Rốt cuộc...... Rốt cuộc thời khắc mấu chốt thế kỷ xuất hiện theo phong cách cũ.
Vũ nương đó múa múa, khăn lụa vẫn che mặt đột nhiên từ trên mặt tuột xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc nhất thời hiện ra rõ ràng ở trước mặt mọi người.
Trước kia xem sách thấy người ta hình dung dung mạo của nữ nhân là chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, thì luôn cảm thấy khả năng không lớn. Nghĩ thầm những cô gái đẹp ở hiện đại quả là không ít trong giới nghệ sĩ. Nào là Quan Chi Lâm, Tiêu Tường, Lưu Gia Linh, Lý Gia Hân thậm chí Audrey - Hepburn, Nicole Kidman, trong mắt của ta cũng là mỹ nữ hạng nhất, vậy mà, lại không cảm thấy có ai quốc sắc thiên hương.
Nhưng tới cổ đại, những nữ nhân bình thường hay gặp, thật may mắn, không biết là ai di truyền, mỗi người đều có bề ngoài đẹp, gia cảnh lại tốt, xuất thân từ dân chúng bình thường như ta khó tránh khỏi thua chị kém em.
Từ khi nhìn thấy Lưu Ngưng Hương, lại cảm thấy mỹ nữ tuyệt sắc chính là như thế, ngọc cốt băng cơ, có phong cách riêng. Vậy mà, nhìn đến vũ nương này, lại cảm thấy mỹ nữ bình thường hay gặp, mà so sánh với nàng ta, đều có vẻ tục.
《Võ vương phạt trụ bình thoại》 có ghi: "Mặt như bạch ngọc, dáng như Hằng Nga, có gương mặt chim sa cá lặn, dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn."
Vũ nương này đúng là có dáng vẻ như thế.
Nhìn mọi người bất luận nam, nữ bao gồm cả chính Lưu thị, đều bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, nín thở trong phút chốc.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, chỉ thấy một nhạc công đang quy quy củ củ khảy đàn đột nhiên làm loạn lên. Thẳng người lên, rút ra một thanh bảo kiếm màu xanh ở trong cây đàn bên cạnh, thẳng tắp đâm về phía Gia Tĩnh đế.
Đổ mồ hôi, trực tiếp giết hoàng đế à, ta vội vàng chuẩn bị hất chậu than, nếu không, giết Hoàng đế chết rồi, ai làm tình nhân cho ta? Hơn nữa, hắn còn chưa thực hiện hiệp nghị ở chung xong nữa. Nhưng tốc độ của thích khách có thể dùng sấm sét để hình dung, hành động của ta vạn vạn không có tác dụng, vốn đang muốn bỏ trốn, nhưng nhìn đến hắn vùi lấp hiểm cảnh, làm sao còn suy tư được nữa, tim đập nhanh hơn chăm chú theo dõi cử động của hắn. Mắt thấy kiếm kia sắp sửa dính vào long bào, đột nhiên bị một chưởng của tổng quản Chu Tam chặn lại kiếm phong, lại dùng lực, kiếm kia liền bay ra.
Đổ mồ hôi, thì ra tổng quản Chu Tiểu Tam mới là cao thủ tuyệt đỉnh thâm tàng bất lộ, thất kính thất kính, đại tổng quản, lần tới bổn vương phi sẽ không níu lấy ngươi chọc cười nữa, ngộ nhỡ ông cụ non ngài khó chịu, vương phi nửa đường như ta chẳng phải trực tiếp tạ thế luân hồi rồi sao? Ta thở nhẹ một hơi, đang suy nghĩ lung tung, thích khách kia không thành công, cũng không ham chiến, mượn chưởng lực của Chu Tam cấp tốc lộn ngược ra sau, bởi vì một mực chú ý nhìn Hoàng đế, giờ phút này hắn đột nhiên biến sắc mặt, ta đây mới phát hiện thích khách kia lại đâm thẳng về phía ta. Mẹ của ta a, ta đắc tội ai hả? Thần à, cứu cứu ta đi! ~
Mắt thấy vương phi kiêm tình nhân của Hoàng đế tốt nhất thế kỷ này sắp hương tiêu ngọc vẫn, có người ở sau lưng ra tay nhanh như tia chớp. Dực Phong, ngươi quả nhiên là người chồng tốt của ta, ta sai lầm rồi, không nên lén ngươi tư.... Ách, tư tình với hoàng đế.
