Thành phố B có quy định, trong thời gian cho phép, chiếu theo lịch âm, từ đêm giao thừa và mùng một tháng Giêng, từ h tối đến nửa đêm vào mỗi ngày từ mùng Hai kéo dài đến ngày tháng Giêng là được phép đốt pháo, những ngày khác là bị cấm.
Cho nên khi đến giờ đêm, người Hầu gia cùng nhau rời khỏi bàn tiệc còn dư lại canh thừa thịt nguội, ra cửa chính, đi đến một mảnh đất trống sau nhà, cho người làm chuẩn bị một dây pháo treo trên gậy trúc, thả dài xuống đất.
Năm nay cũng chuẩn bị tổng cộng bốn dây pháo, hai dây đầu đều đã được định sẵn, dây đầu tiên là do người đứng đầu gia gia đình cha Hầu đốt, dây thứ hai là do con trai trưởng Hầu Ngạn Sâm đốt, đây có thể xem là luật bất thành văn ở Hầu gia, hai dây còn lại chỉ là để đốt cho vui, mẹ Hầu và Trầm Thiến đều xuất thân là thư hương môn đệ, từ nhỏ ngay cả đốt pháo cũng chưa từng chơi, lá gan nhỏ, cho tới bây giờ cũngkhông dám châm lửa, cho nên bình thường đều là Hầu Ngạn Lâm hoặc Hầu Ngạn Ngữ đốt, năm rồi còn dư lại chỉ có một dây pháo, hai người phải tranh nhau hồi lâu xem ai đốt, năm nay tốt lắm, có hai dây, Hầu Ngạn Lâm và Mộ Cẩm Ca chơi một dây, Hầu Ngạn Ngữ độc chiếm một dây.
Kỳ thật Hầu gia cũng không phải là nhiều thế hệ kinh thương, mà là từ quan dần chuyển sang thương, ông nội Hầu Ngạn Lâm là thế hệ quá độ, giao đến tay cha Hầuthì càng làm càng lớn, mãi cho đến khi đứa nhỏ lớn đã hoàn toàn thay đổi bối cảnh, có thể tự do xuất ngoại du học.
Người Hầu gia cho người khác cảm giác như là một nước nhỏ, phía trước bị áp bức đến không thể làm gì, sau khi được giải trừ hạn chế, liền phóng nhanh cực kỳ, ví dụ như Hầu Ngạn Lâm từ một đứa nhỏ ốm yếu đã trưởng thành mạnh khỏe tráng kiện, ví dụ như sau khi không còn chịu quản chế về việc ra nước ngoài thì người Hầu gia bắt đầu chủ trương tiếp nhận giáo dục ở nhiều quốc gia khác nhau, đem đứa nhỏ cho đidu học, không sót một ai, người không biết chuyện còn tưởng rằng là họ chọc phải chuyện gì nên phải như kiến chuyển nhà, kỳ thật người ta chính là thích thì đi thôi, phỏng chừng một hai thế hệ mới sẽ lại trở về.
“Bùm… bùm…”
Dây pháo đầu tiên vang lên, mọi người dù ở trong phòng cũng phải bịt kín lỗ tai lại vì ồn.
Rượu trắng không dám ra khỏi phòng, lúc này nghe tiếng pháo giòn tan như tiếng sấm bên tai, lại hối hận không cùng Tĩnh ca ca và đại ma đầu ở cùng một chỗ, một mình trốn dưới bàn, dùng cái đuôi gắn đầy dây ruy băng ôm lấy chân sau, sợ đến mứckhông dám kêu “meo” tiếng nào, như là sợ tiếng kêu này sẽ khiến Niên thú đến cắn nó.
(: là một quái thú trong truyền thuyết của người TQ có liên quan đến sự tích về đêm giao thừa, mọi người có thể xem thêm tại truyện Liêu thầnhttps://cungquanghang.com/threads/lieu-than-vu-thi-duc./ )
Cái gì, ngươi hỏi tôn nghiêm của hệ thống sao?
A, a, anh bạn ah, anh không biết nhập gia tùy tục là gì sao?
Ta phát minh ra đó.
