Gia Tĩnh năm thứ năm tân, ngày đầu tiên của năm mới, ta lại vượt qua trong khổ sở. Ở trong cuộc náo động đó, chỉ nghe Gia Tĩnh đế hạ lệnh miễn tội chết cho Triệu Hàm, ta liền dắt Triệu Hàm trở lại phủ Tín vương.
Hàm nhi dù sao vẫn còn nhỏ, vừa sợ hãi lại mệt mỏi, đến đảo Như Ý - chỗ ấm áp quen thuộc này, chưa qua một giây liền ngủ thật say, ta bảo Phi Hồng ôm đi sắp xếp.
Hắn cuối cùng không tính là quá mức tuyệt tình, vẫn để hai người Phi Hồng Lục Ngạc lại theo ta. Những người khác cũng không biết đi nơi nào, bao gồm cả Tiểu Khí Nhi - Thanh Thanh mà ta rất thưởng thức. Ta hỏi Lục Ngạc: những người đến từ phủ trưởng công chúa thì sao? Nàng đáp: khi cấm quân tới lục soát phủ, mấy người bọn họ bao gồm Nhã Cầm Nhã Kỳ đều bị quản gia ở phủ trưởng công chúa dẫn về. A, đây là chuyện gì? Mấy người làm có thể bởi vì mấy câu nói liền xá tội, cho mang về phủ cũ à. Từ trên xuống dưới mấy trăm miệng ăn trong phủ Tín thân vương, không ai thoát khỏi, dĩ nhiên, ta là ngoại lệ, nhưng ta rốt cuộc là người của ai đây? Ta là của chính ta, ta không phải là ai của các ngươi cả. Ta âm thầm hạ quyết tâm.
Mấy trăm miệng ăn vì một câu nói của Hoàng đế, chỉ đành phải tập thể chuyển thế làm người, hắn (nàng) đã làm sai điều gì?
Bọn họ chỉ là đầu thai sai rồi, Phi Hồng cảm khái như thế.
Ha, ai nói nữ chính xuyên qua có thể một lời định giang sơn, nàng nói không muốn sát sinh, từ Hoàng đế cho tới lưu manh cũng có thể bỏ xuống đồ đao, nói dóc, ta sẽ không tự đa tình đến mức cho rằng ta chạy đến gặp Gia Tĩnh đế, nói trừ Dực Phong, những người khác là vô tội, bảo hắn thả họ, hắn sẽ theo ý của ta, ha, quả là ngây thơ.
Mấy ngày đầu năm, phủ Tín thân vương vừa náo nhiệt lại vắng lạnh. Cả trong phủ đều là cấm quân, cực kỳ chặt chẽ, không cho ai đến tra hỏi, nơi này đã thành cấm khu. Những ngày sống trong phủ khiến ba chủ tớ chúng ta không tự chủ được nhớ tới tình hình Trương phủ sau khi bị cháy. Cũng cùng một dạng, khi đó ta có ý chí chiến đấu sục sôi, trong lòng tràn đầy ước mơ tốt đẹp đối với cuộc sống mới. Mà bây giờ ta đây lại chán chường như đưa đám, tâm tình xuống thấp....Thậm chí ảo não.
Ngày năm tháng giêng, Thái hậu triệu kiến vương phi Trương thị Linh Tuyết phủ Tín thân vương ở Từ Ninh cung.
Thái hậu rất có phê bình kín đáo đối với việc ta vứt bỏ vị trí hoàng hậu không để ý, nhưng không chỉ trích nhiều thêm, vẫn dịu dàng kể chuyện Gia Tĩnh đế khi còn bé với ta.
Bà nói: lúc ấy bà vẫn chỉ là một tần, đã biết thái tử còn nhỏ tuổi, học vấn tốt, thường được Thái Phó khen ngợi. Thỉnh thoảng nhìn thấy, hắn cũng cười vô hại, khách khí, có lễ phép, không bởi vì bà là tần mà xem thường bà, cũng không bởi vì sau đó bà được cưng chiều mà cố ý thân cận hơn. Cho đến sau khi hắn lên ngôi sau tìm tới bà, đề nghị bà làm Thái hậu yên bình, bà mới hiểu rõ, vị hoàng đế nhi tử này cũng anh minh quả quyết như phụ thân hắn.
Ta không hiểu, tại sao muốn nói cho ta biết những điều này?
