Hầu Ngạn Lâm vừa vào cửa đã bị cháu trai mình đụng trúng.
Thông Thông vừa chạy vừa đùa, không chú ý tới người mới vừa vào cửa, bị đụng mạnh một cái, nếu không phải Hầu Ngạn Lâm tay mắt lanh lẹ ôm lấy bé, chỉ sợ mông của bé đã sớm đập xuống đất, oa oa khóc lớn.
Hầu Ngạn Lâm cúi người, thoải mái dùng một tay đem cháu trai ôm lên, cho bé ngồitrên cánh tay của mình, cúi đầu hỏi: “Chơi gì mà con chạy như điên vậy?”
Thông Thông quơ tay nhỏ bé của mình, rất là hưng phấn: “Chơi đuổi mèo lớn!”
Hầu Ngạn Lâm nghi hoặc: “Mèo lớn?”
Ngay lúc này, Rượu trắng đuổi sát theo sau, bắt chước giống thú dữ trên TV, làm bộ dạng hùng hổ, “Meo!”
Đứa nhóc chạy đi đâu!
Hầu Ngạn Lâm nhìn xuống, vừa lúc đối diện đôi mắt hung ác của Rượu trắng (là do nó tự nghĩ).
Thông Thông vui sướng kêu lên: “A, mèo lớn! Bị mèo lớn bắt được rồi!”
Hầu Ngạn Lâm cười, cong khóe mắt, giọng thoải mái chào Rượu trắng: “Hi, mèo lớn!”
Rượu trắng: “…”
“Mèo lớn, mèo lớn tại sao không đuổi theo mình?” Thấy nửa ngày không có động tĩnh, Tuệ Tuệ đang trốn ở hành lang ngắn, chạy đi ra, “A! Cậu nhỏ!”
Hầu Ngạn Lâm nói: “Ai nha, đây không phải là công chúa nhỏ Tuệ Tuệ của chúng ta sao? Đến, cho cậu ôm cái nào.” nói xong, anh quỳ xuống, để Thông Thông xuống, chuyển sang ôm Tuệ Tuệ lên, tung hứng vài cái.
Tựa hồ là thói quen, Tuệ Tuệ một chút cũng không sợ, ngược lại cảm thấy chơi rất vui, vừa cười vửa thét ầm ầm, vui sướng kích động không thôi.
Rượu trắng há hốc mồm không thôi.
Nhìn không ra nha, đại ma đầu vậy mà sẽ dỗ đứa nhỏ!
Lúc Hầu Ngạn Lâm đặt Tuệ Tuệ xuống, một bao lì xì đỏ rớt khỏi túi cô bé, sau đó chợt nghe Thông Thông nói: “Bao lì xì rớt!”
“Hả?” Hầu Ngạn Lâm cầm lên, đưa lại cho cháu gái, “Có lì xì sao con không đưa cho mẹ giữ giúp?”
Hai tay Tuệ Tuệ cầm bao lì xì, giọng non nớt trả lời; “Đây là, đây là của mợ cho.”
Hầu Ngạn Lâm sửng sốt: “Con nói ai?”
Tuệ Tuệ dùng một mắt vô tội nhìn anh: “Mợ nhỏ đó.”
Hầu Ngạn Lâm hỏi: “Có phải một chị tóc dài, bộ dạng rất xinh không?”
Đứa nhỏ hai tuổi không cảm giác quá lớn với bộ dáng bên ngoài, nhưng đối với đồ ăn lại rất có ấn tượng, Thông Thông tích cực phát biểu: “Chúng con đã ăn đồ ăn mợ làm, ăn ngon lắm!”
nói như vậy thì chắc là Tĩnh ca ca của mình rồi.
Dù sao cô gái có thể nấu cơm ngon ở trong nhà này, chỉ có một người.
Trong lòng Hầu Ngạn Lâm rất cao hứng, hôn hai cái lên mặt trắng trẻo mịn màng của hai đứa nhỏ, từ trong túi lấy ra hai bao lì xì thật dày: “không uổng công cậu nhỏ yêuthương hai đứa. Đến, đây là lì xì cho hai con, con đem cả bao lì xì của mợ cho đưa cho mẹ giữ, biết không?”