Mà lúc này bên ngoài hiện trường đốt pháo –
Thừa dịp cha Hầu đốt xong dây pháo đầu tiên, khi trên lầu đang đổi dây pháo mới, Mộ Cẩm Ca nói: “Em có chút lo lắng cho Rượu trắng.”
Hầu Ngạn Lâm cười nói: “Lo lắng cho nó làm gì? Người có thể ép buộc nó đều đã ở ngoài này.”
Mộ Cẩm Ca lắc lắc đầu: “Tiếng pháo lớn quá, em lo nó sẽ sợ hãi.”
“không thể nào.” Hiển nhiên Hầu Ngạn Lâm xem nhẹ khi Cẩm Ca đánh giá cao bạn mèo nào đó, “không phải nó có thể tự điều tiết thân thể sao? Nếu sợ có thể điều chỉnhâm thanh nhỏ chút là được, dù sao nó là có trí tuệ của con người.”
Nghe qua hình như cũng có đạo lý, vì thế Mộ Cẩm Ca buông tha cho ý tưởng trở về xem bạn mèo nào đó: “Cũng đúng.”
Lại một dây pháo nữa được đốt, lúc này Hầu Ngạn Lâm tiến bên tai cô, lớn tiếng hỏi: “Tĩnh ca ca, em có sợ không?”
Mộ Cẩm Ca liếc mắt nhìn anh một cái, mặt không chút thay đổi, nâng cao giọng trả lời: “Nếu anh sợ thì cứ nói thẳng.”
“Cái này cũng bị em nhìn ra?” Hầu Ngạn Lâm nhướng mày, khi cúi đầu nói chuyện môi cũng nhanh chạm vào tai đối phương, “Vậy đến khi chúng ta đốt pháo, anh trốn sau lưng em được không?”
Mộ Cẩm Ca buồn cười nói: "Có thể."
Nhưng mà khi Hầu Ngạn Ngữ đốt pháo xong, đến phiên bọn họ châm lửa, Mộ Cẩm Ca mới biết được “trốn sau lưng” trong lời Hầu Ngạn Lâm là trốn như thế nào –
Chỉ thấy anh tự nhiên mà đứng sau lưng cô, sau đó hai tay duỗi ra, đem cả người côôm vào trong lòng ngực, tay phải cầm lấy tay cô cầm lấy cây nhang mà quản gia đưa đến – đốt pháo thì không dùng que diêm hay quẹt gas, vì khi gặp gió thì ngọn lửa sẽkhông ổn định, hơn nữa còn là về vấn đề an toàn.
Khán giả bên trái bên phải nhìn xem, đều là anh ôm lấy cô ở phía sau, động tác vô cùng thân mật.
Người này có sợ gì đâu, rõ ràng là tìm cơ hội ăn đậu hủ mà!
Khi ra ngoài, Hầu Ngạn Lâm mặc lại chiếc áo khoác dày khi đến, nhưng không có gài nút, cho nên khi ở phía sau ôm lấy Mộ Cẩm Ca, lưng cô dựa vào ngực anh, cảm thấy như đang ôm lò sưởi hình người, ấm áp dễ chịu, nhiệt độ ấm áp như truyền từ sau ra trước, vây quanh cô.
Giọng người phía sau trầm thấp, mang theo ý cười dày đặc: “Tĩnh ca ca, chuẩn bị tốt chưa? Chuẩn bị châm nha?”
Mộ Cẩm Ca cũng lười để ý anh, chỉ thản nhiên đáp: “Dạ.”
Dứt lời, Hầu Ngạn Lâm nắm lấy tay cô, đem nhanh châm xuống ngòi nổ, lập tức ngọn lửa lan nhanh khắp dây pháo, bắt đầu nổ.
Vừa mới bắt đầu, Mộ Cẩm Ca còn chưa kịp lui bước, đột nhiên cảm thấy dưới chân nhẹbẫng, cả người bị người phía sau ôm lên, nhanh chóng rời đi khu vực nguy hiểm.
Khi chạy qua đứng cạnh Hầu Ngạn Ngữ, vị quý tộc độc thân duy nhất trong nhà khôngphục mà châm chọc: “Hầu Ngạn Lâm, em thật có khả năng! Đốt có dây pháo mà cũng mặt mày nở hoa như vậy! Em…”
Nhưng mà còn chưa đợi Hầu Ngạn Ngữ nói hết, tiếng nổ pháo đã vang lên, hoàn toàn che mất giọng cô.
