Editor: NanaTrang
Tôi bị vứt trong một ngôi miếu đổ nát ở ngoài vùng đồng bằng hoang dã. Khi tôi tỉnh lại, đầu vẫn còn mờ mịt. Tôi nhớ là tôi bị người ta đánh một gậy bất tỉnh.
Tôi còn nhớ người cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi hôn mê là Thu bà bà.
Trên khuôn mặt bà đầy sự mỉa mai.
Tôi nhìn ra bên ngoài, bầu trời đen kịt, bên trong miếu yên tĩnh không tiếng động. Hai tay của tôi vẫn bị trói như cũ.
Tôi khẽ co hai chân lại. Sau đó, nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn.
Người mới đến tổng cộng có hai tên, đều là một thân áo đen, lại dùng miếng vải đen che mặt. Một tên trong đó nhìn tôi một cái, kéo giọng nói lanh lảnh, quay đầu nhìn tên còn lại nói: "Không sai."
Tên còn lại gật đầu một cái. Người kia bước tới trước kéo tôi dậy, nhỏ giọng nói: "Đi mau." Sau đó từ phía sau lưng đẩy tôi một cái.
Tôi bị hắn đẩy lảo đảo một cái. Hai chân ê ẩm tê dại, không cất bước nổi. Bọn họ không hài lòng, vì vậy lại đẩy tôi.
Đi tới cửa, tôi liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa, người nọ lại nói: "Lên xe."
Tôi lên xe, người kia từ đầu đến cuối đều không nói một lời nào cùng ngồi trong xe với tôi, tên còn lại thì ngồi ở phía trước đánh ngựa.
Xe ngựa chậm rãi đi vào. Người ngồi chung vẫn im lặng như cũ. Không biết đi bao lâu thì xe ngựa dừng lại. Người đánh xe vén màn xe lên.
Người ngồi chung nhảy xuống xe. Tôi cũng xuống xe. Hai tay bị trói mất linh hoạt, lúc xuống xe thiếu chút nữa là té ngã, may mà người nọ đưa tay ra đỡ tôi xuống.
Tôi khàn giọng nói: "Đa tạ."
Người nọ vẫn không ư hử gì, buông tôi ra, quay đầu liền đi về phía trước.
Lúc này tôi mới phát hiện trước mặt tường cao nguy nga.
Tôi kinh hãi nói: "Hoàng cung?"
Người nọ lập tức đi về phía trước. Tên còn lại vẫn lanh lảnh cuống họng nói: "Đi mau, đi mau."
Tôi nhanh chóng đuổi theo. Không biết là cửa cung nào, nhưng đi rất lâu lại ngay cả bóng dáng của một thủ vệ cũng không thấy.
Tôi đang kinh ngạc thì nghe thấy phía trước có người quát: "Người nào? Đứng lại."
Người có giọng nói lanh lảnh vội vàng tiến lên, từ trong lòng ngực móc ra thứ gì đó, nhìn qua hình như là một cái lệnh bài, đưa cho thủ vệ kia xem.
Thủ vệ kia nhìn một chút, vẫn nói: "Đã qua giờ Hợi, bất luận kẻ nào cũng không thể ra vào nội cung. Hai vị lại mặc y phục dạ hành, còn mang theo một người có thân phận không rõ lai lịch, xin thứ cho ta......" ( khoảng từ giờ đến giờ đêm)
Hắn còn chưa nói hết, người vẫn luôn luôn im lặng từ đầu đến cuối kia tiến lên trước, dường như vén khăn che mặt của mình lên.
Thủ vệ kia vừa thấy, lập tức lui qua một bên, cúi thấp đầu.
Người kia vẫn mang khăn che mặt như cũ, tiếp tục đi về phía trước.
Tên còn lại "Hừ" nhẹ một tiếng, nhìn thủ vệ nói: "Thông minh một chút." Sau đó gọi tôi chỉ chỉ về phía trước.
Tôi chỉ đến hoàng cung có mấy lần, nhưng đi tới đi tới, con đường trước mắt bắt đầu thay đổi đến vô cùng quen thuộc.
Cung Vĩnh Khang. Cung Vĩnh Khang của hoàng hậu.
Tôi bỗng nhiên ý thức được cái gì, cẩn thận nhìn chằm chằm vào bóng lưng người của người vẫn không hề lên tiếng kia.
Tôi bước nhanh về phía trước, gọi ông ta: "Văn công công."