Bà thấy gương mặt ta ngơ ngác, sẳng giọng: "Đứa ngốc, hạnh phúc của nữ nhân, cầu nhân được nhân, là hạnh phúc, đừng nên tính toán nhiều, hoặc so đo chi tiết vô vị."
Giọng điệu của bà làm ta nhớ tới lần gặp mặt duy nhất với Bồ Tát. Ý của Bồ Tát, ước chừng cũng là như vậy, chỉ là.... Chỉ là ta cho rằng Thái hậu không có lòng dạ từ bi như thế.
Không so đo? Ta vẫn luôn là người tính toán chi li, bất luận là ở hành động hằng ngày hoặc là trên mặt cảm tình, ta sợ nhất thua thiệt, người thường thua thiệt, mới có thể hiểu nỗi khổ khi thua thiệt.
Nhưng mà ta vẫn cố lên tinh thần cười nói: "Nương nương, Linh Tuyết không thể so với người, người có hồng phúc, Linh Tuyết bạc phúc...."
Thái hậu ngăn ta, cười cười: "Ta được cho là một người may mắn, nhưng Linh Tuyết, ta cũng có chuyện xưa của ta, một chuyện xưa không nói hết" nụ cười này có chút thê lương, "Chuyện của tiên đế, ta và Tín thái phi lúc trước con đã biết rồi, chúng ta đều trải qua một quá trình, cuối cùng ta được quy túc tốt, bởi vì quá biết đang ở trong phúc, hạnh phúc đến vô cùng thê lương. Nhưng ta luôn có cảm giác không đáng tin, đã nhiều năm như vậy, ngày ngày buổi sáng, ta đều nhìn tất cả thứ chí tôn chí quý này, không tin vận may của mình...."
"Vận may...." Ta chần chờ hỏi.
Bà cười khổ: "Uh, vận may. Trái tim của tiên đế đến chết vẫn luôn ở trên người bà bà con, cho nên.... Lúc ấy ta là may mắn, đúng lúc bị ông ấy nhìn trúng, liền đặt lên ngai. Nếu như ban đầu ở trong tầm mắt ông ấy là người khác, có lẽ ta vẫn chỉ là một tần không sinh con được của tiên hoàng, giờ phút này phải ở trong chùa Hoàng Quốc vắng ngắt an hưởng tuổi thọ."
Đây là lần đầu tiên ta nghe được về ân oán tình kết của tiên hoàng và bà bà ta từ miệng người khác, thì ra là.... Thì ra là ông ấy không phải không muốn nàng, ông ấy chỉ là lùi bước thôi! Nói vậy những điều này Gia Tĩnh đế cũng biết, khó trách sau khi bà bà gặp hắn, tất cả đều đã nghĩ thoáng.
Bà ấy không phải gặp may, ta nhớ trước từng nghe vô số phiên bản về phụ thân của Trương Linh Tuyết - Trương Thế và phụ thân của Lưu Ngưng Hương - Lưu Dương làm sao hiệp lực đẩy bà ấy tới nữ nhân chí tôn.
Bà ấy không giống những nữ nhân khác, bảy vạn đánh liều ba phần may mắn, nữ nhân khác có lẽ đều dựa vào may mắn.
Nữ nhân đều phải nói vận may, trên thế giới này có nhiều nam nhân luôn sơ ý, ngây thơ đối với nữ nhân mình yêu, nhưng lãi để ý tỉ mỉ đối với người có lợi cho mình. Ở trong đời sống tình cảm của rất nhiều nữ nhân, chưa từng gặp qua nam nhân có thể chân chính yêu thương bảo vệ mình, hoặc đã từng gặp, nhưng hắn lại bảo vệ yêu thương nữ nhân khác.
Ta nhìn vẻ mặt cô đơn của Thái hậu, đang chuẩn bị vắt óc tìm mưu kế nói chuyện khác, bà lại đổi đề tài, "Linh Tuyết, chúng ta cũng xem như có duyên, chẳng biết có thể xin con giúp ta một việc, hoàn thành tâm nguyện nhiều năm của ta hay không?"
Tính tình sảng khoái lỗi lạc mà ta mang tới từ thế kỷ cuối cùng lộ ra, lập tức nói: "Không thành vấn đề."
Thái hậu lập tức giáo dục ta: "Lần sau phải nghe xem là vấn đề gì rồi mới đồng ý."
Ta cười nói: "Yên tâm, con sẽ không lỗ lả, nếu việc đã đồng ý mà phải thực hiện hết, thì thật khiến nhiều người chết."
