Edit: Phuong, Jun
Beta: girl_sms
Vừa vào nhà, Kỷ Nhạc Huyên đã thấy trên mặt mẫu thân nàng lần nữa hiện lên ý thương xót, Kỷ Nhạc Huyên biết, đó là sự bất mãn của mẹ nàng đối với nơi của mình, dù sao lúc trước nàng ở Mỹ nhưng nhà ở gần biển, loại biệt thự cao cấp được xây trên núi, tuy biết phòng một trăm năm mươi thước như vậy cũng tốt lắm rồi, nhưng đem hai cái ra so sánh, tất nhiên là một trời một vực.
"Mẹ."
Kỷ Nhạc Huyên mím môi khẽ nhíu mày nhìn An Á Lam đang nhìn mình, bất đắc dĩ cười cười:
"Nhà con tuy không lớn, nhưng cũng đủ một người ở như con."
Điều làm Kỷ Nhạc Huyên không nghĩ tới chính là An Á Lam nhướng mày hỏi lại nàng:
"Một mình con thì đủ, vậy ta ở đâu?"
"Hả?"
Kỷ Nhạc Huyên kinh ngạc, nàng còn chưa mở miệng cảm thán một phen với mẫu thân nàng, bên tai lại truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, đó là tiếng phát ra từ Silvia đang phụ giúp hành lý đến phòng ngủ.
"Ô Ô, nhìn xem tôi phát hiện điều gì, kìa, nữ nhân ôn nhược như nước trên tường kia không phải là Diệc Hàm - mỹ lệ động lòng người của chúng ta sao."
Khoé miệng Kỷ Nhạc Huyên nhịn không được co giật, nàng chỉ nghĩ để Silvia đặt hành lý, lại không ngờ phòng của mình còn treo áp phích Giang Diệc Hàm. Tức giận hừ một tiếng, Kỷ Nhạc Huyên khí thế hung hăng đi qua, một tay kéo áp phích trên tường xuống, cũng theo đó cuốn lại, ôm vào trong lòng mình:
"Ô Ô cái gì, chị mù hả? Trên tường làm gì có áp phích!"
"Ách?"
Silvia hết chỗ nói rồi, nhìn Giang Diệc Hàm đi cùng với Kỷ Nhạc Huyên vào phòng tựa như xin giúp đỡ, lại thấy vẻ mặt lãnh đạm của Giang Diệc Hàm nhìn mình, nàng chỉ biết, nghệ sĩ nhà nàng e rằng sẽ hướng cánh tay rẽ ra ngoài, không hướng về mình, nghĩ đến điểm này, Silvia cũng rất bất đắc dĩ mà nhún vai:
"Aiz, nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Trên tường không có thì không có, em thét với tôi làm gì, tôi thấy tôi không nên nán lại, tôi phải về nhà thôi."
Nói xong Silvia thấy không có người giữ lại, nàng cực kỳ ỉu xìu thở dài, đi ra phòng ngủ, hướng về phía ngoài phòng mím môi cười nhạt với An Á Lam nói:
"Bác gái, mấy ngày nay con sẽ ở căn phía trước, ngài có việc cứ đến tìm con."
Nói xong liền xoay người hướng phía ngoài phòng ngủ.
Kỷ Nhạc Huyên nhìn thân ảnh chưa đi ra cửa của Silvia, quay qua nói với An Á Lam:
"Mẹ, về sau có đói bụng, thì trực tiếp tìm tới cửa nàng a."
An Á Lam gõ đầu Kỷ Nhạc Huyên một cái, hừ lạnh nói:
"Con nghĩ ta là con a! Lớn như vậy, còn không biết làm nấu cơm."
Kỷ Nhạc Huyên bĩu môi, thì thấy Silvia đứng ở cửa, hướng về nàng và An Á Lam, cười giơ lên ngón cái:
"Bác gái, Good job, về sau ngài ăn cơm đã có con bao, có việc thì đến tìm con a."
Lúc này , Silvia mới mở cửa đi ra ngoài.
Kỷ Nhạc Huyên hung hăng hướng tới cửa hừ lạnh một tiếng, xoay người, thì phát giác mẫu thân nàng đang kinh ngạc nhìn mình.
"Mẹ?"
"Vừa rồi nhóc con đó nói gì? Nữ nhi đã gả ra ngoài?"
Nghe An Á Lam nói vậy, Kỷ Nhạc Huyên ngược lại chẳng biết trả lời thế nào, vì thế không trả lời trực tiếp mà vòng vo:
"À, mẹ, gì chứ, tuy nhà con nhỏ, nhưng một người mẹ ở vẫn đủ mà."
"Một người?"
An Á Lam nhướng mày.
Kỷ Nhạc Huyên cười gượng:
"Đúng vậy, một người. Con cần phải về trường quay."
"Ừ."
An Á Lam đột nhiên đưa mắt nhìn sang Giang Diệc Hàm cách đó không xa vẫn lẳng lặng:
"Con cũng cùng về sao?"
Giang Diệc Hàm gật đầu.
An Á Lam bí hiểm cười cười:
"Thật đúng là một đường song hành a."
