Quản gia nhà họ Hoắc dậy từ rất sớm, nhìn cậu chủ của mình vừa ra khỏi cửa bây giờ liền trở lại, đi bên cạnh thiếu gia còn có một cậu bé thấp hơn cả cái đầu, cả người bận một bộ đồ rách rưới, đầu tóc thì như cái ổ quạ, lại thêm cả khuôn mặt đen nhẻm. Nom nhìn trông thật bẩn đến chịu không được
Khắc Kiệt lần đầu tiên được vào một căn nhà rộng lớn, không kìm được liền có chút liếc mắt nhìn mọi thứ xung quanh
Lúc dẫn cậu nhóc này vào đại sảnh, quản gia liền thưa
- Thiếu gia, sao ngài lại mang người này vào nhà của chúng ta. Chẳng phải đây là một đứa trẻ lang thang hay sao??
Khuôn mặt của Hoắc Đông vẫn là không cảm xúc nói
- Tôi quyết định sẽ cưu mang em ấy, nhóc này nhìn tuổi còn rất nhỏ, vả lại em ấy có chút vấn đề về trí tuệ, cho nên đẩy một đứa nhỏ không toàn diện như thế ra xã hội chết là cái chắc
Quản gia nghe vậy cũng không hỏi gì nữa, chỉ là ánh mắt đánh giá cậu một chút từ trên xuống dưới
Kiệt thật sự đói đến không chịu được rồi, nhẹ kéo gấu áo của anh hỏi
- Kiệt đã vào nhà rồi...Kiệt đói... Kiệt muốn ăn!!!
Hoắc Đông nhẹ nhàng xoa đầu cậu, xem cậu như đứa con nít mới vỡ lòng mà ôn nhu
- Được sẽ cho em ăn, nhưng mà nhìn đi, cả người em bẩn đến không chịu được rồi. Anh đưa em đi tắm rồi ăn có được không??
Chỉ cần được ăn, A Kiệt của chính ta đều rất ngoan ngoãn nghe lời, gật đầu đồng ý ngay, ánh mắt ngơ ngác nói
- Tắm rồi sẽ được ăn.. Kiệt sẽ ngoan ngoãn tắm
Hoắc Đông quay lại căn dặn quản gia
- Phiền bác giúp cháu chuẩn bị một bữa ăn thật thịnh soạn, xem ra nhóc này đói đến chịu không nổi rồi
Nắm tay A Kiệt đến phòng riêng, tìm kiếm bộ đồ xem như là nhỏ nhất của mình, sau đó lại kéo cậu vào phòng tắm, pha nước ấm rồi bắt đầu tắm cho cậu
Nước bẩn từ tóc cùng cơ thể chảy xuống nền nhà, lúc Hoắc Đông giúp cậu kì cọ liền chỉ những vết bầm hỏi
- Anh hỏi em một chút nhé.Những vết bầm này là do ai đánh em
Ánh mắt ngơ ngác bỗng nhiên trở nên hoảng sợ, khuôn mặt cậu mếu máo khóc to
- Giành đồ ăn với người khác.. Bị đánh
Anh cảm thấy nhóc này vẫn còn sống đến bây giờ thật là may mắn chán, tuy rằng chỉ là một cậu nhóc lang thang thôi, nhưng nếu đưa tay ra lại vô tình làm phước cứu được một mạng người đấy chứ
Ba mươi phút đồng hồ tắm rửa trôi qua, A Kiệt sau khi tắm xong thì cả người liền nhìn sạch sẽ và đáng yêu vô cùng, chỉ có điều là cho dù bộ đồ của anh có nhỏ đến đâu, cậu thì gầy như que củi nên tay áo và quần vẫn dài so với cơ thể mình, giúp cậu xăn ống tay áo lên hắn nói
- Được rồi chúng ta xuống ăn cơm có được không??
