“Nặc phi nương nương, Vương thái y tới.” Bức rèm che lung lay, tiểu nha đầu dẫn một ông lão râu bạc phơ đi vào, nhìn cô gái vẫn nằm trên giường, khó xử nhìn sang.
Tiểu nha đầu gật đầu một cái, đi tới trước giường, lay nhẹ, cung kính nói, “Nặc phi nương nương, Nặc phi nương nương, xin tỉnh dậy đi ạ.”
Cô gái trên giường ưm một tiếng, từ từ mở mắt, trống rỗng, vô hồn. Gò má gầy gò trắng bệch như tờ giấy, nàng đưa cánh tay nhỏ gầy dơ xương từ trong chăn ra, trên cánh tay còn quấn mấy vòng băng. Chẳng hề nghe ra chút cảm xúc nào trong giọng nói của nàng, “Lấy máu nhanh lên, tôi mệt lắm rồi.”
Đáng ra là một chuyện cực kỳ thất lễ, nhưng rõ ràng thái y và tiểu nha đầu đã nhìn thấy nhiều rồi, tiểu nha đầu đặt một chiếc gối bằng bông nâng cánh tay của nàng lên, Vương thái y vuốt vuốt chòm râu, tháo bỏ vải băng trên tay nàng, từ trong hòm thuốc lấy ra một con dao nhỏ cùng với một cái chén nhỏ. Đặt chén nhỏ dưới cổ tay, một tay cố định cổ tay của nàng, tay còn lại cầm con dao nhỏ, “Nương nương, ngài cố chịu một chút.”
Dứt lời, con dao nhỏ cắt một cái, rạch lên vết thương cũ trên cổ tay nàng. Máu đỏ tươi giống như dòng suối róc rách chảy, tuôn ra từ miệng vết thương, nhỏ vào trong chén nhỏ ở phía dưới.
Cô gái nhíu chặt chân mày, chắc hẳn đau không hề nhẹ. Tiểu nha đầu ở bên sợ sệt che kín hai mắt.
Ước chừng được nửa chén, thái y vội vàng lấy bình thuốc từ trong hòm thuốc, vẩy một lớp bột thuốc lên trên vết thương. Rất nhanh, máu tươi vốn đang tuôn chảy từ từ ngừng lại. Cuối cùng, thái y quấn một lớp băng vào nơi vết thương. Coi như đã xử lý xong vết thương.
“Nương nương, vẫn như cũ, chú ý không để vết thương dính nước.
Cô gái không nhịn được xua xua tay, “Đừng nói nữa, lấy xong máu rồi thì lui xuống hết đi. Đừng tiếp tục đến làm phiền tôi.”
“Dạ, tuân lệnh.” Thái y thu thập xong đồ, bưng chén nhỏ đựng máu mau chóng ra ngoài. Tiểu nha đầu sửa lại chăn cho nàng ấy một chút, rồi cũng theo ra ngoài.
“Đại nhân, đại nhân.” Tiểu nha đầu gọi Thái y lại.
Vương Thái y dừng bước, xoay đầu, khó hiểu hỏi, “Có chuyện gì vậy cô nương?”
Tiểu nha đầu ngập ngừng, nhìn cánh cửa khép hờ, nói nhỏ, “Đại nhân, không biết Vương gia có dấu hiệu tỉnh lại chưa? Dạo gần đây, thấy nương nương bởi vì lấy máu mà càng lúc càng gầy ốm, nô tỳ thật sự không đành lòng.”
Ông ta lắc đầu một cái, thở dài thườn thượt, “Ai, nào ai lòng gang dạ sắt đến thế chứ, chẳng qua Vương gia uống phải máu Dạ tộc, mới bị Dạ tộc khống chế, căn cứ vào sách sử ghi chép, muốn phá giải, chỉ có thể dùng máu của người Dạ tộc. Mà trên đời, trừ nương nương ra, có lẽ rất khó tìm ra được người Dạ tộc thứ hai.” Cúi đầu, nhìn máu đỏ trong chén, ông không khỏi có chút ưu sầu, “Nếu Quỷ Thủ tiên sinh ở đây thì tốt biết mấy, có lẽ nương nương sẽ bớt đi những đau đớn này.”
