Ban đêm, mưa bắt đầu rơi. Rả rích đập lên phiến lá, khiến bầu không khí như lan truyền một thứ gọi là ‘tịch mịch’.
Thất Thất nằm nhoài trên cửa sổ, nhìn nước mưa từ mái hiên nhỏ xuống vũng nước nhỏ trên mặt đất bắn lên bọt nước.
Tiểu nha đầu hầu hạ cô, có chút lo lắng cầm khăn dài mềm lau tóc ướt cho cô. Lúc cô trở về thì dính mưa. Cô chẳng nói gì, nhưng tiểu nha đầu lo lắng đến phát khóc.
“Nặc phi nương nương, sao người lại không tiếc thương cho bản thân thế, mưa lớn dường này, thân thể ngài thì yếu ớt, nếu gặp lạnh, sinh bệnh, sẽ không tốt đâu.” Động tác trên tay của tiểu nha đầu rất nhẹ nhàng, như thể sợ đau cô.
Thất Thất có thể cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của nàng, vui vẻ nhận lấy, mặc cho tay nàng ấy xoa xoa tóc cô. Cô nhớ có một người, người mà từ khi xuyên qua đã gặp --- Tử Vũ. Đã biến mất một thời gian rồi, không biết hiện giờ cô ta sống thế nào? Có lẽ, khi xảy ra biến đổi trong kịch tình, kết cục của cô ta cũng phát triển theo chiều hướng tốt hơn.
Đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ trong mưa, Thất Thất ngẩng đầu, khó hiểu. Mưa lớn thế này, ai sẽ chạy đây đó trong mưa chứ?
Trong mưa, ánh sáng hiu hắt phát ra từ trong đèn lồng, vóc dáng người nọ thấp bé, không thấy rõ mặt. Khi cách chừng mười bước, đột nhiên hắn dừng bước, nhìn cô chằm chằm.
"Cậu, là ai?"
Người nọ cũng không nói, cứ ngây ngốc đứng trong mưa.
Hồi lâu, Thất Thất quay đầu, dặn tiểu nha đầu sau lưng, “Em đi xem thử người bên ngoài đang đứng là ai được không? Thuận tiện đưa cho người đó cái ô.”
"Vâng"
Nhìn tiểu nha đầu mở cửa, cầm cây dù đi ra ngoài. Người nọ chợt mở miệng.
"Nghê Thường, thật xin lỗi......"
Chất giọng trầm đục vẫn còn non nớt. Động tác trên tay Thất Thất khựng lại. Thằng bé, đã tỉnh rồi?
“Tiểu Chiêu? Là em à?” Thất Thất không xác định hỏi, trong giọng nói mang theo vài phần run rẩy.
“Là ta.” Đột nhiên Đệ Ngũ Chiêu quỳ trên mặt đất, “Thật sự xin lỗi, đều do ta hại chị.”
Thất Thất nhắm mắt, tựa như nhớ lại cảnh tượng Vạn Giang Hồng ngã trong vũng máu ngày hôm đó, nỗi sợ hãi chậm rãi ứa ra từ trong xương. Khóe môi hơi run, thở một hơi thật dài, “Chuyện đó, không trách em được.”
“Không!” Đệ Ngũ Chiêu lắc đầu, “Lúc ấy nếu ta không khăng khăng ở bên cạnh chị, sẽ không xảy ra chuyện đó. Là do ta quá ích kỉ, chỉ nghĩ đến bản thân, muốn ở bên chị, mà đã quên mất, ta vốn không phải là một người tự do. Tất cả là lỗi của ta!”
Tiểu nha đầu giơ cái ô che đầu cho thằng bé, “Vương gia, trời mưa lớn lắm, vào trong phòng trước rồi hẵng nói.”
Đệ Ngũ Chiêu không đáp lại nàng ấy, chỉ sáng rực nhìn Thất Thất, nặng nề dập đầu ba cái.
“Lần này ta đến đây, ngoài việc nói lời xin lỗi chị, còn có một chuyện muốn nói với chị. Khi mối uy hiếp tiềm tàng của ta chưa biến mất, ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện bên chị.” Giọng nói quyết tuyệt này, không biết nó đã phải hạ biết bao nhiêu quyết tâm mới có thể nói ra. Cô không hiểu, tại sao trong giọng nói kia, lại mang theo sự buồn đau khiến cô muốn khóc.
