Đồng hồ vừa điểm đúng năm giờ sáng, Hoắc Đông như có phản xạ bật người dậy, nhanh chóng rời khỏi chiếc giường to lớn của mình, đi vào trong toilet mà vệ sinh cá nhân. Mất ba mươi phút sau, hắn liền cả một thân bận đồ thể dục tiến ra khỏi nhà, để chuẩn bị cho việc chạy bộ
Nhưng ngay tại lúc mở cửa chính, đập vào mắt hắn là một kẻ lang thang, người thì bẩn đến không chịu được. Kẻ lang thang vừa nghe tiếng động liền mở mắt tỉnh dậy, khuôn mặt ngước lên nhìn Hoắc thiếu gia
Khoan!! Con người này hóa ra lại là một cậu nhóc nhìn chỉ nhỏ hơn mình hai đến ba tuổi đi, năm nay mình sắp bước qua mười lăm thế thì nhóc con này cùng lắm chỉ mới mười hai, mười ba tuổi thôi?? Cha mẹ đâu, sao để nhóc con tội nghiệp này ngủ ngoài đường vậy??
Nhóc con vừa thấy anh nhìn mình, cả người liền ngồi dậy, co rúm tại một góc, ngơ ngơ ngác ngác nói vài từ
- Xin lỗi...em...chỉ..muốn ngủ ở đây thôi
Bạn Đông Đông của chúng ta chỉ vì câu nói đó mà triệt để bỏ hẳn buổi chạy bộ, ngồi xuống cạnh cậu nhóc bẩn này hỏi
-Nhóc tên gì?
Con người kia mắt thì vẫn là ngơ ngác đến không chịu được, miệng lẩm bẩm ra cái tên
- Khắc..Khắc Kiệt
- Cha mẹ em đâu?
Nhóc kia suy nghĩ một hồi, lại lắc đầu nói
- Không...không có..
Mày của Hoắc Đông nhíu lại, nhưng vẫn là tiếp tục hỏi
- Em năm nay bao nhiêu tuổi?
Khắc Kiệt lắc đầu
- Em là trẻ lang thang?
Vẫn là nhóc con chưa hiểu chuyện, từ lang thang có nghĩa là gì vậy nhỉ?? Cậu hỏi
- Lang thang là gì?
Bỗng nhiên, một dì hàng xóm cũng đi đổ rác vào sáng sớm, mắt Kiệt nhìn theo bao rác mà lóe sáng, đợi dì kia vứt bao vào trong thùng. Cậu liền theo bản năng phóng tới, lục lọi bao rác đó, thấy bên trong có ít đồ ăn thừa liền nhét hết vào mồm
Hoắc Đông thấy vậy liền sảng hồn, chạy đến ngăn cản cậu lại, vứt đi miếng xương cá cậu đang cầm trên tay. Mất đi đồ ăn, Khắc Kiệt oa oa khóc nháo
- Đồ....đồ...ăn của tôi.. Hu hu....không được vứt
Nhìn con người này sống chết dãy dụa muốn tiến đến miếng xương kia, Đông cảm thấy không hợp vệ sinh chút nào, lại nhìn đến cậu nhóc lục lọi cả thùng rác này để tìm thức ăn, trong lòng không khỏi thương xót, chỉ là một nhóc con có vấn đề bề trí tuệ, không nhà, không cửa, cứ phải vất vưởng ở ngoài đường thế này. Vẫn là hắn đành lòng không được, liền vỗ đầu tóc bết vì lâu ngày không tắm của nhóc con mà an ủi
- Ngoan.. Đừng khóc, anh sẽ cho em đồ ăn ngon được không??
Mặt liệt của hắn là lần đầu dỗ dành người ta, cho nên bối rối là không tránh khỏi. Nhưng mà nhóc kia nghe được cho ăn liền nín khóc, quay đầu hỏi hắn
- Anh...cho..em ăn thật?
- Ừ
- Không chê em bẩn?? Không chê em hôi thối hả?
Hoắc Đông liếc nhìn con người dưới thân này, tay chân và mặt đều có vết bầm tím, cảm xót không thôi, vì thế hắn liền quyết định
- Không chỉ cho em ăn, còn cho em chỗ ở, chỗ ngủ có được không?
Kiệt lần đầu thấy có người vì cậu mà tốt như vậy, liền như trẻ lên ba mà vỗ tay bành bạch nói
- Hoan hô..Kiệt cảm ơn..sẽ không nháo...cho gì ăn nấy.. Sẽ không quậy
Vị thiếu gia của chúng ta thấy nhóc con này vui vẻ như vậy cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì, mặt liệt nói
- Được rồi.. Đi theo anh vào nhà! Rồi anh cho em ăn có được không?
Ba ngày nay cậu chưa được ăn gì, bây giờ nghe vậy liền đồng ý ngay
- Dạ được.. Cho gì ăn nấy..sẽ không nháo..đừng đánh Kiệt
Nhóc con! Em đã chịu khổ như thế nào rồi?
Đó chính là câu hỏi do chính Đông tự hỏi trong lòng mình, càng cảm thấy thương xót cho nhóc này hơn, nhẹ nhàng dẫn cậu vào nhà mình. Sẽ mở lòng tốt cưu mang đứa ngốc này đi. Thêm một miệng ăn, cũng không hao phí được núi tiền của cha mẹ đâu
Hoắc Đông thầm nghĩ
----------------
Hôm qua đến hôm nay đã có hai truyện mới chào sân, mọi người hãy khen Cỏ đi nào
Tối nay lại thêm một chap của Những Tháng Năm Bình Yên nhé
Vì hôm nay đã xuất truyện mới, cho nên ngày mai mới có lại chap có truyện Trọng Sinh Em Vẫn Yêu Anh nè!!
Lịch ra chap của tui là
Những Tháng Năm Bình Yên: Mỗi ngày hai chap
Nuôi Vợ Ngốc: Thứ Hai, Thứ Tư, Thứ Sáu
Trọng Sinh Em Vẫn Yêu Anh: Thứ Ba, Thứ Năm, Thứ Bảy
Chủ nhật thì hứng truyện nào viết tuyện đó, đã có lịch rồi mọi người đùng hỏi khi nào ra chap nữa nhé ∩__∩