Editor: NanaTrang
Tôi bị người của thái tử kéo ra khỏi cung Vĩnh Khang.
Hoàng hậu muốn xông lên ngăn cản, nhưng lại bị thị vệ thái tử mang tới vây quanh.
Thái tử bước nhanh đi ra cửa, cao giọng hạ lệnh: "Giữ nghiêm cung Vĩnh Khang, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào. Nếu như có người làm việc thiên tư, một khi phát hiện, chém!" ( vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp)
Cung Vĩnh Khang nhất thời hỗn loạn thành một bầy. Cung nữ thái giám cũng mù mịt không biết làm sao.
Văn công công chạy đến, kêu lớn: "Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ!"
Thái tử đưa lưng về phía ông ta, nói: "Văn công công, ta hiểu biết rõ ngươi muốn nói gì. Mời ngươi trở về đi. Bất luận lí do thoái thác nào, đều không hữu dụng."
Hắn dẫn đầu mọi người, giải tôi đi.
Quả nhiên tôi bị ném vào trong đại lao Hình bộ. Không biết là phòng giam nào của Hình bộ, hình như phòng giam này chỉ nhốt một mình tôi.
Tôi bị đẩy mạnh vào trong, hắn cũng đi theo tiến vào, sau đó phất phất tay.
Bọn thị vệ liền yên lặng lui ra ngoài.
Rốt cuộc, rốt cuộc, chỉ còn lại hai người. Tôi và hắn.
Ánh mắt đụng nhau.
Hắn mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào tôi. Trong mắt hắn xẹt qua một tia bi thương kỳ dị.
Tôi nhìn hắn, giống như đã trải qua thiên sơn vạn thủy, dường như đã qua mấy đời, rốt cuộc tôi cũng xuyên qua thủy triều lạnh như băng, lâu như vậy, mệt đến thế, mờ mờ ảo ảo vô thường như vậy. Tôi đều không e ngại, tôi cố gắng chống đỡ, vì giờ khắc này, có thể đứng ở trước mặt hắn một lần nữa.
Bởi vì chính miệng hỏi hắn một câu như vậy:
"Tại sao?"
Thân hình hắn hơi nhoáng lên. Ánh mắt của hắn không di chuyển một tấc nào, chỉ là một chút bi thương trong mắt hắn bị tôi nhìn thấy lúc nãy cũng biến mất sạch sẽ.
"Cái gì?"
Hắn nhỏ giọng, không sóng không gió.
Bên môi của tôi hiện lên ý cười, lại hỏi một lần nữa: "Tại sao?"
Hắn im lặng.
Tôi nhìn hắn: "Tôi biết, ngày đó ở Miên thành, người gãy đàn trên Mi hồ chính là ngươi. Tôi biết, ngày đó ở Tây Cương, người đưa hoa phù dung cho tôi chính là ngươi. Thế nhưng, ngươi lại năm lần bảy lượt muốn độc sát tôi, ngươi lại muốn nhốt tôi ở chỗ này. Ngươi giành lại tôi từ ở trong tay hoàng hậu. Tất cả những chuyện này đều là vì cái gì? Thái tử điện hạ?"
Cảnh Thành! Cảnh Thành! Tất cả những chuyện này là vì sao? Vì sao ngươi lại muốn tôi hận ngươi như thế? Tiếp đó, sau khi biết những gì ngươi làm cho tôi ở Miên thành và Tây Cương, lại yêu ngươi như vậy?
Rốt cuộc hắn cũng mở miệng: "Những chuyện này, ngươi nghe được từ chỗ nào? Ở nơi nào? Là người nào sắp xếp ngươi ở nơi đó nghe được?"
Tôi sửng sốt.
Hắn mỉa mai: "Ngươi không thể nói đúng không? Như vậy ta cho ngươi biết. Ngươi nghe được ở trong một tòa nhà gọi là ‘Mai trạch’ từ phủ thái tử của ta đi về phía Tây ba dặm."
Hắn cười: "‘Mai trạch’ kia cách phủ thái tử của ta xa như vậy....Nhậm Lan Châu, ngươi không ngờ đúng không, ta muốn tìm Mạnh Khách nói chuyện, tại sao không ở trong phủ thái tử, lại cố tình chạy đến nơi đó?"
Tôi giống như đang trôi lơ lửng ở không trung, nhìn mình đứng ở trước mặt của Cảnh Thành, khó tin mà nhìn vào hắn và mình. Dường như tôi nghe thấy mình hỏi: "Cái gì?"
Hắn "ha ha" cười một tiếng, nói: "Lúc ấy khi ta và Mạnh Khách nói đến kế sách này, Mạnh Khách vẫn chưa yên tâm, nói Nhậm Lan Châu ngươi là một người thông minh như thế, làm sao sẽ dễ dàng bị lừa như vậy? Nhưng ta nói với hắn, Nhậm Lan Châu này, người khác không biết, ta còn không biết sao?"