Đại khái là ôm ghiền rồi, khi đã đứng vào khu vực an toàn Hầu Ngạn Lâm cũng khôngbuông tay, mà là tiếp tục ôm Mộ Cẩm Ca chạy một hơi, gần như là chạy một vòng quanh sân, nhưng thật ra một chút cũng không chê nặng.
Mà trừ bỏ tiếng pháo vang trời, âm thanh duy nhật Mộ Cẩm Ca có thể nghe được, chính là tiếng cười của Hầu Ngạn Lâm, từ đỉnh đầu truyền đến, rất thống khoái sung sướng, tiêu sái tự tại.
“A!”
không biết là nhà ai bắn pháo bông, ba vầng sáng màu vàng được phóng lên trời, trong màn đêm mênh mông giống như một loại dải lụa màu bung ra, nở rộ thành những bông hoa màu đỏ, rồi sau đó đóa hoa rơi dần, giống như một trận mưa băng chiếu sáng của bầu trời rồi dần dần tan biến trong bóng đêm, trả về đêm đen yên lặng.
Chỉ là bầu trời đêm yên lặng không duy trì được bao lâu, chỉ chốc lát lại có một tầng pháo hoa mới được phóng lên, rơi xuống, vòng đi vòng lại, náo nhiệt cả đêm đông.
Pháo hoa rạng rỡ ở trong mắt Mộ Cẩm Ca thật là một cảnh đẹp lung linh rực rỡ.
Trong nháy mắt, điều cô nghĩ không phải là bảo Hầu Ngạn Lâm nhanh buông mình ra, mà suy nghĩ trong đầu giống như pháo hoa trên bầu trời đêm, đột nhiên dâng lên, sau đó lại nổ tung, sôi nổi rực rỡ, người khác không thể bỏ qua –
một năm này trôi qua thật tốt.
Hầu gia có truyền thống đón giao thừa, sau khi đốt pháo mọi người sẽ đi đánh răng rửa mặt thay đồ ngủ rồi cùng nhau ngồi ở phòng khách, vừa xem TV vừa trò chuyện với nhau, sau đó nhận bao lì xì, chờ đến rạng sáng sẽ trở về phòng nghỉ ngơi.
Trừ bỏ năm rồi được nhận lì xì từ Trình An, Mộ Cẩm Ca đã nhiều năm không thu được tiền mừng tuổi của người lớn, không nghĩ năm nay được nhận lì xì từ cha Hầu và mẹ Hầu, cầm trong tay nặng trĩu, mang theo niềm ấm áp đã lâu không có.
Ngày đầu năm, người Hầu gia đều muốn đi đến các gia tộc quen biết chúc Tết, đối tượng có nhiều, nhưng quá trình cũng vụn vặt, Mộ Cẩm Ca không cần đi theo. Cho đến khi cô tỉnh lại, mấy người Hầu Ngạn Lâm đều đã ra ngoài, khi xuống lầu chỉ có Trần quản gia tươi cười với cô: “Chào buổi sáng, Mộ tiểu thư, năm mới vui vẻ.”
Kỳ thật hiện tại đã gần giữa trưa, một chút cũng không còn sớm, Mộ Cẩm Ca có chút ngượng ngùng: “Năm mới vui vẻ… thật ngại quá, tôi đến chậm.”
Quản gia cười ha ha nói: “Mộ tiểu thư không cần khách khí, có muốn dùng chút đồ ănnhẹ hay là muốn ăn cơm trưa luôn?”
Mộ Cẩm Ca hỏi: “Hôm nay đầu bếp không nghỉ sao ạ?”
Quản gia đáp: “Có hai vị không nghỉ.”
Làm đầu bếp riêng như thế này, cũng thật không dễ dàng.
Vì tối qua Mộ Cẩm Ca đã ăn không ít, cho nên hiện tại cũng không quá đói, vì thế cônói: “Tôi tự mình đến phòng bếp làm chút đồ ăn nhẹ, không cần phiền bọn họ.”