Hai đứa nhỏ tiếp nhận bao lì xì, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ biết.”
Vì thế một tay Hầu Ngạn Lâm ôm Tuệ Tuệ, một tay nắm tay Thông Thông, Rượu trắngđi đằng sau, tạo khí thế thật lớn khi vào phòng khách.
Vốn anh đang lo Tĩnh ca ca ở nhà một mình sẽ nhàm chán, không nghĩ đến khi vào phòng khách nhìn thấy cô ngồi cạnh chị Cả Hầu Ngạn Vãn, hai người ngồi khá gần nhau, còn đang nói nói cười cười.
Hầu Ngạn Lâm bỏ hai đứa bé xuống, tò mò đi đến phía sau hai người, hỏi: “Hai ngườinói chuyện gì thế?”
Nghe được giọng anh, Mộ Cẩm Ca nhanh nhẹn đem đồ vật trên đùi đóng lại.
– có vấn đề
Trong lòng Hầu Ngạn Lâm nhất thời dâng lên dự cảm không tốt lắm.
Hầu Ngạn Vãn vén tóc sau tai, quay đầu lại cười với anh, không hề có chút bối rối nào: “Ngạn Lâm, sao em về có một mình vậy?”
“Ba và mọi người ở lại Trịnh gia đánh bài, thật sự rất chán, cho nên em về trước.” Nội tâm anh vẫn nghi ngờ, mặt ngoài vẫn mỉm cười, “Xem ra hai người ở chung cũngkhông tệ, đang nói chuyện gì thế?”
Đại khái nhớ đến mới vừa rồi thu được chỗ tốt từ cậu nhỏ, Tuệ Tuệ nhanh chóng chạy đến, lớn tiếng tiết lộ, “Con biết con biết! Mẹ cho mợ nhỏ xem bí mật đen tối!”
Thông Thông phụ họa nói: “Là bí mật đen tối của cậu nhỏ!”
Hầu Ngạn Lâm: "......"
“Chị.” Hèn chi Hầu Ngạn Lâm thấy album trên đùi Mộ Cẩm Ca rất quen mắt, “Chị đưa Cẩm Ca album chẳng lẽ là…”
Hầu Ngạn Vãn hào phóng thừa nhận nói: “Nếu đã bị em phát hiện, vậy chúng ta cứ quang minh chính đại mà xem đi… Cẩm Ca, khi nãy chị nói đến tấm nào rồi?”
Mộ Cẩm Ca đem album mở ra lần nữa, chỉ chỉ tấm ảnh nói: “Tấm này.”
trên ảnh là Hầu Ngạn Lâm khoảng bảy tám tuổi, vì thân thể không tốt, cho nên so với bạn cùng lứa thì yếu ớt hơn một chút, mặc một chiếc áo sơ mi tay dài kết hợp với quần yếm bằng vải kaki, trên chân mang đôi giày da màu nâu, đúng chuẩn tiểu thiếu gia.
Mắt bé nhìn về máy ảnh, tựa hồ có chút khẩn trương, hai tay nắm chặt để bên người, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt hoa đào cười như không cười, trên trán còn dánmột chấm đỏ.
Hầu Ngạn Vãn lấy tay che góc trái phía dưới tấm ảnh che đi thời gian chụp, hỏi: “Em đoán xem tấm này chụp vào mùa nào?”
Mộ Cẩm Ca nhìn vào cách ăn mặc của Hầu Ngạn Lâm trong hình, phỏng đoán: “Mùa Thu.”
“Sai!” Hầu Ngạn Vãn đem ngón tay dời ra, lộ ra ngày chụp, phô bày đáp án: “Là giữa mùa Hè!”
Mộ Cẩm Ca kỳ quái nói: “không phải chụp ở thành B sao?”