Đợi ta thở phào thấy rõ tình trạng thì mới phát hiện cứu ta không phải Dực Phong, mà là cung nữ tỷ tỷ xinh đẹp vẫn ngoan ngoãn hầu hạ ta, công phu cực tốt còn vờ làm tiểu muội muội thuần khiết, chỉ thấy nàng gặp chiêu phá chiêu, lấy kiếm đối kiếm, đánh với thích khách kia cũng không hề yếu thế.
Lần này ngựa thần lướt gió mấy chục vòng trong lòng ta, mà trên trận còn chưa tới mười động tác đánh võ, ước chừng mới gần giây. Dực Phong đột nhiên vọt tới trước ngự giá, cả giận nói: "Giặc cỏ ở đâu ra? Bảo vệ bệ hạ quan trọng hơn."
Cung nữ tỷ tỷ xinh đẹp dùng kiếm đại chiến hồi lâu với thích khách kia cũng chưa thấy thắng bại, giờ phút này võ quan trong triều đều biết cao thủ so chiêu, không thể tùy ý nhúng tay, cho nên đều thối lui xa xa, miệng lại la to nhiều tiếng: "Bảo vệ hoàng thượng quan trọng hơn. Bảo vệ hoàng thượng quan trọng hơn." Hừ, giờ phút này bệ hạ Đại Hán triều, cực kỳ an toàn mà, có Chu Tam và Dực Phong một trái một phải bảo vệ, sao có thể gặp chuyện không may? Chẳng qua ta lại không hiểu, tới đâm ta làm cái gì? Ta cũng không phải là hoàng hậu.
Huống chi bây giờ, ta vẫn rất cần bảo vệ mà, vừa rồi thích khách kia rõ ràng nhằm vào ta, hiện tại báo động chưa trừ, lại bỏ ta cô đơn một mình, không tốt chứ?
Thị vệ bên ngoài rốt cuộc chạy vào từ cửa chính và hai cửa hông, bao bọc quanh thích khác kia. Nô tài ngu, bọn thị vệ này thật ngốc, sao lại chận lại Hoàng đế, Thái hậu đang chuẩn bị rút lui. Không đúng, thị vệ là bảo vệ Hoàng đế, không phải được dạy dỗ một ngày hai ngày, sao lại không biết quy củ như thế?
Quả thật, tình huống quá mức quỷ dị, trong đoàn thị vệ vừa xông ra, có mười người đột nhiên lấy khăn đen từ trong tay áo ra cột vào tay cầm kiếm, không ngừng chém mạnh vào các thị vệ không có cột khăn đen.
Giờ phút này những người khác đều trốn ra xa xa, bàn nhỏ trong hành lang, chỉ có ta và Lưu thị vẫn ngoan ngoãn ngồi. Ta nhìn Lưu thị bên cạnh đã sớm bị sợ đến ngồi phịch ở bên cạnh bàn nhỏ, không còn hơi sức, hoảng sợ trợn to cặp mắt chết nhìn chằm chằm Dực Phong, chỉ sợ hắn che ở trước người Hoàng đế lại xảy ra chuyện gì. Ai, nữ nhân vô dụng, ta vội vàng tiến lên kéo kéo xiêm y của nàng: "Đi, trốn qua một bên với ta." Nàng bị sợ, một hồi lâu cũng không nâng chân nổi. Ta nổi giận, nắm lấy khăn quàng vai của nàng, kéo vào góc. Nàng lảo đảo, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, lảo đảo nghiêng ngã kéo chặt ta đi đến một chỗ nhìn như an toàn.
Ta đánh giá chung quanh, trường hợp lâm vào hỗn loạn. Đều là chuyện xấu của đám nữ quyến, cho nên nói, chỗ không tốt của nữ nhân là động một chút là thích thét chói tai. (đổ mồ hôi, ta cũng muốn thét chói tai, chỉ là bị sợ quá mức, không kêu ra miệng thôi) các văn thần đều mang đại lão bà kết thành nhóm trốn trốn tránh tránh, các võ quan thì trấn định hơn, nhưng vẫn là thần thái khẩn trương chỉ huy đám người rút lui. Vũ nương Tây Vực tuyệt sắc vẫn ngơ ngác đứng ở trong hành lang, có lẽ là thần sắc quá mức sợ hãi, hoặc là vẻ thùy mị quá mức mê người, tóm lại, hai phe địch ta đều không đi để ý nàng, giờ phút này cũng có hai ba người thị vệ vây nàng lại, nhưng không có động thủ.