Ông ta hơi dừng một chút, ngừng bước lại, quay đầu. Dưới ánh trăng ảm đạm, tôi nhìn thấy ánh mắt trong suốt của ông ta.
Ông ta nói: "Đi thôi. Toàn bộ sau này hãy nói."
Tôi đi theo ông ta tiến vào điện. Hương Phật ở cung Vĩnh Khang vẫn trước sau như một, trầm lắng bao phủ xuống.
Rốt cuộc ông ta cũng lấy khăn che mặt xuống. Sớm đã có tiểu thái giám đến nghênh đón, nói: "Văn công công, hoàng hậu đang chờ người."
Văn công công ngoắc ngoắc tay với tôi, tôi đi theo của hắn vào nội thất.
Hoàng hậu thiên triều Đại Cảnh đang ngồi ở chỗ đó, châu Phật trên tay vẫn như cũ. Tôi nhớ lần cuối cùng tôi nhìn thấy bà ta, là ở trong phòng giam Hộ bộ, bà ta nói với tôi, không có sự cho phép của bà ta, bất luận kẻ nào cũng không thể giết chết tôi.
Tôi nhớ Mạnh Khách từng nói, hoàng hậu và thái tử cãi nhau, cũng bởi vì hoàng hậu không để cho tôi chết.
Tôi nhìn sang hoàng hậu, dưới ánh đèn chói lọi trong cung Vĩnh Khang, tôi nhìn thấy hai bên tóc mai của bà có điểm trắng. Ánh mắt của bà ta thẳng tắp bắn tới, giống như nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nhưng lại giống như kỳ thật không có nhìn tôi, chỉ là lướt qua ta, nhìn đi nơi khác.
Bốn phía yên lặng không tiếng động. Văn công công lui ra đứng ở một bên.
Rốt cuộc, bên môi hoàng hậu hiện lên nụ cười: "Nhậm Lan Châu, ngươi còn sống."
Giọng nói của bà rất nhỏ, mấy chữ cuối cùng gần như tôi không thể nghe thấy.
Tôi khẽ mỉm cười, gật đầu một cái, nói: "Vâng, tôi vẫn còn sống."
Bà ta chậm rãi gật đầu một cái: "Tốt. Tốt. Tốt."
Một chữ ‘tốt’ cuối cùng dường như pha lẫn với nụ cười mà phát tán ra. Ngay sau đó bà ta cất tiếng cười to lên. Bà ta cười rất kịch liệt, cả người run rẩy, châu Phật bị bà ta nắm chặt ở trên tay, thuận theo thân thể của bà ta không ngừng lắc lư.
"Ha ha ha...., Nhậm Lan Châu, ngươi còn sống."
Bà ta đột nhiên đứng lên, bổ nhào tới. Bà ta vọt tới trước mặt tôi, chợt vươn tay dùng sức nắm lấy bả vai tôi. Mười đầu ngón tay nhọn của bà ta dùng mười phần sức lực bấm vào.
Tôi bị bà ta bấm đau. Tôi kinh ngạc mà nhìn nhìn bà ta.
Sắc mặt của hoàng hậu tái nhợt, khuôn mặt gầy nhom, hai mắt lõm sâu. Hai mắt của bà ta lóe ra ánh sáng khác thường. Bà ta nở nụ cười nhưng trong tiếng cười lại xen lẫn với tiếng khóc nức nở, dường như mang theo tuyệt vọng cuồng loạn.
"Ngươi còn sống!"
Bà ta lại hô một tiếng, dùng sức lắc lắc tôi, sau đó, bà ta đột nhiên dừng tay, lại đột nhiên đẩy tôi ra.
Tôi bị bà ta đẩy thiếu chút nữa là té xuống đất.
Bà ta hờ hững đi qua tôi, lảo đảo đi về phía trước.
Tôi nhìn theo bóng dáng của bà ta, chỉ thấy hoàng hậu đi tới trước bàn thờ Phật của bà, đột nhiên ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống.
Bà ta kêu lên: "A di đà Phật! Nàng còn sống! Nàng thật sự vẫn còn sống!"
Bà ta cúi người xuống, dùng sức dập đầu liên tục.
Đầu tóc của bà ta rối loạn, trâm cài đỏ thắm tán lạc. Châu Phật trên tay bà ta thuận theo mỗi cái dập đầu cũng nặng nề chạm xuống mặt đất.
Bịch! Bịch! Bịch!......
Một cái. Hai cái. Ba cái.....
Từ đầu đến cuối bà ta không có ý định ngừng lại.