Đệ Ngũ Chiêu đứng lên, xoay người, “Nghê Thường, ta đã nghĩ, bây giờ ta không nói, có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội.”
Thất Thất nhìn nó, bóng lưng của nó sao gầy yếu đến thế.
“Nghê Thường, ta thích nàng. So với Vạn Giang Hồng còn nồng nhiệt hơn. Từ khi nàng đến Chiêu Hòa viện dẫn ta ra ngoài đã bắt đầu rồi. Thời gian trôi qua, ta luôn âm thầm thích nàng như thế. Lo sợ bị nàng phát hiện, lo sợ bị nàng xem thường, chẳng dám nói điều gì. Hiện giờ, chẳng phải lo sợ điều gì nữa. Ta thích nàng, điều này không gì có thể thay đổi được.” Nói xong, thằng bé cũng không quay đầu lại, bước nhanh ra ngoài.
Bịch bịch tiếng bước chân, gấp gáp như thể đang trốn chạy.
Thất Thất nhẹ nhàng nở nụ cười. Nhìn tiểu nha đầu trở lại nhà, “Duẫn nhi, em có tin vào báo ứng không?”
“Dạ? Nương nương chỉ dạy?”
Cô cũng không trả lời, chỉ là lắc đầu một cái, đi tới ngồi lên giường, “Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
“Dạ.” Tiểu nha đầu hầu hạ cô rửa mặt, cẩn thận đắp chăn cho cô, khép cửa lại tới căn phòng nhỏ bên cạnh nghỉ ngơi.
Nhìn căn phòng tối thui, Thất Thất cười khổ.
Báo ứng… Chính là do cô tùy ý sửa lại quá nhiều kịch tình, nên mới khiến số mạng của tất cả mọi người thay đổi theo. Món nợ tình cảm này, cô trả không nổi, chỉ có hối hận cả đời. Mà tình cảm cô phải chân chính trả lại không biết đang phải chịu đắng cay nơi đâu.
Hiện giờ tiểu Chiêu đã tỉnh, cô ở lại đây cũng chẳng còn tác dụng gì. Có lẽ đã đến lúc cô rời đi rồi.
"Nguy rồi, bệ hạ!"
“Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy hả?” Đệ Ngũ Uyên ngẩng đầu, nhíu chặt chân mày.
“Không thấy Nặc phi nương nương đâu.”
Tay cầm bút khựng lại, hắn quay đầu sang, nhìn Đệ Ngũ Chiêu đứng bên. “Chiêu, em biết chuyện này không?”
Đệ Ngũ Chiêu khép hờ mắt, lắc đầu, “Không biết.”
“Ai.” Đệ Ngũ Uyên thở dài, “Thôi, thôi, kệ cho cô ta đi đi, cô ta muốn đi, ai cũng không giữ được.”
Kinh Thành, cửa thành.
Đứng trên đường cái tấp nập kẻ đến người đi, Thất Thất ngẩng đầu, nhìn bộ xương treo trên tường thành kia. Trắng hếu, dọa người. Mắt cô lại ướt.
Ca ca, là anh ư......
Anh ở trên đó có đau không? Sao bọn họ có thể đối xử với anh như vậy chứ? Anh tốt bụng như vậy, tại sao bọn họ chẳng hiểu chứ?
Nước mắt không kìm được chảy xuống từ khóe mắt.
Ca ca, đừng sợ, Nghê Thường mang anh xuống.
Thất Thất thất thểu lên tường thành, kỳ lạ là, những binh lính kia chỉ nhìn cô hành động, nhưng không hề ra tay ngăn cản. Đứng ở trên tường thành, Thất Thất với tay nắm lấy sợi dây thừng treo hắn. Dốc sức kéo lên. Tuy rằng cô sức yếu, nhưng giờ đây Cố Cẩn Hi chỉ là một bộ xương, dựa vào chút thịt cơ giữ cho xương không bị đứt lìa, cho nên không bao lâu cô đã kéo được hắn lên.
Đưa tay vuốt ve gò má đã lộ xương của hắn, Thất Thất dịu dàng nói, “Ca ca, thiên hạ đã thái bình, bây giờ cùng Nghê Thường rời đi, được không?” Cởi áo khoác trên người ra, đắp lên trên bộ xương của hắn.
Cõng bộ xương, khó nhọc bước xuống từng bước.
Nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô khuất dần ngoài thành. Tướng quân thủ thành ở trên cổng thành không khỏi có chút xúc động.
“Tướng quân, vậy có được không? Bệ hạ sẽ không trách tội người chứ?” Phó tướng ở bên lo âu hỏi.
“Ngươi biết không? Mặc dù Cố Cẩn Hi không được coi là một hoàng thượng tốt, nhưng hắn lại là một người ca ca vô cùng tốt. Ta từng rất ghét hai anh em nhà họ, nhưng mà, nhìn bộ dạng hiện giờ của bọn hắn, sao có thể nhẫn tâm được.” Tướng quân đánh tiếng thở dài, “Về phần trách phạt, ngươi không cần phải lo lắng, tối qua Vương gia có truyền tin phân phó, nếu gặp cô gái tới lấy thi thể, tuyệt đối không được ngăn cản.”
Tướng quân chắp tay sau lưng, nhìn bóng dáng như ẩn như hiện kia, không khỏi có chút buồn rầu.
Nửa đời vinh hoa muôn vạn cầu, một mai đổi dời dã tràng xe cát. Ai có thể nghĩ tới, Bệ hạ và công chúa từng quyền cao chức trọng, giờ đây lại lâm vào tình cảnh khốn đốn như kia, quả nhiên tạo hóa trêu người.
Một trận lửa lớn hừng hực, thiêu sạch bộ xương hắn. Thất Thất cầm cái hũ đựng tro cốt của hắn.
Người có thể cõng cô, cho cô bờ vai ấm áp, giờ đây lại nhỏ bé đến thế. Ôm trong vòng tay, lạnh lẽo.
“Ca ca à, chúng ta cùng tới núi Phượng Lâm, được không? Em muốn gặp anh ấy, nhìn anh ấy sống hạnh phúc mỗi ngày. Ca ca à, anh sẽ đồng ý, phải không, ca ca yêu thương Nghê Thường nhất mà.” Thất Thất cầm hũ trõ cốt, nhẹ nhàng hỏi.
Gió nhẹ cuốn lên tóc cô.
Cô chợt nở nụ cười, “Hì hì, em biết ca ca tốt nhất. Nhất định sẽ đồng ý thỉnh cầu của Nghê Thường. Chúng ta lên đường luôn, được không ạ?”
Không có tiếng trả lời, nhưng cô lại hào hứng ôm hũ tro cốt đi về phía núi Phượng Lâm.
Núi Phượng Lâm, nơi giao thoa giữa Đại Mạch và Đại Yến, phong cảnh như họa, tương truyền có người từng thấy Phượng Hoàng đậu trên núi, vì thế mới có tên là núi Phượng Lâm.
Chờ đến khi Thất Thất phong trần mệt mỏi tới chân núi Phượng Lâm, đã là mùa đông khắc nghiệt, trên núi dưới núi phủ kín một tầng tuyết trắng dày đặc.
Thất Thất run lập cập, hũ tro cốt trong ngực không rời khỏi người chút nào. Vừa tới sườn núi, chợt nghe thấy tiếng hổ gầm. Cô sững sờ, đột nhiên nở nụ cười. Xem ra quả nhiên là chỗ này.
Bụng đói cồn cào, cô lấy ra một phần thịt bò khô nhỏ từ trong bọc ra, ì ạch nhai nhai. Không cẩn thận liền nghẹn ở cổ họng. Cô khom người, cầm lên một vốc tuyết nhét vào miệng. Tuyết lạnh khiến cô run bắn, nhưng tuyết tan thành nước giúp giải khát, chữa nghẹn.
“A tỷ, chị dạy em nấu cơm canh đi.” Giọng nói mềm mại mang theo vài phần cầu xin, “Thiên Tác ca ca nói ghét con gái không biết nấu ăn.”
“Hồng Phi, hắn ta không thích em.” Thiển Bích xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nhìn cô gái vẫn nhõng nhẽo muốn học trù nghệ.
“A tỷ, không phải đâu, nếu em học xong trù nghệ, anh ấy sẽ thích em ngay thôi.” Cô gái áo đỏ tràn trề hy vọng nhìn nàng ta.
Thiển Bích thở dài một hơi, “Chẳng lẽ em đã quên, mấy ngày trước, em quấn lấy ta đòi học thứ tú, nói thế nào hả?”
Nếu em học xong thứ tú, anh ấy sẽ thích em.