Ta thấy thần sắc nàng tuy là lo lắng, nhưng nàng lại đánh giá chung quanh trong khi thấp thỏm lo âu, cuối cùng cấp tốc nhìn lướt qua chỗ ta, ánh mắt kia nhanh chóng lóe lên vẻ sắc bén, ta kêu to không ổn, mẹ a, sao lại nhằm về ta? Ta lập tức nhanh chóng xông về phía vị trí của Hoàng đế, Thái hậu, chỗ đó có cao thủ Chu Tiểu Tam, Dực Phong che chở, thế nào vẫn mạnh hơn tử thủ chứ? Tha thứ ta, Lưu thị, người ta là nhằm vào ta, ta tự vệ quan trọng hơn, không thể lo cho ngươi nữa, nếu như ngươi thông minh thì mau theo qua đây.
Sự thật chứng minh, Lưu thị còn chưa phải thông minh lắm, nàng không có cùng tới đây. Bởi vì thời điểm ta chạy một mực nhìn Hoàng đế, hắn cũng thỉnh thoảng chú ý tới ta, giờ phút này thấy ta thất hồn lạc phách chạy về phía hắn, tự biết tình huống khẩn cấp, phất tay một cái, tổng quản Tiểu Tam đáng yêu của chúng ta bay vọt lên không, kéo ta đến cạnh ghế rồng. Đổ mồ hôi, rốt cuộc an toàn, ta thở phào nhẹ nhõm, tìm chỗ ngồi xuống.
Ta núp ở phía sau mấy nam nhân, nhìn một đoàn hỗn loạn dưới đường, sau một lúc hỗn chiến Chu Bột Chu Thống lĩnh mới xuất hiện. Hắn vừa xuất hiện, đã hét lớn: "Các huynh đệ, động thủ với mấy người có khăn đen." Những thị vệ này vừa nghe, hiện trường vốn đã hơi chiếm thượng phong càng thêm đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, những thị vệ đeo khăn đen chết thì chết, bị thương thì bị thương. Giờ phút này vũ nương Tây Vực đó lại giấu ánh mắt sắc bén, u mê nhìn bốn phía.
Chu Bột cùng và cung nữ tỷ tỷ xinh đẹp cùng đối phó với nhạc công, lập tức nhẹ nhõm không ít, mắt thấy nhạc công này sắp bại trận, thì ta chợt nhìn thấy tay của vũ nương này giật giật, lập tức thét to: "Cẩn thận nữ nhân kia." Chu Bột và cung nữ tỷ tỷ chợt quay sang, quả thật vũ nương này soàn soạt soàn soạt ném ra một cái ám khí, ‘ vù ’ một tiếng, trong sân xuất hiện một làn khói dầy đặc, Chu Bột và cung nữ dùng kiếm vội vàng thối lui khỏi vòng chiến, lúc này, bậy thị vệ không có khăn đen nghiễm nhiên đã thắng lớn, đảng cái khăn đen hoặc chết hoặc bị thương hoặc bị bắt.
Tất cả mọi người đối mặt trận sương mù dày đặc, sẵn sàng đón quân địch, ta thở dài: ngây ngốc, đây rõ ràng là khói độn, trong sương mù đâu còn có người?
Ta choáng, lúc này ta đoán sai rồi! ~~ trong sương mù có người. Còn không chỉ một. Vũ nương Tây Vực đó và nhạc công đang đứng ngay ngắn ở giữa, còn nhiều thêm hai người, một là trưởng công chúa, còn một người phục sức hoàng tử, đổ mồ hôi, lại là hoàng trưởng tử của Gia Tĩnh đế. Lúc này hai người tôn quý này, tạm thời đảm đương con tin.
Ta có chút áy náy, sao lúc nãy lại quên mất trưởng công chúa.
Giờ phút này.... Giờ phút này mọi người trong nội đường, bao gồm quan viên, thị vệ, cung nữ, thái giám, thích khách và con tin đều giương mắt mà nhìn nhìn vị trí phía trên chúng ta. Nói chuẩn xác, là nhìn ta. Ngay cả tổng quản Chu Tam ở trước ta, Dực Phong, Thái hậu bên cạnh, cung nữ thủ lĩnh Từ Ninh cung - Thải Vân và tổng quản Hà Tiền, cũng mất tự nhiên nhìn ta. Cả Gia Tĩnh đế cũng là biểu tình vừa buồn cười vừa tức giận nhìn ta. Ta tỉ mỉ quan sát chính mình một lần, đổ mồ hôi, xiêm áo đâu có không ngay ngắn.