- Ăn..ăn...Kiệt được ăn rồi...sẽ ăn ít...đừng bỏ đói
Ngôn ngữ vụng về, nhưng chưa đầy cầu khẩn khiết Hoắc Đông càng thêm thương tiếc cho cậu
Lúc ngồi vào bàn ăn, nhìn đến thức ăn vẫn còn nóng hổi trên bàn, cậu nuốt nước bọt, theo thói quen cũ mà vọc hẳn tay vào bóc thức ăn, nhưng sau đó liền ném đi, miệng mếu máo
- Nóng..không ăn được
Hoắc Đông cùng quản gia hết lời nói, anh nhẹ nhàng cầm muỗng đến trước mặt cậu dạy
- Sau này cầm muỗng mà múc thức ăn, trước khi ăn nhớ phải thổi cho nguội có biết không??
Vẫn là cậu mếu máo, thút thít, dùng miệng thổi vào tay đang đỏ ửng của mình, nhưng đầu thì vẫn là ngoan ngoãn gật như hiểu lời anh nói
Hoắc Đông sau khi bôi thuốc mỡ vào tay của Khắc Kiệt, liền giúp cậu
- Được rồi! Lần này anh sẽ đút em ăn, nhìn kĩ động tác của anh mà sau này làm theo nghe chưa??
Anh múc từng muỗng thức ăn đến miệng thổi cho nguội, sau đó lại đưa đến cho cậu. Khắc Kiệt thật sự rất đói, một hơi liền ăn hết muỗng cơm to, hai con mắt bỗng nhiên biết cười, Kiệt hết chỉ món này đến món kia, Hoắc Đông cũng không ngại phiền mà đút cho cậu từng chút một
Lúc hai vợ chồng nhà họ Hoắc đi xuống, thấy con trai mình chăm sóc người lạ liền té ngửa
- Ối mẹ ơi! Con trai nó biết cho người ta ăn từ khi nào vậy??
-----------------
Hoắc Đông sau khi kể tình cảnh của Khắc Kiệt cho ba mẹ nghe, phu nhân họ Hoắc nước mắt ngắn nước mặt dài nhất quyết nhận nuôi cậu, ông Hoắc Xa thấy vợ mình vậy, lại cũng không nỡ nhìn nhóc con bị ngốc này ở ngoài đường bơ vơ, cho nên cũng đồng ý luôn
A Kiệt ngoan ngoãn ngồi cạnh anh mà nhìn lén hai người kia, vẫn là Hoắc Đông nói gì cậu làm nấy
- Sau này có chỗ ở rồi em có vui không??
- Có.. A Kiệt vui, sẽ không bị chuột cắn lên đầu nữa
- Ôi nhóc con đáng thương, lát nữa bác dẫn con đi cắt tóc, mua đồ đẹp cho con nhé
Cậu lắc đầu, nắm tay anh nói
- Kiệt.. Không muốn ra ngoài, ra ngoài lại sẽ bị bỏ rơi, bị người ta đánh. Kiệt hứa sẽ ngoan, ăn ít lại, đừng đuổi đi!!!
Nhìn cậu bắt đầu hoảng sợ, anh liền trấn an cậu
- Không đi cũng được! ở nhà thì ở nhà, em đừng sợ. Nào chào dì và bác đi, rồi sau này em sẽ được ở lại đây
Cậu nghe vậy liền tuân theo lệnh mà làm
- Kiệt chào dì, chào bác ạ
- Ngoan lắm, em thật giỏi
Anh không tiếc lời khen, còn xoa đầu cậu nữa
Một nhà ba người nhìn cậu nhóc ngốc này, trong lòng đều là sự thương cảm không thôi, nuôi thêm miệng ăn cũng chẳng tốn, vẫn là nhóc này đáng thương hơn tiền nhiều!!
Đây là điều mà hai vợ chồng họ Hoắc nghĩ đầu tiên, giống hệt với suy nghĩ của Hoắc Đông lúc nãy khi vừa dẫn Khắc Kiệt vào nhà
Dù sao cũng chúc mừng A Kiệt đã có một mái nhà, không còn vất vưởng ngoài đường sống khó khăn nữa nha
-------------
Ngày bốn chap, Cỏ muốn lòi họng:v