Cô gái hai mươi tuổi, nên sống cuộc sống như thế nào? Nói theo cách bình thường thì, nên sống trong một căn nhà xinh đẹp, thi đậu một đại học không tệ, hoặc là được nam sinh theo đuổi, hay hoặc là thầm luyến vừa gặp đã thương học trưởng, mặc y phục tình nhân, đỏ hồng đôi má ngồi trên xe gắn máy của người đó.
Sau đó ra ngoại ô đón gió, cùng nhau nhìn vầng trăng sáng, chia sẻ cùng một bài hát.
Điều đó sẽ rất tốt đẹp, Mặc Khải Tuyền biết, nhưng cô đồng thời cũng biết, mình vĩnh viễn không có cơ hội trải qua cuộc sống như vậy.
Khi cô học xong trung học đã không có ý định thi lên đại học, bởi vì vào năm đó, cô gần như đã mất đi tất cả, gần như không có mấy người biết, cô từng có một bối cảnh gia đình làm người ta kinh hoảng, cũng gần như sớm bỏ quên, cô năm ấy, học ở cao trung Minh Đức, chờ ngày tốt nghiệp.
Mẹ của cô Mặc Lam, từng là một trong tứ đại đường chủ Đệ Nhất Đại bang phái ở Đài Nam, cô chưa từng biết cha của mình là ai, trên hộ khẩu chỉ viết là “Không có cha”
Mẹ cả đời không gả qua cho ai, cũng chưa từng dựa vào bất kỳ một người đàn ông nào, bà không nguyện ý phụ thuộc vào đàn ông, sinh cô ra chỉ vì bà muốn có một đứa con, chỉ thế mà thôi.
Đối với Mặc Khải Tuyền mà nói, từ "Mẹ" này tên chỉ là danh xưng, vừa xa xôi lại xa lạ, không có bất kỳ ý nghĩa nào, nhưng lại để cho cô từ nhỏ không nhịn được, vô ý thức ngẩng lên đầu nhìn lên.
Từ sau khi ra đời, cô liền không ở bên cạnh mẹ sống qua một ngày, là bà ngoại một tay đem cô nuôi đến lớn, bởi vì Mặc Lam muốn dẫn huynh đệ của bà sống bên ngoài vào sanh ra tử, tranh địa bàn, giành kinh doanh, cùng các bang phái khác đấu đá nhau.
Từ khi tự bản thân bắt đầu hiểu chuyện, đã có người ở bên tai mình nói về cuộc sống của mẹ đã từng trải qua, con đường bà đi, những khổ cực bà từng trải, đau thương mà bà phải chịu.
Nhưng Mặc Lam chưa bao giờ nói, bà chỉ cười lạnh: "Nếu không phải không đường xoay xở, ai nguyện ý sống trong giới giang hồ? Sớm muộn có một ngày, lão nương đại khái ngay cả xác cũng không kiếm được."
Người trong hắc đạo cũng tôn xưng bà một tiếng" Chị Lam " , nhắc tới Chị Lam bang Trường Hồ, đó là không người không biết, không người không hiểu, nhân vật lợi hại, phụ nữ không hề thua kém đấng nam nhi!
Nhưng người đàn bà này, cuối cùng lại chết trên giường của người tình, nguyên nhân tử vong là lúc tình ái quá độ hưng phấn dẫn phát đột tử cấp tính, chết trong lúc cực trí cao triều, lão mẹ đại khái cũng không nghĩ đến, mình sẽ lấy phương thức chết trong khoái lạc để rời khỏi cõi đời này
Lão mẹ giải thoát rồi, không cần lại đi chém chém giết giết, sống trên máu và mồ hôi nữa, cũng không biết lão mẹ ở đó có vui vẻ hay không?
Nhưng cô còn sống, năm đó, cô tuổi, còn không mẹ, từ khi mẹ mất đi, cô từ chấn động kinh hoảng tiếp theo liền bị sợ hãi vạn phần khi bà ngoại báo tin, tài sản mà mẹ để lại cho cô, trong khoảng thời gian ngắn ngủn, cậu nhỏ chìm ngập trong cờ bạc, đã lừa hết tiền của bà ngoại thậm chí bán nhà, sống lang thang bên ngoài còn thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi.
Không tiền, không nhà để về, Mặc Cương còn bị người ta cầm lấy súng đuổi giết.
