Vầng trăng non giắt lơ lửng trên bầu trời, đêm đã khuya.
Trong một gian phòng nho nhỏ, màu sắc cùng nội thất bên trong được bố trí đã ấm áp lại không mất cá tính, cửa mở, người đàn ông cao áo sơmi trắng to tuấn tú rất phong trần mệt mỏi, mặc chiếc có chút nhăn nhúm, mái tóc ngắn màu đen có chút rối, trong tay còn mang theo áo khoác cùng túi công văn, thực hiển nhiên, anh là vừa mới từ trên một phương tiện giao thông mới đến nơi này.
Anh đứng ở bên giường, vẻ mặt chuyên chú nhìn người đẹp đang ngủ rất say, trong đôi mắt đen lóe nồng đậm nhu tình cùng tình yêu.
Ném áo khoác cùng túi công văn, anh không nhanh không chậm kéo caravat, thoát y cởi giày, lên giường, cánh tay tráng kiện vươn ra, động tác ôn nhu lại không mất lực đạo đem cô gái đang ngủ say kia kéo vào trong lòng.
Kế tiếp, là những nụ hôn cuồng nhiệt dồn dập, cũng không giống vẻ thản nhiên tự đắc như anh mới vừa rồi biểu hiện ra, ngược lại giống như những hạt mưa vội vã không ngừng hạ xuống, từ cái trán trơn bóng, gò má mềm mịn, lại đến cánh môi ngọt ngào, mỗi một tấc cũng chưa từng rời xa.
Bàn tay to thô ráp cũng không chút do dự kéo chiếc váy ngủ mỏng manh, để cho hai thân thể trần trụi dán chặt chẽ vào nhau, bừa bãi hưởng thụ xúc cảm tuyệt vời do làn da trơn mềm như da thịt như da trẻ con mang đến.
Cho dù đang đắm chìm trong giấc mộng, vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, thân thể mềm mại từ lâu đã ăn sâu từng nụ hôn, từng cái va chạm này, nhẹ thở gấp, mặc dù không kháng cự, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn là không khỏi trằn trọc, tránh né những nụ hôn nóng bỏng kia.
Theo bản năng tránh né càng rước lấy liên tiếp những nụ hôn cùng âu yếm điên cuồng, không tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi cô tỉnh lại, thân thể cao to của người đàn ông áp lên đường cong duyên dáng của thân thể trần trụi, bàn tay to vội vàng kéo ra đùi ngọc thon dài, giây tiếp theo, nhấn mạnh thắt lưng, tiến vào, xâm chiếm......
“A......” Cô gái rốt cục thanh tỉnh, mở to một đôi mắt đẹp vẫn còn mờ mịt đầy nghi hoặc, kinh hoảng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đặt ở trên người mình, đôi mi thanh tú bởi vì thân mình bị anh cuồng mãnh xâm lược mà cau chặt.
Người đàn ông này, giờ này khắc này không phải nên ở trong một gian khách sạn xa hoa ở nước Mĩ cử hành nghi thức đính hôn long trọng sao? Vì sao lại ở trên giường của cô?
Bộ dáng sợ hãi ngây ngốc của cô, tựa hồ rất lấy lòng người đàn ông này, anh nhếch môi, để lộ ra một nụ cười khoái trá , tiếp theo sau bàn tay to đem cái mông mềm mịn nâng rất cao, nghênh về hướng chính mình, làm cho lửa nóng dục vọng tiến vào chỗ sâu nhất.
“Anh......” Cô cố nén tiếng rên rỉ, đang muốn hỏi, nhưng không chờ cô mở miệng, đôi môi mỏng đã nhanh chóng đè ép lên môi của cô, chiếc lưỡi trơn trượt như điện xẹt nhanh chóng tấn công vào bên trong đôi môi anh đào, không thèm giải thích tách mở hàm răng, tựa như vật tượng trưng nam tính đang ở giữa hai chân cô không ngừng thẳng tiến nhấp nhô, nhanh chóng công chiếm môi của cô, đem tiếng rên rỉ cùng tiếng gầm sung sướng từ yết hầu, ẩn vào trong miệng cô.
Thân thể mềm mại phập phồng theo anh, giống như chiếc thuyền nhỏ bất lực trong cơn giông giữa biển, mất đi phương hướng, chỉ có thể theo những ngọn sóng mạnh mẽ, không ngừng chìm nổi lắc lư, cuối cùng bị kích tình sóng triều bao phủ......