Hầu Ngạn Vãn cười nói: “Chính là ở thành phố B. Lúc đó chị và Ngạn Sâm đã ra nước ngoài, cho nên rất nhiều chuyện đều là do mẹ và chú Trần nói, nói là Ngạn Lâm cómột đoạn thời gian dài đều thích mặc đồ như vậy, vô cùng đỏm dáng, trời tháng Bảy tháng Tám nóng đến độ, còn nháo phải mặc đồ như vậy ra ngoài, cuối cùng cả người nổi mẩn đỏ cả lên, hahaha… Đúng rồi, còn chấm đỏ kia, cũng phải mỗi ngày dán, vì nghĩ rằng có thể trừ tà đó, hahaha… Ai yêu, chúng ta mau xem đến tấm kế tiếp, chị không kịp để kể em nghe chuyện cậu ấy ra nước ngoài vào ngày ., cười chết mất, may mà chúng ta còn trộm giấu nếu không là không còn tấm nào đâu.”
Hầu Ngạn Lâm bị nói đến mặt đều đỏ lên, mãnh liệt giành lại quyển album, “khôngđược xem!”
Có thể tấm ảnh không được giữ gìn tốt, trải qua sự giành giật của anh, thì chúng như chiếc lá rụng mùa Thu, từ từ rơi xuống người Hầu Ngạn Vãn.
Hầu Ngạn Vãn cầm lên, vừa thấy liền hỏi: “A, đây không phải là ai kia sao?”
Hầu Ngạn Lâm sợ tấm ảnh là hình chụp của anh với cô gái nào đó, nhất thời khẩn trương lên, thề phải giành lại tấm ảnh trước khi Hầu Ngạn Vãn đưa cho Mộ Cẩm Ca xem: “Ai chứ?”
Hầu Ngạn Vãn trả lời: “Là vị Trương gia kia, hiện tại là đại minh tinh đó.”
“Á, chị nói là Sào Văn đó hả…” Hầu Ngạn Lâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Thực ngạc nhiên, thì ra trước đây em có chụp hình với cậu ta sao?”
Mộ Cẩm Ca nhìn qua, hình dung sinh động: “anh đứng cạnh bên anh ấy giống mầm đậu quá.”
“anh ta còn lớn hơn anh vài tuổi đó!” Hầu Ngạn Lâm không phục giảng đạo lý, “Hơn nữa, khi đó thân thể anh suy yếu, cho nên thoạt nhìn hơi suy nhược, hiện tại khẳng định anh mạnh khỏe hơn, không tin ngày mai có thể thấy!”
Mộ Cẩm Ca: "Ngày mai?"
Hầu Ngạn Lâm mói: “Ngày mai Sào Văn và Lương Hi sẽ đến chúc Tết, sau đó chúng ta cùng đi chùa Đại Giác dâng hương… Chị Cả, ngày mai chị có đến không?”
Hầu Ngạn Vãn lắc đầu, đem hình cho anh: “không, Thông Thông và Tuệ Tuệ khôngquen mùi hương nhan trong chùa, chị sợ đi về bọn nhỏ sẽ bị ho khan.”
Hầu Ngạn Lâm gật đầu: "Vậy cũng được."
Nhìn thấy Hầu Ngạn Lâm tính nhanh chóng ôm quyển album tìm chỗ cất kỹ, Mộ Cẩm Ca kêu anh lại: “Từ từ.”
“Làm sao vậy?”
“anh có thể đem tấm hình đó cho em xem không?”
Hầu Ngạn Lâm dở khóc dở cười: “Tĩnh ca ca, người thật ngay trước mắt, lúc nào kêu là có mặt, cần gì xem hình?”
Mộ Cẩm Ca chân thành trả lời: “anh hồi nhỏ thật đáng yêu, so với hiện tại đáng yêuhơn nhiều.”
Hầu Ngạn Lâm: "......"
Ở đâu có lửa? anh muốn lập tức đem quyển album này đi đốt sạch!
Cuối cùng, Hầu Ngạn Lâm không chỉ không đốt, mà sau khi những người còn lại của gia tộc trở về uy hiếp, đã ngoan ngoãn đem tấm ảnh đó cho Mộ Cẩm Ca.
Hôm sau là ngày mùng Hai.