Bà ngoại kinh hách quá độ, tinh thần bị kích thích, bắt đầu thần trí mơ hồ, ngay cả mọi người đều không nhận ra, nhưng vẫn luôn dùng đôi tay héo gầy nắm chặt lấy tay cô, thao thao bất tuyệt nói: "Không thể, không thể để A Cương chết."
Cô căn bản vẫn chưa kịp lấy lại bình tĩnh đã bị những chuyện này làm đầu váng mắt hoa.
Mặc Cương không thể chết được, vậy cũng chỉ có thể mặc anh ta tiếp tục lưu luyến quên về với cờ bạc; vì bà ngoại, cô cắn răng nhận, Đài Nam không thể tiếp tục ở nữa, , không thể làm gì khác hơn là lên đài Bắc, giúp anh ta trả không biết bao nhiêu khoãn nợ nặng lãi kia rồi.
Có đáng mừng không khi cô là con gái của Mặc Lam? Trên người cô, học được, ĩnh ngộ đếnbản lãnh, cũng chưa đủ để cô trưởng thành, ở trước mặt người ngoài cười lúm đồng tiền như hoa ứng phó tất cả, dù có lúc mỏi mệt chạy lang thang, có lúc khó tránh ứng phó không kịp, nhưng dầu gì cố gắng cầm cự, cô vẫn sống được thật tốt.
Không có gì nguyện ý hay không nguyện ý, cô chỉ muốn sống cùng bà ngoại, khổ hơn nữa, mệt mỏi nữa, cũng phải tiếp tục sống.
Không sao, Mặc Khải Tuyền hít một hơi thật sâu, từ sau khi cô quyết định đến "Giấc MơNew York" đi làm, từ ngày đó trở đi, cô đã có quyết định, ít nhất cũng còn có thể xác này!
Cô chỉ còn duy nhất mỗi cái này, không tời đường cùng, cô tuyệt không buông tay.
☆☆☆
Bên trong phòng, tiếng nhạc ầm ĩ sôi động điếc cả tai đang truyền đến thật HIGH.
Mặc Khải Tuyền liều mạng lấy một hơi cuối cùng, liều chết cầm ống micro đối dện với chiếc KaraokeTV, bởi vì hát cả đêm, mà bài hát cuối này tông cực cao, bởi vì lúc trước quá mức dùng lực, cô vốn hát nhiều nên âm thành đã khàn khàn.
Không có biện pháp, ai bảo cô làm bạn với vị khách không uống rượu, không hút thuốc, không chơi oẳn tù tì, không ca hát, lại càng không thích sàm sỡ. người này không phải ai khác, chính là vị đã từng gặp mặt qua một lần Cận luật sư!
Kể từ khi bị anh nhìn không chớp mắt quan sát qua một đêm, không cách mấy ngày, anh lại tới, nhưng chỉ một thân một mình, từ đó về sau cách mấy ngày, anh lại sẽ xuất hiện ở"Giấc MơNew York" .
Anh chỉ điểm đài của cô, có lúc đến không thích hợp gặp khách sớm một bước đem cô điểm đi, anh sẽ không nói tiếp tục xoay người rời khỏi, tuyệt không thèm nhìn đến những cô gái phục vụ khác, xoay người bỏ đi, bỏ lại sau lưng hàng loạt trái tim tan nát.
Thái độ đó đã làm không ít nữ phục vụ có ý với anh rất nổi giận, một cách tự nhiên lại giúp cô ở"Giấc MơNew York" kiến lập một đống kẻ địch.
Chơi trò "Tình hữu độc chung" gì thế? Cũng không nhìn bây giờ đang là thập niên gì, thế kỷ hai mươi mốt này, đầu năm nay còn có khoáng nam oán nữ sao? Mặc Khải Tuyền đối với họ Cận được kính trọng kia xì mũi coi thường.
Tới hôm nay mới thôi, ngắn ngủn một tuần lễ anh đã đến bốn lần rồi, nhưng cô vẫn không hiểu người này rốt cuộc là đến làm cái gì , trừ lần đầu tiên anh uống chút rượu, sau đó hoàn toàn uống nước lọc, tuy nói anh ra tay cũng không hề keo kiệt, đáng trả tiền cũng sảng sảng khoái khoái, cô muốn uống rượu anh cũng kêu cho cô uống một mình thật say.
Đùa kiểu gì thế này? Ở đây là hộp đêm! Anh không uống, sao cô có thể từ rượu kiếm chút đỉnh tiền chứ?