Rốt cuộc không mở miệng được, có lẽ lúc này anh căn bản là không muốn bị cô cự tuyệt. Như những năm gần đây mỗi một lần tận tình hoan ái, anh luôn có thể chinh phục cô triệt để, làm cô tự mình bị lạc, từ thân thể đến tâm linh.
Có lẽ, từ một năm kia lúc gặp được anh, cô liền nhất định, trốn không được......
Chương :
Đài Bắc, bốn năm trước.
Khu vực vàng ở giữa trung tâm thành phố, hộp đêm“Giấc Mơ Newyork” là một khách sạn nổi danh một góc ở Đài Bắc, chiếm diện tích hơn hai ngàn mét vuông, hơn một trăm gian phòng thượng hạng xa hoa, trang trí độc đáo xa xỉ nhưng lại không mất vẻ khí phái, phong cách sang trọng là nơi để các người nổi tiếng trong giới thương nghiệp thường hay lui tới.
Nơi này mỗi đêm đều sẽ mời ca sĩ diễn viên nổi danh trong và ngoài nước đến biểu diễn, phòng khiêu vũ, ktv, quán bar hàng đêm ca múa vui vẻ, các màu sắc cầu vồng đan lẫn vào nhau, đây là một thiên đường giải trí dành cho những tay ăn chơi giàu có.
“Đang đang......” Trên vách tường hoa văn màu hoa hồng, trên chiếc đồng hồ lấy chủ đề của nữ thần Horae chưởng quản thời gian của thần thoại Hy Lạp đã dần chuyển sang hướng chín giờ tối.
Lúc này, trong khách sạn, khách đang đông nghìn nghịt, chen chúc nhau, tất cả mọi người nơi đây đều bận rộn với công việc của mình, bởi vậy trong phòng hóa trang ở hậu trường không có một bóng người.
“Phanh” một tiếng, một tấm cửa gỗ giả cổ hoa văn duy nhất trong phòng bị một sức mạnh thô lỗ từ bên ngoài đẩy mạnh vào, đánh vỡ yên tĩnh trong phòng.
Mặc áo lông màu đen, cô gái trẻ tuổi mặc chiếc quần Jean màu bò bạc thếch, trên vai mang một chiếc ba lô thật to, từ bên ngoài thở hồng hộc vọt vào, phía sau lưng còn có một người phụ nữ trung niên đang , đó là quản lý Hộp đêm“Giấc Mơ Newyork”
“Uy! Mặc Đại tiểu thư, gần đây cô rốt cuộc đang làm cái gì? Hiện tại mới đến đây làm với lão nương, có phải không muốn làm nữa hay không?” Dì Phấn ăn mặc trang điểm lòe loẹt thao thao bất tuyệt quốc ngữ Đài Loan, hùng hồn mắng chửi người.
“Thực xin lỗi, dì Phấn, nhất thời có việc bận, không phải con cố ý đến trễ.” Cô gái cũng không giận, vừa giả vờ nhu thuận lại vừa giả vờ đáng thương cầu xin tha thứ: “Con lập tức liền thay quần áo, dì Phấn tốt của con, tạm tha cho con lần này thôi, lần sau con sẽ không dám nữa!”
“Quỷ nha đầu, nhanh thay xong quần áo đi ra, có khách đã gọi tên của cô đó, đã đợi hơn nửa ngày.” Dì Phấn trợn trắng mắt, liếc cô, cũng không thực sự dự tính làm khó cô, lắc mông dặn dò hai câu bước ra khỏi phòng hóa trang.
Cô gái nhìn theo dáng dấp mập mạp nhưng không hề mất vẻ phong tình của dì Phấn, làm cái mặt quỷ, nhưng không tiếp tục trì hoãn, nhanh chóng cởi quần trên người áo, lộ ra một bộ quần áo lót, bên dưới là dáng người lung linh quyến rũ.
Cô năm nay đã được hai mươi tuổi, thân cao m, còn may mắn có được đường cong ba vòng chuẩn theo thế giới công nhận, điện nước đầy đủ.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo chưa trang son điểm phấn óng ánh trong suốt, làn da mỏng manh trắng như tuyết, dưới đôi mày liễu thanh tú là đôi mắt to long lanh trong suốt, trắng đen rõ ràng, cánh mũi nhỏ cao khéo léo, đôi môi mọng tuyệt đẹp, đỏ ửng như quả táo chín mọng...... Quả thực làm cho người ta không nhịn được tán thưởng cô được thần sắc đẹp Aphrodite quá mức thiên vị sủng ái.