Thái hậu không biết nên khóc hay cười, giận hờn nói: "Con nói chuyện với thái hậu thế sao? Dám tỏ vẻ lưu manh."
"Chậm chậm, Thái hậu xin ngài đừng nóng giận, hình dáng vừa rồi, là chuyên dùng đối phó người xấu đối nghịch với Linh Tuyết, hắn vô tình, con vô nghĩa, hai người không nợ nhau; đối với người luôn đối tốt với Linh Tuyết như Thái hậu, dĩ nhiên đối xử chân thành với nhau."
Bà than thở: "Quả nhiên tinh minh lợi hại hơn đời trước. Bà bà kia của con, lúc trước ta cũng từng gặp mấy lần, nhưng so sánh với nhau, thì con khỉ như con, thông suốt hơn bà ấy nhiều."
Ha, đó là đương nhiên, trước khi bà bà ta xuyên qua dầu gì cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng, tuy chỉ là một nhà thiết kế kiến trúc chưa nổi tiếng, nhưng liên tục chiến đấu ở các chiến trường trong ngành thiết kế, được đánh giá rất cao trong nghề, dĩ nhiên là cực cao ngạo tự phụ, nhưng ta tốt nghiệp từ trường bình thường, lại tự ra ngoài mở tiệm làm bà chủ nhỏ, thấy quen thế gian lạnh ấm, tất nhiên có chút khôn vặt, đáng tiếc.... Vẫn thua trong tay người cổ đại....
Nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi ủ rũ cúi đầu.
Thái hậu cũng vô cùng thông minh, thấy mặt ta lộ vẻ bi thương, lập tức nhỏ giọng dụ khuyên: "Con không muốn biết ta muốn con hỗ trợ gì sao?"
Sao ta không biết ý tốt của bà, lại cảm kích cười một tiếng.
Bà suy nghĩ một chút, vô cùng trực tiếp nói cho ta biết: "Bản Thái hậu là một người vô cùng không dễ chung sống, lúc nào cũng đề phòng người khác. Hoặc là có lúc cũng hại người khác."
Người nguyện ý thừa nhận mình không dễ chung sống, rốt cuộc còn có lương tri, ta mỉm cười.
Bà cười cười: "Con nghĩ ta có từng hại con không?"
"Không có." Ta trả lời rất dứt khoát, thật không có. Có lẽ vụng trộm có mục đích với ta, nhưng xác thực chưa từng làm khó ta chút nào.
Bà cười: "Mới khen con khỉ con thông minh, lúc này lại ngốc rồi, nếu ta thật hại con, còn có thể nói cho con biết sao?" Ta mở to hai mắt nhìn chằm chằm bà, đợi bà nói đoạn sau.
Bà thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Nói cho con biết, thông minh của con cũng chỉ ở chính đạo, nhưng, lăn lộn trong vòng phú quý này lâu, có người sạch sẽ nào không bị nhiễm tà ma? Con đó, bàn về lòng dạ ác độc, còn không bằng cung nữ trong Từ Ninh cung của ta."
Xấu hổ lần nữa, ta chưa bao giờ cho rằng mình là một chính nhân quân tử. Không đến nỗi ở vị trí cao mà cố ý làm khó khiển trách người khác, lúc nào cũng mở một mặt lưới, có lưu đường sống, cũng bởi vì có giáo dục ở thế kỷ , không sát sinh, ngang hàng cùng có lợi thôi. Chẳng lẽ như vậy là nói gạt người khác?
Nhìn thấy gương mặt ngờ nghệch của ta, bà cười lần nữa: "Nếu như mà ta là con, sẽ bắt lấy cơ hội, lấy lòng hoàng nhi, tìm một chỗ ngồi cho mình."
Xì, thèm.
"Con hãy thành thật nói, thái độ hôm nay của con, là bởi vì giậnHoàng nhi tiêu diệt trượng phu con, hay là bởi vì giận hắn lợi dụng con?"
"Con giận hắn lợi dụng con." Ta rất sảng khoái đáp.
Bà bị lời trung thực của ta làm nghẹn, không thể tin nhìn ta: "Hắn lợi dụng con, con không hề hay biết? Có lẽ nói một cách khác, con chưa từng lợi dụng hắn chút nào?"
"Không có...... Không có."