Không chỉ như thế, giống như cũng không thấy anh từng hút thuốc, có lần ngửi thấy khắp người cô đầy mùi khói thuốc, còn kinh ngạc trừng mắt nhìn cô thật lâu, giống như cô mới làm chuyện gì đại nghịch bất đạo lắm vậy.
Cho xin đi! Cô chính là cô gái phục vụ ở đây! Cái gọi là nữ phục vụ , không phải là người tiếp khách ăn uống chơi nhạc, "Hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai sầu tới ngày mai sầu", trừ phi khách cần, ai có tâm tư đi diễn thành cô gái ngây thơ trong trắng như đóa hoa Bách hợp đó chứ?
Làm người ta khó hiểu nhất là, cho tới bây giờ anh chưa từng chiếm chút tiện nghi nào của cô, khách sáo đến mức ngay cả bàn tay cô cũng chưa từng nắm qua hoàn toàn có thể trở thành người đàn ông khuôn mẫu tốt tuyệt thế, nếu là đang ở cổ đại, dự đoán ngang hàng cùng vị Liễu Hạ Huệ có cô gái ngồi trong không loạn!
Trước đó, Mặc Khải Tuyền còn cho là người này đối với mình có phần ý tứ, mấy lần sau mới biết, đối mặt với người đàn ông mềm cứng rắn không ăn, khói rượu không dính này, cô chỉ còn dư lại vô lực áp chế cảm giác thất bại miên man không dứt không ngừng vọt lên.
Giao thủ bốn lần, kỳ thật đều là tự cô làm mình rối loạn, Hồi : Cô giả điên, anh thờ ơ lạnh nhạt; Hồi : cô giả ngờ nghệch, anh mặt không đổi sắc; Hồi : cô giả làm nữ sinh trong sáng, xấu hổ, một đêm không nói chuyện chỉ lẳng lặng đỏ mặt đếm đếm đầu ngón tay, không ngờ anh lợi hại hơn, từ đầu đến đuôi chỉ nói năm câu, chỉ dùng một tay đã thắng trận!
Tối hôm nay Hồi : hợp, cô rõ ràng vừa bước vào phòng liền cầm lấy microphone trung khí mười phầnhát Karaoke, tính toán xuống tay trước là thắng! Anh không thèm nói chuyện với cô, cô cũng không muốn để lõ tai của anh yên, xem ai chịu đựng lâu nhất!
"Em yêu, người em yêu ơi, tình yêu của em vĩnh viễn không hối hận, nhưng anh không yêu em, vĩnh viễn vô tình,chỉ vài lời nói của anh, lại làm em mất hết hy vọng, khóc không thành tiếng, a. . . . . . A. . . . . ."
Mặc Khải Tuyền căng cổ ra gào thét lấy động lực xe lửa hát bài hát “Lá Thư tình vô duyên” , trong tâm kêu khổ liên hồi, giọng hát của hai vị ca sĩ này quá cao, cô thật sự hát không theo nổi.
"Em thích khiêu chiến cực hạn của mình?" Soái ca bên cạnh bị cô quỷ rống ma gào hét hò độc hại cả đêm, cuối cùng đánh vỡ thê lương, không nhịn được lên tiếng.
"Khụ khụ. . . . . . Chờ một chút. . . . . ." Một tay ôm lấy cổ của mình, một tay mở lung tung, ý bảo đối phương để cô thở một chút uống miếng nước trước.
Cận Thừađứng lên, trước tắt âm nhạc ồn chết người kia, sau đó bưng ly nước trái cây trên bàn đưa cho cô, cô tiếp lấy, không lịch sự chút nào ngẩng đầu mãnh liệt rót.
"Trời ạ, mệt chết đi được. . . . . ." Uống hết nước trái cây, Mặc Khải Tuyền suy nhược ngã ngửa ở trên sofa nghỉ ngơi, hiểu thật sâu rằng, công việc ca hát này thật không phải ai cũng có thể làm mà.
"Còn muốn hát sao?" Bên tai có thanh âm trầm thấp dễ nghe đang hỏi thăm.
Mặc Khải Tuyền vội ngồi dậy, thật là mất đạo đức nghề nghiệp mà, lại có thể vứt khách sang một bên, quên sự hiện hữu của anh rồi.