Ỷ vào dáng vóc xinh đẹp này, Mặc Khải Tuyền liền phi thường rõ ràng dì Phấn tuyệt đối sẽ không làm khó mình. Dì Phấn nhìn qua vô số người, kinh nghiệm lão luyện, vào hai tháng trước, khi cô mới đến nơi này tìm việc, ánh mắt đầu tiên khi bà tôi nhìn đến cô, cùng với sự tự tin của chính bản thân cô.
Cô, Mặc Khải Tuyền, tương lai sẽ trở thành con át chủ bài của hộp đêm này, tham tiền đến chết đi được, dì Phấn đương nhiên trông cậy vào mình để thu một đống tiền lớn chứ!
Cầm lấy chiếc váy ngắn không có tay, khoác lên người, xoay người đá văng hai chiếc hài đế bằng, động tác Mặc Khải Tuyền rất nhanh, không đến một phút, cũng đã mặc xong lễ phục, lại ngồi vào ghế tựa, xoay người mang lên là đôi hài cao gót như pha lê cùng màu với bộ lễ phục
Xả mái tóc dài hơi xoăn thành đuôi ngựa, đen mịn như màn đêm, không chút khách khí xả loạn, xõa mềm trên bờ vai, lại bị lập tức tùy ý quấn lại, một đôi tay trắng như ngọc lưu loát dùng trâm cài có đính đóa tường vi kẹp lại ở sau đầu, ngón tay mảnh khảnh lung tung cầm lấy túi xách để ở trên bàn, toàn bộ bay qua đến,“Ào ào” Một tiếng, đổ ra một đống chai chai lọ lọ đủ loại kiểu dáng.
Thuần thục lại cấp tốc đánh phấn nền, thoa màu mắt, đánh má hồng, chải lông mi, cuối cùng mới thoa lên chút son nước màu phấn hồng sau đó Mặc Khải Tuyền nhìn vào trong gương nở nụ cười ảm đạm.
Công việc này đều bắt đầu từ khi trời vừa chập tối đến ba giờ sáng, tính chất đặc biệt cần thiệt nhất chính là cười ngu, làm nũng, giả làm bình hoa ngực to ngốc nghếch.
Cô không ngu ngốc, bởi vậy so với người ngoài càng phải giả ngu, mà ỷ vào gương mặt xinh đẹp khờ ngốc cùng khi phách đoạt lòng người của cô, nên khoảng thời gian từ khi vào hộp đêm cho đến giờ nhanh chóng gặp may, ngắn ngủn mấy tháng, có thể làm cho không ít ông chủ, kim chủ đến đây điểm tên của cô.
Sỗ sàng không thể tránh né, cũng giới hạn như thế, cô cũng không tiếp nhận việc mang ra khỏi phòng, hoặc là tiếp khách trên giường, tuy rằng việc đó có thể làm cho cô kiếm được càng nhiều tiền, nhưng cô không cần, không đến nông nỗi sơn cùng thủy tận, cô không bán thân.
Cho dù muốn bán, cũng phải bán cho một kim chủ có khí chất nhất, có tiền nhất, như vậy thủ hai mươi năm hồn nhiên, mới có thể biến thành lợi thế lớn nhất.
“Bonnie? Nhanh lên, gian đặc biệt số ba mươi sáu!” Bên ngoài phòng hóa trang, dì Phấn lớn giọng không kiên nhẫn lớn tiếng hô tên tiếng Anh của cô thúc giục.
“Đã biết, lập tức đi ngay!” Lại nhìn vào gương đánh giá chính mình, xác định tất cả đều đã thỏa đáng, Mặc Khải Tuyền nở nụ cười ngọt ngào ngu ngốc, rồi mới xoay người rời đi.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đặc biệt ra, thân ảnh xinh đẹp bước vào bên trong hoa lệ trang hoàng, ánh mắt giản lược nhìn quét một chút, một bóng người đàn ông cao to ngồi trên sofa.
Xoay người khép cửa lại, nhẹ chớp mắt, Mặc Khải Tuyền nâng lên đôi mắt đẹp trong suốt, tầm mắt không chút hoang mang đối diện với ánh mắt kia, sau đó, cười gật đầu, lễ phép chào hỏi.