Hắn bước lên phía trước, cười nói: "Luôn luôn có một vài người chưa từ bỏ ý định, muốn lấy án của ngươu viết một bài văn lớn đẩy ta vào chỗ chết. Mặc dù ta có tai mắt, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không biết kẻ địch trong cung rốt cuộc là người nào. Ha ha, ai biết kẻ địch còn nóng lòng hơn so với ta, bọn họ lại nhịn không được dùng ngươi làm mồi nhử. Cũng tốt, ta liền tương kế tựu kế, diễn trò ở trước mặt ngươi và bọn họ. Trong lúc ta và Mạnh Khách nói chuyện cũng đã thương lượng xong. Lúc chúng ta nói chuyện cũng biết rõ các ngươi đang nghe ở bên ngoài." ( dựa vào một việc nào đó để rêu rao, thổi phồng lên)
Hắn ha ha cười nói: "Đúng, là ta theo ngươi đến Miên thành, lại cùng ngươi đến Tây Cương. Nhưng như vậy thì sao? Ta đi Miên thành cũng chỉ là vì đi thăm dò Cảnh Phi. Cảnh Phi và ngươi đều cho rằng mình may mắn, lại có thể chạy trốn ra khỏi phòng giam Hộ bộ? Nhưng lại không biết rằng là chính ta muốn để cho ngươi chạy trốn, bởi vì muốn nhìn rõ xem rốt cuộc là ai lợi dụng án của ngươi hãm hại ta. Ha ha, ngược lại câu được con cá lớn Cảnh Phi này, đào ra không ít chuyện ở Miên thành của hắn. Thật tốt, khi đó ta ngàn dặm xa xôi đi đến Miên thành một chuyến, mặc dù khổ cực nhưng ngược lại không hề uổng phí chuyến này chút nào. Về phần Tây Cương," Trong nháy mắt hắn cụp mi xuống, "Về phần Tây Cương, ta cũng chỉ là đi Mạc Bắc lấy chút sơ oa, thuận đường nhìn xem Cảnh Nhiên ở Tây Cương đang giở mánh khóe gì. Nhưng lúc đó lại nảy lên lòng tham, nghĩ đến có thể sử dụng ngươi một chút. Nếu không phải ta tặng hoa cho ngươi thì Cảnh Nhiên làm sao có thể dễ dàng phát hiện tìm được ngươi, sau đó lại vọng tưởng dùng ngươi tới kinh thành giở trò, làm hại ta lần nữa?"
Tôi lui về phía sau, chống lên vách tường.
Hắn nhất quyết không buông tha, chăm chú nhìn vào tôi, giống như muốn nhục nhã tôi: "Những lời ta và Mạnh Khách nói với nhau, thật đúng là nhiễu khẩu nan bối. Nói thật, khi đó, có mấy lời căn bản ta không tiện nói thêm, nhưng mà, ha ha."
Hắn thu tiếng cười lại.
Tôi đột nhiên sợ hãi. Dường như đoán được cái gì. Tôi sợ hắn sẽ tàn nhẫn mà nói ra khỏi miệng.
Nhưng hắn vẫn mở miệng. Trên môi hắn nở ra nụ cười nhạt: "Ngươi, quả nhiên, vẫn tin tưởng sao?"
Lạnh lẽo từng chút từng chút tràn xa, cắn xé, gặm nhắm, kim châm muối xát đến thấu xương, ăn đến tận xương tủy.
Toàn thân tôi lạnh như băng, sợ mình cứ như vậy mà ngã xuống.
Tôi không thể, ngã xuống ở trước mặt hắn.
Hắn lại tiến tới gần một bước. Hai mắt hắn không có chút gợn sóng nào, nhưng ý cười bên môi hắn lại tăng lên: "Nhậm Lan Châu, ngươi —— cứ như vậy mà tin tưởng ta?"
Tôi vẫn còn ở giữa không trung, nhìn mình sao? Nhìn mình đã dùng hết tất cả hơi sức, chỉ muốn dựa vào mặt tường này, không thể để cho mình ngã xuống.
Mặt tường lạnh như băng này cuối cùng lại thành chỗ dựa đáng tin cậy nhất ở trong thời khắc này, ở trong cuộc sống bao la này.
Sau đó, cuối cũng tôi cũng khôi phục lại chút sức lực.
Tôi cũng cười. Tôi biết rõ mình đang cười, bởi vì tôi cảm thấy khóe môi của mình cuối cùng cũng có thể giương lên.