Sau khi dùng cơm trưa xong, Hầu Ngạn Ngữ hưng trí bừng bừng kéo Mộ Cẩm Ca vào phòng muốn dạy cô chơi cờ, mà Hầu Ngạn Lâm tư nhiên không cam lòng yếu thế mà đuổi theo, cùng Hầu Ngạn Ngữ triển khai một hồi đại chiến, nhưng mà ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, Thông Thông và Tuệ Tuệ nắm bắt chuẩn thời cơ đi lên nắm tay Mộ Cẩm Ca, đem Mộ Cẩm Ca xuống lầu củng mình chơi trò vẽ tranh.
Buổi sáng hôm nay anh rể Cả Đặng Xung đến đây, hiện tại đang cùng Hầu Ngạn Vãn ởtrên lầu nói chuyện uống trà với cha mẹ Hầu, để hai đứa nhỏ ở phòng khách tự chơi.
Rượu trắng nằm trên thảm mềm mại, miễn cưỡng ngáp một cái, mới chuẩn bị đổi tư thế, kết quả đột nhiên bị một bàn tay nhỏ đầy thịt ấn xuống, tiếp theo nghe giọng non nớt mềm mại của Tuệ Tuệ vang lên: “Đừng động!”
“Meo?” Rượu trắng giương mắt nhìn, mới phát hiện trên đùi cô gái nhỏ là một bản vẽ,trên tay cầm bút chì màu xanh.
Giọng Tuệ Tuệ mềm mại, chầm chậm: “Mèo lớn đừng động, chị đang vẽ em đó.”
Nghe xong lời này, Rượu trắng nhìn cô bé với ánh mắt tán thưởng.
Có thể nha, tuổi còn nhỏ mà đã có ánh mắt chọn người mẫu tinh tường, rất có tiền đồ nha cô bạn nhỏ!
Nể mặt thẩm mỹ của nhóc, ta miễn cưỡng bảo trì tư thế cho nhóc vẽ thật tốt.
“Vẽ xong rồi!” Tuệ Tuệ vẽ xong trong khoảng mười phút, đem bức tranh đưa cho Rượu trắng, “Mèo lớn, em xem, có phải rất giống không?”
Chỉ thấy trên giấy là hai vòng tròn màu xanh dính vào nhau, đầu còn to hơn ông mặt trời, hai chân vô cùng ngắn, một cái đuôi lớn như đuôi hồ ly, hai cái lổ tai một bên hình tam giác một bên vẽ nửa vòng tròn, sau đó lại dùng màu đen vẽ râu, mắt to như hạt nhãn cũng thôi đi, cư nhiên miệng lại bị mếu.
Trừ mấy thứ đó, cô gái nhỏ còn rất có tâm tư khi vẽ thêm ông mặt trời màu đỏ trêngóc tranh, phía dưới bốn chân ngắn là thảm cỏ xanh lá, bên cạnh cái đuôi vẽ thêm mộtcăn nhà đơn sơ, nóc nhà hình tam giác, vách nhà là hình vuông, độ cao không sai biệt lắm với con mèo.
Rượu trắng: “…”
Mộ Cẩm Ca ngồi trên sô pha nhìn qua: “Tuệ Tuệ vẽ gì đó?”
Tuệ Tuệ thập phần đắc ý đem bức tranh khoe với mợ mình: “Mèo lớn!”
Mộ Cẩm Ca gật đầu: “Uhm, vẽ đẹp lắm.”
Rượu trắng trừng to hai mắt, gào lên: “Vẽ tốt lắm sao! Tĩnh ca ca, đứa nhỏ không phải dỗ như vậy!”
Mộ Cẩm Ca làm như không nghe thấy, đem tranh đến gần nó, so sánh một hồi, bổ sung thêm một câu: “Rất sinh động.”
Rượu trắng cảm thấy muốn phun máu: “Cái quỷ gì đây! Bức tranh này căn bản khôngvẽ được một phẩn vạn vẻ đẹp tuyệt thế của ta có được không!?”
Tuệ Tuệ nghe nó kêu mãi, không khỏi có chút sợ hãi, dựa vào người Mộ Cẩm Ca, lo lắng hỏi: “Mèo lớn sao vậy mợ, nó, nó mất hứng sao?”
