Edit: Phuong
Beta: girl_sms
Nhưng sáng sớm nàng mới thấy trên điện thoại có tin nhắn của mẹ mình, Kỷ Nhạc Huyên không nhịn được mà lo lắng.
"Diệc Hàm, xem ra chúng ta phải lên máy bay về thành phố S."
Kỷ Nhạc Huyên cắn cắn môi dưới, mẹ nàng thật sự đã lên máy bay quay về, phu thê ân ái nhiều năm như vậy thật sự cãi nhau đến mức này?
Giang Diệc Hàm vỗ nhẹ đầu Kỷ Nhạc Huyên, như trấn an nàng, rồi nhẹ "Ừ" một tiếng, lúc này hai người liền lên đường bay về thành phố S.
Đợi lúc hai người đến thành phố S, Kỷ Nhạc Huyên bật điện thoại, thì thấy trong điện thoại hiện lên vài tin nhắn, bên trong ngoại trừ tin nhắn của đạo diễn, Tiêu Ức Tình, Hứa Vi Vi ra, còn lại đều là của mẹ nàng An Á Lam, chắc là mẹ đến nơi rồi, lúc này không thấy mình tới đón nàng, tâm tình có chút ai oán cùng với căm phẫn đây mà.
Kỷ Nhạc Huyên nhanh chóng gửi cho Tiêu Ức Tình vài tin nhắn, nói với nàng giúp mình xin nghỉ thêm một ngày phép nữa, trong nhà có việc. Sau đó, nàng liền nắm tay Giang Diệc Hàm, chạy như gió về nơi đáp chuyến bay của mẹ nàng.
Đoạn đường này, tuy cũng có vài người chú ý tới Kỷ Nhạc Huyên, nhưng động tác hai người chạy rất nhanh, người khác cũng vì nghĩ nàng đang vội đi chuyến bay, mặc dù trong lòng muốn tới làm phiền một chút, nhưng suy cho cùng cũng không dám tới. Chỉ len lén lấy điện thoại ra, bấm nhanh nút chụp cảnh Kỷ Nhạc Huyên và Giang Diệc Hàm vào trong điện thoại, chuẩn bị phát lên mạng gửi đến trang couple "Nhạc Diệc đảng", bàn tán sôi nổi một trận.
"Hộc hộc"
Chạy một đường, Kỷ Nhạc Huyên rốt cuộc từ trong đám người thấy được thân ảnh mẫu thân đại nhân của nàng, nàng chậm cước bộ lại, điều chỉnh hô hấp, nhìn người bên cạnh tuy cũng có chút mệt nhọc, nhưng dáng dấp Giang Diệc Hàm vẫn rất bình tĩnh, nàng cầm tay Giang Diệc Hàm, nắm tay nàng đi tới.
"Mẹ."
Kỷ Nhạc Huyên mới vừa hô một tiếng, người đứng trước nàng dẫn theo túi hành lý lớn, nữ nhân đeo chiếc kính đen rất có tri thức tức giận nhéo tai nàng, vừa nhéo vừa mắng:
"Nha đầu chết tiệc kia, dám trễ nữa! Có biết ta ở đây đợi con gần một giờ hay không! Con không biết thời gian của ta rất quý sao!"
"A a! Mẹ! Mau dừng tay! Đây là nơi công cộng!"
Kỷ Nhạc Huyên cau mày, bị đau nên bất mãn la hét, mẹ cũng thật là, cư nhiên trước nhiều người như vậy nhéo tai mình, bên cạnh mình còn có Diệc Hàm a, để nàng thấy mình như vậy, sẽ cười chết mình.
"Hừ."
Mẫu thân An Á Lam của Kỷ Nhạc Huyên hừ lạnh, nàng vẫn không buông tay trên tai Kỷ Nhạc Huyên , đến khi Giang Diệc Hàm mở miệng kêu nàng một tiếng "Bác gái", nàng mới buông lỏng bỏ tay xuống, có chút lúng túng nhìn Giang Diệc Hàm:
"A, con cũng đến?"