Trần quản gia lộ ra vẻ mặt “Quả nhiên là như thế” đầy vui mừng, cười nói: “Nhị thiếu gia trước đó đã dặn qua, nói Mộ tiểu thư có thể tùy thời sử dụng phòng bếp cùng mọi thứ bên trong.”
“A… Cám ơn.”
Quản gia nhìn thấy cô ôm Rượu trắng nói: “Mộ tiểu thư đi vào bếp, vậy con mèo này cứ để tôi cho ăn, Nhị thiếu gia trước đó đã gọi điện báo, cho nên trong nhà đã mua lương thực cho mèo rồi.”
"A, vậy cám ơn."
Nghĩ đến mèo cũng không thể mang vào phòng bếp, vì thế Mộ Cẩm Ca thuận tiện đem Rượu trắng giao cho Trần quản gia.
Rượu trắng vẫn có cảm tình với Trần quản gia, lòng nghĩ quả nhiên gừng càng già càng cay, ôm mèo cũng có dáng có điệu, không giống với Hầu Ngạn Ngữ hay Trầm Thiến siết nó đến khó chịu.
Ngày hôm qua… a, quỷ mới biết nó đã trải qua gì.
Nhìn thấy nó ngoan ngoãn cúi đầu ăn thức ăn cho mèo, Trần quản gia cảm khái nói: “Lần trước gặp mày, mày vẫn là con mèo con, không hơn một tháng tuổi, hiện tại đãhơn ba tuổi đi.”
“Meo?” Trách sao nó luôn cảm thấy ông thực thân thiết.
“Lúc mới đầu nghe Đại tiểu thư nói đem mày giao cho Nhị thiếu gia, tao còn thực lo lắng.” Quản gia nhẹ nhàng vuốt đầu nó, “không nghĩ đến mày không chỉ còn sống, mà còn trở thành bà mai cho Nhị thiếu gia và Mộ tiểu thư, không tin nổi mà.”
“…” Những lời này sao giống hố nó vậy, cũng không biết phải nói sao.
đang lúc Trần quản gia còn đang thao thao nói chuyện, một người làm trẻ tuổi đi tới,nói: “Chú Trần, Đại tiểu thư đã trở về.”
“Tốt, tôi đã biết.” Thấy Rượu trắng ăn cũng gần xong, quản gia ôm nó lên, “Đến, đigặp chủ trước của mày nào.”
Khi Mộ Cẩm Ca từ phòng bếp đi ra, chợt nghe thấy phòng khách vốn đang im lặng lại ồn ào hơn, có giọng của Trần quản gia và một cô gái, tiếng người chuyển hành lý, bên cạnh còn có tiếng trẻ nhỏ ồn ào, còn có tiếng mèo kêu, không phải tiếng kêu thảm thiết cũng không phải là tiếng kêu cứu, mà có chút thích thú trong đó.
cô vừa mới đi ra, vị kia đang cùng quản gia nói chuyện nhanh chóng chú ý tới cô, cười hỏi: “Đây là Mộ tiểu thư phải không?”
Vừa thấy gương mặt đối phương có mấy phần giống Hầu Ngạn Lâm, Mộ Cẩm Ca đãnhớ đến ngày hôm qua Hầu Ngạn Lâm đã nói qua, nhất thời hiểu rõ. cô gật đầu, chào hỏi: “Chào chị Cả.”
“A, thật ngoan.” Giọng Hầu Ngạn Vãn thật dễ nghe, như là tiếng chim hoàng oanh uyển chuyển, nũng nịu, “Xem ra chị về thật đúng lúc, bọn Ngạn Ngữ đều không có ở nhà, không ai theo chị tranh giành.”
Mộ Cẩm Ca:"......"
Lúc này, một giọng nói non nớt mềm mại vang lên: “Thơm quá à!”
Mộ Cẩm Ca theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy hai đứa nhỏ vốn đang cùng Rượu trắng chơi đùa đã tự động ngừng chơi, đứng tại chỗ, thần thái động tác nhất trí dùng đôi mắt đen tròn nhìn chằm chằm cô…ách, là cái dĩa trên tay cô.