"Cận tiên sinh, thật ngại quá, nãy giờ toàn là em hát, bây giờ đến lượt anh nhé, anh muốn hát bài nào? Em chọn giúp anh." Cô ân cần đem microphone dâng lên hai tay, cung kính mà đưa đến trước mắt người đàn ông.
Cận Thừanhíu mày, cười như không cười nhìn động tác lấy lòng nịnh hót của cô. . . . . . Không nói, anh lại nhìn chòng chọc nhìn cô một đêm.
Anh cũng không hiểu được mình trúng tà gì, kể từ khi ở đây lần nữa gặp được cô, mặt của cô, cô cười, vẻ mệt mỏi cùng chán nản ẩn sâu ở đáy mắt không ai phát hiện của cô, lần nữa xuất hiện trong trí óc anh, đặc biệt cứ đến lúc đêm khuya yên tĩnh, anh luôn vừa chợp mắt, liền giống như nhìn thấy cô đang mặc bộ đồng phục tóc thắt đuôi ngựa kia.
Có lẽ anh chỉ là muốn biết rõ một chuyện, có lẽ anh chỉ là hiếu kỳ mà thôi.
Anh thậm chí từng nghĩ qua đường đột trực tiếp hướng cô yêu cầu đáp án, nhưng vấn đề là tất cả những chuyện của cô, lại liên quan gì đến anh nhỉ?
Vốn là bọn họ chính là hai người không quen biết, thế giới của bọn họ không đi cùng nhau, ba năm trước đây, cô là hòn ngọc quý trên tay của đại tỷ hắc đạo, anh là sinh viên chuyên cần giỏi giang đang học đại học; ba năm sau, anh thành phần tử được xã hội gọi là tinh anh,
Cô lại biến hóa nhanh chóng, trở thành người phụ nữ lăn lộn trong chốn phong trần, cũng đồng thời là bôn ba vì cuộc sống, nhưng chỉ là phương thức sống anh cùng cô khác nhau.
Cuộc sống của bọn họ, cho tới bây giờ chính là hai đường thẳng song song, không hề có điểm chung nào.
Vậy anh vì sao còn muốn đến đây nhiều lần? Nhìn cô giả vở ngu ngốc, nhìn cô nghĩ một đằng nói một nẻo, nhìn đôi mắt to xinh đẹp sáng rỡ mang theo điểm thông minh của cô?
Chỉ cần thấy được cô, tâm tình của anh sẽ trở nên tốt hơn hẳn, dù rất không thích khắp mình cô đầy mùi khói mùi rượu, dù không không đành lòng nhìn thấy cô hát hò như mèo rống, chuột kêu, anh vẫn cam tâm tình nguyện, thậm chí là mang theo trái tim vui vẻ đến đây tìm cô. Lặng yên không tiếng động nhìn từng nhất cử nhất động của cô, một tiếng nói, một nụ cười, vọng tưởng tìm ra một chút ít manh mối.
Lôi Ngự Phong từ trong miệng Quan Dạ Kỳ biết được anh khác thường, từ kinh ngạc đến sáng tỏ, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn không nổi nữa, bắt anh đến một bên hỏi: "Có phải động lòng thật rồi không? Thật ưa thích rồi hả ?"
Anh thấy buồn cười, nếu chỉ là vui vẻ, chuyện kia liền đơn giản nhiều, anh cũng không thường tình yêu, tình yêu với anh mà nói, không quan trọng bằng cơm ngày ba bữa.
Anh không phải vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, không phải đại ca xã hội đen một hô trăm ứng càng không phải là triệu phú, những gì anh có hiện nay đềi là dựa vào cố gắng của mình mà đạt được, nói chuyện tình yêu rất tốn thời gian cùng tinh lực, mà anh cũng không có quá nhiều rảnh rỗi để đầu tư vào chuyện này.
Tính tình anh nghiêm túc, cẩn thận, đâu ra đấy, thói quen đem tất cả nắm giữ trong tay, không để bất kỳ ngoài ý muốn nào ảnh hưởng anh, mà cuộc đời của anh rất sớm đã lên kế hoạch xong.
Làm một phần công việc mình vui vẻ; cưới một cô gái mình thích, sinh ra hai đứa trẻ đáng yêu. . . . . . Sống cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng nửa tháng trước, khi nhận vụ án hình sự có Mặc Cương là kẻ khả nghi, thật vừa đúng lúc lại cứ rơi vào trong tay anh, rất dễ dàng biết tin tức của cô.