"Bác gái cũng biết con?"
Giang Diệc Hàm nghe Kỷ Nhạc Huyên nói qua, mẫu thân của Kỷ Nhạc Huyên từ lúc học đại học vẫn ở nước Mỹ, rất ít về nước, nàng nghĩ An Á Lam chắc chưa quen thuộc với mình, vì lúc nàng nổi tiếng, An Á Lam đã sớm ở Mỹ. Lúc này nàng vừa nghe An Á Lam nói vậy, rõ ràng là quen biết mình, nàng bỗng dâng lên lòng hiếu kỳ, nàng tưởng rằng lúc trước Kỷ Nhạc Huyên đề cập qua mình với An Á Lam.
Nào biết, An Á Lam lại trả lời nàng như thế:
"Đương nhiên biết, mỗi lần ta vào phòng Nhạc Huyên cũng đều thấy. Trên tường có vài tấm áp phích rất lớn."
Giang Diệc Hàm cười trộm trong lòng, nàng liếc Kỷ Nhạc Huyên, thấy Kỷ Nhạc Huyên mím môi, hình như có chút xấu hổ. Bộ dáng này thật là động lòng người, nàng có ý muốn ôm Kỷ Nhạc Huyên vào lòng, nhưng trước mặt là mẫu thân của Kỷ Nhạc Huyên, nàng cũng không tiện làm như vậy. Không thể làm gì khác hơn là đưa mắt đến trên người An Á Lam, An Á Lam có mái tóc màu đen, đeo kính gọng đen, trên người cũng là một thân trang phục chức nghiệp OL (office lady) . Toàn thân hiện lên ý vị của nữ nhân tri thức, không hề thấy già, gương mặt của nàng và Kỷ Nhạc Huyên rất giống, đều có một đôi mắt như nước, chỉ là trong mắt lại hiện lên tâm tình bất mãn và căm phẫn.
Đang ngắm nhìn thì Giang Diệc Hàm thấy An Á Lam buồn bực trừng Kỷ Nhạc Huyên:
"Nhạc Huyên, còn đứng đó làm gì. Không mau đưa ta về nhà."
Giang Diệc Hàm nghĩ thầm, hai người này quả nhiên là người một nhà. Nàng cong khoé miệng lên nhẹ nhàng cười, cả tính tình đều tương tự a.
May mắn Giang Diệc Hàm có tính toán trước, trước khi nàng lên máy bay, sợ miệng lưỡi thế gian sẽ gây hoạ nên vừa về thành phố S thì gọi cho Silvia, để Silvia lái xe đón các nàng, Silvia nghĩ mẫu thân Kỷ Nhạc Huyên sẽ là mẹ chồng tương lai của Giang Diệc Hàm nên đối xử rất tốt , vui vẻ nhận lời.
Vẫn đứng chờ ở cửa trạm, Silvia vừa thấy Giang Diệc Hàm cùng với người bên cạnh nàng vẻ mặt hậm hực đang kéo hành lý ~ Kỷ Nhạc Huyên, thì cười phất phất tay, ý ra hiệu cho các nàng lại đây.
Trong lúc ba người các nàng đang đi tới, Silvia vẫn len lén quan sát cái người ngửa đầu ưỡn ngực kia, đi bên người Giang Diệc Hàm và Kỷ Nhạc Huyên, nàng không thấy có chỗ nào thua kém nữ nhân mỹ lệ. Nàng biết đây là mẫu thân Kỷ Nhạc Huyên, An Á Lam. Lúc đầu nàng chỉ cảm thán không hổ là mẫu thân của tiểu quỷ mỹ lệ Kỷ Nhạc Huyên, năm tháng trên người nàng chỉ vì lắng đọng thêm ý vị, cũng không làm giảm bớt mỹ cảm của bản thân nàng. Nhưng lúc An Á Lam đến gần, Silvia lại có chút kinh ngạc, nàng bỗng sinh ra một loại cảm giác đã từng quen biết, nhưng cụ thể thấy ở đâu, nàng thật là không nhớ rõ.