Bộ dáng hai đứa bé vô cùng đáng yêu, ánh mắt vừa đen vừa sáng, da trắng mịn, thoạt nhìn giống một cặp búp bê vậy. Hình dáng hai người tương tự, quần áo cũng là mộtđôi, chỉ là màu sắc khác nhau, một bé mặc màu hồng, một bé mặc màu xanh.
“Đây là con trai và con gái chị, nhủ danh là Thông Thông và Tuệ Tuệ, là long phượng thai, vừa tròn hai tuổi.” Hầu Ngạn Vãn giới thiệu, “Thông Thông, Tuệ Tuệ, gọi dì Mộ.”
Lần đầu tiên nghe được xưng hô “dì”, Mộ Cẩm Ca có chút sửng sốt.
Vốn tuổi này của cô, gọi là chị cũng có thể, nhưng thân phận hiện tại của cô là bạn gáicủa Hầu Ngạn Lâm, nếu gọi là chị, bối phận sẽ rối loạn, cho nên chỉ có thể kêu dì.
A, đều là do Hầu Ngạn Lâm.
Vì thế hai đứa nhỏ vô cùng nhu thuận đứng trước Mộ Cẩm Ca đồng thanh gọi: “Dì Mộ!”
Mộ Cẩm Ca không có kinh nghiệm ở chung với trẻ con, có chút cứng ngắc nhếch miệng, cố gắng làm cho bản thân nhìn thân thiện chút, cô dịu dàng nói: “Chào hai con, năm mới vui vẻ.”
Nhưng mà hai đứa bé này không hổ là con cháu Hầu gia, một chút cũng không sợ người lạ, vui mừng chạy nhanh đến, ngước đầu nhìn cô, Thông Thông nuốt nước miếng, mở miệng nói: “Dì Mộ, dì, dì có món gì vậy? Thơm quá…”
Tuệ Tuệ nói tiếp: “thật muốn ăn…”
Trần quản gia và Hầu Ngạn Ngữ ngồi bên cạnh đều vui vẻ, Hầu Ngạn Ngữ cười nói: “Ha, ha, hai đứa háu ăn.”
Mộ Cẩm Ca thấy hai bé ngước cổ có chút cố sức, vì thế quỳ xuống, đem dĩa điểm tâm ngọt cho bọn nhóc nhìn, nói: “Dì làm chút điểm tâm, muốn ăn sao?”
Thông Thông nhìn mấy viên tròn tròn đen đen trắng trắng trên dĩa, tò mò hỏi: “Điểm tâm gì ạ?”
Mộ Cẩm Ca nói: “Bánh dừa chocolate.”
“Bánh dừa… chocolate…” Tuệ Tuệ cười rộ lên, ánh mắt chớp chớp giống như vầng trăng khuyết, “nhìn bề ngoài thật ngon nha.”
Thông Thông quay đầu hỏi Hầu Ngạn Vãn: “Mẹ, con có thể ăn không?”
Hầu Ngạn Vãn nói: “Cái này con phải hỏi dì Mộ, dì Mộ không cho thì hai con cũng được ăn nha.”
Nghe xong lời này, hai đứa nhỏ đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn Mộ Cẩm Ca, tiếp theo chợt nghe giọng non nớt mềm mại của Tuệ Tuệ: “Dì Mộ, dì có thể, dì có thể cho con ăn không?”
Dưới cái nhìn chăm chú của bọn nhỏ, Mộ Cẩm Ca buồn cười nói: “Dĩ nhiên có thể.”
Thông Thông và Tuệ Tuệ lễ phép nói: “Cám ơn dì.”
Mộ Cẩm Ca dùng đũa đút cho Tuệ Tuệ trước, sau đó lại đút cho Thông Thông, nhìn thấy hai đứa bé như hai con chuột hamster đang nhai này nọ, trong lòng cũng mềm mại hơn. cô hỏi: “Ăn ngon không?”
Thông Thông nói: "Dạ ngon!"
Tuệ Tuệ chạy đến giữ tay Hầu Ngạn Vãn, nũng nịu nói: “Mẹ, mẹ, mẹ, món này ngon lắm, mẹ ăn đi!”
Mộ Cẩm Ca ngẩng đầu, nói với Hầu Ngạn Vãn: “Chị Cả, chị cũng ăn chút đi?”