Lại cẩn thận nhìn, đổ mồ hôi đầu!¸! ~~~ ta rốt cuộc phát hiện ta có cái gì không đúng, cái ghế ta ngồi, hình như là có chủ nhân, nhìn nệm ghế bằng vải vàng là biết.
Thì ra.... Thì ra ta mới vừa bị tổng quản Chu Tiểu Tam cứu lên, nhất thời thở một hơi, liền đặt mông ngồi trên ghế rộng! ~ hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm. Vị trí này rất nóng người. Ta vội vàng giật mình, chân nhanh nhẹn đứng lên, lúng túng cười làm lành nói: "Thật ngại, vừa rồi không có chú ý, mọi người tiếp tục, tiếp tục a! ~"
Trong mắt Gia Tĩnh đế lóe lên một nụ cười, rốt cuộc nhìn lại thích khách trên đại điện, uy nghiêm mà đơn giản hỏi: "Các ngươi muốn thế nào?"
Trên mặt nhỏ của vũ nương tuyệt sắc lộ ra một nụ cười quyến rũ: "Muốn tạo phản." Vừa dứt lời, chỉ nghe thị vệ canh giữ ở bên ngoài vội vàng chạy vào bẩm: "Bệ hạ, Bộ Binh doanh và Kỵ Binh Doanh trú đóng ngoài thành tạo phản, hiện tại đang giết vào. Các huynh đệ cấm quân sắp không được rồi."
Nhất thời, đại đường ồn ào. Dực Phong không nhịn được đầu tiên, vọt xuống dưới: "Đợi Bổn vương đi gặp những người tạo phản này."
Gia Tĩnh đế thở dài: "Dực Phong, ngươi quả nhiên không có ý định thu tay lại sao?"
Thân hình xông ra ngoài cửa của Dực Phong dừng lại, chậm rãi quay đầu lại: "Ngươi cũng biết rồi hả?" Kèm theo vẻ mặt bình tĩnh dự tợn, làm cho người ta cảm thấy trận trận gió lạnh.
"Uh, trẫm biết, từ lúc mới bắt đầu đã biết rõ, còn có Sở Vương thúc." Gia Tĩnh đế cười lạnh.
Sở Thân Vương vốn uất ức núp ở trong góc đại sảnh, giờ phút này cũng trái ngược với hình tượng hòa ái dễ gần bình thường, ngẩng đầu tiến lên, đứng chung cùng thích khách và Dực Phong, cười to nói: "Trần Kiệt, ta còn xem ngươi là cháu, nếu như ngươi ngoan ngoãn nhường ngôi vị hoàng đế lại, ta nhất định giữ mạng cho ngươi."
Ta cơ hồ hỏng mất, thì ra là..... Thì ra là Sở Vương và trượng phu của ta cùng nhau mưu phản. Con bà nó, đây là chuyện gì, nhìn biểu tình của Dực Phong, kế hoạch này cũng không phải là một ngày hai ngày rồi, hắn không phải là Vương Gia cuồng vọng tự đại, ngang ngược càn rỡ hoang đường sao? Chẳng lẽ.... Ta nhìn lầm hắn?
Gia Tĩnh đế tiến lên một bước, trầm giọng cả giận nói: "Trẫm đối đãi các ngươi không tốt sao? Tại sao muốn phản trẫm?"
"Ngôi vị hoàng đế này vốn chính là của ta, Trần Lý chiếm ngôi của ta, hiện tại lại truyền cho con trai hắn, ta chỉ lấy đồ của mình về thôi." Sở Vương hét to nhức óc, tức giận kể ra.
Gia Tĩnh đế hắng giọng cười to: "Tiên hoàng lên ngôi là Thánh Tổ gia cho phép, có di chiếu làm chứng, làm sao là giả được?" Hắn dừng một chút, nhưng chỉ nhìn Dực Phong không nói.
Dực Phong cười lạnh nói: "Hừ, tại sao ngươi không hỏi ta vì sao phản ngươi? Đồ khốn kiếp này, chiếm thê tử Linh Tuyết của ta, lại để đại phò mã chịu danh tiếng gian phu giùm ngươi, ngươi thật gioủ, mối hận cướp vợ, ta tự nhiên muốn tính với ngươi." Ta hoảng hốt, chuyện của t và Hoàng Đế Gia Tĩnh, vẫn cho rằng Dực Phong không biết, thì ra là hắn biết rất rõ ràng. Chẳng lẽ.... Chẳng lẽ, ta sợ hại nghĩ. Không cần nghĩ, không phải là như vậy, ta ôm đầu lắc lắc.
