Nữ thần: “Cậu muốn trở thành gì khi chuyển sinh dị giới?” Tôi: “Xương sườn của dũng sĩ”

chương 70: ngựa yêu của daimyo thời chiến quốc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Nữ thần đang phát tác nhỉ.”

“Cậu hiểu rõ thật đấy.”

“Tự dưng khi không tôi bị trói vào ghế, còn nữ thần lại toát ra vẻ hấp dẫn gì đó.”

“Tại vì trông cậu sẽ thoát được nếu dùng dây thừng nên tôi đã dùng loại dây trói bằng thép.”

“Nếu chỉ thế thì tôi còn có thể làm mềm xương để thoát ra, nhưng cái này cắm vào bên trong luôn nhỉ.”

“Đúng vậy. Nó đang cố định bằng ốc vít.”

“Một khung cảnh thật bất thường nhỉ.”

“Ngoại trừ chuyện cậu không lộ chút cảm xúc khẩn trương nào thì có lẽ là vậy thật.”

“Ai da, thường thì nữ thần còn không lưu lại một tí thịt nào cơ. Ốc vít như thế này lại khá nhẹ nhàng đó chớ.”

“Tôi lúc này nói cũng không phải lắm, nhưng cậu khá là lớn gan đấy. Thế rồi cậu không định thoát ra à?”

“Tôi cũng nghĩ tới chuyện tuỳ tiện cắn lưỡi rồi respawn, nhưng như thế thì chắc sẽ được chữa ngay lập tức ấy chứ.”

“Không do dự nghĩ tới lựa chọn đó cũng không ổn đâu, với lại tôi không chữa được cái đấy.”

“Vậy à, thế thì___”

“Nhưng hiện cậu có thể sống mà không có lưỡi.”

“Tôi sẽ tìm phương pháp khác, cơ mà không phải hồi trước nữ thần từng phục hồi không gian luôn à?”

“Chính xác hơn thì tôi hiện tại không thể làm vậy. Nếu cố tác động vào cơ thể cậu thì tôi sẽ không thể điều chỉnh sức mạnh của mình.”

“Kiểu như lỡ tay phá huỷ luôn hả?”

“Cho dù thành công thì cậu sẽ có hơn trăm cái lưỡi đấy.”

“Nếu có chừng đó lưỡi thì chắc tán tỉnh các cô gái sẽ đỡ nhọc hơn.”

“Về phương diện vật lý thì cậu không thể nói đâu. Cơ mà hôm nay cậu không có cảm giác dốc hết sức gì cả nhỉ.”

“Nên nói thế nào ta. Nhìn nữ thần cố gắng nhịn lại khi đứng trước tôi đang không thể động đậy… khiến tôi nghĩ là không sao cả.”

“___ Nhịn lại ư?”

“Tôi đang như cá nằm trên thớt mà nữ thần chẳng hề đụng vào nè.”

“… Thật đáng kinh ngạc. Nghĩ lại thì có vẻ chuyện cơ thể tự kiềm chế cũng có hiệu quả rồi.”

“Nhân tiện thì lý trí của nữ thần cũng bắt đầu áp chế được bản năng nhỉ.”

“Nhưng bình tĩnh nghĩ lại thì tôi cũng không cần phải nhẫn nhịn gì hết.”

“Úi chà, nữ thần không do dự nhảy lên đùi ngồi.”

“Cậu đã sơ suất rồi.”

“Cái này nên gọi là sơ suất không? Cơ mà thế này thì tôi cần phải thoát ra mới được.”

“Tôi không nghĩ cậu có thể thoát ra trong tình huống này, nhưng cứ thử xem nào.”

“Thế thì trước hết, nữ thần mang hộp trưng cầu đã chuẩn bị sẵn giúp tôi được không?”

“Dù sao cậu cũng bị cố định trên ghế nên được thôi… A, mất tiêu rồi. Không, thế này là sau lưng____”

“Thành công trốn thoát.”

“Không phải cậu chỉ di chuyển bằng đầu ngón chân trong khi vẫn bị cố định trên ghế à. Nhưng mà thế cũng tuyệt lắm rồi.”

“Nữ thần hơi dễ dãi khi không cố định ghế đó.”

“Tại vì tôi không nghĩ cậu có thể di chuyển thoăn thoắt như vậy dù bị trói trên ghế. Đây không phải tốc độ của mấy đầu ngón chân đâu.”

“Cơ mà khó chuyển động ghê. Giới hạn tốc độ trong một chốc cỡ 10km/h là cùng.”

“Một chốc nhưng vẫn có thể di chuyển ngang xe hơi thì cũng có vấn đề đấy. À mà hộp trưng cầu ở đây rồi. Nếu muốn chuyển sinh thì cậu cần tiếp cận và thò tay vào hộp trưng cầu trong tay tôi. Cậu vừa bị cố định hai tay, vừa phải thoát khỏi cản trở từ tôi, hơn nữa mục tiêu còn đang di chuyển. Liệu cậu có thể rút được chủ đề hay không đây?”