Hầu Ngạn Vãn nói: “Em còn chưa ăn đó, Thông Thông Tuệ Tuệ đã ăn hai miếng, chị ăn nữa, sẽ không còn bao nhiêu, làm cho mọi người trong nhà biết, khẳng định sẽ nóichị khi dễ em.”
Mộ Cẩm Ca nói: “không sao, món này rất dễ làm, hơn nữa em cũng không đói.”
“Cái này…”
Mộ Cẩm Ca nhìn Rượu trắng đang nằm trên đất liếm lông, rất chân thành nói: “Nếukhông phải chị mua Rượu trắng, sau đó em sẽ không nhặt được nó, lại càng không thể cùng Hầu Ngạn Lâm quen biết, thật sự cảm ơn chị.”
“Ai nha, đều sắp thành người một nhà, còn nói với chị lời này.” Hầu Ngạn Vãn nhẹthan một tiếng, “Vậy chị sẽ không khách khí.”
Khi cô ăn một miếng, mới phát giác đây cũng không phải là món điểm tâm chocolate bình thường.
Chính xác mà nói, không phải là chocolate viên—
Vị ngọt thanh của dừa cùng vị đắng của chocolate đen hòa lẫn vào nhau, sau khi tiến vào miệng, chậm rãi tan ra, mà sự ngạc nhiên vui mừng chính là khi đang nhai nuốt chocolate không tan ra mà mềm mại thập phần ngoài ý muốn.
thì ra dừa và chocolate chỉ là vỏ ngoài, bên trong còn có miếng chuối tiêu nhỏ, trong lúc ăn sẽ để lại một mùi sữa độc đáo, cảm giác sềnh sệch, như tạo ra một tấm lưới, đem vị dừa và chocolate bao vây lại, khiến cho hương vị không thể phân tán ra.
Hầu Ngạn Vãn tán thưởng nói: “A! Vị không tồi nha!”
Mộ Cẩm Ca nói: “Cám ơn, thích là tốt rồi.”
“Đúng rồi, chị đột nhiên nhớ tới có món này có thể tặng em, xem như là đáp lễ.” nóixong, Hầu Ngạn Vãn nhìn cô bằng ánh mắt thần bí, sau đó gọi con trai con gái đến bên cạnh, hạ giọng dặn dò gì đó, một lát sau, ngay cả Trần quản gia cũng gia nhập vào nhóm nói nhỏ.
Mộ Cẩm Ca:"?"
Chợt nghe Tuệ Tuệ đột nhiên nói một câu: "Á! nói cách khác dì Mộ là mợ......"
"Suỵt!" Hầu Ngạn Vãn đúng lúc ngăn lại, dặn dò, “Đem đồ đưa cho dì Mộ lại kêu, biếtkhông?”
Hai đứa nhỏ nghe lời gật đầu, như gà con mổ thóc: “Biết!”
Mộ Cẩm Ca: "???"
Sau khi hội nghị giải tán, chỉ thấy hai đứa nhỏ được quản gia dắt lên lầu, đi tìm gì đó.
Hầu Ngạn Vãn im lặng không nói, chỉ là lôi kéo Mộ Cẩm Ca ngồi xuống, cùng cô nóichuyện trên trời dưới đất.
Mười phút sau, Mộ Cẩm Ca biết đáp án.
Thông Thông có chút cố hết sức mà ôm một quyển album chạy đến trước mặt cô, giống như hiến bảo vật cho cô, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa bé hai tuổi, thông minh đến mấy cũng có hạn, bé đưa đồ xong thì suy nghĩ một hồi lâu, cũng không nhớ hai từ mẹ mình đã dạy, ngước nhìn xin trợ giúp từ Hầu Ngạn Ngữ, Hầu Ngạn Ngữ gợi ý: “Thông Thông, đây là cái gì vậy?”
“Đây là, đây là…” một ngọn đèn thắp sáng trong đầu Thông Thông, “Đây là bí mật của cậu, bí mật xấu!”
Tuệ Tuệ lại rất nhớ lời mình phải nói, tươi cười xán lạn: “Mời mợ thưởng thức!”
Mộ Cẩm Ca: "......"
Mà Rượu trắng đã muốn cười như điên rồi.