Tôi nghe thấy Văn công công hô lên: "Nương nương."
Ông ta vọt tới đỡ lấy hoàng hậu, muốn ngăn cản bà ta tiếp tục dập đầu. Ông ta kêu gào nói: "Nương nương, người không thể. Người cần phải bảo trọng phượng thể."
Hoàng hậu tựa như ngơ ngẩn, bà ta quay đầu lại. Nụ cười vẫn còn ở trên môi, ánh mắt bà ta tán loạn. Dường như bà ta đang nhìn Văn công công, lại dường như không phải đang nhìn ông ta.
Bà ta nhẹ giọng nói: "Văn An, ngươi biết không? Nàng ấy còn sống! Nhậm Lan Châu còn sống!"
Văn công công kêu gào nói: "Đúng, nàng ấy còn sống. Ta biết người vui mừng, cũng biết trái tim đang treo lên của người cuối cùng cũng hạ xuống hơn phân nửa. Nhưng....Nhưng người phải bảo trọng phượng thể."
Hoàng hậu si ngốc nói: "Bảo trọng....phượng thể?"
Văn công công nói: "Đúng vậy, trên đất lạnh lẽo, nương nương, người mau mau đứng lên đi."
Hoàng hậu được Văn công công kéo lên, chậm rãi đứng dậy, lại đột nhiên quỳ xuống.
Bà ta nhìn tượng Phật, nói: "Văn An, Phật chủ Bồ Tát, bọn họ sẽ không gạt ta?"
Văn công công thở dài, nói: "Nương nương, bọn họ sẽ không lừa gạt ngài. Thành tâm của người cảm động trời đất, bọn họ nhất định sẽ không lừa gạt người, nhất định sẽ giúp người."
Hoàng hậu lắc đầu một cái, nói: "Văn An, ngươi đang gạt ta. Ta mắc phải nhiều nghiệp chướng như vậy, ông trời nhất định sẽ hung hăng trừng phạt ta."
Văn công công lại quỳ xuống, nói: "Nương nương, người ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Lòng của người, nô tài đều hiểu. Ông trời cũng hiểu."
Hoàng hậu không nói một lời. Văn công công lại từ từ kéo bà ta đứng dậy.
Dưới sự dìu đỡ của Văn công công, hoàng hậu ngồi lại trên ghế.
Bà ta hơi cúi đầu, lẳng lặng ngồi đó, không hề nhúc nhích.
Văn công công lui sang một bên. Tôi nhìn ông ta một chút, chỉ thấy mặt ông ta đầy nước mắt.
Ta kinh ngạc nhìn tất cả chuyện này, trong lòng mê mang không hiểu gì. Ký ức trước đây đổ ập xuống. Tôi nhớ nội điện này, mỗi lần tôi bị hoàng hậu trách phạt, những lần đó bà ta đều chế giễu nói móc. Trong mắt tôi, cho tới bây giờ hoàng hậu đều là người cao cao tại thượng, lạnh lẽo cay nghiệt. Cùng với người lúc nãy như hai người khác nhau.
Bà ta vẫn không ngẩng đầu lên. Văn công công cũng chỉ cúi đầu lau lệ.
Lại qua rất lâu, đột nhiên một cung nữ vội vàng đi vào, tấu nói: "Nương nương, thái tử điện hạ......"
Nàng ta còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng bước lộn xộn chân truyền đến, chi chít dày đặc, nhưng trong nháy mắt đều đồng loạt dừng lại ở cửa điện.
Người nọ tới.
Hắn đi tới. Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước......
Hắn đến gần, đi qua, đi tới phía trước.
Tôi nhìn thấy vạt áo màu vàng đỏ của hắn, hoa văn quen thuộc. Tôi nhìn chằm chằm vào những hoa văn kia, nhìn đến khi tôi cảm thấy hai mắt phát đau, giống như bị kim châm đâm vào vậy.
Tôi nhắm hai mắt lại.
Sau đó, bên tai tôi cuối cùng không còn những tiếng vang ù ù đó nữa, rốt cuộc bắt đầu cũng có thể dần dần nghe thấy giọng nói của hắn.
"....Mẫu hậu, xin cho phép nhi thần mang Nhậm Lan Châu đi......"
"Bịch" một tiếng, hình như là châu Phật của hoàng hậu rơi xuống đất, "Con, con muốn mang nàng đi đâu?"
Cảnh Thành cười lạnh nói: "Còn có thể mang đi đâu? Dĩ nhiên là đại lao Hình bộ?"