"A, ta biết rõ con là đứa bé thông minh, ban đầu ta vốn muốn cho con vào cung, nhưng hoàng nhi lại muốn.... Sau đó ta thưởng cho con vòng tay mã não khảm bảo thạch xanh lá của Ba tư, dĩ nhiên là nâng đỡ con."
"Con biết rõ, không phải đã tạ ân sao?" Ta bĩu môi, thế nào, muốn ta tạ ân lần nữa à?
Bà vừa bực mình vừa buồn cười: "Vậy lần đầu tiên con gặp hắn, lúc ra cửa húp cháo tại sao muốn đeo vòng tay này ở trên tay?"
Ta hoảng hốt, nhất thời bị hù dọa nửa ngày mới lắp ba lắp bắp hỏi: "Làm sao người biết?"
Bà rất là hài lòng nét mặt của ta: "Không chỉ ta biết rõ, dù sao người phải biết cũng biết rồi."
"Vậy......"
"A, bản Thái hậu nói cho con biết, về sau muốn làm gì, đều phải lén lút.... Lén lút đến mức chu vi mười dặm không biết, chó gà không tha. Nếu không, việc con làm không ai nhìn thấy, nhưng vụng trộm, không dưới mười mấy đôi tròng mắt nhìn chằm chằm đấy. Nhà phú quý, nhất là vương hầu tướng phủ, Hoàng Cung Đại Nội, luôn không có bí mật."
Ở đâu có người ở đó có giang hồ —— những lời này chợt lóe lên trong óc ta.
Ta im lặng triệt để. Trời ạ, là ai nói xuyên đến cổ đại thì nữ chính đều là người thông minh nhất thiên hạ, người cổ đại, vô luận nam nữ đều thích lừa gạt, không có lòng tốt, hời hợt lại tốt, mỗi một người đều dụ dỗ nữ chính xuyên qua xoay quanh, thờ phụng như tiên nữ. Tấn Giang xuyên qua, mi lấn ép lòng tốt của chúng ta....
"Cho nên, khi con biết Dực Phong không phải bạn đời tốt, con thật không có chút xíu lòng riêng? Con luôn có ý dựa cây hóng mát, hôm nay lại giận hắn lợi dụng con?"
Con bà nó, cổ nhân chẳng những thông minh, mắt của mọi người còn trang bị tia X-quang, nhìn thấu đáo suy nghĩ của người khác.
"Vừa đúng con và hoàng nhi đều có ý định, giờ phút này hắn hết lòng đối đãi con, con còn không biết dừng? Hiện tại còn muốn trách hắn? Hắn đối đãi con đã vô cùng không tệ, nếu như là nữ nhân khác có tâm tư này ở trước mặt hắn, không biết đã sớm khóc tang đến nơi nào."
Đổ mồ hôi, Thái hậu, bà quá phòng vệ rồi, nói đến đây cũng nói được. Nhưng đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhận thua lấy lòng.... Không thể nào.
Thái hậu một mực chú ý sắc mặt của ta, giờ phút này không nhịn được hơi nở nụ cười: "Cũng biết con khỉ con có mấy phần bướng bỉnh. Thôi, như vậy cũng tốt, nữ nhân nào hoàng nhi chưa từng gặp, ai cũng cúi người xưng tiểu nhân với hắn, con giết nhuệ khí của hắn cũng tốt."
Đây là cái gì? Thái hậu, người quan báo tư thù à?
"Nếu như con thật không muốn lấy lòng hoàng nhi, về sau đưa con của Dực Phong kia, con không thể trực tiếp dẫn theo bên cạnh để nuôi. Hoặc tìm một chỗ xa xa, tìm một hộ nhà lương thiện, đưa qua nhờ nuôi; hoặc là tìm một cơ hội, con để nó đi xa mấy năm, đợi không nhớ rõ chuyện xấu xa này, rồi tìm cơ hội mang về nuôi như nghĩa tử."
"Tại sao phải làm vậy?" Ta không hiểu hỏi.
Bà thở dài: "Con không hiểu sao? Nó là con của tội vương, tương lai lớn lên có ý định làm phản hay không cũng chưa rõ, nếu như lúc này con không cắt đứt ý nghĩ của nó, tương lai, con chắc chắn khổ vì hai bên."
Ta tạm thời không đi trông nom xử trí Hàm nhi như thế nào, tròng mắt xoay động, hỏi: "Tại sao người tốt với con, suy nghĩ giùm con mọi việc như vậy?"