“Xin chào tiên sinh, em là Bonnie.” Hắc, người đàn ông rất tuấn tú!
Vóc dáng cao cao, sẽ không thấp hơn một trăm tám mươi lăm cm, khung xương gầy cao nhưng mạnh mẽ, không cường tráng cũng không gầy yếu, là một dáng vóc tiêu chuẩn, thắt lưng hẹp, mặc cái gì đều có hương vị; Mái tóc không ngắn tu bổ thật sự chỉnh tề. Làn da màu lúa mạch, trên gương mặt điển trai là đôi mắt đen như đá gra-phit, không tính lợi hại nhưng là tuyệt đối không thể nói là ôn hòa, nhưng làm cho người ta không nhìn thấy gì từ đôi mắt đó, dưới chiếc mũi cao thẳng là đối môi mỏng, luôn luôn giữ một nụ cười khách sáo theo nghề nghiệp, nụ cười như có như không.
Có lẽ là bởi vì tan tầm liền đến nơi này, trên mình vẫn còn mặc bộ u phục đen, mỗi một hạt nút áo đều cài rất quy cũ, trên tay áo là đôi cúc cổ điển khắc hoa văn sang trọng, nháy mắt tăng lên nét tôio nhã mà trên cổmang một chiếc caravat màu xanh, thắt đúng cách tiêu chuẩn.
Mặc Khải Tuyền không phải ngây thơ, liếc mắt một cái có thể nhìn ra người này không phải tầm thường, cho dù trong gian phòng thượng hạng này chỉ có hai người bọn họ, người này vẫn cứ ăn mặc theo quy tắc, ngay cả cúc áo nơi cổ cũng không cởi ra cho thoải mái.
Người này, hẳn thuộc hàng “Quy tắc” đây! Công bằng mà nói, quanh thân anh ta đều là cẩn thận tự hạn chế, an phận thủ mình, người đàn ông như vậy, không phải hẳn là sau khi tan tầm liền quay về nhà sao? Sao lại chạy nơi này?
Mà người đàn ông này thoạt nhìn chỉ biết lo thân mình, từ sau khi cô tiến vào, tầm mắt cũng chưa từng rời khỏi người cô.
Muốn nhìn thì cứ việc nhìn, làm nghề này, ngày nào mà không bị những ánh mắt sỗ sàng trêu cợt chứ? Tốt xấu gì cũng đã tới đây đã hai tháng, Mặc Khải Tuyền sớm đã thành thói quen.
Nhưng ánh mắt của người đàn ông này khi nhìn cô rất kỳ quái, từ đầu tới chân, từ kiểu tóc đến chiếc váy ngắn màu bạc, đến chiếc giày cao gót pha lê, tỉ mỉ, không chút nào quên tìm tòi nghiên cứu, tựa như đang ở bên trong phòng nghiên cứu đóng kín cửa, chuẩn bị bắt đầu làm thí nghiệm tinh vi nhất.
Mặc Khải Tuyền thậm chí cảm thấy như anh đang muốn giải phẫu cô, cắt cô, tách rời cô! Muốn thấy rõ chỗ sâu nhất trong nội tâm cô, bao gồm tư tưởng cùng linh hồn.
Không sai! Anh chính là dự tính như vậy, ánh mắt của anh không hề có chút giấu giếm. Anh vừa không muốn lột sạch quần áo của cô, cũng không muốn dùng ánh mắt khinh bạc vũ nhục cô, anh chỉ là yên lặng nhìn cô, chuyên chú, mang theo một chút nghi hoặc, còn có một chút gì đó không thể nói rõ.
Loại nhìn trộm chính đại quang minh, không chứa một chút tình sắc nhưng lại kì lạ như thế này, Mặc Khải Tuyềnvẫn là lần đầu tiên gặp được!
Cô không nhớ rõ mình khi nào thì quen với loại đại nhân vật như thế này, từ sau khi tới nơi này đi làm, cô luôn luôn mang theo cái đuôi làm người, hẳn là không đắc tội ai chứ?
Bị ánh mắt của anh nhìn mãi có chút căm tức, Mặc Khải Tuyề nho nhẹ một tiếng, nhanh chóng xoay mặt sang một bên, một tay cầm lấy bình rượu, tay kia thì nâng bình lên, động tác thuần thục rót đầy lào ly thủy tinh trước mặt, không muốn tiếp tục cùng khách mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
“Tiên sinh họ gì?” Cô hàn huyên nói:“Trước kia dường như chưa thấy qua ngài.”