Nhìn thấy cô, lại tránh không thoát, trốn không được. Có lẽ anh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua muốn cố ý tách ra hoặc chạy trốn, vậy những con đường anh đã sắp xếp sẵn trước, có nên xóa hết sửa đổi lần nữa hay không?
Đôi mắt đen nhìn chăn chs vào dung nhan thanh tú của cô gái trước mắt, như có điều suy nghĩ.
"Cận tiên sinh, em hỏi anh một câu có được hay không?" Bị anh nhìn chăm chú như ngồi trên đống kim, Mặc Khải Tuyền cuối cùng không nhịn được đánh vỡ yên lặng, "Chỉ một câu thôi ạ, anh nhất định phải trả lời thành thật là được, có thể không?"
"Ừ." Thấy anh gật đầu, Mặc Khải Tuyền lại thầm than một trận, đúng là tiếc chữ như vàng!
“Em muốn nói. . . . . . Cận tiên sinh, có phải anh quá ít bạn? Hoặc là có rất nhiều thời gian rỗi? Rất tịch mịch hư không, cảm thấy cuộc sống quá mức vô vị? Khi lấy xe chạy vài vòng bên ngoài cảm thấy mình không tìm được chỗ để đi cho hết thời gian, cho nên mới sẽ chạy đến đây?" Cô hỏi xong một hơi, có chút không phát hiện rằng mình hỏi kỳ thật không chỉ một vấn đề, mà là N cái vấn đề.
"Cái gì?" Cận Thừanhíu mày, không hoàn toàn hiểu ý của cô.
Chỉ cần cô ở ngay trước mắt, nhìn thấy đôi mắt sáng, hàm răng trắng trên gương mặt kia, suy nghĩ của anh không thể tập trung, anh cũng không biết cô lại có sức ảnh hưởng đến như thế, đã làm cho vị luật sư tố tụng tài ăn nói hạng nhất, thao thao bất tuyệt trên tòa án, trở thành người im lặng không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì.
“Em thật không hiểu nổi anh, nếu anh thật sự muốn đến đây để thư giãn, hưởng thụ thì rất tốt, nhưng nét mặt của anh hoàn toàn giống như đang chịu cực hình, chẳng lẽ anh có quá nhiều tiền sao? Không chỗ xài nên mới chạy đến đây cống hiến chút lòng nhân ái? Hay. . . . . ." Hai tay cô buông lỏng ra: “Anh có lời gì khó nói?”
Nói một hơi dài, Mặc Khải Tuyền đem nghi vấn tích tụ ở trong lòng vài ngày nay toàn bộ trút ra, sau đó một khuôn mặt mong đợi chờ đợi phản ứng của anh.
Anh sẽ không nói một tiếng mở cửa rời đi chứ? Hay là đứng tước những lời nói của cô, vì quá cảm động mà thao thao bất tuyệt kể hết những nổi khổ tâm của mình khó thể giải bày cùng ai?
Cô từng cùng một vị có danh tiếng tâm sự thành thật với nhau, đào tim móc phổi, vị đó đem hết những u uất trong nội tâm kể hết với cô, anh ta nói anh ta rất muốn đi thử SM một cái, nếm thử cảm giác bị ngược đãi vấn đề là anh ta lại là người của công chúng, sợ một khi ra ánh sáng liền sẽ tạo thành mặt xấu cho xã hội, vì vậy anh ta đau khổ hết một thời gian.
Còn có một vị đại gia đời thứ hai của một tập đoàn nào đó, phong lưu lang thang đến không thể cứu được, nói chuyện chưa đến ba câu, không biết vị kia uống nhầm thuốc gì vẫn bị cô trong lúc vô ý tiếp xúc đến dây thần kinh yếu ớt nhất, khóc lóc nức nở tại chỗ, hối hận không dứt, thiếu chút sẽ xuống tóc ăn thề, thay đổi triệt để.
Kỳ thật cô cũng không nói đạo lý gì lớn, chẳng qua là đã từng nghe những thứ kinh nghiệm hoang đường không thể nhịn chỉ muốn mắng cho đối phương một trận, liền nói một câu: "Sinh mạng chỉ có một lần, cuộc sống lại có rất nhiều thứ để chọn lựa, trừ thân thể từ ngọn tóc đến móng chân cũng là cha mẹ ban cho, nhưng trí óc là của mình, tại sao không thể vượt qua được chứ?"