Mộ Cẩm Ca an ủi nói: “không có, nó rất thích bức tranh của con, cho nên rất hưng phấn.”
Hai mắt Tuệ Tuệ bỗng chốc sáng ngời, khôi phục lại cảm xúc: “Mèo lớn, chị lại vẽ mộtbức nữa nha!”
“…” Rượu trắng nghiêng người, nằm dài trên đất, bất đắc dĩ, “Ai, đến đây đi.”
Tuệ Tuệ im lăng ngồi xuống, Thông Thông lại dùng tay nhỏ bé nắm lấy tay Mộ Cẩm Ca: “Mợ, mợ!”
Mộ Cẩm Ca đã tương đối miễn dịch với lối xưng hô này, cô hỏi: “Làm sao vậy?”
Thông Thông đem một bức tranh đưa cho cô: “Tặng cho mợ!”
Mộ Cẩm Ca tiếp nhận bức tranh trong tay bé, đại khái có thể thấy trên tranh vẽ hai người, người nữ mặc váy tóc dài, người nam tóc ngắn mặc quần, người nam cao hơn người nữ nửa cái đầu, hai người nắm tay nhau, bên chân còn có một vật thể màu xám tròn tròn thần bí.
“Đây là, đây là cậu nhỏ và mợ nhỏ!” Thông Thông giảng giải, “Mang theo mèo lớn đitản bộ!”
không biết Hầu Ngạn Lâm từ khi nào đã xuống lầu, đứng phía sau sofa, xem bức tranh, cười nói: “Thông Thông, trong mắt con trên đầu cậu nhỏ chỉ có ba sợi tóc sao?”
Điểm cười của đứa nhỏ luôn thấp, nghe một câu như vậy, Thông Thông cười đến nghiêng ngả trên sofa, nửa ngày không nói nên lời.
Mộ Cẩm Ca liếc mắt nhìn anh một cái: “anh là một người đã hơn hai mươi tuổi, sao lại so đo với đứa nhỏ hai tuổi vậy?”
Hầu Ngạn Lâm nghiêm trang nói: “Nhận thức lệch lạc phải sửa từ nhỏ.”
“không phải trước đây anh cũng vẽ như vậy sao?”
Hầu Ngạn Lâm nhất thời cả người không tốt: “Ngay cả cái này trong quyển album kia cũng có sao?”
“Có một tấm chụp anh lúc ba tuổi đang giơ một bức tranh, vẻ mặt vô cùng đắc ý.” Mộ Cẩm Ca nhắc anh: “Mỗi bàn tay chỉ có bốn ngón, so với tranh của Thông Thông cònkhông đẹp bằng.”
Hầu Ngạn Lâm: "......"
Lúc này Trần quản gia đến nói: “Nhị thiếu gia, Sào Văn thiếu gia và Lương tiểu thư đến.”
Hầu Ngạn Lâm vuốt cằm: “Tốt, mời họ vào đi.”
Đối với cái tên Lương Hi này, Mộ Cẩm Ca rất quen thuộc, nhưng đây là lần đầu tiên được gặp người thật.
Người thật với hình dung không giống nhau, tuy người nọ ăn mặc và trang điểm vô cùng thành thục, nhưng không khó nhìn ra tuổi còn rất nhỏ, chỉ ngoài hai mươi, tóc ngắn ngang vai, sau khi cởi áo khoác thì lộ ra một chiếc áo cổ lọ bằng lông, ôm lấy thân người, dáng người cao gầy, cũng không cao lắm, mang một đôi giày cao gót.
đi theo sau cô là người Mộ Cẩm Ca thường xuyên nhìn thấy trên TV cũng như ở banner quảng cáo ở nhà ga – Sào Văn, người cao m, một thân quần áo màu sẫm, khôngphải màu đen mà là màu tro, cực kỳ anh tuấn, ngũ quan góc cạnh tựa như tượng điêu khắc, sâu sắc mà cứng rắn, ngoại trừ gương mặt quan tài một chút, không có biểu tình gì, nhưng lại toát ra vẻ lãnh đạm của đàn ông, được công nhận là diễn viên phái thực lực, cách ảnh đế chỉ một bước ngắn.