“Đừng ngốc nữa, Hồng Phi. Trong lòng hắn ta căn bản đã có người, bất luận em làm cái gì, đều không thể thay thế được vị trí của người kia trong lòng hắn đâu.”
“A tỷ, nhưng em thật sự rất thích anh ấy, phải làm sao đây? Thiên Tác ca ca, em đã thích rất nhiều rất nhiều năm rồi, đột nhiên, chị bảo em không được thích anh ấy, chị bảo em phải làm sao giờ?” Hồng Phi kéo tay áo nàng ta, lệ rơi đầm đìa. Thật ra thì, y miễn cưỡng, nàng đã biết từ lâu, nhưng chẳng qua không muốn đối mặt mà thôi.
Thiển Bích bắt lấy cổ tay của nàng ta, “Hồng Phi, đi thôi, bây giờ chúng ta rời đi, sẽ không phải quản mấy chuyện hư thân mất nết này của hắn ta nữa, hắn từng có ơn cứu mạng em, lần này đưa hắn đến chỗ Quỷ Thủ cứu chữa, đã đủ rồi.” Thiển Bích kéo tay nàng ta, lần đầu tiên nói ra nhiều lời đến thế.
“A tỷ, hu hu… em làm không được.”
Con hổ vởn quanh trên mặt đất rống dài một tiếng phụ họa, rung rơi tuyết đọng trên nhánh cây. Thất Thất nấp sau cây, nghe cuộc đối thoại của các nàng, bỗng dưng có chút rầu rĩ, Hồng Phi, trong truyện thì nàng ấy là phi tử của Vạn Giang Hồng. Còn cô, quả nhiên, là một người thừa….
“A hổ, quay về.” Thiển Bích quát to một tiếng, gọi con hổ đang đi về phía sau cái cây.
Thất Thất hoảng sợ, lén nhìn qua, lúc này mới pháy hiện con hổ lớn kia chỉ cách cô vài bước, bởi vì Thiển Bích gọi lại, lúc này mới xoay người trở về.
Cô ngẩng đầu nhìn Thiển Bích, đối diện với ánh mắt của Thiên Bích, lạnh lẽo, rét buốt. Thiển Bích hơi nhíu mày, mở miệng, không tiếng động nói với cô, “Hắn đang ở trong tiểu viện trên núi.”
Hồng Phi vẫn nức nở trong ngực nàng.
Thất Thất gật đầu một cái, bước từng bước lên núi. Bất luận thế nào, cô đều muốn nhìn y một cái.
Từ xa đã nhìn thấy một thân cây nở đầy mai đỏ, tuyết trắng đè nặng trĩu trên đầu cành, làm nổi bật lên nét kiều diễm của đóa hoa, dưới tàng cây có một cái ghế nhỏ, kít kít vang lên, trên ghế, một công tử trẻ tuổi, áo đỏ tóc đen, chính là người mà cô đã nhiều ngày khắc khoải nhớ mong.
Thất Thất mở to hai mắt, sợ rằng nếu chớp mắt, sẽ quấy rầy đến y.
Y, gầy, cái bóng lưng kia gầy gò quá, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ đau.
Hai tay Vạn Giang Hồng đang cầm một con gà nướng hung hăng gặm cắn, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng sau lưng, y cũng chẳng thèm quay đầu lại, có chút ngạo mạn nói, “Sao đã về rồi hả? Nhanh vậy đã học được nấu nướng rồi à?”
Thất Thất không lên tiếng, chỉ đi từng bước một về phía y. Còn cách hai bước thì dừng lại.
Có lẽ không nghe thấy lời cô đáp lại, y thả gà nướng xuống, tùy ý lau miệng, xoay người lại. Đôi con ngươi màu đỏ rực đả thương mắt cô. Đỏ quá, chói mắt quá, vô thần như thứ vũ khí sắc bén rắn chắc nhất, một nhát đâm xuyên trái tim cô.
Y cứ thế nhìn cô, gọi tên người khác, “Hồng Phi, nếu không học được gì thì mau cút ra ngoài! Đừng có quấy rầy đại gia ta ăn!”
Ôm ngực quặn đau, Thất Thất xụi lơ ngồi xổm trên mặt đất, cô dán chặt vào khuôn mặt của y, nghẹn ngào gọi tên y, “Diêm dúa…”
Gương mặt vốn đang nghếch cao, treo đầy ngạo mạn phút chốc vỡ tan. Gà nướng trong tay y ‘bịch’ một tiếng rơi lên mặt tuyết, lăn hai vòng.