Tín thân vương vừa nói ra, ngữ kinh bốn phía, ánh mắt của mọi người tập trung đến trên người của ta lần nữa.
Gia Tĩnh đế thương tiếc vô hạn nhìn ta mấy lần, rốt cuộc thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt phản bác: "Nàng, không phải ngươi tặng cho trẫm sao?" Ta ngã ngồi trên mặt đất, thì ra đây là sự thật. Ta thật thà nghe hai người họ ngươi một lời ta một câu lẳng lặng trần thuật.
"Trần Kiệt, ngươi gạt người, nào có người tặng thê tử của mình cho người khác? Bổn vương dầu gì cũng là Vương Gia." Dực Phong cả giận nói.
Gia Tĩnh đế cười: "Từ lần đầu tiên ngươi nhìn thấy nàng, không phải là tính toán nàng, có thể lợi dụng nàng để hoàn thành kế hoạch của ngươi hay không sao?"
Dực Phong sửng sốt, không tin nói: "Ngươi.... Ngươi được đấy Trần Kiệt, ngươi cố ý, tất cả đều là ngươi cố ý, ngươi cố ý giả dạng dáng vẻ có hứng thú với nàng, làm ta mắc câu trước."
Gia Tĩnh đế nhìn lướt qua ta đang ngã ngồi trên mặt đất lần nữa, thú nhận không kiêng kỵ, "Đúng vậy." Câu trả lời này rốt cuộc khiến ta không còn hy vọng. Ta chỉ là công cụ để hai người họ lợi dụng.
Ta chỉ cảm thấy mình hồn bay phách tán, bị đánh vào mười tám tầng địa ngục không thể siuê sinh.
Còn nhớ rõ ở kiếp trước, mỗi khi có nam nhân nói với ta "Lâm Lâm, về sau anh sẽ tốt với em", ta liền dùng cái loại ánh mắt "Tôi đã làm sai điều gì khiến anh cho rằng năng lực của tôi kém" để nhìn hắn.
Ta không tin tình yêu, vậy mà xuyên qua đến cổ đại này, không nơi nương tựa, nhìn hắn bình thường tác phong nhanh nhẹn, thâm tình như vậy nhất định là không giả bộ được, lại còn là hoàng đế, tất nhiên nhất ngôn cửu đỉnh. Vì vậy liền tin hắn, toàn tâm toàn ý đối đãi. Vậy mà, đều là người lớn lên trong đám ăn thịt người, có người nào chân tâm thật ý.
Ta xem kịch vui cả đời, vẫn cho là không đếm xỉa đến, vậy mà, ta mới là người trong kịch, còn là một con cờ bị âm thầm thao túng, tự cho là thông minh, vậy mà, từng bước một đều ở trong sự tính toán của người khác.
Có lẽ nét mặt của ta quá mức quỷ dị kinh người, Gia Tĩnh đế và Dực Phong đều đổi sắc mặt, đột nhiên cũng dừng lại. Trưởng công chúa rõ ràng đang vùi lấp hiểm cảnh cũng không quên quan tâm ta, gấp hô: "Muội muội...." Ta được Chu Tam nâng đỡ chậm rãi đứng lên, cực kỳ gian nan đi từng bước một xuống dưới thềm, Dực Phong dịu dàng cười một tiếng với ta, vươn tay ra: "Linh Tuyết tới đây, ta sẽ không để ý trước kia xảy ra chuyện gì, đến bên cạnh ta, qua hôm nay ta chính là Hoàng đế rồi, nàng chính là hoàng hậu của ta." Không ngoài ý nhìn đến hận ý trong mắt Lưu thị.
Gia Tĩnh đế thấy ta từng bước một cách xa hắn, cũng gấp, vội vã giải thích: "Linh Tuyết, trẫm vừa mới bắt đầu có lẽ là lợi dụng nàng, nhưng nàng phải tin tưởng, sau đó trẫm thật sự muốn sống qua ngày với nàng, hôm nay đợi trẫm dọn dẹp những loạn thần tặc tử này xong, trẫm phong nàng làm hoàng hậu."
Mấy lời của hai người này, thành công đưa tới toàn trường oanh động lần nữa. Rối rít dùng một loại ánh mắt hâm mộ hoặc dò xét quan sát ta lần nữa, a, mặc kệ nó.