“Tôi họ Cận.” Người đàn ông trả lời ngắn gọn.
“Cận tiên sinh lần đầu tiên tới nơi này sao?” Cô lại hỏi.
“Đúng vậy.” Anh lại đáp.
“Ngài bao nhiêu tuổi rồi?” Cô hỏi lại.
“Hai mươi sáu.” Anh lại đáp.
“Là người Đài Bắc sao?”
“Không phải.”
“Vừa tan tầm sao?”
“Đúng vậy.”
Mặc Khải Tuyền há hốc mồm, người này là có thói quen nề nếp hay là cố ý giả vờ thâm trầm? Từ nãy đến giờ, anh ta trả lời không vượt qua ba chữ, cô cúi xuống, bàn tay mềm khẽ nâng chén rượu, đưa lên,“Uống một chén?”
“Cám ơn.” Anh tiếp nhận.
Một trận trầm mặc, hai người đều tự uống chén rượu của mình,
Khóe mắt Mặc Khải Tuyền bản năng nhìn về phía người đàn ông, quả nhiên! Anh vừa uống vừa đang đánh giá mình.
Mặc Khải Tuyền ngầm trợn trắng mắt, cái gì đây! Tôi đâu có nợ tiền anh, sao cứ mãi nhìn tôi chằm chằm vậy?
Buổi chiều quá mệt mỏi, lại đáp tàu điện cao tốc rồi đến xe điện ngầm, khiến cho cô hiện tại cũng không có khí lực để nói chuyện chọc cười, đành phải ngơ ngác ngồi để cho kia người đàn ông kia nhìn mình, dù sao cũng sẽ không thiếu khối thịt nào
“Sao cô lại đến đây làm?” Cuối cùng, người đàn ông mở miệng.
“Hả?” Cô có chút phản ứng không kịp, dây xem như lời bắt chuyện dạo đầu?
“Em và mấy người bạn có đến mấy phiên bản đáp án, không biết Cận tiên sinh muốn nghe loại nào?” Cười cười không chút để ý, trong đôi mắt to đẹp, có sự thành thục cùng tỉnh táo không tương xứng với độ tuổi.
Người đàn ông sửng sốt, không dự đoán được cô sẽ nói như vậy, nhướn cao hàng mày rậm, ý vị thâm trường nhìn cô hỏi:“Nói thử xem?”
“Thứ nhất nhé, là bản thân thế trôi dạt, bởi vì thân thế thê thảm, không nơi nương tựa, không thể không đi ra bán rẻ tiếng cười qua ngày; Thứ hai chính là bản không biết nhìn người, bị người đàn ông xấu xa lừa gạt, từ nay khám phá hồng trần, đắm mình, nhìn đủ mọi mặt của thế gian; Thứ ba là bản thiếu nữ ngông nghênh, rõ ràng có nhà để về, có cha mẹ yêu thương, nhưng do tuổi trẻ không suy nghĩ chín canh, chưa đụng vào tường là chưa chịu quay đầu.”
Mặc Khải Tuyền nhíu mày, dáng vẻ mị hoặc:“Ngài muốn nghe thể loại nào?”
“Em thuộc về loại nào?” Người đàn ông không bị hàng loạt những câu hỏi trêu đùa của cô chọc cười, ngược lại nhíu nhíu mày
“Không thể trả lời.” Mặc Khải Tuyền nhún vai cười, khách muốn nghe chuyện nào thì nói chuyện đó, xem rượu gọi thức ăn là chuyên nghiệp của các tiếp viên!
Người đàn ông nhíu mày, cô gái nhỏ này, nhìn như ngây thơ kì thực khôn khéo, ngực to...... Ánh mắt thâm thúy lướt qua những đường cong nóng bỏng...... Nhưng lại có đầu óc!
Mặc Khải Tuyềnnói một chuỗi thật dài, cảm thấy thực tiêu hao thể lực, còn không bằng giả ngu ngốc thì thoải mái hơn, cô cầm lấy cái cốc, uống ngụm rượu đỏ, lại không nguyện ý chủ động mở miệng nói chuyện.
Không khí rất lạnh! Một người không nói, vùi đầu ăn hoa quả; Một người khác cũng không nói chuyện, chỉ là yên lặng quan sát cô, ngay khi không khí bên trong sắp đông lạnh đến kết băng, đột nhiên cửa phòng bật mở, bên ngoài đứng hai nam ba nữ.