“Bình thường thì tôi rất vui với sự cản trở này, nhưng giờ thì lại khó nhằn phết.”

“Nào, cậu hãy cho tôi xem cậu sẽ tấn công như thế nào đi.”

“Thật ra thì tôi cũng chỉ dùng tính năng gacha được trang bị trên máy in 3D này thôi.”

“Ăn gian.”

“Từ bạn có bút danh Tokiara, [Ngựa yêu của Daimyo thời Chiến Quốc]. Là ngựa à, tôi không có sở thích để đàn ông cưỡi lên đâu.”

“Thế thì giờ tôi sẽ cưỡi___”

“Tôi đi chuyển sinh đây.”

“Cậu ta chạy đi với tốc độ nhanh thật đấy. Với lại không hiểu sao mà trói buộc từ ghế cũng gỡ ra luôn. Nếu có thể chạy từ đầu thì cứ làm vậy là được mà… Thôi đành chịu vậy, khởi động máy in này nào.”

-------------------------------------------------------------------

“Lén lút lén lút.”

“Nói ra bằng miệng thì ý đồ và hành động mâu thuẫn với nhau đó.”

“Respawn. Đột nhiên xuất hiện sau lưng rồi nói vào tai có hại cho tim lắm đó, nữ thần.”

“Tôi cũng không ngờ cậu sẽ bị sốc chết đâu… Hở? Cậu thực sự chết đi à?”

“Không phải, vì con rối hình dạng của tôi đang bị vứt lông lốc đằng kia nên tôi nghịch bằng phép hoán đổi thân thể.”

“Là thật kìa. Nhìn kỹ lại thì đó là con rối mà tôi vừa dùng để chơi đồ hàng. Cậu đã dùng keo để sửa nó nhỉ.”

“Cách dùng con rối mà tôi không muốn biết. Với lại nữ thần đang phát tác à.”

“Với con rối không biết nói gì thì tôi chỉ có thể nghĩ ra mấy trò bỏ qua luân lý đạo đức thôi.”

“Cá nhân tôi thì muốn nhìn khung cảnh nữ thần ôm chặt một cách trân trọng hơn cơ.”

“Tôi nghĩ mình từng cho cậu thấy khung cảnh ôm đầu rồi mà.”

“Ưm… Kết cục cuối cùng như thế cũng không tệ, nhưng trước hết thì giữ nó cho chủ đề sau này đi.”

“Cậu cũng không phải thường đâu, nhưng trước mắt thì mừng cậu trở về. Cậu hãy ngồi lên chiếc ghế này rồi từ từ báo cáo nào.”

“Ôi chà chà, xin cảm ơn nữ thần. Thế thì tôi xin phép… Nữ thần này, tôi vừa ngồi xuống thì hai tay hai chân liền bị cố định luôn.”

“Tôi thì bất ngờ trước chuyện cậu không nghi ngờ mà ngồi xuống chiếc ghế giống như thứ mình từng bị trói trước khi lên đường đấy. Nhân tiện thì chiếc ghế này được cố định vào không gian.”

“Vậy thì tôi đành phải di chuyển cả không gian thôi…”

“Cậu làm được thì không còn là người nữa đâu. Chỉ là nếu di chuyển cả không gian thì cả tôi cũng di chuyển cùng đấy.”

“Cùng đào tẩu với nữ thần… Nghe không tệ lắm.”

“Nhưng mục đích của cậu là chạy trốn khỏi tôi cơ. Trước hết thì lại lấy ra một chiếc ghế khác, và giờ hãy nghe cậu báo cáo nào.”

“A, không ngờ nữ thần lại chịu lắng nghe như thường nhỉ.”

“Tôi thì nghĩ cái này khác hẳn bình thường đấy… Theo cảm giác trong cơ thể thì tôi không chắc mình có thể nhịn được không. Trước hết thì tôi sẽ tận hưởng từ giọng nói vậy.”

“Vậy thì hãy suy nghĩ phương pháp trốn thoát sau, còn giờ thì tôi xin phép được báo cáo.”

“Tốc độ chuyển đổi của cậu nhanh thật đó. Cậu là ngựa yêu của Daimyo thời Chiến Quốc nhỉ.”

“Vâng. Tôi đã chuyển sinh thành ngựa yêu của Daimyo thời Chiến Quốc có tên là Ichii Senshin. Mặc dù đúng kiểu đàn ông Chiến Quốc, nhưng ở thời đại ngày nay thì vẫn có cả nữ Daimyo nữa. Tôi đã mong nếu được thiết lập như vậy thì sẽ tốt hơn rồi chuyển sinh đó.” [note58285]

“Lúc ấy thì cậu đang chạy trối chết nhỉ.”

“Đúng rồi. Cơ mà tại sao nữ thần lại nhích ghế lại gần tôi một chút vậy?”

“Đừng để ý, cậu cứ tiếp tục đi.”

“Đã rõ. Senshin là đứa con trai được sinh ra trong gia tộc Ichii, gia tộc quản lý vùng đất được gọi là Ugonma ở đại lục phía Nam. Nhân tiện thì tôi được sinh ra khoảng năm năm trước trận đầu tiên của Senshin.”

*Tuổi của ngựa gấp bốn lần tuổi người. Có vẻ như năm tuổi đã được xem là chú ngựa trưởng thành rồi.

“Cũng có câu chuyện con nhà nông vươn lên, nhưng mấy Daimyo vận hành câu chuyện thường sẽ có dòng dõi danh gia vọng tộc nhỉ.”

“Senshin trưởng thành một cách bình thường, còn tôi thì khá là vất vả đó. Mới sinh ra chưa được bao lâu mà tôi đã bị thả rông tại một nơi toàn rơm rạ.”

“Vì cậu là ngựa mà.”

“Bản thân cũng không giao tiếp được với mẹ mình luôn.”

“Vì cậu là ngựa mà.”

“Cả thức ăn được cho cũng toàn là cỏ khô nhạt nhẽo.”

“Vì cậu là ngựa mà. Cậu còn để tôi nói nữa là tôi sẽ tiếp cận mười centimet đấy.”

“Nhưng mà không phải chúng ta sẽ muốn nước chấm sao?”

“Đúng là tôi cũng nghĩ đến chuyện đó. Tại mấy thế giới như thiên đường thì cung cấp hương liệu là nghĩa vụ rồi.”

“Dầu ô liu thì tôi còn tạo ra được, nhưng mà quả nhiên là vẫn cần cái gì đó ngâm muối mới phải.”

“Riêng dầu ô liu thì hơi khó cho người Nhật gốc nhỉ.”

“Cả cha tôi cũng hí hò đồng ý.”

“Vì đó là ng… Đó là lừa mà.”

“Tốt quá, không bị tiếp cận rồi.”

“Tôi yêu cầu cậu xuất ra hình ảnh bố mẹ cậu.”

“Vâng, đây nè.”

“Ồ, một đôi vợ chồng thật nồng ấm… Cơ mà đây là hình ảnh lúc cậu còn là người mà.”

“Hình như dạo này họ bắt đầu mê đóng mộc nên mới gửi hình chụp khu vườn đã cải tạo thông qua chú tôi.”

*Cha mẹ nhân vật chính là người làm công ăn lương bình thường. Người dì thì là bà đồng, còn chú có vẻ là đền chủ. Tôi quên mất thiết lập này cho đến khi viết chương này đó.

“Nhìn trông giống như đài phun nước nhỉ, cơ mà đóng mộc có làm cả đài phun nước không? Mà thôi bỏ qua đi, tôi đang nói hình ảnh cha mẹ sinh ra cậu khi chuyển sinh thành ngựa ấy.”

“Để xem, là cái nào đây ta… A đây rồi, là cái này nè.”

“Sao trông như vừa có hình của tôi lẫn vào nhỉ. Tôi sẽ kiểm tra cái đó sau, còn cái này thì… đúng là lừa rồi.”

“Không thể nào… Mặc dù thể hình có hơi nhỏ hơn mấy cá thể khác, độ xã giao cũng thấp trong xã hội ngựa, nhưng đó lại là người cha khoẻ khoắn và mạnh mẽ hơn bất cứ ai…”

“Toàn là đặc trưng của lừa cả. Không ngờ cậu được sinh ra giữa lừa với ngựa mà vẫn làm ngựa nhỉ.”

“Không lẽ mẹ tôi đã ngoại tình…”

“Có đào sâu thêm cũng vô ích nên lược bỏ đi.”

“Phải rồi nhỉ. Thú thật thì sau này tôi cũng hầu như không có liên hệ với họ.”

“Cái hầu như đó nghe hơi bất an đấy.”

“Vì lần này chuyển sinh thành ngựa yêu của Daimyo thời Chiến Quốc nên tôi đã suy nghĩ mình nên sống như thế nào. Ngựa yêu của Daimyo thì quả nhiên là phải có giai thoại gì đó khác biệt với ngựa thường mới được.”

“Cảm giác như đầu bếp tập sự muốn tạo ra hương vị độc đáo nên bỏ thêm hương liệu không có trong công thức vậy.”

“Tạm thời thì tôi cũng tham khảo mấy câu chuyện nổi tiếng về ngựa đó.”

“Hừm, thế thì cũng tạm ổn.”

“Trước hết thì tôi khiến Senshin trẻ tuổi sống dở chết dở.”

“Ngay từ đầu đã muốn xử luôn người ta.”

“Nhưng mà chẳng phải mấy con ngựa nổi tiếng hay có vụ chỉ cho chủ nhân được chọn cưỡi rồi ngang tàng cho tới khi chịu công nhận sao. Vậy nên tôi đã triệt để chống đối cho đến khi Senshin trở thành người đàn ông hợp ý mình đó.”

“Khiến Daimyo tương lai sống dở chết dở thì cậu nghĩ mình sống được à?”

“Nhưng mà ngược lại, Senshin lại cảm thấy thích tôi.”

“Tôi mong là điều này đến tính cách hào sảng gì đấy.”

“Anh ta bảo là ‘Sự hoang dại này rất phù hợp để cùng ta rong ruổi’ với khuôn mặt đỏ ngại ngùng.”

“Tôi không biết nên phán đoán ra sao nữa.”

“Do đó, mỗi khi gặp Senshin là tôi khiến anh ta sống dở chết dở.”

“Cậu không khiến anh ta chết luôn nhỉ.”

“Thật ra mỗi lần tôi đều đánh mạnh hơn đó. Có vẻ như anh ta cũng bí mật luyện tập rất nhiều.”

“Nỗ lực để cưỡi ngựa như thế thì có vẻ sẽ dễ dàng vượt qua nhỉ.”

“Vào một hôm, tôi bị lợi dụng sơ hở và để anh ta cưỡi lên lưng mình. Tiếng cười của Senshin lúc đó nghe vô cùng sảng khoái luôn.”

“Dù sao cũng bị đánh đập nhiều vậy mà. Cảm giác đạt được thành tựu dĩ nhiên không hề ít rồi.”

“Mà sau đó tôi vẫn khiến anh ta sống dở chết dở một lần nữa.”

“Với đàn ông thì cậu thật sự không hề khoan nhượng nhỉ.”

“Tại vì anh ta khiêu khích tôi kiểu ‘Thế nào hả Chishibukimaru, ta đã cưỡi lên ngươi rồi đó. Cay không? Cay lắm chứ gì?’” [note58286]

“Chishibukimaru… Rõ ràng là máu bản thân anh ta mà.”

“Và khi nhận ra thì tại Ugonma, Senshin đã trở thành người đàn ông dũng mãnh không ai bì kịp.”

“Nhìn vậy mà trưởng thành nhanh đấy nhỉ.”

“Nhân tiện thì đây là hình chụp tôi và Senshin.”

“Một con ngựa trông khá ôn hoà và một người đàn ông mang cảm giác khoẻ khoắn đang cưỡi trên lưng. Toàn thân trông có nhiều vết thương cũ, cái này đều là do cậu làm ra à.”

“Ưm… Ai biết được. Tôi cũng không phải nhớ kỹ làm gì.”

“Nếu cậu có thể san sẻ một phần quan tâm với nữ giới thì tôi nghĩ cậu sẽ trở thành người đức độ đấy.”

“Ít ra tôi cũng có quan tâm đàn ông mà?”

“Cậu trả lời xem Benizake đã chết vì cậu bao nhiêu lần rồi?”

“… Chưa đầy ba lần?”

“Cậu còn dám nói chưa đầy cơ à.”

“Tôi cũng chuyển sinh vào cùng thế giới với sư phụ Benizake nhiều lần, nhưng mà thường thì chúng tôi sẽ ly biệt trước khi nhận ra sự tồn tại của nhau đó.”

“Tỉ lệ gặp nhau cao thì cậu hãy lưu ý không chừng hai người sẽ đến cùng thế giới đi.”

“Cũng phải nhỉ. Tôi sẽ lưu ý cho lần sau.”

“Cái này là kiểu không để tâm rồi. Cơ mà người đàn ông cưỡi trên cậu mang vẻ mặt trông hạnh phúc thật nhỉ.”

“Từ sau khi có thể cưỡi lên lưng tôi thì Senshin thường xuyên cùng tôi ra ngoài. Tấm hình này cũng là lúc chúng tôi đang quay về nè.”

“Dù sao anh ta cũng thuần phục được con ngựa đánh mình sống dở chết dở mà. Chắc hẳn anh ta sẽ cảm khái lắm rồi.”

“Hình như ngày này là sau khi chúng tôi tiêu diệt quái vật cá hồi đỏ làm tổ tại thượng lưu con sông thì phải.”

“Cảnh báo muộn màng.”

“Tuy nhiên, chúng tôi cũng không chỉ có những ngày tháng yên bình không chút biến động này. Senshin là Daimyo thời Chiến Quốc, tức là những cuộc chiến đoạt quốc vẫn đang chờ đợi phía trước.”

“Xin đừng gọi đó là những ngày tháng yên bình không chút biến động. Cơ mà nếu được cậu trui rèn như thế thì chẳng phải anh ta cũng là một Daimyo ưu tú à.”

“Đúng là thế. Người ta thường hay nói là một chọi một nghìn ấy. Ở trận đầu, Senshin đã một mình lao vào lòng địch và đoạt lấy thủ cấp của đại tướng phe địch đó. Những người chào đón Senshin quay về đã tán tụng anh ta là Chiến Thần tái thế.”

“Về khoản Daimyo thì hơi có vấn đề đấy.”

“Dù sao chiến công cũng là thật mà. Cả tôi cũng phải cùng mọi người ra đón Senshin vào lúc ấy luôn.”

“Cậu không cùng xông vào à?”

“Tại vì người xung quanh dốc toàn lực ngăn cản anh ta.”

“Nghĩ kỹ lại thì họ cũng không thể để thiếu chủ đi cùng con ngựa mỗi lần đều khiến anh ta sống dở chết dở.”

“Senshin đi thẳng một mạch đến chỗ tôi, vừa đưa đầu tướng địch ra vừa cười và nói rằng ‘Nhìn nè, Chishibukimaru. Đây là quà mang về cho ngươi đấy. Nhờ ngươi mà ta đã trở nên mạnh mẽ như thế này đây. Nếu mà ta cưỡi lên lưng ngươi mà rong ruổi trên chiến trường thì chúng ta sẽ trở thành truyền thuyết rồi’”

“Cậu được yêu thích phết nhỉ.”

“Tạm thời thì do không thích quà đầu người nên tôi đã đánh anh ta sống dở chết dở.”

“Kẻ mang xác chết Ma Vương về làm quà lại dám nói nhỉ.”

“Ở trận chiến sau đó, tôi đã cùng Senshin tung hoành trên chiến trường. Senshin vừa thét một cách dũng mãnh hơn mọi khi vừa vung vẩy thanh thương.”

“Có lẽ anh ta muốn giải toả cả lần không thể cùng nhau chiến đấu ở trận đầu tiên.”

“Với tôi thì đây cũng là chiến trường đầu tiên nữa. Ai da, đụng quá trời người luôn.”

“À, đúng là cậu cũng rất mạnh nhỉ, nhưng về tốc độ thì sao? Tôi nhớ là ngựa có thể đạt tốc độ gần 90km/h thì phải.”

“Ưm… Tôi cũng không chạy nhanh đến thế đâu. Cố lắm cũng chỉ được 50km/h à.”

“Ủa? Chậm hơn tôi nghĩ đấy.”

“Nếu chạy bốn chân thì chắc sẽ nhanh hơn một chút đó.”

“Cậu chạy bằng hai chân hả?”

“Tại tôi cũng vung thương nữa.”

“Người đàn ông dũng mãnh và ngựa cùng vung thương, hơn nữa ngựa còn đuổi theo với tốc độ 50km/h. Khung cảnh đó khiến người khác phải khóc thét đấy nhỉ.”

“Mà Senshin cũng ồn ào quá nên tôi đã hất xuống một lần cơ.”

“Tôi nghĩ đó là do tiếng thét ở xung quanh cậu đấy.”

“Cơ mà Senshin cũng không rơi xuống dễ dàng như vậy. Anh ta nắm lấy dây cương mà cố gắng quay trở về.”

“Anh ta cũng quen với thói hung tợn của cậu rồi à.”

“Vì sẵn dịp nên tôi cũng nắm dây cương mà xoay vòng.”

“Cái gì mà sẵn dịp hả.”

“Senshin vừa bị quay cuồng vừa cười và cứ thế vung thương luôn.”

“Con ngựa chạy bằng hai chân vung vẩy thanh thương lẫn vị Daimyo, và vị Daimyo đó cũng vừa cười vừa múa thương. Tôi có thể xem hình không?”

“Vâng, xin mời nữ thần.”

“Đúng là khung cảnh con ngựa chạy bằng hai chân vung vẩy thanh thương lẫn vị Daimyo, và vị Daimyo đó cũng vừa cười vừa múa thương. Biểu cảm của các binh lính bối rối chạy trốn xung quanh trông tuyệt vọng thật nhỉ. Góc chụp tốt đấy.”

“Những cuộc chiến liên tục thắng lợi. Senshin cũng không gặp trở ngại mà kế thừa gia tộc. Nhà Ichii từng được gọi là võ sĩ nhà quê phía Nam không biết từ khi nào đã trở thành đại gia tộc hùng bá phía Tây đại lục.”

“Dù sao đó cũng là Daimyo cưỡi trên quái mã mà.”

“Thiên hạ thống nhất đã gần ngay trước mắt. Tuy nhiên, Daimyo Itteki, võ tướng nhà Kenkon thống trị phía Đông đã đứng lên đối đầu.” [note58287]

“Tên gọi nghe khí thế đấy nhỉ.”

“Nhân tiện thì đó là một nữ võ tướng rất xinh đẹp. Nếu không bị trói buộc bởi Daimyo thì tôi còn muốn chạy sang đó cơ.”

“Còn tưởng là thế giới anh hùng cái thế thôi, hoá ra cũng có diễn biến kiểu hiện đại nhỉ.”

“Đúng rồi, tôi cũng bất ngờ lắm. Nhân tiện thì ghế của nữ thần đang vừa lắc lư vừa nhích lại gần đây đó.”

“Đừng để ý, cậu cứ tiếp tục đi.”

“À, vâng. Itteki vô cùng mạnh mẽ, cô ấy sở hữu sức mạnh không hề thua kém Senshin.”

“Tương đương với người được cậu rèn luyện thì cũng ghê đấy. Không lẽ ở thế giới này thì nữ võ tướng kia mới là nhân vật chính à?”

“Tức Senshin không phải hero mà là heroine sao…”

“Nhân vật nữ chính cũng được gọi là heroine nên cứ giữ hero đi.”

“Thật đáng học hỏi. Suýt nữa tôi đã tưởng tượng kiểu dị hợm rồi.”

“Vậy thì chuyện chiến đấu như thế nào?”

“Để xem nào. Về sức mạnh thì cả hai tương đương, nhưng do sự khác biệt về ngựa nên bên này chiếm lợi thế.”

“Quả nhiên là thế rồi. Vậy thì không phải các cậu sẽ giành thắng lợi dễ dàng à?”

“Thật ra là Senshin đã đổ đứ đừ Itteki mất tiêu, xong rồi anh ta bảo là ‘Ta không thể giết người con gái mình yêu’”

“Dù sao đó cũng là tên đàn ông yêu thích con ngựa đánh mình sống dở chết dở mà. Anh ta cũng bị thu hút bởi người phụ nữ mạnh ngang mình nhỉ.”

“Tuy nhiên, Itteki là võ tướng của nhà Kenkon thống trị phía Đông. Hơn nữa còn là con gái của Daimyo Jutteki.”

“Người cha trông có vẻ sẽ ngáng đường nhiều đây.”

“Itteki đã dâng hiến bản thân để thực hiện bi nguyện thống nhất thiên hạ của người cha. Cho dù được Senshin tán tỉnh trên chiến trường bao lần, cô ấy cũng chỉ đáp lại bằng ngọn thương.”

“Nghe kể thì không thấy gì, nhưng không phải cậu đang vung vẩy Daimyo đấy chứ.”

“Tôi không làm chuyện ngang ngược như vậy đâu. Tôi chỉ cần ngoan ngoãn ngắm nhìn bóng dáng chiến đấu của Itteki cũng mãn nguyện rồi.”

“Xem như không phá huỷ bầu không khí là đỡ rồi.”

“Ưm, tại sao ghế của nữ thần lại đụng vào ghế của tôi vậy?”

“Tiếp tục đi.”

“A, vâng. Senshin đang chiếm ưu thế, nhưng vì muốn tán đổ Itteki nên anh ta không chịu đi đến bước cuối. Cuộc chiến kéo dài hơn dự đoán. Kẻ mất bình tĩnh với điều này là Kenkon Jutteki. Ông ta đã lợi dụng chuyện Senshin đổ Itteki mà tính kế.”

“Hừm. Lợi dụng nhược điểm đối phương là kế sách tốt, nhưng về mặt cảm xúc thì không hay ho tín ào.”

“Jutteki lệnh cho Itteki giả vờ đáp ứng lời yêu, chia tách tôi và Senshin rồi ám sát anh ta.”

“Mỹ nhân kế ở thời đại nào cũng có tác dụng nhỉ.”

“Senshin hoàn toàn sập bẫy. Anh ta cứ lên mặt ‘Thế nào hả, Chishibukimaru? Rốt cuộc ta cũng tán đổ Itteki rồi đấy. Ghen tị lắm phải không, uhaha. Ngươi hối hận thì ráng tìm cô dâu nào đi? Nhỉ? Nhỉ nhỉ?’ rồi khiêu khích tôi suốt.”

“Và cậu đánh anh ta sống dở chết dở à.”

“Đúng vậy. Itteki cũng bất ngờ trước Senshin xuất hiện dưới trạng thái sống dở chết dở.”

“Trong lúc định xử lý đại tướng bên địch thì người đại tướng đó lại xuất hiện trong trạng thái hấp hối thì đương nhiên phải ngạc nhiên rồi.”