Kỷ Nhạc Huyên có chút không biết làm sao, Giang Diệc Hàm lại thản nhiên nói:
"Bác gái, lúc trước chúng con là đồng sự tốt, chiếu cố cho nhau là phải. Huống chi tiểu Kỷ là hài tử có tiềm năng, tương lai con cũng dự định cho nàng gia nhập vào Kỳ Hạ. Tất nhiên là phải giám sát thật kỹ."
"Gia nhập Kỳ Hạ?"
Kỷ Nhạc Huyên vẫn mở to hai mắt nhìn:
"Diệc Hàm, có phải chị muốn tự mình mở công ty?"
Giang Diệc Hàm nhẹ nhàng gật đầu.
Kỷ Nhạc Huyên mím môi, muốn hỏi rốt cuộc là sao, lại phát giác bên cạnh nàng An Á Lam vỗ lưng nàng giống an ủi nàng:
"Nhạc Huyên à, xem ra về sau con và Giang nha đầu không thể tách biệt rồi."
"Sao?"
Kỷ Nhạc Huyên mờ mịt chớp mắt một cái, lúc này điện thoại của nàng lại đúng lúc vang lên, Kỷ Nhạc Huyên thấy là Tiêu Ức Tình gọi đến, nàng vội vàng nhấn điện thoại, trong điện thoại Tiêu Ức Tình nói với nàng là đạo diễn đang giục nàng mau trở về, Kỷ Nhạc Huyên nói qua loa mấy câu, thì cúp điện thoại.
Vừa cúp điện thoại, Kỷ Nhạc Huyên liền thấy mẫu thân đại nhân nhà mình nhàn nhã ngồi xuống giường nàng, phân phó với nàng nói:
"Được rồi, thấy con cũng không có thời gian. Quay về đi."
"Dạ."
Kỷ Nhạc Huyên ứng thanh, muốn hỏi một chút về chuyện cha nàng, nhưng vừa mới mở miệng nói câu:
"Mẹ.."
Thì nàng thấy An Á Lam nằm xuống chiếc giường mềm mại, trong lúc đó nhắm mắt dưỡng thần, không quên nhắc nàng một câu:
"À, được rồi, Nhạc Huyên, tin tức ta ở chỗ con, đừng nói cho ba con biết, nghe không?"
"Dạ."
Kỷ Nhạc Huyên mím môi:
"Mẹ, người định ở bao lâu?"
"Đợi xem đã."
An Á Lam lười biếng phất phất tay với Kỷ Nhạc Huyên, sau đó xoay người:
"Ta mệt rồi, các người đi đi."
Kỷ Nhạc Huyên bất đắc dĩ hừ một tiếng, có chút ủ rũ cúi đầu đi hướng cửa ra ngoài, đi đi lại lại, nàng cảm thấy bên hông ấm áp, phía sau Giang Diệc Hàm đưa tay ôm hông nàng, đem nàng ôm vào trong lòng mình. Chóp mũi bỗng truyền đến hương khí thanh nhã, Kỷ Nhạc Huyên kìm lòng không đậu nghiêng người hôn lên môi Giang Diệc Hàm, sau đó vô cùng thoã mãn cười, ôm vai Giang Diệc Hàm đi ra.
Nàng vốn nghĩ An Á Lam đưa lưng về phía mình nên không thấy được, lại không ngờ, lúc hôn, An Á Lam vừa mới xoay người, kinh ngạc nhìn thấy được một cảnh tuyệt đẹp .
An Á Lam nhìn bóng lưng hai người ôm nhau, khoé miệng cong lên nở nụ cười có chút không thể nắm bắt.
Sau khi Kỉ Nhạc Huyên và Giang Diệc Hàm ra khỏi nhà, liền thấy Silvia và Cố Nhu Thần ở lầu dưới cũng đang chuẩn bị ra ngoài. Silvia vừa thấy hai người Kỷ Nhạc Huyên đi tới, bèn vui vẻ tiến lại gần, cong lên khóe miệng cười trêu tức nói:
"Ui, vợ chồng son nhà các người ra ngoài đã xin phép An thái hậu chưa a?"
Kỷ Nhạc Huyên trừng mắt với nàng, bỗng nhiên cất tiếng cười lạnh,
"Hừ, tôi đây đang cần lái xe. Silvia, nhìn chị cũng không tệ nha!"
"Ách?"
Silvia có chút khó hiểu, còn chưa kịp hỏi gì, Cố Nhu Thần bên cạnh liền cướp lời,
"Nhạc Huyên, mẹ em thật sự đến đây?"
Silvia có chút bất đắc dĩ nhún vai,
"Tất nhiên là tới. Thần tỷ, chị còn không tin em sao, em lừa chị làm gì."
Kỉ Nhạc Huyên chán ghét hừ hừ hai tiếng với Silvia, thuận miệng chế nhạo,
"Tôi thấy chị là miệng lưỡi lươn lẹo quen rồi, trước mặt Thần tỷ không có chút danh dự phong độ nào cả. Hừ!"