“Xem tôi không nói sai chứ, Cận thực sự ở trong này, vừa rồi xem bóng lưng đã biết là anh ấy, cậu còn không tin, ha ha, có phải quá khéo hay không, Cận luật sư? Ha ha......”
Cận luật sư? Thì ra nghề của anh ta là luật sư! Mặc Khải Tuyền âm thầm nói thầm, nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi vui vẻ trước mắt, rất giống bắt được chú mèo con đang ăn vụng .
Áo sơ mi màu hồng lựu, quần dài màu khói, trên cổ tay mang chiếc đồng hồ Patek Philippe, toàn là hàng hiệu, hết sức xa hoa. Những người ăn mặc trang sức toàn hàng hiệu như thế, đương nhiên cũng không thể keo kiệt!
Quả nhiên, gương mặt kia tuấn mỹ vô địch, môi hồng răng trắng, dáng vóc hoàn mỹ, cả người phong lưu phóng khoáng, mất hồn nhiếp phách, ngay cả cách nói chuyện cũng hấp dẫn chết người.
Thật sự là cực phẩm mĩ nam! Trừ bỏ vị khách quen trên danh sách kia, đại bác sĩ Quan Dạ Kì, còn có thể có ai thường lui tới đây chứ? Mặc Khải Tuyềnđối với đại danh của anh ta như sấm bên tai, đương nhiên nhận ra được anh.
Một người khác còn lại là đàn ông cao lớn, mặc u phục màu đen, trầm ổn mà giỏi giang, người này tuổi tác hơi lớn hơn Quan Dạ Kì một chút, ngũ quan rất lạnh cứng rắn, giữa trán lộ ra một cỗ khí thế cường ngạnh, vương giả trời sinh làm người ta nể sợ.
Gần như là không cần nghĩ ngợi, Mặc Khải Tuyền cũng liếc mắt một cái liền nhận ra, người đàn ông này là Lôi Ngự Phong tổng tài “Lôi Đình tập đoàn”, ngẫm lại ngay cả cô, loại người tầm thường ít quan tâm đến những tin tức bát quái trên tạp chí mà cũng biết được anh ta là Lôi Ngự Phong, đủ để biết người này nổi danh đến mức độ nào
Bọn họ tựa hồ không dự đoán được lại ở chỗ này gặp được gã họ Cận này, một người cười đến bừa bãi tự đắc, một người khác khẽ nhướng cao hàng mày, chứng tỏ mình cũng kinh ngạc không nhỏ.
“Thỉnh mời không bằng bằng ngẫu ngộ, hai vị mời vào.” Cận Thừa mỉm cười, đứng lên cho bọn họ vào trong ngồi cùng.
Lôi Ngự Phong hiển nhiên đối với cuộc hợp mặt này không có hứng thú, chưa bước vào cửa đã định xoay người bước đi, còn lại Quan Dạ Kì không biết khách khí là cái gì, lên tiếng chào hỏi cùng Mặc Khải Tuyền đang vùi ở trong góc ăn trái cây, liền mang theo ba tiểu thư trang điểm xinh đẹp đảo khách thành chủ, tu hú chiếm tổ chim khách, trong phòng dành cho khách đặc biệt này hết nang chén này đến chén khác, đùa mắng trêu đùa, lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Thật sự là quá tốt! Mặc Khải Tuyền mừng rỡ tự tại, lại ăn luôn hai miếng đu đủ, bữa tối còn chưa kịp ăn, vừa vặn điền đầy bụng trước.
“Cận tiên sinh, đến đây, uống một chén được không? Em uống với anh!” Một thanh âm nũng nịu rơi vào trong tai Mặc Khải Toàn, cô chăm chú nhìn, nhìn quen mắt, hình như là ngôi sao nữ giờ của đài truyền hình nào đó.
“Cám ơn, tự tôi uống là được.”
“Đừng khách sáo như vậy mà, để em đút cho anh!” Nữ diễn viên kia chưa từ bỏ ý định.
“Thực tiếc quá, hôm nay không có thời gian đi chơi bóng, nhưng vẫn còn sức để bưng chén rượu, nếu ngày nào đó mệt đến không động được, nhất định phải mời An Na tiểu thư đến『 đút tôi 』.” Người đàn ông phá lệ nói nhiều một hơi như vậy, cũng là những lời nói cự người ngoài ngàn dặm, thât không hiểu chút phong tình mà!