Bà hiền lành cười một tiếng: "Bởi vì có hồn chỉ dẫn." Bà đức quãng giải thích, thì ra ban đầu bà có thể làm đến hoàng hậu, là do dùng chút thủ đoạn ở sau lưng, sau đó thuận nước đẩy thuyền thành Thái hậu, thấy cả phủ Trương thị hoặc nhiều hoặc ít là bởi vì bà mà cả nhà chết, tất nhiên lo lắng hàng đêm, hoảng sợ không ngừng. Cả ngày niệm kinh tụng Phật, một ngày cực kì mệt mỏi ở Phật Đường, mơ mơ màng màng nhìn thấy đồng tử bên cạnh hoa sen của Bồ Tát từ phía trên đi xuống, hắng giọng nói: bởi vì ngươi, cả phủ Trương thị mới mất, tất nhiên nghiệp chướng nặng nề, hôm nay mặc dù ngươi ở vị trí cao, nhưng mồng một mười lăm đều ăn chay niệm Phật, mà sau trăm tuổi thì rất bạc phúc.... Bà cả kinh thất sắc, rất là tin Phật, liên tiếp dập đầu cầu xin Bồ Tát khoan thứ.
Đồng tử thấy bà vô cùng hối hận, mới tiếp tục nói: Trương thị có để lại một di nữ, cực kỳ hữu duyên với Bồ Tát, về sau nhất định là người đại phú đại quý, ngày sau ngươi làm chuyện gì cũng phải giúp đỡ nàng ta, mới có thể an thần thảnh thơi. Trong lòng bà sợ vô cùng, vội hỏi: nàng vốn là nữ nhi của tội thần, chẳng lẽ muốn ta can dự triều chánh? Đồng tử cười lạnh: nói là làm hết sức, nào muốn ngươi nghịch thiên hành sự hả? Bà hoảng hốt, lập tức tỉnh lại, ra mồ hôi lạnh cả người, nằm mấy ngày, không còn bất an về đêm như trước.
Ta buồn cười nghĩ: chắc là kim đồng giúp đỡ rồi, về sau có cơ hội, phải đi cám ơn hắn.
"Ah? Tại sao người muốn nói cho con biết?" Ta kỳ quái nói: "Người không muốn chọn những nguyên nhân tựa như con và người có duyên để nói con biết sao?"
Bà từ chối cho ý kiến: "Con nói những chuyện này cho người khác biết, người khác sẽ tin sao? Lại nói Bồ Tát đã có duyên với con, bản thân con chắc chắng kông phải người đại gian đại ác, huống chi ta đối đãi con như vậy, con tóm lại sẽ không hại ta!"
Nói đúng, chuyện đại gian đại ác, độc hại sinh linh ta không làm. Nhưng.... Nhưng tiểu gian tiểu ác luôn không thể miễn, một nữ nhi chân to con của tội thần như ta muốn tự do tự tại làm việc, còn dính líu mập mờ với hoàng đế bệ hạ mà bọn họ kính yêu nhất tôn quý nhất, hoặc nhiều hoặc ít cũng phải dọn dẹp mấy người phòng ngại, ta không có ý định làm nữ nhân mạnh vì gạp, bạo vì tiền. Ta chỉ biết, người đối lập với ta, ta đều không có ý lấy đức báo oán.
Ta thở dài: "Hiện tại người có thể nói cho con biết, muốn con giúp người làm gì không?"
Bà suy nghĩ một chút: "Hiện tại hoàng nhi đối đãi ta vô cùng tốt, nhưng mà ta ngồi lên vị trí này, cũng vô cùng không dễ dàng, hoàng nhi không thích ngoại thích lộng quyền, cho nên tộc Lưu thị cũng chỉ có thể làm việc không cao không thấp ở kinh thành, người trong tộc đều không thành tài, Bổn cung dạy dỗ nhiều lần, không cho phép gây chuyện ở kinh thành, bọn họ cũng không nghe, rõ ràng quan cấp không cao, cố tình đắc tội không ít người. Cộng thêm chuyện ta đang nắm quyền về sau khó tránh khỏi sẽ có người từ ngoài làm khó ta, hoàng nhi đứa bé kia, là một người nhận lý chứ không nhận thân, nếu như tương lai có chuyện gì, ở trong phạm vi năng lực của con, con phải giữ được tính mạng và vị trí thái hậu của ta."