“Nàng là…” Run rẩy trong giọng nói sao mà rõ ràng đến thế.
“Diêm dúa, là em, Nghê Thường.” Thất Thất cứ ngẩng đầu nhìn y như vậy, cầu xin y có thể vươn tay, kéo cô dậy.
Chẳng ngờ, Vạn Giang Hồng giống như bị thứ gì đó kinh sợ, đứng dậy, vội vã chạy vào trong phòng, khóa cửa lại. Một lượt động tác, chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung: Chạy như ma đuổi.
“Ngươi đi đi, ta không muốn gặp ngươi.”
Thất Thất đứng lên, nhìn cánh cửa bị y đóng chặt lại, chỉ nói một câu tang thương rồi rời đi.
“Diêm dúa, hai mắt anh là do em phá hỏng, em không xin anh tha thứ, em chỉ muốn gặp anh một lần, là được rồi. Anh đã không muốn thấy em. Vậy em sẽ rời đi, không khiến anh phải khó chịu nữa. Diêm dúa, bảo trọng.”
Trong cửa, Vạn Giang Hồng nắm chặt then cài, tay run rẩy, rất nhiều lần muốn mở cửa xông ra, ôm ghì cô vào lòng.
Nhưng mà, hiện giờ hắn đã mất đi hai mắt, nên bảo vệ nàng như nào? Có tư cách gì cho nàng hạnh phúc? Chỉ có liên lụy mà thôi.
Nghe tiếng bước chân của cô dần biến mất, Vạn Giang Hồng khổ sở ngồi phịch xuống đất, đầu tựa vào đầu gối, khóc không thành tiếng.
Tại sao, khi hắn đang vẽ một bức tranh hạnh phúc, lại luôn phá hỏng bút vẽ của hắn? Như vậy, thật không công bằng….
Cô an táng tro cốt của ca ca ở sườn núi, mỗi sáng sớm đều dâng cho ca ca một nén hương, sau đó lại đi lên núi, đợi chờ y, ngắm nhìn y, một ngày cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Mỗi ngày, núp ở sau y, nhìn y ăn cơm, nhìn y ngẩn ngươi, nhìn y ngắm trời. Thất Thất cách xa, không dám lại gần, lặng lẽ lau nước mắt. Có lẽ, cả đời, như vậy, nhìn y dần dần già đi, sau đó, một đời cứ thế mà trôi qua, cũng tốt.
Cho đến một ngày, Thiển Bích lại xuất hiện trước mặt cô. Nhìn cô, mặt không chút thay đổi.
“Ngươi, có muốn mắt của hắn có thể nhìn thấy ánh sáng lần nữa không?”
Tay Thất Thất đang đốt hương, chợt khựng lại, “Cô nói vậy là có ý gì?”
Thiển Bích không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô, chỉ tiếp tục nói, “Nghe nói ngươi là hậu nhân Dạ tộc. Có lẽ đặt mắt của ngươi vào trong hốc mắt của hắn, sẽ không bị độc trong mắt hắn vấy bẩn.”
“Được.” Thất Thất đứng lên, kiên định nhìn thẳng vào mắt nàng ta, “Chỉ cần chàng có thể nhìn thấy, mất đi mắt cũng không hề chi.”
Thiển Bích cười nhạo một tiếng, “Quả nhiên, đều là lũ ngu ngốc. Nếu như nói, đây chỉ là suy đoán của ta, có thể, hắn không còn cách nào nhìn thấy được nữa, mà ngươi cũng bị mất mắt thì sao? Ngươi còn có thể kiên định được vậy nữa không?”
“Chỉ cần có hy vọng là được.”
“Hừ! Tùy ngươi. Chờ Quỷ Thủ tiên sinh hái thuốc trở về thì bắt đầu.”
Nhìn vạt áo của nàng phấp phới rời đi, Thất Thất chỉ ngẩng đầu, lần đầu tiên, từ sau chuyện kia, hiện lên nụ cười, tất cả đều có hy vọng, không phải sao? Cô đã tuyệt vọng quá lâu rồi. Tin tức này đối với cô mà nói, không thể nghi ngờ chính là một tia mặt trời, tan chảy sức sống đã đóng băng từ lâu của cô.
Sẽ ổn thôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả.