“Hô, hô, hah.”
“Cậu mặc quần áo giống như người múa quyền rồi tập luyện với mộc nhân, nhưng giọng thì nghe không được mạnh mẽ cho lắm.”
“Cái này cũng không cần phải lớn tiếng tới vậy đâu.”
“Tôi không có kinh nghiệm nên không rõ, nhưng liệu có thật vậy không? Mấy bộ phim kungfu thì lộ vẻ quyết tử lắm cơ.”
“Cái này khác cái đó lắm.”
“Hửm? Vậy rốt cuộc cậu đang làm gì?”
“Chẳng phải hồi trước nữ thần cũng nói rồi sao.”
“Tôi không nhớ là bảo cậu đi bắt chước phim kungfu.”
“Nữ thần bảo là tôi cần phải học cách kiềm chế lại đó.”
“Đúng là thế thật. Vậy thì tại sao cậu lại bắt chước múa quyền? Học cách kiềm chế mà trở nên mạnh hơn làm gì?”
“Thực ra cái này không phải gỗ, mà là bánh lúa mạch đường đen đó. Nó có thể dễ dàng bị bẻ gãy bởi một tay như thế này nè.”
“Ra là thế, cậu đang tập luyện để không làm gãy nó nhỉ.”
“Nhân tiện thì phần ăn vặt hôm nay sẽ là bánh lúa mạch đường đen.”
“Tôi không muốn ăn bánh mà cậu đập nãy giờ đâu.”
“Không đâu, cái này sẽ do tôi và Guggegderestaf xử lý. Còn nữ thần sẽ là một mộc nhân khác.”
“Sở thích kiêm lợi ích… Có thật là kiêm không nhỉ? Dù sao thì thỉnh thoảng làm thế này cũng không tệ. Hừm, vân gỗ được phủ chocolate à?”
“Nhờ bỏ công tập luyện nên tôi bắt đầu có thể tạo xung kích cỡ lông ngỗng dù thực hiện động tác gần tốc độ âm thanh đó. Bép bép bép.”
“Nói từ tượng thanh bằng miệng nghe dị thật đấy. Đúng là cậu đã nương tay được rồi, nhưng hình như nó có hơi khác với điều tôi nói.”
“Bép bép?”
“Bớt nói kiểu linh vật đi. Suýt nữa tôi đã thổi bay cậu rồi.”
“Thế thì bánh lúa mạch kẹo đường sẽ bị cuốn vào mất.”
“Chính là chuyện đấy. Sẵn tiện học được điều đó thì sao cậu không thử cho lần chuyển sinh kế xem.”
“Nghe hay đó. Vậy thì… Oà chó.”
“Trong bánh có chủ đề… Cái của tôi chắc không có đâu nhỉ?”
“Thật xin lỗi, bên nữ thần chỉ có mỗi chocolate thôi.”
“Thế thì tốt.”
“Để xem nào, từ bạn có bút danh Sam, [Vũ khí cũ của dũng sĩ]”
“Hừm. Ngoại trừ chuyện cũ ra thì trông cũng trúng lớn rồi. Cơ mà vũ khí có thể nương tay được không?”
“Chẳng hạn như không giải phóng sức mạnh chân chính?”
“Vũ khí theo khuynh hướng ấy cũng hợp lý. Vả lại đây là vũ khí cũ nên không cần mang sức mạnh quá lớn làm gì.”
“Vậy thì tôi sẽ cố gắng để trở thành người nương tay đỉnh cao đây.”
“Người nương tay đỉnh cao nghe cũng không tuyệt cho lắm đâu.”
-------------------------------------------------------------------
“Oà chó… Thổi bay mất rồi. Bảo cậu ta học cách nương tay mà mình lại chẳng ra thể thống gì nhỉ. Cơ mà bản thân là nữ thần nên mấy chuyện nương tay cứ tuỳ tiện là được.”
“Tôi về rồi nè.”
“Oà chó.”
“Respawn. Xoá sổ tôi chỉ bằng áp lực gió thì quả nhiên là nữ thần.”
“Tôi còn định nương tay để lưu lại dấu vết cơ, con người đúng là mỏng manh thật nhỉ.”
“Hào quang cường giả thật mãnh liệt.”
“Cậu là vũ khí cũ của dũng sĩ à?”
“Đúng vậy. Tôi đã trở thành vũ khí cũ từng được trang bị bởi nữ dũng sĩ Aete hồi mới bắt đầu thám hiểm.”
“Đó là loại vũ khí như thế nào?”
“Dao đá.”
*Là loại dao đơn giản được tạo ra bằng cách đập vỡ đá.
“Cái này không phải cũ mà là cổ rồi.”
“Ai da, về khoản này thì định nghĩa hơi bị khó đó.”
“Hừm, nghe thử xem nào.”
“Thứ tôi chuyển sinh chính là vũ khí cũ của dũng sĩ, tức là vũ khí mà người đó sử dụng đầu tiên.”
“Dao đá vốn là công cụ dùng khi gặt lúa trong nông nghiệp nhỉ.”
“Vâng. Aete vốn là một thôn nữ, vào lúc giúp việc đồng áng trong làng thì ma vật lại chạy đến.”
“Và cô ta cầm dao đá mà chiến đấu.”
“Vâng. Vì nó hơi to nên cô ấy cũng dùng làm vũ khí thuận tay luôn.”
“Dao đá thu gọn trong lòng bàn tay thì có lớn hơn một chút cũng đâu phù hợp để chống lại ma vật.”
“Đây là hình ảnh.”
“Lớn như Claymore vậy, cái này là dao chỗ nào?”
“Aete vốn đã thức tỉnh sức mạnh dũng sĩ nên cũng vô cùng mạnh mẽ. Do đó, cô ấy đã dùng loại dao đá lớn để gặt một lượt thay vì làm từng chút.”
“Độ bén của đá cũng tệ lắm mà.”
“Chỉ hơi cùn một chút thì vẫn có thể xoay sở bằng tốc độ. Một cú vung của Aete có thể dọn sạch cả một cánh đồng lúa đó.”
“Nhưng khó mà thu gom nhỉ. Cơ mà sao vũ khí của nữ giới dính líu tới cậu thường hay kiểu hoang dại như vậy.”
“Dũng sĩ mang vũ khí nhỏ gọn thì ít hơn đó.”
“Đúng là so với xác chết hay chuông thì nó vẫn đỡ hơn nhiều thật.”
“Từ cao tới thấp đều đủ cả mà. Có cả người từng chiến đấu bằng tay không nữa.”
“Đúng rồi nhỉ. Dũng sĩ cà ri biến Benizake thành lễ hội máu bằng tay không.”
“Sau khi đánh bại ma vật, nhân tiện cũng đánh một thành viên chủ chốt của Ma Vương đến sống dở chết dở, Aete nhận ra mình là dũng sĩ và khởi hành đi đánh bại Ma Vương.”
“Về vị trí thì thành viên chủ chốt quan trọng hơn đấy.”
“Mặc dù đã cùng đồng hành, nhưng vì tôi chuyển sinh thành vũ khí cũ nên phải ẩn nấp cho đến khi trở nên cũ mới được.”
“Vừa khởi hành là trang bị con dao đá khổng lồ à. Nhưng đúng là kích thước của nó đủ để làm vũ khí, hơn nữa còn trông mạnh hơn mấy cái hàng chợ ngoài kia.”
“Cơ mà cô ấy đổi vũ khí cũng sớm lắm. Về cơ bản thì tôi luôn ở trong thứ giống như hộp chứa đồ ma thuật mà Aete đạt được.”
“Úi chà, dũng sĩ mang bầu không khí như người nguyên thuỷ nên tôi còn tưởng sẽ dùng dao đá lâu hơn cơ.”
“Có vẻ như cô ấy bị sốc vì bị mấy mạo hiểm giả đối xử như đồ nhà quê.”
“Đúng là con gái.”
“Chỉ là mấy mạo hiểm giả nhục mạ Aete đã trở thành rỉ sét của tôi rồi.”
“Đá không bị rỉ sét đâu.”
“Vậy thì bị nhuộm trên người tôi.”
“Nữ dũng sĩ mang con dao đá khổng lồ dính máu trông kinh dị đấy.”
“Vũ khí đầu tiên Aete mua là chiến phủ to lớn.”
“Dũng sĩ mà lại dùng chiến phủ à. Mặc dù trông hợp với cô ấy thật.”
“Tuy nhiên, cô ấy vừa chém đầu một thành viên chủ chốt của Ma Vương vừa nghĩ cái này không hợp lắm.”
“Thuận tiện đến thế thì vậy đủ rồi.”
“Nhưng đây là chiến phủ đắt hơn tôi mấy nghìn lần. Vì đã lỡ mua nên cô ấy cần kiểm chứng lại tính năng của nó.”
“Con dao đá vốn đã không có giá trị rồi.”
“Aete đưa chiến phủ cho thành viên chủ chốt của Ma Vương ngẫu nhiên đi ngang và một lần nữa cầm tôi lên mà chiến đấu.”
“Thành viên chủ chốt thì đừng có ngẫu nhiên đi ngang.”
“Thật ra đây là hang ổ của tên mà cô ấy vừa chém đầu ấy mà.”
“Đến để xem xét tình hình thành viên khác thì người đó đã bị chém đầu, bản thân thì lại phải cầm chiến phủ mà chiến đấu.”
“Tên của kẻ đó là Akuxlart Chiến Phủ với khả năng dùng chiến phủ rất mạnh.”
“Thế thì dùng vũ khí của mình đi chứ.”
“Hình như đối phương để vũ khí ở nhà vì chỉ định đến báo cáo sơ thôi.”
“Đúng là nếu chỉ đến nói chuyện với đồng nghiệp thì chả ai lại mang theo vũ khí nhỉ, nhưng chỉ trong thế giới không phải fantasy thôi.”
“Được rồi, ở giai đoạn này thì bản ngã của tôi đã nảy mầm và phát huy được sức mạnh không nhỏ. Tuy nhiên, mục đích lần này là nương tay. Vì vậy, tôi đã cố gắng hết sức để nương tay dù phải đối đầu chiến phủ.”
“Dao đá nương tay kiểu gì vậy?”
“Đôi bên đều là những cường giả với sức khoẻ vô song, và thứ họ dồn sức lực vạn cân ấy chính là vũ khí to lớn. Cả hai bên va chạm vào nhau và vang tiếng ‘bỏn’”
“Tiếng va chạm nhẹ nhàng quá.”
“Cả Aete cũng giật mình đó.”
“Hẳn rồi.”
“Cả Akuxlart bị đánh nát vũ khí và bay đi cũng kinh ngạc.”
“Và cậu không hề giảm uy lực.”
“Chuyện này là do tôi làm không tốt. Bản thân dốc hết sức giảm nhẹ tiếng động khi va chạm mà chỉ có thể tạo ra tiếng ‘bỏn’…”
“Nếu cậu dùng sự nỗ lực đó vào hướng khác thì sẽ đạt kết quả lý tưởng đấy.”
“Kế tiếp, Aete mua một thanh thương to lớn.”
“Dũng sĩ dùng thương à. Tuy ít nhưng cũng không phải không có.”
“Tuy nhiên, cô ấy vừa cắm một thành viên chủ chốt của Ma Vương lên tường vừa nghĩ cái này không hợp lắm.”
“Cắm kẻ địch lên tường mà trông vẫn còn dư lực thật nhỉ.”
“Nhưng đây là thanh thương đắt hơn tôi mấy vạn lần. Vì đã lỡ mua nên cô ấy cần kiểm chứng lại tính năng của nó.”
“Con dao đá vốn đã không có giá trị rồi.”
“Aete đưa thanh thương cho thành viên chủ chốt của Ma Vương ngẫu nhiên đi ngang và một lần nữa cầm tôi lên mà chiến đấu.”
“Lại người đến xem xét tình hình à.”
“Có vẻ như người đó được kẻ đang bị cắm trên tường mời tới dùng trà.”
“Đến vì được mời uống trà thì người rủ đã bị dũng sĩ cắm lên tường, bản thân thì lại phải cầm thương mà chiến đấu.”
“Thật ra thì tên của kẻ đó là Benilanceshakke Thương Quỷ với khả năng dùng thương rất mạnh.”
“Tôi chưa bao giờ cảm thấy giới hạn trong gu đặt tên của Benizake đấy. Với lại dùng thương của chính mình cũng được mà.”
“Benilanceshakke cũng rất kinh ngạc. Không ngờ thanh thương ấy là thứ mà mình vừa mới đem đi cầm đồ dạo trước.”
“Thương của chính mình luôn à.”
“Tôi đã học được bài học trong lần thất bại với chiến phủ. Vì vậy, lần này tôi cũng cố gắng hết sức cho dù phải đối đầu với thanh thương.”
“Cho dù không có cùng kết quả thì cậu nương tay kiểu gì vậy?”