Khoé miệng cong lên cười cười, Silvia rất ân cần đi lên trước chào hỏi An Á Lam:
"Chào bác gái."
An Á Lam gật đầu với Silvia, không mặn không nhạt trả lời:
"Xin chào."
Xem ra ấn tượng đầu tiên của nàng với Silvia không tốt lắm. Nhìn tóc Silvia màu vàng ,chiếu rọi dưới ánh nắng rực rỡ có chút chói mắt, ừm, làm ánh mắt An Á Lam rất khó chịu.
Cảm thấy có một ánh mắt oán giận nhìn chằm chằm mình, Silvia hơi quay đầu, thấy vẻ mặt Kỷ Nhạc Huyên tức giận nhìn mình chằm chằm, nàng vội đi tới, giúp Kỷ Nhạc Huyên tiếp nhận hành lý trong tay, rồi cầm lấy đặt đến sau xe.
Lúc Silvia trở về, nàng thấy một cảnh tượng, mặt An Á Lam vui vẻ khen ngợi nhìn Kỷ Nhạc Huyên, đưa tay nhéo nhéo má nàng, chế nhạo nói:
"A, Nhạc Huyên à, rốt cuộc cũng là đại minh tinh, cả tài xế riêng cũng có phong thái của minh tinh."
Silvia nghe thấy dở cười dở khóc, nàng hi ha cười hai tiếng:
"Bác gái, con là người đại diện của Diệc Hàm, Silvia."
Nàng vốn muốn nói ta là người đại diện của con dâu tương lai ngài, nhưng lúc này không rõ thái độ của nữ nhân mỹ lệ này với quan hệ của Giang Diệc Hàm và Kỷ Nhạc Huyên ra sao, nghĩ lại nghìn vạn lần không thể lỡ miệng làm hỏng chuyện, Silvia vẫn ngăn lại ý niệm vừa nghĩ trong đầu.
An Á Lam nghe Silvia nói như vậy, nhất thời sững sờ, nàng trừng mắt đầy khinh ngạc nhìn về Silvia :
"A, thì ra là người đại diện à, vậy vì sao con lái xe Nhạc Huyên nhà ta?"
Silvia không biết nói gì:
"Hả?"
Kỷ Nhạc Huyên cũng rất bất đắc dĩ mà lôi kéo cánh tay mẫu thân nhà nàng, nhỏ giọng giải thích rõ:
"Mẹ, con không có xe. Là của Silvia, nàng làm việc ở thành phố S, con gọi nàng đến hỗ trợ tiếp đón."
Ánh mắt An Á Lam đột nhiên hiện lên vài phần bất khả tư nghị, nàng kinh ngạc nhìn Kỷ Nhạc Huyên vài giây, mới vươn tay tràn đầy thương tiếc xoa xoa tóc Kỷ Nhạc Huyên:
"Ôi, Nhạc Huyên, con sống ở đây thật vất vả, cả xe cũng không có. Lúc con còn ở Mỹ, con còn có tài xế riêng, hưởng thụ cuộc sống xe đón xe đưa."
Nhưng từ khi về Trung Quốc, bản thân bắt đầu dốc sức làm việc, Kỷ Nhạc Huyên cũng không hưởng thụ được cuộc sống được người chăm sóc. Nhưng mà lão nhân gia ngài có cần phải dùng thần sắc thương hại nhìn ta hay không? Một trận hậm hực, Kỷ Nhạc Huyên bĩu môi:
"Kìa, mẹ. Không sao cả. Con không có xe, Diệc Hàm có mà."
"Hả?"
Kỷ Nhạc Huyên nói ra một câu này, không thể nghi ngờ làm An Á Lam thấy rõ được vấn đề.
Lúc An Á Lam nhìn chằm chằm Kỷ Nhạc Huyên, muốn nàng giải thích, Giang Diệc Hàm đi tới giải vây:
"Bác gái, lên xe trước đi. Nơi này có phóng viên."