Chẳng qua, những lời lẽ ôn hòa như thế, nhìn như đùa cợt lại chính là cự tuyệt, nhưng lại không làm cho đối phương khó xử , cũng sẽ không cho đối phương có được cơ hội tiến thêm một bước, người đàn ông này, tài ăn nói thật tốt!
“Cận tiên sinh, anh thật hài hước! Chúng tôi lần trước đã gặp mặt, Quan tiên sinh mang em đến đánh Golf, anh còn nhớ không?”
Một đôi bàn tay sơn đỏ chói, cả người nữ diễn viên kia gần như sắp bổ nhào vào trong lòng người đàn ông
Chỉ thấy Cận Thừa cười nhẹ không nói, nhưng ngay lúc này, bỗng dưng hạ thấp người, cầm cái cốc trong tay đặt ở trên bàn thủy tinh, không nhanh không chậm tránh đi.
Đắn đo thật sự tinh chuẩn, hiển nhiên sớm tính toán xong, , đoán chắc thời gian tránh thoát vòi bạch tuộc tấn công của nữ diễn viên đó. Vừa âm thầm cười trộm, vừa làm ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt Mặc Khải Tuyền cũng không khỏi âm thầm khâm phục, lại liếc mắt nhìn nữ diễn viên đang xấu hổ không thôi, trong lòng cười trộm càng lớn.
Rõ ràng, một cái là hoa rơi cố ý, một cái là dòng chảy vô tình nga!
“Cận tiên sinh, anh có bạn gái không?” Chính là nữ diễn viên gặp may còn chưa hưởng qua cảm giác bị cự tuyệt, chưa từ bỏ ý định hướng trên người này kề dựa vào, tiếp tục trêu chọc.
“Không có.” Cận Thừa tạm dừng một chút, ánh mắt cố ý vô tình quét về phía người nào đó đang ăn vô cùng vui vẻ, bên môi gợi lên một chút bí hiểm,“Nhưng, tôi đã có người trong lòng.”
Nữ diễn viên đột nhiên giống bong bóng cao su bị kim đâm xì hơi, ngượng ngùng im lặng được vài phút, rất nhanh liền quyết định dời đi chiến trường, đối với Quan Dạ Kì vui vẻ thoải mái bên cạnh liếc mắt đưa tình, hai cô gái khác cũng không cam yếu thế, đối chọi nhau, khí thể bừng bừng.
Đương nhiên, Mặc Khải Tuyền cũng thực sự lắng tai nghe thấy câu nói kia.
Có người trong lòng? Có người trong lòng còn đến loại địa phương này lêu lổng? Không biết xấu hổ, cứ mãi nhìn chằm chằm vào cô, loại sinh vật tên đàn ông này, vẫn là không thể chỉ nhìn bề ngoài!
Đột nhiên giống như đã mất đi khẩu vị, Mặc Khải Tuyền đối với vị Cận tiên sinh bề ngoài thoạt nhìn khiêm tốn cẩn thận, giống như quang minh quân tử này mất đi một chút lòng hiếu kỳ vốn có, không bao giờ thèm liếc mắt nhìn anh thêm lần nào nữa.
☆☆☆
Rạng sáng, một đám người vẫn chưa thõa mãn rời khỏi “Giấc Mơ Newyork”.
“Không phải cậu coi trọng cô gái tên Bonnie chứ?” Quan Dạ Kì mang theo ba phần men say, cười hỏi đứng ở bên cạnh nam tử cao lớn.
Cận Thừa cười nhẹ, không trả lời, ngược lại mỉa mai:“Cậu muốn quản tôi sao? Trước đem chuyện của cậu quản cho tốt đi!”
“Không thừa nhận? Cả đêm cậu chỉ mãi nhìn chằm chằm vào người ta, ngay cả Anna đều không để ý, không phải coi trọng người ta là cái gì? Nhưng nói thật......” Quan Dạ Kì như có chút đăm chiêu vuốt cằm nói:“Cô Bonnie này, thật đúng là tiểu mỹ nhân khó gặp.”
“Trên đời này tiểu mỹ nhân rất nhiều.” Cận Thừa đem hai tay đút vào túi quần, không nóng không lạnh nhắc nhở,“Những bạn gái hiện tại và trước đây của cậu không phải đều là mỹ nhân sao?”