Hắn nhìn tôi. Nụ cười trên môi hắn biến mất. Ánh mắt của hắn bắt đầu thay đổi, trở nên bén nhọn như đao, lưỡi đao rét lạnh, dường như muốn đâm thủng tôi, đem từng tấc từng tấc liên tiếp xé ra.
Tôi dựa vào tường, hắn từ trên cao nhìn chằm chằm vào tôi, dường như muốn giẫm nát tôi ở dưới chân, nghiền thành bụi đất, tiếp tục giương tay lên, một chút cũng không lưu tình.
Thì ra ở trong lòng hắn, tôi giống như là một hạt bụi hèn mọn có thể tùy ý trêu đùa.
Tôi chậm rãi mở miệng, nói: "Đúng, tôi đã từng tin tưởng ngươi như vậy. Nhưng từ nay về sau, sẽ không bao giờ nữa."
Nụ cười bên khóe môi hắn lại giương lên, vô cùng nhợt nhạt. Hắn híp mắt lại, lông mi che kín ánh mắt.
Giọng nói của hắn an ổn chậm rãi: "Từ nay về sau? Làm sao còn có từ nay về sau......"
Mấy chữ cuối cùng của hắn giống như không còn hơi. Hắn kịch liệt ho khan, đau đớn ngồi xổm xuống, sau đó, thế nhưng lại ho ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi dần dần nhỏ giọt trên cỏ khô, máu đỏ vô cùng chói mắt. Tơ máu dinh dính, nhìn thấy mà ghê người.
Thị vệ của hắn đi lại đây. Có một người dìu đỡ hắn.
Hắn không nhìn tôi. Hắn chỉ mò mẫn hai tay bắt lấy người đó, ngọ ngoạy đứng dậy, sau đó khàn khàn nói: "Đi."
Đám thị vệ ôm lấy hắn rời đi.
Gần đến cửa lao, hắn đột nhiên nắm khung cửa, khàn khàn giọng nói: "Không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không thể đến gần Nhậm Lan Châu. Trông coi nghiêm ngặt, không được sai sót."
Từng câu từng chữ lạnh lẽo, một chút tình cảm cũng không có.
Thị vệ thấp giọng đáp một tiếng "Vâng".
Hắn đỡ lấy tường, không nhúc nhích. Một lát sau, cửa tù ‘rầm’ một tiếng vang lên.
Rốt cuộc hắn cũng rời đi.
Tôi chậm rãi ngồi trên mặt đất. Tôi biết rõ khí lực của mình, lúc nãy liên tục dựa vào tường, tôi mới có thể cười, mới có thể nói, từng câu từng chữ đều tiêu hao hết toàn bộ khí lực trong cơ thể tôi.
Tay của tôi đang phát run, tôi nắm cỏ khô trên đất, nắm chặt bọn chúng vào trong lòng bàn tay, nhưng vẫn phát run.
Cỏ khô thô ráp không chịu nổi, lòng bàn tay của tôi đau đớn không chịu nổi, nhưng tôi dường như hoàn toàn không nhận ra.
Tôi đang phát run, tôi muốn xiết chặt răng. Mặc dù chung quanh không có ai, nhưng tôi lại không thể khóc.
Tôi sẽ không bao giờ rơi lệ nữa.
Tôi nắm cỏ khô rất chặt, giống như muốn nắm nát bọn chúng vậy, sau đó xen lẫn với máu thịt ở cùng một chỗ.
Tấu khúc khuynh tâm trên Mi hồ, trên mặt hồ tiếng đàn du dương, là khúc hắn tấu cho tôi. Trong khúc này đều là từng ly từng tý chuyện cũ và tình cảm của hai chúng tôi.
Hoa phù dung đầy sân ở Tây Cương, dịu dàng ngọt ngào, hắn vì tôi mà chọn lựa, để cho tôi tán gẫu an ủi tịch mịch, mùi hoa và ảnh hoa.
Nhưng đều là âm mưu của hắn. Hắn bày ra tầng rầng lớp lớp lưới, sau đó tầng tầng lớp lớp bao bọc tôi lại. Tôi bị hắn tùy ý lợi dụng, dắt tới kéo đi, một chút tôn nghiêm cũng không có.
Nơi này thật sự là quá lạnh rồi.
Tất cả tình cảm, khổ sở, triền miên, vui mừng, bi ai, bất đắc dĩ của mười mấy năm qua đương nhiên đều là trò đùa. Hắn có thể chỉ cần dùng một câu mỉa mai, là có thể tiêu hủy hết toàn bộ trò đùa tan thành mây khói.
Nhậm Lan Châu, thì ra ngươi căn bản không nên có nhiều tình cảm như thế.
Tôi cười lên, tôi nghe thấy tiếng cười của mình.
Nhậm Lan Châu, ngươi, thật rất buồn cười.