Quay đầu, Kỷ Nhạc Huyên lại cười với Cố Nhu Thần,
"Thần tỷ, mẹ tôi ngủ trên lầu. Không chừng hồi lâu nữa cũng chưa thức đâu, nàng hơi mệt trong người. Mấy ngày tới làm phiền chị chăm sóc mẹ tôi một chút."
"Ừ, được."
Cố Nhu Thần cười, cuối cùng nhỏ giọng thì thầm một câu,
"Chuyện này đúng là hay mà."
"Sao?"
Kỷ Nhạc Huyên nhướng mày khó hiểu nhìn Cố Nhu Thần, Cố Nhu Thần cũng cười lại với nàng,
"A, Nhạc Huyên, đói bụng chưa? Đi thôi, để Silvia chở các người đi ăn cơm cái đã rồi hãy ra sân bay."
"Ừm."
Kỷ Nhạc Huyên sờ sờ bụng, có chút đói, cười đáp lời. Nàng quay đầu nhìn Giang Diệc Hàm đứng kế bên, thấy Giang Diệc Hàm nhíu mày như đang suy nghĩ chuyện gì, liền tò mò hỏi,
"Sao vậy Diệc Hàm?"
"Không có gì"
Giang Diệc Hàm cười nói với Kỷ Nhạc Huyên. Tuy rằng khi cười khóe miệng Giang Diệc Hàm chỉ cong lên chút ít nhưng cũng khiến Kỷ Nhạc Huyên không thể kìm chế run lên, nghiêng người tới gần, muốn thưởng thức mĩ vị của đôi môi kia,...Đáng tiếc lại bị Giang Diệc Hàm đẩy ra,
"Đi thôi."
Kỷ Nhạc Huyên hậm hực, bất đắc dĩ theo sau Giang Diệc Hàm lên xe. Nhưng vừa bước lên lại thấy Silvia ngồi vào ghế lái, liền nhịn không được mừng thầm.
Giương mắt liếc trộm Giang Diệc Hàm mặt lạnh ngồi bên cạnh, Kỷ Nhạc Huyên cười xấu xa nghiêng đầu qua, hôn trộm lên má Giang Diệc Hàm một cái liền nhanh chóng lui người về, liếm liếm khóe miệng, vẻ mặt hân hoan nở nụ cười.
Silvia và Cố Nhu Thần ngồi ở hàng ghế đầu thấy được cảnh tượng như vậy trên kính chiếu hậu, nhìn nhau cười, tiện miệng trêu chọc vài câu.
"Ui. Trước mặt người khác mà còn ân ái ngọt ngào như vậy a."
Silvia cong khóe miệng, nhìn Cố Nhu Thần ngồi bên ghế phó lái, cười khẽ,
"Thần tỷ, chúng ta cũng biểu diễn cho các nàng một chút đi."
"Lái xe của em đi."
Cố Nhu Thần liếc nàng một cái, sau đó cũng nở nụ cười,
"Chúng ta cũng đâu có được tâm trạng vui vẻ như hai vị phía sau đâu a!"
"A, Thần tỷ chị đừng nói vậy mà, tuy rằng chị có bề ngoài bình thường, nhưng trong lòng em chị là đẹp nhất."
Silvia bỗng nhiên nổi hứng, tràn đầy dịu dàng nghiêng người về phía Cố Nhu Thần, đáng tiếc lại bị Cố Nhu Thần một tay dứt khoát đẩy về.
Silvia cũng không nổi giận mà còn muốn làm lại lần nữa. Kỷ Nhạc Huyên ngồi phía sau cả người nổi toàn da gà,
"Đủ rồi, hai người các chị đừng liếc mắt đưa tình nữa. Mau đi thôi. Bọn tôi không có nhiều thời gian a!"
Silvia bị câu nói của Kỷ Nhạc Huyên làm mất hứng, bèn bất đắc dĩ nhún vai, nhấn ga cho xe chạy.
Trên đường đi, Kỷ Nhạc Huyên lại nhớ tới câu nói của Giang Diệc Hàm:
"Sau này em cũng gia nhập Kì Hạ sao?"
Theo nàng thấy, rất có thể lúc đó để ứng phó với mẹ mình, Giang Diệc Hàm mới thuận miệng nói vậy. Ai ngờ, khi các nàng vừa vào nhà hàng, Giang Diệc Hàm liền nói với Cố Nhu Thần,
"Thần tỷ, chị ấy nói nàng sẽ giúp chị, nhưng phải có điều kiện."
"Điều kiện gì?"
Cố Nhu Thần hỏi.
Giang Diệc Hàm nói,
"Giúp tôi để ý chuyện trong công ty."
Những lời này vừa ra khỏi miệng, ba người còn lại đều không nhịn được mà trố mắt.
Cố Nhu Thần mở to hai mắt nhìn không nói được tiếng nào, Silvia há to miệng 'A' một tiếng, Kỷ Nhạc Huyên lại ở một bên kéo tay này, vô cùng kinh ngạc hỏi,
"Chị thật sự muốn mở công ty?"
Giang Diệc Hàm gật đầu.