Phong lưu tiên sinh bị nụ cười thành khẩn chân thành, cùng với cách nói làm người ta suy nghĩ sâu xa của cô, từ đó trở về gia đình làm người một lần nữa.
Hừ, nhưng mà thông minh cùng EQ của cô chỉ nhỉnh hơn người ngồi bên cạnh trong lớp một chút mà thôi, không có năng lực như chúa Jesus giải cứu nhân loại trên thế gian này.
Ai ngờ rằng, mặc cho cô làm mư a làm giàm giò, đao thương bất nhập, bách độc bất xâm, hôm nay cuối cùng cũng đá phải thiết bản, vị Cận tiên sinh trước mắt này, là giải quyết trước nay chưa từng có khó.
"Tôi không thiếu bạn." Cận Thừatrầm ngâm đáp, nhìn cô cười nhẹ, bạn của anh xác thực không nhiều lắm, nhưng cũng thật lòng.
" A!" Mặc Khải Tuyền sững sờ nhìn chòng chọc vào nụ cười của anh, người đàn ông này rất ít cười, tuấn nhan hơi nghiêm túc, thỉnh thoảng cười một tiếng, không chỉ nhu hòa gương mặt tuấn tú, lại khiến cho đôi mắt đen khiến người ta không thể nhìn thấu đáo trở nên có thần hơn, điện lực mười phần, đột nhiên chợt thấy còn có cảm giác rất "Kinh diễm" !
“Tôi cũng không có nhiều thời gian rảnh lắm." Đây là lời thật, anh gần đây có nhận mấy vụ án, mỗi ngày ở phòng làm việc loay hoay ngay cả cơm ba bửa cũng không thể ăn đúng giờ, có thể đến đây, trời mới biết anh là thế nào ở trong lúc cấp bách rút ra một chút xíu thời gian.
Mặc Khải Tuyền mãnh liệt gật đầu, đối với với anh nói rất tin không nghi ngờ, người đàn ông này vừa nhìn đã biết thuộc loại đàn ông rất coi trọng sự nghiệp, nhất định nắm rõ mọi việc trong lòng bàn tay, ngay cả bạn gái cũng còn không có, ủa? Cô cư nhiên còn có thể nhớ kỹ chuyện này.
"Tiền sao, còn đủ dùng."
"Đó không phải tốt lắm sao!" Cái gì cũng không thiếu, cuộc sống người này cũng quá thuận lợi đi? Thuận lợi đến mức Mặc Khải Tuyền có chút mất mác nho nhỏ, nhưng chỉ dành than anh hùng không có đất dụng võ, không thể để anh giải thích hoặc chỉ đường, để cô có chút tiếc nuối!
"Nói tịch mịch hư không, cuộc sống mê mang. . . . . ." Anh nhìn chòng chọc vào mắt của cô, "Có một ngạn ngữ của nước Pháp nói: 『 ở trong bóng tối tôi từng mê mang, không tìm được lối ra, cuộc sống giống như trong mấy, bị lạc ở trong đám mây, điều tôi có thể làm duy nhất , chính là không ngừng đi về phía trước, tìm con đường có thể bước tiếp theo. 』" anh tạm nghỉ một chút, rồi nói tiếp:
"Tôi đang không ngừng đi về phía trước, chưa từng dừng lại, cho nên chưa từng mê mang."
Mặc Khải Tuyền trố mắt rụt lưỡi nhìn anh, thiếu chút mạnh mẽ vỗ tay khen hay rồi!
Cho dù không phải nội dung trong lời nói của anh, chỉ dựa vào lần đầ tiên anh nói một câu dài thật dài với cô như thế này. . . . . . Ai, sớm biết thế, mình ngồi đếm từng chữ để lưu lại làm kỷ lục, thử xem sau này có kỉ lục nào có thể vượt qua hay không
"Cận tiên sinh nói vậy thật tốt quá!" Cô nắm chặt cơ hội mạnh mẽ ca tụng nói: "Rất nhiều thời điểm, vận mệnh căn bản không cho phép chúng ta có thời điểm mê mang, bởi vì nó chỉ cho bạn một con đường để đi, có đôi khi ngay cả cơ hội đều không cho, cho nên bất luận phía trước là hy vọng, hay là bức tường đá thẳng đứng, chỉ có thể không ngừng đi về phía trước, Cận tiên sinh là có ý này?" Lời của cô nói làm anh nâng lên môi mỏng, nụ cười vui vẻ dần dần phóng đại.