“Đó là đương nhiên.” Quan Dạ Kì nhếch miệng, cười gượng hai tiếng:“Trước kia tớ nghĩ rằng, những cô gái trong 『 Giấc Mơ Newyork 』, không phải háo sắc thì chính là ngu ngốc, nhưng cô gái tên Bonnie này là ngoại lệ, ngàn vạn lần đừng bị vẻ bề ngoài của cô ấy lừa, cô ấy tuyệt đối không phải cái bình hoa, và công phu giả ngây ngô của cô ấy là đệ nhất đó.”
“Giả ngây ngô?” Nghe qua giống như là chuyện mà cô gái kia thông minh sẽ làm.
“Đúng vậy, giả vờ hay đến mức ngay cả tôi suýt nữa cũng nhìn nhầm, về sau mới phát hiện cô ấy không phải tầm thường mà là một tiểu yêu tinh.” Từ nay không dám trêu chọc.
“Thì ra cậu thích loại con gái háo sắc?” Cận Thừa chế nhạo.
“Con gái thông minh quá sẽ làm người ta mệt tâm, con gái ngu xuẩn thì lại làm đầu óc người ta mệt mỏi.”
Luôn luôn hoa tâm lại lạm tình như Quan Dạ Kì lại có thể nói ra câu nói đây triết lý như thế thực làm Cận Thừa nhìn với cặp mắt khác xưa, anh không khỏi cười rộ lên,“Nếu ăn không tiêu, vậy đừng trêu chọc lung tung là được.”
“Thôi đi, tớ lo lắng cho cậu trêu chọc lung tung thôi, chưa bao giờ lưu luyến thanh sắc như cậu lại bỗng dưng phá lệ lui tới nơi này như thế, cậu không nhìn thấy vẻ như bị sét đánh trúng, tròng mắt đều sắp rơi xuống của cậu đâu?”
“Ha ha.” Cận Thừa lại nghe anh đông xả tây kéo vài câu, hai người mới chia tay.
Nhìn theo Quan Dạ Kì leo lên chiếc xe thể thao màu đỏ đầy phong cách nghênh ngang mà đi, Cận Thừamới ngồi vào trong xe mình, thật lâu sau, thở hắt ra thật sâu.
Bàn tay to với khớp xương rõ ràng nắm giữ tay lái, đôi mắt không thể nhìn thấu không khỏi tự lại chuyển hướng về lối ra vào của “Giấc Mơ Newyork” , nơi đó vẫn cứ là một mảnh đèn đuốc huy hoàng.
Trong đầu không tự chủ được hiện ra một khuôn mặt sau khi trang điểm tỉ mỉ, càng trở nên tinh xảo xinh đẹp tuyệt luân, cô lúc này, có đang tựa vào trong lòng một người đàn ông khác uống rượu mua vui, cười nói vui vẻ hay không
Anh cụp mắt xuống, không thích này ý tưởng, nếu anh không nhìn lầm, Mặc Khải Toàn, chính là đứa con gái bảo bối của Đại tỷ đứng đầu giới hắc đạo, Mặc Khải Tuyền này từng được xưng là hoa hậu giảng đường xinh đẹp nhất trường trung học“Minh đức” Đài Nam, chính là cô phục vụ xinh đẹp không gì sánh nổi mới vừa rồi.
Cô vì sao lại lưu lạc đến nơi này? Không chỉ có thất học, còn làm phục vụ bồi rượu? Cho dù năm đó Mặc Lam bỏ mình, cũng không thể trở thành kết cục như thế này Thông minh như Chị Lam, chẳng lẽ không để lại cho con gái mình một đường lui, để mặc cô con gái mình lưu lạc phong trần?
Hay giống như lời đùa cợt mà cô nói, cô rốt cuộc là bản thiếu nữ phản nghịch? Hay là bản thiên sứ thân thế phiêu linh?
Anh mơ hồ còn nhớ rõ, cô gái đang tuổi dậy thì xinh đẹp năm đó cột tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục trung học Minh Đức, vẻ mặt kiêu căng chiều chuộng,chỉ nhăn mày cười, nhấc tay nâng chân đều phát ra mị lực rực rỡ, đủ để làm cho những người khác phái đứng bên cạnh đều thất thần, hoảng tay chân.
Anh không nghĩ ra. Gần ba năm qua, trong cuộc sống khi Mặc Khải Tuyềnhai mươi tuổi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?