“Đôi bên đều là những cường giả với kỹ thuật tuyệt đỉnh, và thứ họ dồn kỹ thuật đỉnh cao ấy chính là một đòn thần tốc. Cả hai bên va chạm vào nhau và vang tiếng ‘bẻn’”
“Tiếng va chạm chỉ thay đổi một xíu thôi.”
“Tuy nhiên, nỗ lực của tôi không chỉ thế.”
“Tôi còn lo là mọi chuyện lặp lại chỉ khác mỗi từ tượng thanh thôi chứ.”
“Đúng vậy, lần này thì thanh thương bình an vô sự. Hơn nữa, vì chấn động khi va chạm nên những vết rỉ sét cũng bay sạch và trở thành vật phẩm mới tinh.”
“Xét một nghĩa nào đó thì đúng là kỹ thuật thượng thừa.”
“Cả Aete lẫn Benilanceshakke bị thổi bay cũng kinh ngạc.”
“Benizake bay đi kìa.”
“Chuyện này là do tôi làm không tốt. Bản thân dốc hết sức giảm nhẹ tiếng động khi va chạm tiếng ‘bẻn’ và chỉ có thể thổi bay vết rỉ sét bám trên thương…”
“Chuyện có thể làm đã tăng lên nên tôi nghĩ kết quả sẽ dễ đạt được cơ.”
“Vũ khí tiếp theo mà Aete chọn là một thanh kiếm to lớn.”
“Dũng sĩ xài đại kiếm thì phổ biến rồi. Nếu từng dùng dao đá khổng lồ thì chẳng phải cái này sẽ ổn à.”
“Tuy nhiên, cô ấy vừa đâm Ma Vương vừa nghĩ cái này không hợp lắm.”
“Hạ luôn mục tiêu cuối cùng rồi.”
“Nhưng đây là thanh đại kiếm đắt hơn tôi đến mức phi lý. Vì đã lỡ mua nên cô ấy cần kiểm chứng lại tính năng của nó.”
“Giờ đâu cần kiểm chứng gì nữa.”
“Aete đưa thanh thương cho thành viên chủ chốt của Ma Vương ngẫu nhiên ở đó và một lần nữa cầm tôi lên mà chiến đấu.”
“Dù sao đó cũng là hang ổ của Ma Vương mà. Vậy là thành viên đó nhìn thấy hết khung cảnh thượng cấp mình bị diệt trừ nhỉ. Thế mà vẫn dám chiến đấu à.”
“Tên của kẻ đó là Staphjoe, là một pháp sư lấy trượng làm vũ khí.”
“Thậm chí còn không giỏi dùng đại kiếm.”
“Staphjoe cũng bất ngờ lắm đó.”
“Thì Ma Vương vừa mới bị đánh bại, còn bản thân lại phải cầm đại kiếm mà bản thân không giỏi để chiến đấu còn gì.”
“Tôi đã nghĩ tới một chuyện. Đây chắc chắn là sân khấu cuối cùng để tôi thực hiện chuyện nương tay. Bản thân cần phải dốc hết tất cả sức lực của mình để nương tay.”
“Dốc tất cả sức lực để nương tay nghe chẳng có nghĩa gì cả.”
“Aete là cường giả với sức lực vô song cùng kỹ thuật tuyệt đỉnh. Cô ấy tung một đòn không khoan nhượng vào Staphjoe đang rưng rưng nước mắt mà đứng đờ ra.”
“Không khoan nhượng cũng có mức độ chứ.”
“Tiếng ‘roạt’ vang lên.”
“Nghe giống có thảm sự lắm.”
“Không đâu, cả đại kiếm lẫn Staphjoe đều không bị thương tổn. Tôi rốt cuộc đã thành công nương tay đủ để kiềm hãm toàn bộ chấn động.”
“Âm thanh nghe tệ nhưng kết quả ở thời khắc cuối cùng lại lý tưởng nhỉ.”
“Aete cũng vừa đấm gục Staphjoe vừa bất ngờ.”
“Bị đánh đập vì đối phương ngạc nhiên nghe đáng thương thật đấy.”
“Tại Staphjoe cũng là kẻ từng muốn thiêu rụi ngôi làng của Aete và bị đánh sống dở chết dở hồi đầu đó.”
“Vậy là cũng có nhân quả rõ ràng.”
“Tuy nhiên, quả nhiên Aete vẫn nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt ngờ vực.”
“Dù sao thì không chỉ tiếng động hay vụ rỉ sét, lần này sát thương còn chẳng phát sinh luôn mà.”