Nói đến đây, tiểu nha đầu không khỏi khóc nấc lên, “Hu hu, nương nương chúng ta đúng là số khổ mà, bị bệ hạ mang vào hoàng cung, chưa bao giờ truyền triệu thì thôi, còn phải chịu khổ đau dường này bảy ngày rồi. Hu hu…”
“Đừng nói nữa…”
......
Trong phòng, cô gái đáng lẽ nên nhắm mắt ngủ đột nhiên mở mắt, hai dòng lệ chảy xuống từ khóe mắt, ướt gối. Bất tri bất giác, đã mấy tháng trôi qua, lúc Đại Mạch diệt vong mới là tháng năm, hiện giờ đã đến tháng mười một rồi. Còn tiểu Chiêu từ sau khi hôn mê thì chưa hề tỉnh lại. Tin tức của Vạn Giang Hồng và Cố Cẩn Hi đến giờ vẫn không tài nào biết được.
“Từ nay về sau, ngươi ở lại hoàng cung, Nặc phi, nhớ kỹ tên về sau của ngươi, ba chữ “Cố Nghê Thường, không được phép nhắc lại. Trẫm thay ngươi tìm kiếm tung tích của hai người kia, còn ngươi, phụ trách làm cho Chiêu tỉnh lại.”
Vẫn nhớ như in lời Đệ Ngũ Uyên nói với cô khi đó. Nặc phi, Nặc phi, đại khái là vì cam kết lúc trước thôi… Đó là một dạng áy náy cùng với một loại hận ý.
Thất Thất vén chăn lên, ngồi dậy, nhìn mình trong gương, không khỏi xì nói, quả nhiên người không ra người, quỷ không ra quỷ. Bộ dạng này, về sau cô nên gặp Vạn Giang Hồng thế nào đây?
Mang giày vào, khoác tạm áo ngoài lên rồi đi ra ngoài. Xuyên vào trong truyện đã lâu, đến nỗi chẳng biết từ bao giờ cô đã quên mất chuyện nhân vật chính. Nếu như ngay cả nữ chính đã phát điên, tác giả nên tiếp tục thế nào đây? Ban đầu mụ ta nói kết thúc H.E, nên tự bào chữa thế nào cho phải đây?
Lặng lẽ vượt qua những người khác, cố gắng im hơi lặng tiếng lẻn vào tẩm cung Âu Dương Ngữ. Trên đường lại gặp phải các tần phi trở về các sau khi thỉnh an Âu Dương Ngữ. Cô xoay người sang chỗ khác, vốn muốn người ta bởi vì vậy mà bỏ qua, nhưng không ngờ lại có người dừng lại bước chân.
“Phu nhân?” Trong giọng nói dịu dàng, mang theo vài tia lạnh nhạt, “À không, hiện giờ phải gọi là Nặc phi nương nương chứ.”
Thất Thất xoay người, nhìn một nhóm lớn phi tử đã rời đi, ngoại trừ vị trước mặt này. Quần dài trắng như tuyết, cổ áo may đính lông tơ đỏ rực, tôn lên vẻ tinh khiết mà không lạnh lẽo của người này. Quả là một giai nhân. Nàng ta mở to một đôi mắt hạnh, ung dung nhìn vào cô, không có khinh bỉ, không có đố kỵ, giống như đang nhìn một bông hoa dại.
Thất Thất cảm thấy quen mắt nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu, “Cô là?”
“Nặc phi nương nương không nhớ à? Ta là Đông Tuyết.”
Đông Tuyết? Thì ra là một trong bốn vị tiểu thiếp của Đệ Ngũ Uyên. Có gặp qua trên yến tiệc vài lần, không ngờ lâu như vậy mà nàng ta vẫn nhớ rõ cô.
Thất Thất thờ ơ cười, “Không biết ba vị kia, hiện giờ đang ở đâu?”