Đổ mồ hôi, chẳng lẽ bà thật tin tưởng, ta có thể cầm chừng Hoàng đế? Huống chi, trước mắt ta cũng không muốn có bất kỳ liên lạc với hắn. Chỉ là, bà toàn tâm toàn ý tưởng nhớ vị trí này, chẳng lẽ hậu cung chí tôn quan trọng thế sao?
Chợt lại cảm thấy thê lương, đã tới từng tuổi này, vẫn còn lưu luyến vật ngoài thân, thật đáng giá đồng tình! Vinh hoa phú quý, dải lụa tơ lụa, giúp đỡ được bà sao?
Không khỏi nhớ tới mỗi lần bà ra sân, đều có cả một phái đoàn, cảm thấy bà giống như tiến vào thế giới cổ tích, tất cả đều không phải là thật, cũng không cần thiết là thật. Một người cô đơn, phô trương làm cho ai xem.
......
Từ Từ Ninh cung ra ngoài, bởi vì Thái hậu chào đón, thái độ của Hoàng đế cũng mập mờ không rõ, cho nên cung nữ thái giám qua qua lại lại cũng không dám xem thường ta, ít nhất trên mặt cũng hòa khí.
Nhất là khi Hà Tiền không rời nửa bước đưa ta đến cửa Từ Ninh cung, chứng minh Tín thân vương phi vẫn là người quan trọng nhất bên cạnh Thái Hậu.
Dẫn theo Lục Ngạc cùng ngồi lên cung kiệu đung đưa chuẩn bị xuất cung, mới đi chừng mười bước, chỉ thấy màn kiệu hơi lay động, lại im lìm bất động. Ta hơi hiếu kỳ, bỗng hiểu, còn có thể có chuyện gìy? Không phải là Gia Tĩnh nửa đường cướp tân dương sao. Nhưng trong lòng bị nghẹn, làm sao cũng không thể đành nuốt xuống, nhịn hồi lâu cũng không vén màn kiệu này lên. Trong lòng dời sông lấp biển vòng vo mấy ngàn cái ngoặt cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết tình hình trước mắt.
Rốt cuộc ta nhẫn nhịn không được, hừ, tóm lại là phải gặp mặt. Cắn răng một cái, độc ác dùng sức vén màn kiệu, vậy mà bên ngoài kiệu có một bàn tay thon dài quen thuộc cũng đồng thời vén rèm, tay của hai người nhẹ nhàng ma sát trong nháy mắt, ta cả kinh, vội vàng rút tay về, nhưng cái tay kia phản ứng nhanh hơn, níu lại tay của ta, chộp vào trong lòng bàn tay thật chặt, có điều ngụ ý cúi đầu chê cười: "Nhìn, lại chộp được."
Chuyển con ngươi nhìn, bốn phía đều không có người khác. Đập vào mi mắt vẫn là hai mắt ôn hòa tuấn nhã mỉm cười.
Ta không tự chủ bật cười, suy nghĩ một chút không đúng, rồi lập tức tỏ biểu tình thiếu ta tiền không trả, cắn răng nói: "Bệ hạ, như vậy không được đâu? Nô tì còn là người chờ xử tội, huống hồ còn có quy củ ở đây!"
Cặp mắt kia tuyệt không so đo địch ý của ta, thân thiết cưng chiều nhìn sắc mặt ta đổi tới đổi lui, vẫn lộ ra nụ cười ấm áp "Hả? Bây giờ Tín thân vương phi của chúng ta mới biết nói quy củ? Trước kia.... tại sao không nói quy củ đây?" Ta nhớ tới lúc trước xem hắn là gối ôm, chuột túi, nhất thời đỏ mặt, tức nói: "Không biết xấu hổ."
Sắc mặt hắn trầm xuống: "Nói chuyện với hoàng thượng vậy sao? Người đâu, mang về Càn Thanh cung." Dứt lời quay người lại chuẩn bị lên kiệu vua. Vừa mới bắt đầu nhìn hắn biến sắc mặt, ta xác thực bị hù dọa, nghe nói mang về Càn Thanh cung, đó là chỗ ở hắn. Ta liền hiểu, cái tên khốn kiếp này, bắt ta đến đó khẳng định không có chuyện tốt.
Lúc này cung nữ thái giám mới vừa biến mất không biết từ nơi nào lập tức chạy tới toàn bộ, ta vội vàng níu chặt cửa kiệu, lớn tiếng kêu la: "Ta không đi, đánh chết ta cũng không đi."