Cuối cùng Thông Thông cũng ngừng cười, đứng lên sofa, nhìn Sào Văn sững sờ: “Con thấy giống như, giống như trên TV… đã nhìn thấy chú này.”
“Đây là đứa nhỏ của Hầu Đại tiểu thư đi.” Lương Hi lộ ra nụ cười thân thiện, đến gần đứa nhỏ cho một bao lì xì, “Đến, đây là dì và chú lì xì cho con, năm mới vui vẻ.”
Thông Thông hai tay khoanh lại: “Cám ơn chú và dì.”
Tuệ Tuệ bỏ bút vẽ xuống, cũng nhận được bao lì xì, cũng tự mình chúc Tết: “Chúc chú và dì… mọi sự cát tường, thân thể khỏe mạnh.”
“thật ngoan.” Lương Hi nhìn Mộ Cẩm Ca, “Vị này là?”
Thông Thông hưng phấn giới thiệu: “Mợ nhỏ! Mợ nhỏ!”
Mộ Cẩm Ca nói: “Chào cô, tôi là Mộ Cẩm Ca, là bạn gái của Hầu Ngạn Lâm.”
Lương Hi nhìn cô, không xác định hỏi: “Có phải Mộ tiểu thư làm việc ở nhà hàngkhông?”
Mộ Cẩm Ca: “Đúng.”
Lương Hi không có nói đến việc năm trước đến Capriccio, chỉ nói: “Năm trước Hầu thiếu có mời tôi đến nhà hàng cô làm dùng cơm, hương vị thật không tồi.”
Tự nhiên Mộ Cẩm Ca cũng nhớ rõ lần kia: “Cám ơn.”
Hầu Ngạn Lâm nhìn nhìn đồ vật để trên bàn rồi lại nhìn về bọn họ, buồn cười nói: “Hai người đến thì đến, còn mang quà tặng làm gì.”
“Năm trước nếu không có anh và anh trai anh giúp đỡ, tôi và Sào Văn tuyệt đối khôngnhịn qua được.” Lương Hi nghiêm mặt nói, “Biết nhà các anh không thiếu gì, tặng chút quà Tết coi như biểu đạt tâm ý.”
Hầu Ngạn Lâm: “Hi, sao lại nói vậy.”
Sào Văn cũng mở miệng, giọng anh thật trầm, có loại từ tính độc đáo: “Hầu Nhị, lần này cám ơn cậu.”
Hầu Ngạn Lâm lười biếng nói: “Sào Văn, anh muốn hồi báo chúng ta cũng rất đơn giản, chỉ cần đóng phim cho tốt, lấy nhiều giải thưởng hiếm, trở thành cây hái ra tiền cho công ty là được.”
anh nói câu này chẳng qua là nói đùa, không nghĩ đến Lương Hi tin thật nói: “Trước đêm giao thừa chúng tôi đã bay đi New York gặp Quách Thành, đàm phán một bộ phim điện ảnh, dự tính tháng Tư bắt đầu khai máy ở thành phố S.”
“Tôi đã nghe qua, bộ phim này của Quách đạo quay để đi tranh giải, cần phải nắm chắc.” Hầu Ngạn Lâm liếc nhìn Mộ Cẩm Ca, toan tính nói: “Lần đầu công chiếu nhớ rõcho tôi hai vé.”
Lương Hi cười cười: “Nhất định.”
Sau đó hai vợ chồng Hầu Ngạn Sâm và Trầm Thiến cũng đi xuống, một đám người lạinói chuyện một hồi, sau đó mới ra cửa.
Hầu Ngạn Sâm phải đi theo Trầm Thiến trở về Trầm gia, Hầu Ngạn Lâm và Mộ Cẩm Ca, còn có Sào Văn và Lương Hi đi chùa Đại Giác – vốn Hầu Ngạn Ngữ cũng muốn đi, thấy một nhóm người ai cũng có đôi có cặp, chỉ có cô đi một minh nên quyết định ở nhà ngủ trưa, Rượu trắng cũng được giữ lại, không đi theo cùng.