“Vì khó xử nên tôi đã cất tiếng. ‘Aete, hãy nhớ lại lý do cô tạo ra tôi đi. Thứ cô gặt bằng tôi là lúa chứ không phải sinh mệnh kẻ địch’”
“Tôi công nhận chuyện cậu nỗ lực muốn khuyên giải, nhưng từ đoạn khó xử thì nó chỉ là biện hộ thôi.”
“À thì nếu bảo tôi đạt đỉnh cao nương tay thì không chừng sẽ bị mắng mất.”
“Đúng là dũng sĩ lên đường đánh bại Ma Vương mà vũ khí của mình nói vậy thì sẽ cảm thấy phức tạp thật.”
“Aete giật mình trước lời của tôi mà rơi nước mắt.”
“Có yếu tố để khóc à?”
“Lý do Aete tạo ra tôi là vì muốn dùng sức mạnh của mình để giúp ích mọi người và khiến tất cả nở nụ cười. Cô ấy đã nhớ lại con tim dịu dàng lúc ấy.”
“Ít nhất thì cũng không phải vì chiến đấu nhỉ.”
“Thế nên đó là lý do mà mỗi khi cầm vũ khí, Aete lại cảm thấy chúng không phù hợp. Bản thân cô ấy tự ngộ ra rằng thứ phù hợp với mình không phải vũ khí, mà là nông cụ.”
“Vì là dũng sĩ nên mong ngược lại hơn đấy.”
“Sau khi Aete xin lỗi vì được chỉ lối kiểu gì đó, tôi an ủi cô ấy rằng ‘Không sao đâu. Chỉ cần cô nhớ lại là tôi vui lắm rồi’”
“Giải thích hơi thừa đấy.”
“Chúng ta đâu biết được con người sẽ bị cảm hoá bởi lời nào đâu.”
“Hầy, cậu thấy ngượng vì khiến người khác cảm động trong vô thức chứ gì.”
“Nói chung là kiểu vậy. Về phần đối mặt đàng hoàng từ đầu thì vẫn đỡ hơn.”
“Cậu thì chỉ dốc sức để nương tay, nhưng theo góc nhìn của dũng sĩ thì cậu đang nỗ lực giúp cô ấy nhớ lại mục đích ban đầu, thậm chí đến mức khống chế cả sức mạnh vô địch của bản thân cô ấy.”
“Vì thế nên tôi đã sụp đổ.”
“Sao tự dưng chết vậy.”
“Ai da, để khống chế hoàn toàn sức mạnh của Aete thì tôi cần phải đón nhận xung kích bên trong mình đó.”
“Cơ thể dao đá không thể ngăn chặn sức mạnh toàn lực của dũng sĩ à.”
“Nhờ thế mà tôi lại khiến Aete càng buồn hơn. Điểm này đáng trách thật.”
“Nắm được kết quả lý tưởng nhưng cái giá phải trả thì hơi khó xử nhỉ.”
“Sau cùng thì tôi an ủi một hai câu rồi tạm biệt. Quà mang về là thương và đại kiếm. Tại trông cô ấy sẽ không dùng nó nữa.”
“Thương thì gửi cho Benizake đi. Không chừng anh ta sẽ vui lắm đấy.”
“Cơ mà… nương tay thật là khó nhỉ.”
“Khuynh hướng của cậu có hơi sai quá rồi.”
“Nên nói là khi bị thứ trước mắt thu hút thì bản thân sẽ không nhìn thấy mọi thứ xung quanh nhỉ. Nếu tôi làm con dao đá đàng hoàng hơn thì không chừng đã có thể tận hưởng cuộc thám hiểm với Aete rồi.”
“Cũng phải. Cậu khéo tay chứ tương tác với người khác thì lại quá vụng về.”
“Tuy không định từ bỏ nỗ lực nương tay, nhưng từ giờ thì tôi sẽ giảm độ ưu tiên của nó xuống.”
“Thế thì tốt rồi. Tôi cũng không giỏi nương tay cho lắm. Lúc tiếp xúc người khác cũng khá nhọc nhằn nữa.”
“Nữ thần không cần nương tay với tôi đâu. Kiểu gì tôi cũng phục sinh mà.”
“____ Phải rồi nhỉ. Cả cậu lẫn tôi đều không cần nương tay. Vốn dĩ cả hai đều không phải kẻ có thể làm vậy.”
“Dĩ nhiên rồi. Thể hiện tình cảm cũng phải toàn lực____”
“Oà chó. Tự trọng lại đi.”