Cung nữ thái giám chung quanh chưa từng gặp trận thế này, tất cả đều sững sờ ở tại chỗ. Có lẽ.... tư thế của ta quá mức tức cười, mà vẻ mặt lại quá mức bi tráng, nghiêm trọng không phối hợp, Gia Tĩnh đế đã ngồi lên kiệu vua vừa bực mình vừa buồn cười nhìn chằm chằm ta, rốt cuộc thở dài: "Không phải nàng đã quyết định nói chuyện chút sao?"
"Không nói." Ta cự tuyệt. Có cái gì để nói, dù sao mấy người các ngươi nhìn ta còn thấu đáo hơn tia x-quang, nói tới nói đi, thua thiệt luôn là ta.
Hắn bất đắc dĩ cười cười: "Xem ra tiểu Linh Tuyết của chúng ta muốn trẫm tự mình ẵm đi rồi! Tốt thôi, trẫm ẵm là được." Dứt lời thật chuẩn bị xuống kiệu vua. Hắn, hắn đường đường là một Hoàng đế, bình thường là người không lộ vui buồn lại ăn vạ ta trước mặt mọi người, ta phục hắn rồi.
Không nhìn ánh mắt kinh ngạc mọi người quăng tới, ta liên tục khoát tay: "Không cần, không cần, ngươi ngồi đừng động." Hôm nay để cho ngươi ẵm đi vào, về sau ta còn làm người được sao?
Đến Càn Thanh cung, hắn đuổi lui thái giám cung nữ, bảo Chu Tam mang theo Lục Ngạc bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Ta cảnh giác nhìn hắn, cẩn thận cách xa hắn ba thước. Hắn cười to: "Trẫm là loại làm người khác khó chịu sao?"
Việc này rất khó nói, bình thường ngươi chỉ biết dùng thánh chỉ ép tới không có người không thần phục. "Nhưng nếu như tiểu Linh Tuyết nguyện ý chủ động ôm ấp yêu thương... Trẫm vẫn rất vui mừng." Vẻ mặt hắn mập mờ cười.
Ta cho hắn một cái liếc mắt, quyết định buông tha cái đề tài này: "Bệ hạ tìm nô tì nói chuyện gì?"
Hắn tựa hồ rất không hài lòng khi ta mở miệng xưng nô tì, sử dụng ánh mắt uy hiếp ta nếu như không đổi lời nói, hắn sẽ biến thành sói đói vồ mồi.
Ta nhận thua: "Ngươi tìm ta nói gì?"
"Thật là kỳ quái, sao mới có một vài ngày, ta đã quen nghe nàng mở miệng gọi ‘ ngươi ’‘ ta ’ rồi?" Đó là bởi vì ngươi tiện, ta ác độc nghĩ.
"Thế nào, lại đang chửi bới ta trong lòng?" Hắn nhíu nhíu mày, ngay sau đó lại nhướng mày cười, "Vật nhỏ này, là người thứ nhất dám giương oai ở trên đầu trẫm."
"Việc này, là ngươi tự đồng ý, ta không có ép ngươi!" Ta lập tức trả lời, nhìn vẻ mặt chẳng nói đúng sai của hắn, ta tiếp tục nói: "Huống chi, trong lòng ta có ý kiến liền lộ ở trên mặt, những thần dân của ngươi, lòng dạ hơi sâu, có ai lộ ra chán ghét với ngươi trên mặt? Rõ ràng tìm chết!"
Hắn cười cười: "Nàng vẫn còn đang trách ta sao? Là chính nàng không muốn làm hoàng hậu, ta rất muốn nàng có thể danh chánh ngôn thuận với ta mà."
"Xì, nói láo, ngươi đã sớm biết, nữ nhân chân to như ta, nhi nữ tội thần, thê tử nghịch thần, đảm đương hoàng hậu của ngươi, tự nhiên không ai đồng ý, chắc chắn có thần tử liều chết thẳng thắn can gián, không phải rõ ràng làm dáng vẻ cho ta xem sao?" Ta khinh thường nói.
Hắn rốt cuộc cũng thành công bị ta chọc tức, xông lại níu cánh tay của ta cả giận nói: "Nàng lại còn dám nói vậy? Nàng hoài nghi dụng tâm của trẫm? Nàng vẫn luôn không tin tưởng trẫm thật lòng?"
Ta nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc của hắn hiện đầy tức giận, dùng sức tránh hắn, lui ra ba thước lẽ thẳng khí hùng nói: "Ngươi dám nói cho tới bây giờ ngươi đều là thật lòng đối đãi ta? Không có mảy may ý riêng?"