Đông Tuyết cụp mắt, mang theo vài phần thương tiếc, “Xuân Hoa tỷ tỷ không cẩn thận rơi xuống nước trước mặt Bệ hạ, hương tiêu ngọc vẫn đã lâu, Hạ Lan tỷ tỷ thì gả cho người khác, Thu Nguyệt tỷ tỷ đã quy y cửa Phật vài ngày trước đó.”
“Vậy à…” Thất Thất ngửa đầu, nhìn đám mây bị gió thổi tản đi, mấy người đó là thử thách thuộc về Âu Dương Ngữ vậy mà lại bị phá bỏ như vậy, chỉ còn lại người con gái dịu dàng tên Đông Tuyết này.
“Ta đã từng một lần cho rằng phu nhân sẽ trở thành người được Bệ hạ thương yêu, nhưng không ngờ, sau này lại xảy ra nhiều chuyện đến thế.” Đông Tuyết bình thản nói, “Nếu phu nhân và Bệ hạ đều không có nhau trong lòng, tại sao còn gắng gượng ở cùng nhau?”
Thất Thất lắc đầu, “Cô không hiểu đâu. Hiện giờ chưa phải lúc thích hợp để tôi rời đi.”
“Ngươi vẫn chờ Bệ hạ nói cho ngươi biết tung tích của Cố Cẩn Hi và Vạn Giang Hồng sao?”
“Gì cơ?” Thất Thất kinh ngạc, cô ta chỉ là một nữ nhân trong thâm cung, sao biết được nhiều chuyện như thế?
“Đừng dùng ánh mắt kiểu này nhìn ta. Không phải ai cũng ngu xuẩn như ngươi đâu. Tha thứ cho ta dùng từ ngu xuẩn để miêu tả ngươi.” Đông Tuyết chẳng có một chút ý tứ áy náy nào cả, mặt vẫn không cảm xúc nói, “Mặc dù ta ở trong cung, nhưng chuyện xảy ra bên ngoài, ta nhìn rất rõ.”
Thất Thất cũng không nói, nghe nàng ta muốn nói gì tiếp theo.
“Hai mắt Vạn Giang Hồng đã mù, hiện giờ đang ở trên núi Phượng Lâm tiếp nhận trị liệu của Quỷ Thủ tiên sinh. Chẳng qua, có vẻ như trị liệu không có hiệu quả.” Đôi mắt đẹp của Đông Tuyết nheo lại, mang vài phần chế giễu, “Còn ca ca của ngươi Cố Cẩn Hi ấy à… nếu ngươi ra khỏi hoàng cung, đi tới cửa thành, chắc có thể nhìn thấy hắn vẫn chưa bị lũ chim đói rỉa tận xương đâu.”
“Ngươi nói gì hả?” Thất Thất loạng choạng, không dám tin nhìn nàng ta.
Đông Tuyết che miệng, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Quả nhiên là bị dắt mũi mà không biết. Một kẻ hại Bệ hạ mất cả vợ lẫn con, ngươi cho rằng hắn ta ở trong quân doanh của Bệ hạ, có thể sống tốt được à? Ngay từ khi Cố Cẩn Hi tới quân doanh thì đã bị Bệ hạ bắt rồi. Ba tháng trước, Đại Yến bại lui. Cố Cẩn Hi bị đánh chết trước mặt dân chúng, thi thể treo trên cửa thành, chắc phải được hơn hai tháng rồi ấy chứ.”
Sau đó nàng ta nói cái gì, Thất Thất đã hoàn toàn không còn nghe được nữa. Trong mơ hồ, cô đi tới trước mặt Đệ Ngũ Uyên.
Hắn chiễm chệ nơi đó, bút trên tay không vì nàng mà đặt xuống. Màu vàng óng trên hoàng bào đâm nhói mắt cô.
“Ngươi tìm tới trẫm là có việc gì? Ngươi phải biết, trẫm hận ngươi.”
Thất Thất cười lạnh, “Hận tôi? Anh có tư cách gì mà hận tôi?”