Nước mắt của ta rốt cuộc chảy xuống, hai người đang nhìn nhau, một là trượng phu trên danh nghĩa của ta, một là tình nhân ta tri tâm đối đãi, vậy mà, lại chỉ là hai nam nhân lợi dụng ta, mặc kệ hôm nay bọn họ ai thắng ai thua, ta nên làm sao? Giờ phút này tình huống trong điện không rõ, trong và ngoài cung lại có chém giết, ta nên đi đâu?
Thái hậu vẫn không nói một lời rốt cuộc rống lớn: "Đủ rồi, các ngươi muốn như thế nào thì như thế đó, đừng làm khó nàng nữa." Dứt lời, bỏ rơi cung nữ thái giám sau lưng, một mình đi thẳng về phía ta, một tay ôm ta vào trong ngực, dịu dàng dụ dỗ: "Uất ức con, bé ngoan! ~ có mẹ ở đây, đừng sợ." Ta như bắt được cọng cỏ cứu mệnh trong cơn lũ lụt, lúc này mới cảm nhận được Thái hậu tốt với ta, ta ngoan ngoãn áp vào trong ngực nàng, mặc cho mình càn rỡ rơi lệ giống đứa bé, lại nhịn được không để cho mình đau khóc thành tiếng.
Thái hậu nghiêm túc nói: "Đứa bé, tất cả đều là mệnh, chúng ta nên đứng xem, bọn họ rốt cuộc muốn như thế nào." Trốn tránh không phải biện pháp, lại nói hiện tại cũng không phải là thời điểm trốn tránh. Ta gật đầu một cái, hai mắt đẫm lệ nhìn tất cả xảy ra trên đại điện.
Mấy trăm người trong phòng, ngoại trừ mấy nhân vật chính, người khác không còn chút thanh âm, có lẽ là tình huống quá mức phức tạp. Vậy mà.... Vậy mà tất cả thanh âm ta không muốn nghe lại không ngăn được truyền vào trong lỗ tai, tiếng cười nắm chắc phần thắng của Dực Phong, tiếng cười quyến rũ làm người ta mềm yếu của vũ nương Tây Vực và tiếng sát phạt mơ hồ từ ngoài điện truyền tới.
Gia Tĩnh đế cũng không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm ta, có thương tiếc, có dịu dàng, còn có tình yêu kiên định, ta quật cường quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn.
Thời khắc mấu chốt như vậy hắn chỉ lo nữ nhân, tình thế khẩn cấp, chẳng lẽ hắn thật muốn làm một Hoàng đế mất ngôi sao? Ta hận chính ta, thời khắc này vẫn còn suy nghĩ cho hắn.
Loạn binh bên ngoài rốt cuộc giết vào, dẫn đầu nghiễm nhiên là Phụ Ân Tướng quân Chu Mậu Hưng và Binh Bộ Thượng Thư Cát Tồn Trung. Phía sau còn có Binh Bộ Thị Lang Lưu Dương Lưu đại nhân đi theo. Nhìn bộ dáng vênh váo tự đắc, muốn bức vua thoái vị của mọi người, hắn rốt cuộc thở dài, khôi phục hình tượng quân vương mặt lạnh quá khứ: "Có lẽ mọi người đã tới đông đủ, cũng không biết còn có triều thần nào tham dự?" Lời này vừa nói ra, những quan viên dự tiệc lưa thưa đứng ra ngoài mấy người. Nhìn quan phục, nhị phẩm có hai, tam phẩm năm, tứ phẩm trở xuống ước chừng mười mấy, quả nhiên là có dự mưu có kế hoạch.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Dực Phong và Sở Vương, ước chừng trước mắt là bọn họ đang ở vị trí trên,
Ta buồn bực: trưởng công chúa rõ ràng nói Binh bộ Cát đại nhân thần thần bí bí xuất hiện trong mật thất thư phòng của Hoàng thần tướng, chẳng lẽ.... Chẳng lẽ Cát đại nhân chơi gián điệp? Nếu sự thật là như vậy, Dực Phong và Sở Vương nhất định phải thua.
Quả nhiên, ở trong tiếng cười của Hoàng đế, tình huống chuyển tiếp đột ngột, có một bộ phận tướng lãnh cao cấp của Bộ Binh doanh và cấm quân thị vệ tiến vào, ở dưới sự lãnh đạo của Cát đại nhân, đột nhiên làm khó dễ binh lính của Phụ Ân Tướng quân lãnh đạo Kỵ Binh Doanh, không tới một khắc đồng hồ, màn kịch bức vua thoái vị này rốt cuộc kết thúc.