Rất tốt, không khí dần dần dễ thở hơn rồi !
"Cho tới chuyện khó có thể thốt thành lời. . . . . ." Nghe anh tính toán đề tài tiếp theo này, lại hoàn toàn có hứng thú nói chuyện cùng mình, Mặc Khải Tuyền chăm chú toàn bộ tinh thần, chỉ sợ sót mất một chữ.
"Có thể có thôi. . . . . ." Anh lại tạm nghỉ.
Nhịp tim bất chợt sựng lại, cô chợt toát ra một ý định trong đầu, người đàn ông này sẽ không là GAY chứ?
Điều này không phải là không có thể! Đầu tiên anh đối với cô không chút hứng thú, mặc dù anh luôn nhìn chòng chọc cô, nhìn mãnh liệt, thế nhưng trong ánh mắt không có sắc tình; tiếp theo, người này cao lớn tráng kiện, không có hói đầu, hay bụng to, công việc lại hài lòng như ý, cuộc sống xuôi chèo mát mái, còn có gì để tiếc nuối hay sao?
Cuối cùng, cũng là điểm mấu chốt quan trọng nhất, anh từng nói anh có người trong lòng, lời này lại không chứng minh rõ đó là nam hay nữ, hơn nữa theo tin tức của những tạp chí bát quá, người này cùng CEO Lôi Ngự Phong của " tập đoàn Lôi Đình " có quan hệ mật thiết, hợp tác nhiều năm, tựa hồ không chỉ là quan hệ giao dịch bình thường, Lôi CEO từ đầu đã sớm không chịu ảnh hưởng của mỹ nhân, , sớm đã có tin tức nói anh là GAY .
Hơn nữa ngày đó Lôi Ngự Phong thấy anh ở chỗ này, gương mặt không vui thì không nói, còn xoay người rời đi, đó không phải đang ghen tương sao?
Tổng hợp ba điểm trên, Mặc Khải Tuyền có thể khẳng định kết luận làm người ta khó có thể tiếp nhận chính là Cận Thừacó thể là một gã GAY già!
Thật là phí của trời! Đầu năm nay, người đàn ông hơi ưu tú một chút, không phải là đã có vợ, thì chính là cái GAY, thật là Thiên Lý ở chỗ nào chứ!
Cô nghe được từ nội tâm mình phát ra tiếng thở dài thật sâu, ngay sau đó trong tai nghe được anh đang hỏi: "Tại sao than thở?" Ủa? Mình than thở có lớn tiếng như vậy sao? Bày tỏ thất vọng có rõ ràng như vậy à?
"Không có gì, Cận tiên sinh. . . . . ." Cô đột nhiên phát ra thanh âm nũng nịu, cả người đột ngột nhào lên người Cận Cát.
Cận Thừabị động tác nhào đến của cô làm cho ngã về phía sau, phía sau lưng đụng vào chỗ tựa lưng sofa, mới chế trụ được lực đánh vào không nhỏ anh ngạc nhiên cúi đầu nhìn cô gái nhỏ giống con mèo cọ xát vào trong lòng mình, rõ ràng bị hành động của cô làm phát hoảng.
“Cận......” Lại nũng nịu yêu kiều gọi họ của anh, cách gọi này thật đúng là gợi cảm, tiếng nói mềm mại giống như tiếng rên rỉ sầu triền miên, vướng bận liên tiếp làm người ta miệng khô lưỡi khô suy nghĩ ra những hình ảnh hạn chế. Đôi tay ngọc thon thon , ngón trỏ sơn màu vàng nhạt, dọc theo khuy áo sơmi chậm rãi lướt dọc xuống, từ thắt lưng rắn chắc kéo dài lên bờ ngực vững chãi!
Chậc chậc, người đàn ông này hình thể thực không phải ưu tú bình thường, cơ bắp bên dưới lớp quần áo hạ chặt thật hữu lực, không hiểu có sáu múi hay không, thật muốn thoát ra để thưởng thức một chút.
“Em uống say à?” Anh thấp“Ngươi uống hơn giọng hỏi, bàn tay to nhanh chóng tóm lấy đôi tay mềm mại không ngoan của cô, cùng bàn tay nhỏ bé trắng mịn như ngọc lần đầu tiên thân mật tiếp xúc.