Hoàng hậu nói: "Ta, ta không cho phép con mang nàng đi. Nàng không đi đến chỗ nào cả, chỉ ở chỗ này, ở chỗ này của ta."
Dường như bà ta nổi điên, nặng nề vỗ lên tay vịn ghế ngồi.
Cảnh Thành lạnh lùng nói: "Mẫu hậu. Nhậm Lan Châu đã bị định tội. Hơn nữa, lúc trước nàng vượt ngục trốn đi, tội thêm một bậc. Hộ bộ đã không giam được nàng. Hiện tại nhi thần muốn nhốt nàng vào đại lao Hình bộ, nghiêm ngặt trông chừng, bất luận kẻ nào cũng không thể đến gần nàng."
Tôi suy nghĩ mê loạn. Tất cả những gì tôi nghe được vào lúc sáng, bây giờ cũng với tất cả ở chỗ này lẫn lộn cùng một chỗ.
Tôi mở mắt ra, Cảnh Thành đang đứng ở trước mặt tôi. Bóng lưng quen thuộc, xiêm áo quen thuộc. Tất cả của hắn đều đối với tôi vô cùng quen thuộc.
Nhưng mà âm thanh của hắn, tại sao lại lạnh lẽo như thế, dường như chưa từng nghe thấy qua?
Không. Không. Tôi đã từng nghe qua. Là ngày tôi bị giam ở Hộ bộ, lúc hắn lạnh lùng ném xuống những lời nói đó, giọng điệu của hắn, giống y chang bây giờ.
Hoàng hậu đứng lên, nói: "Thành nhi! Con muốn ép mẫu hậu sao?"
Cảnh Thành làm một cái lạy, nói: "Nhi thần không dám. Nhi thần chỉ muốn nhắc nhở mẫu hậu một câu nói, thiên triều Đại Cảnh ta từ lúc khai quốc cho tới nay, tổ tông đã định ra quy củ rồi, hậu cung không được tham gia vào chính sự. Lúc trước Nhậm Lan Châu phạm phải tội lớn, chính là tội nàng mắc phải khi còn làm nữ quan. Tuy Nhậm Lan Châu là nữ quan, nhưng án cũng liên quan đến việc chính trị. Mẫu hậu mặc dù là hoàng hậu cao quý, nhất quốc chi mẫu, nhưng không thể vi phạm vào tổ huấn hậu cung không được tham gia vào chính sự. Nhi thần, kính xin mẫu hậu nghĩ lại."
Hắn nâng cao giọng lên.
Hoàng hậu cười lạnh nói: "Hay cho một câu hậu cung không được tham gia vào chính. Hay cho một thái tử."
Bà ta cười to nói: "Văn An, Văn An, ngươi mau đến nhìn xem! Nhìn xem bổn cung sinh dưỡng ra một nhi tử tốt! Nhi tử tốt!"
Bà ta cầm lấy ly trà bên cạnh, ‘bịch’ một tiếng ném xuống.
Ly trà nhất thời bể thành mảnh vụn, mảnh vụn văng tứ tung.
Có cung nữ cả kinh kêu lên: "Thái tử điện hạ."
Chỉ thấy Cảnh Thành chậm rãi nâng ống tay áo lên, nhẹ nhàng lau gò má bên trái một chút, sau đó lại rũ tay xuống.
Dường như tôi nhìn thấy trên ống tay áo của hắn có dính chút máu tươi.
Cảnh Thành lại nói: "Nhi thần kính xin mẫu hậu lần nữa, cho phép nhi thần mang Nhậm Lan Châu đi nhốt vào đại lao Hình bộ. Nhưng nếu như mẫu hậu vẫn cố ý không đồng ý như cũ, nhi thần cho người đến đợi ngay ở ngoài cửa. Chỉ cần nhi thần ra lệnh một tiếng, như vậy sẽ không thể theo ý của mẫu hậu. Nhi thần cũng không muốn chịu trách nhiệm tội danh bất hiếu."
Hoàng hậu cười lạnh nói: "Khá khen cho một thái tử ở trước mặt mẫu hậu của mình ra vẻ ta đây! Thái tử của thiên triều Đại Cảnh ra, thật là uy phong! Thành nhi, con thừa dịp phụ hoàng con bị bệnh nằm ở trên giường rồng, cứ như vậy mà xem thường bề trên, bất trung bất hiếu, phạm thượng tác loạn?"
Cảnh Thành lạnh lùng nói: "Nhi thần không dám."