Hiện trường vẫn khẩn trương, bởi vì trưởng công chúa và Đại hoàng tử vẫn còn ở trong tay bọn họ. Hoàng đế cười lạnh nói với Dực Phong và Sở Vương mồ hôi dầm dề: "Các ngươi xem phía sau là ai?"
Một nhóm người chậm rãi đi vào cửa đại điện, lại là Triệu Hàm và tiểu thế tử của Sở Vương bị thị vệ cận thân của Hoàng đế bắt đi vào.
Thấy Triệu Hàm bị bắt, Lưu thị rốt cuộc không nhịn được nữa, nhào tới: "Đừng bắt con của ta." Lại bị phụ thân Lưu Dương giữ chặt: "Đừng đi qua, yên tâm, còn có trưởng công chúa và Đại hoàng tử ở trong tay chúng ta đấy."
Sở Vương già rồi mới có con, cho nên mới có ý nghĩ xằng bậy thế này, vậy mà giờ phút này nhi tử ở trong tay người ta, nhất thời hối hận không ngừng, biết rất rõ ràng mình làm chuyện này, nhi tử cũng sẽ không an toàn, lại sợ giấu đi nhi tử thì khiến người hoài nghi, làm cho hoàng đế biết.
Lưu thị chỉ là khóc đến thê thê thảm thảm, ta cũng không đành lòng nhìn Triệu Hàm bị giết trong cuộc âm mưu này, càng không muốn nhìn trưởng công chúa hương tiêu ngọc vẫn, chỉ cố nén bi thống, nghiêm túc nhìn nhất cử nhất động của bọn họ.
Chỉ thấy hai nhóm người trong sân đều là địch không động, ta không động. Đang đợi đến lo âu, nhạc công lại cười nói nhỏ với Dực Phong: "Tín thân vương gia, nãy giò ta có một vấn đề vẫn chưa hỏi, không phải ngươi nói xong chuyện rồi, sẽ cho muội muội của ta làm hoàng hậu sao, tại sao lại không bỏ được tiện nhân chánh phi kia của ngươi?"
Dực Phong dừng lại: "Nàng rốt cuộc là chánh phi của Bổn vương, sao có thể nói bỏ liền bỏ? Đến lúc đó vị trí Hoàng quý phi, nhất định là không thiếu muội muội ngươi."
Lưu thị vừa nghe, hốc mắt lại đỏ hồng lên: "Vương Gia, vậy thiếp phi thì sao? Thiếp phi một lòng một dạ với vương gia. Nào giống tiện nhân kia, mất nết lăng loàn ở ngoài." Hừ, ta cười lạnh, tiện nhân này, lần này lại đâm chọt chỗ đau của Vương Gia nhà ngươi, rõ ràng là hắn đưa ta vào trong ngực Gia Tĩnh đế. Lần này Vương Gia nhà ngươi tức chết thôi.
Dực Phong còn chưa lên tiếng, Lưu Dương đã cười lành lạnh nói: "Hiền tế, nhạc phụ như ta cũng giúp ngươi một tay, ngươi cũng nên cho nữ nhi của ta một chút thể diện chứ?"
Thật là châm chọc, đại sự chưa thành đã thảo luận vấn đề chia của, chia của không đều sẽ làm cho người ta có cơ hội có thể dùng.
Quả nhiên, khi bọn họ phân tâm, Chu Tam, Chu Bột, cung nữ xinh đẹp cùng làm khó dễ, lập tức nhạc công và vũ nương thấy tình huống không đúng, đại chiến mấy chục hiệp liền bay ra ngoài điện, trốn mất tiêu.
Huynh muội họ vừa đi, tình hình lập tức sáng tỏ, chỉ chốc lát trưởng công chúa và Đại hoàng tử lần lượt được cứu trợ. Dực Phong, Sở Vương cùng cả đám tòng nhân loạn đảng mới vừa đi vào trong điện, tất cả đều bị bắt.
Hoàng Đế Gia Tĩnh hớn hở ra mặt: "Trẫm đã sớm kế hoạch một lưới bắt hết đám giặc các ngươi, lúc này trẫm sớm có thể ngủ an ổn rồi." Hừ, ngươi thật rất có tâm kế, đã sớm biết thần tử có dị tâm, không tiếc hy sinh một phần binh lính Bộ Binh doanh, để gậy ông đập lưng ông, con chim sẻ lớn này, quả nhiên giọt nước không lọt.