Cho dù là thánh nhân, cũng không chịu nổi cô gái nhỏ ngông nghênh tựa như báu vật trời sinh này kích thích đi? Huống chi anh còn không phải thánh nhân.
“Anh yêu à, đừng lạnh nhạt như thế mà, cho dù bồi dưỡng cảm tình, chúng ta cũng phải bồi dưỡng thời gian thật dài, có muốn càng tiến thêm một bước không anh?”
Không phục thật mà! Soái ca chất lượng tốt như vậy làm sao có thể làm sai vị trí? Không! Cô nhất định phải đưa anh từ suy nghĩ leehcj lạc kia kéo về mới được, vì tính phúc của toàn bộ phụ nữ, nào sợ hy sinh nhan sắc, cũng ở đây không tiếc.
“Vậy em muốn như thế nào đây?” Cận Thừathu lại vẻ kinh ngạc, cúi mắt, vững như Thái Sơn nửa tựa vào trên sofa, bàn tay to vẫn gắt gao nắm giữ bàn tay nhỏ bé của cô, để ngừa cô ở nơi khác đốt lửa.
“Đều có thể, chỉ cần anh nói, muốn thế nào em sẽ phối hợp thế ấy!” Mặc Khải Tuyềnđem hết toàn lực dụ dỗ, trong lời nói giấu giếm nội dung dẫn dụ người nào đó mơ màng, liền ngay cả ngữ khí kiều mỵ kia cũng có thể làm cho người ta tim đập gia tốc, một bàn tay khác không bị khống chế càng lớn mật tìm được phía sau lưng anh, tại cơ bắp lưng rắn chắc kia mân mê sờ soạng, cuối cùng còn không nhịn được nhéo một cái. =))
Xúc cảm thật tốt! Cô chậc chậc tán thưởng, đột nhiên phát hiện người đàn ông đang bị mình quấy rầy sau khi nghe câu đó, thân hình cao lớn rõ ràng cứng đờ, cả người phát ra một cơn tức giận kì lạ cùng khoảng cách, kế tiếp, cô bị anh không chút khách khí đẩy ra.
Có lầm hay không? Bị...... Đẩy ra? Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn người kia đang có sắc mặt không tốt lắm, nói rõ tâm tình thực khó chịu, rất khó tin tưởng mình lại bị anh đẩy ra!
Ngẫm lại nơi này có bao nhiêu người đàn ông muốn co ý định âu yếm, đều bất hạnh không có cơ hội xuống tay, mà anh lại không chút do dự cự tuyệt cô!
Xong rồi xong rồi, anh không chỉ có nghĩ lệch lạc, còn chết cũng không hối hận, đang lúc Mặc Khải Tuyềnuể oải không thôi, một bàn tay to phút chốc nâng chiếc cằm khéo léo của cô lên, khiến cho cô ngẩng đầu lên.
Trước mặt, vị Cận tiên sinh chính nhân quân tử kia luôn luôn nghiêm cẩn tự hạn chế, không kiêu ngạo không nóng nảy, tựa hồ chưa bao giờ biết tức giận, phẫn nộ, lo lắng, căm tức là cái gì, đem một phần một tấc đều nắm giữ tinh chuẩn, giờ phút này sắc mặt khó coi đến cực điểm, một đôi mắt tràn đầy lửa giận lạng lẽo trừng mắt nhìn cô.
“Xem ra em thực rất thích khiêu chiến đến cực hạn, nhưng có một số việc, em vẫn là đừng mạo muội khiêu chiến thì tốt hơn. Bởi vì hậu quả không phải là chuyện mà em có khả năng gánh vác.” Anh lạnh giọng nói:“Cô bé, em hiểu chưa?”
Lời này có ý gì? Quá thâm ảo đi! Mặc Khải Tuyề cực kì muốn hỏi rõ ràng, nhưng khi chạm vào đôi mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo của anh bỗng nhiên tự độngkhông thể cất tiếng.
Không biết vì sao, đối mặt với vị Cận tiên sinh trước mắt đột nhiên trở mặt này, cô lại phát hiện chính mình tràn ngập loại tình cảm không chút sợ hãi. Hơn nữa cô ở trong mắt anh đọc được bốn chữ “Nghiến răng nghiến lợi” , thì ra anh nhìn cô, đã chán ghét đến nông nỗi nghiến răng nghiến lợi rồi!
Ô...... Lần này bị bại thật thảm!