Chùa Đại Giác là một ngôi chùa cổ, có hai con sông nhỏ uốn lượn quanh chùa, phía trước là hồ nước gọi là hồ Long Đàm, phía trong chùa thì trồng những cây cổ thụ, cao chót vót, còn có cây bạch quả ngàn năm, còn cả cây tùng bách, đủ loại như kỳ quan thứ tám. Nơi này còn nổi danh với hoa mộc lan trắng, đầu Xuân hoa sẽ nở, đáng tiếc bây giờ còn không phải thời điểm, qua một đoạn thời gian, khoảng vào tháng Ba tháng Tư lại đến, sẽ là một phen phong cảnh khác.
Thành phố B là cố đô, chùa miếu rất nhiều, cầu con đi Hồng Loa, cầu học đi Phật Nằm, cầu quan đi Đàm Chà, tham thiền thì đi Quảng Tế… Trong đó bùa bình an chùa Đại Giác nổi tiếng linh nghiệm, tới nơi này dâng hương cầu bùa, phù hộ một năm bình bình an an.
Hanh thông cũng tốt, giàu có cũng được, quan trọng nhất vẫn là bình an.
Đầu năm mùng một người dâng hương bái phật rất nhiều, mùng Hai thì ít đi đôi chút, từng cặp đôi cùng nhau lên dâng hương, cầu bùa bình an, sau đó chậm rãi đi xuống.
Lương Hi và Hầu Ngạn Lâm nói chuyện công tác, đi ở phía cuối, mà Sào Văn và Mộ Cẩm Ca lại mặc kệ sự việc đi cùng nhau, hai người đi lên phía trước.
đi được một nửa, Sào Văn mở miệng hỏi: “cô và Hầu Nhị ở cùng bao lâu rồi?”
Mộ Cẩm Ca sửng sốt đôi chút, sau đó thản nhiên nói: “Mùa hè năm trước nhận thức nhau, tháng một năm nay thì quen nhau.”
Sào Văn nghe thấy thì suy nghỉ nói: “Xem ra Hầu Nhị thật sự rất thích cô.”
Mộ Cẩm Ca: "......"
“Tuy cậu ấy thoạt nhìn như hoa hoa công tử, có chút lỗ mãng,” Hẳn là không có thói quen nói giúp người ta, giọng Sào Văn có chút cứng ngắc, anh dừng lại một chút, châm chước nói, “Nhưng những thứ này đều là do cậu ta giả bộ.”
Mộ Cẩm Ca nhìn về phía anh: “hiện tại anh đang giúp Hầu Ngạn Lâm nói chuyện sao?”
Sào Văn bình tĩnh trả lời: “Tôi chỉ là nói người thật việc thật cho cô biết thôi.“
Trầm mặc một lúc lâu, Mộ Cẩm Ca mới nói: “hiện tại tôi và Hầu Ngạn Lâm cùng nhau mở một nhà hàng, có rãnh thì cùng Lương Hi đến dùng cơm đi.”
Sào Văn trả lời: “Được.”
Mà hai người phía sau họ đang nói chuyện chính sự --
“Năm nay phòng kinh doanh của Hoa Thịnh sẽ điều chỉnh ngân sách, tận lực đem tài nguyên đưa xuống…” nói xong, Hầu Ngạn Lâm đột nhiên hạ thấp giọng, lặng lẽ cùng Lương Hi nói, “Đúng rồi, cám ơn chiêu lần trước cô đã chỉ.”
“Lần trước?” Nhớ tới đối phương nói là cái gì, Lương Hi cũng hạ giọng nói: “anh dùng tới sao?”
“Hiệu quả không tồi, không để Sào Văn phát hiện phát hiện chứ?”
“không, tôi đã đem tin nhắn xóa đi.”
“Lương Hi, giúp tôi bảo vệ bí mật, hơn nữa không thể làm cho Sào Văn và Cẩm Ca biết, bọn họ sẽ cười tôi đó.”
“Uhm, tôi biết.” Lương Hi nhìn về người cao lớn phía trước, nếu thực để Sào Văn biết được tôi nói với anh chuyện anh ấy đã làm loại chuyện đó, người kia khẳng định sẽgiận dỗi.