Thái hậu thấy tình thế sáng tỏ, lôi kéo tay của ta nhẹ nhàng đi về vị trí phượng tọa.
Gia Tĩnh đế lạnh lùng nói: "Nhốt tất cả đám giặc có tham dự chuyện nào vào trong thiên lao, giết cửu tộc. Sở Vương Trần Chương, tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội. Tín vương Trần Dực Phong và mọi người trong phủ, trừ chánh phi Trương thị Linh Tuyết, kẻ khác đều chém hết. Trương thị Linh Tuyết, hiền lương thục đức, nhập chủ trung cung, trở thành hoàng hậu."
Lời vừa nói ra, các qua trong điện đều nói: "Bệ hạ, vạn vạn không thể."
Cát Thượng Thư đã tuổi, bởi vì trời sanh tính sáng sủa, lại mới vừa lập công lớn, nói thẳng: "Bệ hạ, vạn vạn không thể, loạn thần tặc tử, tội không thể tha thứ, Tín thân vương phi Trương thị, tuy được bệ hạ thích, thi ân ngoài vòng pháp luật, bọn thần tất nhiên không lời nào để nói, nhưng nhập chủ trung cung, tất nhiên vô cùng không ổn, kính xin bệ hạ nghĩ lại."
"Xin bệ hạ nghĩ lại." Chúng thần cùng nhau quỳ gối van xin.
Gia Tĩnh đế giận dữ: "Trẫm muốn tự chọn thê tử, còn cần các ngươi gật đầu? Tất cả mọi người đều quên truyền thuyết phượng hoàng sao? Ban đầu các ngươi còn luôn miệng bảo trẫm cưới nàng làm hậu, hôm nay thì không được rồi hả? Trẫm nói rồi, cứ làm như thế, nếu ai dám nói lời phản đối, tất cả xử trí như loạn đảng." Quần thần thấy mặt rồng giận dữ, tất nhiên không nói.
Sau khi thất bại Dực Phong bị buộc quỳ dưới đất, chưa nói lời nào, giờ phút này ngẩng đầu lên cười nói: "Ha ha, Trần Kiệt, không ngờ kẻ không tim không phổi như ngươi cũng là người si tình, ngươi đối đãi Linh Tuyết như thế, cho là đưa chức hoàng hậu thì nàng sẽ cúi đầu sao? Ngươi nhìn lầm nàng!"
Ta cười lạnh nhìn tất cả, nhẹ nhàng đẩy tay Thái hậu ra. Cười như không cười nhìn Gia Tĩnh đế: "Hắn nói đúng, các ngươi chỉ biết có muốn ta làm hoàng hậu hay không, lại không hỏi xem ta có làm hoàng hậu hay không. Ta nói thiệt cho các ngươi biết: ta không muốn làm hoàng hậu. Nói cho hết lời rồi, các ngươi muốn như thế nào thì như thế đó."
Gia Tĩnh đế trầm thống nhìn ta: "Linh Tuyết, trẫm đã nói, trước kia trẫm thừa nhận không đúng, nhưng sau này trẫm thật có lòng đối đãi nàng. Nàng còn muốn trẫm làm gì?"
Ta cười cười: "Ta không muốn ngươi làm gì, nếu như nhất định phải làm, có thể thả Triệu Hàm hay không? Nó còn nhỏ, Tín thái phi bảo ta vô luận như thế nào cũng phải giữ tánh mạng của Dực Phong, hôm nay hắn phạm vào sai lầm lớn như thế, nhất định là quốc gia không tha, nhưng đứa bé còn nhỏ, nó là vô tội, ngươi có thể tha nó một mạng hay không, về sau ta nhất định dạy nó làm người, mong ngươi thành toàn."
Nhìn ta mở miệng gọi hoàng đế là ngươi, chúng thần đều hít vào vài ngụm khí lạnh, ta không quản xem bọn họ nhìn thế nào, chỉ nhìn hắn làm sao đáp.
Gia Tĩnh đế thấy ta đã quyết ý, cuối cùng thở dài: "Nếu như nàng thật không muốn làm hoàng hậu, chúng ta về sau hãy nói, Triệu Hàm.... Trẫm liền giữ lại một cái mạng cho nó, ngộ nhỡ tương lai nó có lòng tạo phản, trẫm nhất định không tha cho nó."