"Nàng còn dám nói! ~ trước kia chúng ta đều có lòng riêng, việc này không nói nữa, bởi vì trẫm là Hoàng đế, vì giang sơn, trẫm cũng có thể tự lợi dụng mình." Hắn nghỉ ngơi, ánh mắt hơi có vẻ thê lương bất đắc dĩ, "Nhưng hiện tại, lòng trẫm nàng tuyệt không hiểu sao?"
"Ngươi chẳng qua là cảm thấy ta mới mẻ thôi!" Ta không yếu thế.
"Mới mẻ... Hậu cung của trẫm, có ai không mới mẻ? Hoàn phì Yến gầy, hoặc dịu dàng hoặc xinh đẹp, nữ nhân dạng nào không có?" Lần này đổi hắn cắn răng nghiến lợi: "Nữ nhân trời sinh lạnh nhạt này, sao trẫm lại cố tình coi trọng ngươi đây?"
Ta thở dài: "Hiện tại ta trong mắt ngươi, cái gì đều là tốt, ta nói ngươi ‘ không biết xấu hổ ’, ngươi hơn phân nửa cũng cảm thấy mới mẻ, nhưng qua kỳ bảo đảm chất lượng, ngươi tóm lại sẽ tính toán rõ ràng hết cả." hắn không hiểu kỳ bảo đảm chất lượng là gì, cho nên sửng sốt trong nháy mắt, hắn vốn vô cùng thông minh suy nghĩ nhanh nhẹn, sao không hiểu ra ý của ta.
"Nói cho cùng nàng chính là không tin trẫm." Hắn thất vọng thở dài nói.
Ta nho nhỏ nói thầm: "Còn không phải là bởi vì ngươi có tiền án." Hắn thính tai nghe được, rốt cuộc than thở lần nữa, chậm rãi tiến lên bất đắc dĩ khẽ vuốt thái dương ta: "Trẫm đã quyết định muốn nàng nhập chủ trung cung rồi, nàng còn muốn như thế nào? Rốt cuộc muốn như thế nào nàng mới có thể tin tưởng trẫm?"
Thấy hắn thật sự khó xử, ta cười khổ: "Ngươi thả ta đi, để cho ta làm Tín thân vương phi thật tốt?"
Hắn lại vọt lên kéo ta, gầm nhẹ: "Chớ hòng mơ tưởng. Trừ phi trẫm chán ghét, nếu không nàng đừng mơ tưởng rời xa trẫm."
Ta cũng cả giận: "Hiện tại ngươi nhốt ta bên cạnh, chờ ngày nào đó ngươi chán ta, ta liền thành khí phụ triệt để, vạn kiếp bất phục? Ngươi xem ta là gì?"
"Trẫm là một người nhớ tình cũ, một khi coi trọng sẽ không xa không rời." Ánh mắt hắn dịu dàng.
"Không xa không rời? Lời nói quỷ gì, ước chừng thề non hẹn biển là chuyện buồn cười nhất đời này. Thời gian qua, có ai sẽ xem mấy lời này là thật? Dọa tới dọa đi, chỉ có mấy nữ nhân si tình nằm mộng thuở xưa thôi.
"Trẫm thật muốn xé đầu nàng ra, xem bên trong đựng đồ ngổn ngang gì, không tin người đến vậy." Ta muốn nhắc nhở hắn, trong óc chỉ có đầu lâu và óc, suy nghĩ một chút vẫn là được rồi, hắn cũng không phải là thiện nam tín nữ, đoán chừng cũng không phải chưa thấy.
"Ngươi có tính toán gì?" Ta hỏi hắn, nói rõ cho thống khoái đi, chiếm thê tử của người ta không thả hoài sao, dù người đó đã sắp thành người chết.
"Trẫm muốn nàng." Hắn nói từng chữ từng câu, vẻ mặt kiên định.
Ta xem thường: "Muốn ta tạ chủ long ân à?"
Hắn bị ta đánh bại lần nữa: "Thôi, tóm lại về sau nàng sẽ từ từ thấy trẫm đối đãi nàng như thế nào."
Thấy hắn nhân nhượng ta như vậy, không phải không cảm động. Vậy mà, ta cũng không muốn dây dưa nhiều trong việc này, ngược lại hỏi: "Ngươi tính toán đối đãi bọn Dực Phong Sở Vương như thế nào?"