu.
Tuy Thẩm Nhất Thành miệng độc, nhưng nói thế này không giống với phong cách của cậu.
Tất nhiên Bồng Dương cũng nghe hiểu, sắc mặt cậu có chút không tốt nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ uống một ngụm bia rồi cúi đầu dùng bữa.
Thẩm Nhất Thành lột vỏ tôm ném vào cái đĩa trước mặt Thời Hạ, “Sao nào, những ngày tháng như thế sống rất vui vẻ?”
Đôi đũa đang gấp đồ ăn của Bồng Dương cứng lại, cậu cười tự giễu, “Không vui thì sao, không phải vẫn phải sống qua ngày sao.”
Thẩm Nhất Thành lại cầm chai bia rót nửa ly cho Thời Hạ, sau đó quay đầu nhìn Bồng Dương, “Cậu chỉ mới thôi học hơn nửa năm, hơn nữa nền tảng không kém, đi học lại có thể theo kịp.”
“Đi học?” Bồng Dương ngẩng đầu nhìn cậu, “Tôi đã chọn con đường của tôi rồi, không thể quay đầu được nữa, những ngày tháng như thế cũng không tệ, không phải chỉ cần lên đại học mới có thể thành danh.”
Thẩm Nhất Thành rũ mắt, “Tôi nhớ rõ cậu nói cậu muốn học Hóa, cậu đã quên những lời này rồi?”
“Chẳng qua là nói đùa lúc nhỏ, cậu còn xem là thật.” Bồng Dương ngửa đầu uống cạn bia còn lại, “Ai khi nhỏ không mộng tưởng vĩ đại chứ, phi hành gia, kỹ sư, quân nhân, luật sư, giáo viên, chẳng qua chỉ nói chơi mà thôi, ha.”
Thẩm Nhất Thành không hề lý luận gì với mấy mộng tưởng chó má này, chỉ nhàn nhạt nói, “Sau này cậu muốn cho Lý Hoàn sống cuộc sống thế nào? Cuộc sống như hiện tại sao?”
Nghe thấy tên của Lý Hoàn, Bồng Dương rơi vào trầm mặc một lúc lâu.
Bầu không khí trên bàn có chút trầm trọng, Thịnh Thác Lý không dám nói lời nào, tất nhiên Thời Hạ cũng không xen vào, chỉ ôm ly bia uống từng ngụm.
Hoặc là nói cô luôn cảm thấy nghĩ không thông chỗ nào đó, thì ra là bằng cấp của Bồng Dương.
Cô nhớ rõ khi cô tra trên Baidu, Bồng Dương là sinh viên chính quy tốt nghiệp trường đại học Dự án (), lúc quay về cấp lại là một tên côn đồ không đi học, thì ra là thế!
() Dự án là dự án tập hợp những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc.
Thật lâu sau đó, rốt cuộc Bồng Dương cũng lên tiếng, “Cậu cảm thấy trường nào chịu cho tôi học? Trường nào dám chứa tôi?”
Thẩm Nhất Thành gắp thêm một con tôm xong cúi đầu lột vỏ, giọng nói dường như không mấy để ý, “Cậu suy xét cho kỹ một chút, chỉ cần cậu đồng ý, còn lại giao cho tôi.”
Bồng Dương nhíu mày nhìn cậu, làm như đang suy nghĩ cái gì đó, nửa ngày mới lên tiếng, “Cậu muốn đi xin ba cậu?”
Quan hệ giữa Thẩm Nhất Thành và ba cậu, Bồng Dương hiểu rõ hơn ai hết, nếu vì cậu mà Thẩm Nhất Thành phải cúi đầu trước ba cậu ấy……
Thẩm Nhất Thành lột vỏ con tôm cuối cùng rồi bỏ vào đĩa Thời Hạ, “Việc này cậu không cần xen vào, tự cậu ngẫm lại cho kỹ đi, Lý Hoàn đáng để cậu làm bất cứ chuyện gì.”
Có quá nhiều ngụ ý trong lời nói của Thẩm Nhất Thành, làm cho Thời Hạ cũng suy tư gì đó.
Bồng Dương cúi đầu im lặng dùng bữa, trên bàn lại rơi vào nặng nề.
Thẩm Nhất Thành cầm khăn giấy lau tay, rốt cuộc Thịnh Thác Lý không nhịn được nữa, “Anh Thành, cậu còn nhớ trên bàn có bốn người chứ?”
Thẩm Nhất Thành liếc cậu ta không nói chuyện, nhưng ý trong mắt rất rõ ràng, chẳng lẽ cậu là đứa thiểu năng trí tuệ?
Thịnh Thác Lý chỉ chỉ cái đĩa trống rỗng, “Có thể chừa cho bọn tôi một con không?”
Thời Hạ nhận thấy tầm mắt khát khao của Thịnh Thác Lý, cô theo bản năng bảo vệ cái đĩa trước mặt mình.
Thịnh Thác Lý, “....”
Bộ tôi liều chết để giành hay gì?