Silvia đứng bên cạnh hưởng ứng theo:
"Đúng vậy đúng vậy, bị chộp được, tiểu Kỷ và Diệc Hàm sẽ rước lấy không ít phiền toái."
An Á Lam cũng không để ý hừ một tiếng:
"Chụp được thì thế nào, ta thấy Nhạc Huyên nhà ta có thật cùng một chỗ với Giang nha đầu cũng không có gì a."
"Thật sao?"
Kỷ Nhạc Huyên mừng rỡ, nhưng vừa nhìn An Á Lam chuyển mặt, nàng lại ngượng ngùng cười:
"Mẹ, con chỉ là tò mò..."
"Tò mò cái gì? Chờ các con thật cùng một chỗ, thì ta sẽ nói cho con biết. Lên xe."
An Á Lam từ chối cho ý kiến cười cười, một tay nàng đẩy Kỷ Nhạc Huyên lên xe, sau đó mình cũng ngồi lên.
Bị An Á Lam đẩy lên xe Kỷ Nhạc Huyên tức giận oán thầm "Thật ra hiện tại có thể nói mà." Nhưng mà nàng không dám nói thẳng trước mặt An Á Lam, dù sao bây giờ nàng không rõ thái độ của mẫu thân nhà mình đối với nàng và Giang Diệc Hàm, nếu đường đột nói ra, e rằng sẽ làm hư chuyện.
Kỷ Nhạc Huyên mím môi một cái, len lén liếc Giang Diệc Hàm ngồi phía trước, sâu kín thở dài
"Haizz..."
"Nhạc Huyên, con thở than cái gì?"
An Á Lam quay đầu hỏi nàng.
Kỷ Nhạc Huyên nhớ lại chuyện kia làm nàng có chút phiền muộn, nàng rất bi ai gục đầu xuống, giọng nói cũng rất thê lương:
"Mẹ, người với ba giận nhau?"
An Á Lam nhìn dáng dấp mất mát của Kỷ Nhạc Huyên, lòng nàng tràn đầy thương tiếc, nàng đưa tay xoa nhẹ lên đầu Kỷ Nhạc Huyên, trấn an nói:
"Nhạc Huyên, ba con tìm tiểu tam là lỗi của hắn, với con không có quan hệ. Con yên tâm, mẹ vẫn thương con như trước, sẽ không vì ba con mà có thành kiến với con."
"Mẹ..."
Kỷ Nhạc Huyên đối với suy luận của mẫu thân đại nhân nhà nàng rất bất khả tư nghị, suy nghĩ chuyển biến cũng quá nhanh đi. Nhưng mà, dựa vào hiểu biết của nàng với cha nàng Kỷ Minh Huy, nàng cũng không hiểu được vì sao cha nàng lại tìm tiểu tam, dù sao muốn tìm đã sớm tìm, cha nàng có tiền có mạo, muốn ngoại tình còn không dễ sao. Nhưng mà nhiều năm như vậy vẫn yên ổn vô sự, sao có thể khăng khăng lúc này là có!
An Á Lam cũng không để ý biểu tình quẫn bách của Kỷ Nhạc Huyên, mà tự nhiên vỗ đầu nàng:
"Ngoan."
Silvia đang cầm lái nhịn không được thấp giọng "Phốc" một tiếng, hai mẹ con này thật đáng yêu. Nàng vô cùng tò mò liếc mắt về phía bên cạnh, lại thấy Giang Diệc Hàm tựa hồ có chút phiền muộn. Diệc Hàm, đây là thấy cảnh thương tình sao?
Bất đắc dĩ mím môi một cái, Silvia vẫn quyết định lấy toàn bộ tính mạng người trong xe là việc chính để quan tâm, không đưa tay vỗ vai an ủi Giang Diệc Hàm, mà hết sức chuyên chú lái xe của nàng.
Xe thể thao màu đỏ chạy qua đường cái, chỉ nửa tiếng, mọi người đã đến đích--- Nhà của Kỷ Nhạc Huyên...