“Nhân tiện thì tôi đã một mình vừa rưng rưng nước mắt vừa xông vào quân địch nhằm giải toả.”

“Cậu cũng tiếc hận vì bị khích bác nhỉ.”

“Sau khi giải toả một lúc thì tôi lấy lại bình tĩnh, nghĩ rằng đây cũng là trận doanh địch nên bắt đầu ẩn nấp.”

“Làm loạn bên địch rồi ẩn nấp nghe nó ngược ngược.”

“Vốn tôi cũng giỏi ẩn nấp mà. Tôi đã thành công lẻn vào trong lâu đài Jutteki ở và biết được kế hoạch ám sát Senshin.”

“Để ngựa yêu của Daimyo nhận ra thì có sao không đấy.”

“Ngoài chuyện đó ra, tôi còn nghe trộm được rằng Itteki đã cầu xin Jutteki để bản thân đường đường chính chính đánh bại Senshin. Tuy nhiên, ông ta lại chà đạp nguyện vọng ấy mà cưỡng ép Itteki.”

“Đối xử con gái cống hiến hết mình để chiến đấu như thế này thì không đáng khen tí nào.”

“Không những thế, có vẻ Jutteki cũng cảnh giác một Itteki sở hữu thực lực quá mạnh nên định ám sát cả cô ấy lẫn Senshin.”

“Hừm. Nghĩ lại thì cô ấy cũng thuộc cấp bậc tương đương người được cậu rèn luyện nên. Xuất hiện cảm xúc sợ hãi cũng có lý… Chỉ là điều đó không hợp ý cậu lắm nhỉ.”

“Vâng, vì không thích nên tôi đã đá chết ông ta.”

“Kẻ cản trở đường tình duyên bị ngựa đá chết à.”

“Vì cứu Senshin và Itteki, tôi đã vội vàng chạy đến chỗ hai người họ, bằng hai chân.”

“Đến lúc này thì chạy bằng bốn chân đi.”

“Quen chạy hai chân rồi tự dưng chạy bốn chân thì lạ lắm.”

“Chuyện đó thì… cũng đúng.”

“Tuy nhiên, tôi là con ngựa đã giết Jutteki, dĩ nhiên là sẽ có truy binh đuổi theo.”

“Cho dù không thể lý giải thì ít nhất đối phương cũng sẽ đuổi theo thôi. Bị đuổi bằng ngựa thì chắc cậu sẽ khó mà cắt đuôi nhỉ.”

“Vâng. Song, người cha (lừa) của tôi bỗng chạy đến vào lúc ấy, bảo rằng ‘Giao chỗ này cho ta. Con hãy bảo vệ chúa công đi’ rồi dụ truy binh rời đi.”

“Xuất hiện tại đây à. Và nói chuyện cứ như đúng rồi vậy.”

“Tôi cũng ngạc nhiên mà hỏi thân phận của cha. Tuy vậy, người cha (lừa) lại nói rằng ‘Ta chỉ là một con ngựa thảm hại bị cô gái mình yêu phản bội không hơn không kém. Song, ta vẫn có thể chết vì kẻ đã xem mình là cha. Con trai, hãy bảo trọng… Ủa? Hình như con trai vừa mới nói chuyện thì phải… Mà kệ đi’ rồi biến mất trong lòng địch.”

“Thật sự chẳng thể nắm được thân phận gì luôn.”

“Tôi cũng không hiểu ý nghĩa trong lời ông ấy, nhưng tôi vẫn kính lễ rồi vội chạy đi.”

“Trước hết thì chuyện cậu được sinh ra giữa ngựa và ngựa là điều đã xác định. Ngoài ra còn chuyện ông ta nói chuyện được nữa.”

“Tôi cũng tự trọng mà không nói chuyện với ai ngoài cha cả. Và khi đặt chân đến dinh thự mà Senshin được mời tới thì cả kiến trúc đang bốc lửa. Trong đó còn có bóng dáng đẫm máu của Senshin đang cõng Itteki.”

“Vậy là… không kịp rồi nhỉ?”

“Không phải, nhìn kỹ lại thì đó chỉ là vết thương lúc anh ta bị tôi đánh gần chết thôi.”

“Phải rồi ha.”

“Tôi mới nghĩ kỹ lại, hai người Senshin và Itteki hợp lại thì làm gì có ai ám sát được họ chứ.”

“Dù sao mỗi người đều thuộc cấp độ lấy một địch nghìn mà.”

“Cơ mà hình như vết thương do bị tôi đánh gần chết bỗng hở miệng nên anh ta cũng sắp đạt giới hạn.”

“Thế nhưng vết thương do ngựa yêu gây ra vẫn nghiêm trọng à.”

“Về chuyện sau đó, gia tộc Kenkon mất đi Jutteki nên dần mất đi sức mạnh, và gia tộc Ichii thì hoàn thành công cuộc thống nhất thiên hạ. Itteki sau đó vẫn liên tục được Senshin tán tỉnh, cuối cùng thì bị đốn gục và gả cho anh ta.”

“Đốn gục luôn à.”

“Có vẻ như Itteki bị lay động trước hình bóng Senshin vẫn lo lắng cho cô ấy dù đang trong trạng thái hấp hối.”

“Nếu biết lý do bị hấp hối thì chắc cô ta sẽ vỡ mộng mất.”

“Vất vả lắm luôn đó. Cả lúc cưới Itteki, cả lúc đứa con sinh ra, cứ mỗi khi có chuyện gì là anh ta lại tự mãn mà đến khiêu khích tôi.”

“Và mỗi lần như vậy thì cậu đánh anh ta sống dở chết dở?”

“Tôi cũng muốn làm vậy lắm. Cơ mà quả nhiên tuổi tác cũng khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn.”

“Lần đầu tiên Daimyo xuất trận là khi cậu năm tuổi, tính theo tuổi người thì chắc là cỡ hai mươi nhỉ.”

“Dù sao anh ta cũng tốn khoảng hai mươi năm cho đến khi hoàn thành thống nhất thiên hạ. Sau khi mọi chuyện kết thúc và nhìn lại thì tôi đã trở nên yếu hơn Senshin nhiều.”

“Với đồng bạn khác thọ mệnh thì đây là chuyện đương nhiên nhỉ.”

“Kể cả sau khi trở thành người đứng đầu thiên hạ, Senhsin vẫn thường xuyên đến gặp, thường xuyên đến khiêu khích tôi đó. Tôi cũng hay cắn rồi nhổ nước bọt vào anh ta. Đến thời khắc cuối cùng thì tôi ra đi trong khi được Senshin chăm sóc.”

“Tôi còn tưởng cậu sẽ không thích chủ nhân này lắm, nhưng có vẻ không phải thế nhỉ.”

“Cũng phải. Lúc nào Senshin cũng cười sảng khoái, nhưng khi nhìn thấy thời khắc cuối cùng của tôi thì anh ta lại khóc xấu xí đến mức không giống một người thống trị thiên hạ tí nào. Nếu muốn đòi hỏi thêm thì cuộc đời được Itteki cưỡi sẽ tốt hơn, nhưng trong đám đàn ông thì Senshin cũng đủ tốt rồi.”

“Chỉ có mỗi thân phận lừa là không rõ ràng, nhưng cứ bỏ qua chuyện đó đi. Kiểu gì thì một lúc nào đó các cậu sẽ lại có duyên thôi.”

“Có à?”

“Ai biết được. Mà tôi cũng đã thoả mãn với giọng nói rồi nên xin phép được vui vẻ với thân thể vậy.”

“Nhắc mới nhớ là nữ thần đang phát tác. Nhân tiện thì lúc phát tác mà không có tôi thì nữ thần có sao không? Chẳng hạn như xảy ra vấn đề với mấy vị thần khác chẳng hạn.”

“Mấy lúc phát tác thì đúng là tôi sẽ có sơ hở, nhưng chư thần vẫn luôn sợ hãi tôi sẽ không dám làm gì bậy đâu. Hình như chỉ đột nhiên tiếp cận cũng khiến họ khủng hoảng nữa.”

“Nữ thần lúc bình thường thì không đáng sợ tí nào đâu. A, quà mang về là chiếc yên ngựa được mai táng cùng với tôi nè.”

“Hừm, tức là cậu muốn tôi dùng cái này để cưỡi lên cậu ư?”

“Có vẻ như tôi chọn sai quà rồi.”

“Vậy thì thử liền vậy. Mặc dù chắc cậu sẽ bị thổi bay nửa dưới sau khi tôi tỉnh táo lại, nhưng hãy từ bỏ đi.”

“Mà chỉ nhiêu đó thì cũng không sao đâu.”

“… Cậu không cố chạy trốn như tôi tưởng nhỉ.”

“Tại vì nữ thần lúc phát tác cũng là nữ thần mà. Quả nhiên là tôi cũng không thể nhẫn nhịn khi nhìn nữ thần chịu đựng khổ sở đâu.”

“Nhưng cậu sẽ bị tôi khi bình thường mắng còn gì.”

“Nếu là gánh nặng tôi có thể gánh vác thì tôi rất vui lòng. Tôi làm ngựa riết nên cũng quen gánh vác rồi.”

“…”

“Với lại tôi cũng muốn một lần biến nửa thân dưới thành bánh xích nên vừa đúng dịp luôn.”

“Cho dù là thật lòng hay nói dối thì cậu cũng dùng lý do đàng hoàng hơn chút đi.”

Truyện Chữ Hay