Đệ Ngũ Uyên buông bút xuống, ngẩng đầu lên, mắt tím lạnh lẽo, khóa chặt thân thể gầy yếu của cô, “Ban đầu nếu không phải ngươi kiên quyết xen vào, sao trẫm và tiểu Ngữ trở thành tình trạng như bây giờ?”
Thất Thất lắc đầu, khinh bỉ, “Đừng nói mấy điều này nữa, nếu không sẽ chỉ khiến tôi khinh bỉ anh thêm thôi.”
“Ngươi nói cái gì.” Đệ Ngũ Uyên cắn chặt răng, nắm chặt thành quyền.
“Hừ hừ, nếu tình cảm giữa hai người các ngươi sâu nặng như vậy, dẫn nàng ấy quy ẩn sơn thủy, không phải là lựa chọn tốt nhất sao? Nói gì mà bị ép buộc bất đắc dĩ, thật ra thì anh chỉ vì bản thân mình thôi, muốn lấy cớ để đoạt được ngai vàng Hoàng đế. Đệ Ngũ Uyên, tôi khinh thường anh.”
“Ngươi tới đây, chính là để nói những lời đại nghịch bất đạo này sao?” Đệ Ngũ Uyên vung tay phải lên, gạt nghiên mực trên án kỷ xuống, ngực phập phồng chứng tỏ hắn đang tức giận không hề nhẹ, nhưng hắn vẫn cố nén lửa giận, bình tĩnh nói, “Hiện giờ trẫm đã nghe xong, ngươi, có thể cút.”
Thất Thất bật cười, ngồi xổm trên mặt đấy cười to, cười đến chảy cả nước mắt, làm cách nào cũng không ngừng được.
“Ha ha ha… Tôi cũng không hiểu… Ha ha… sao tôi lại đi nói với anh mấy lời này… Ha ha ha…nhưng mà… người làm việc gì đều có trời xanh chứng giám, Đệ Ngũ Uyên, anh sẽ gặp báo ứng.” Hận ý đột nhiên hiện lên trong mắt khiến Đệ Ngũ Uyên không khỏi có chút ngỡ ngàng.
“Người đâu! Lôi cô ta ra ngoài!”
Hai thị vệ bên ngoài ngự thư phòng vội vã chạy vào, kìm Thất Thất rồi kéo ra ngoài. Thất Thất vẫn trừng mắt nhìn vào hắn, nụ cười châm chọc trên môi càng thêm đậm.
Không còn ai khác trong Ngự Thư Phòng, vô cùng im ắng, nhưng dường như hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng cười điên loạn kia của cô. Hơi nhíu mày, chẳng lẽ, cô ta biết được điều gì rồi?
“Bệ hạ, Vương thái y cầu kiến.”
"Cho vào."
Đệ Ngũ Uyên lại ngồi xuống, nhìn Vương thái y cung kính đi vào.
“Tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế…” Nói xong, ông định quỳ xuống. Lại bị Đệ Ngũ Uyên ngăn lại.
“Mấy cái hư lễ kia tạm thời không cần, nói đi, có chuyện gì?”
"Bệ hạ, Vương gia tỉnh rồi."
Cách xa Ngự Thư phòng, Thất Thất mất hồn mất vía đi tới dưới chân Ma Thiên, ngẩng đầu, nhìn cầu thang xoáy vòng. Đột nhiên nhớ đến lần Cố Cẩn Hi dắt cô lên Ma Thiên.
Triều đại thay đổi, Ma Thiên luôn bị thủ vệ canh giữ chặt chẽ giờ đây chẳng còn một bóng thị vệ nào. Thất Thất vịn vào tay vịn từng bước lên trên.
Mỗi bước đi, trí nhớ khi xưa như cơn thủy triều đánh úp vào mặt.
......
“Nghê Thường còn nhớ nơi này không? Hồi còn bé phụ hoàng thường xuyên ở trên tháp, ngơ ngẩn mất một ngày, Nghê Thường bảo cũng muốn đi nhìn xem, liền năn nỉ anh lén tới đây với em một lần.”
“Lúc đó Nghê Thường còn nhỏ, bây giờ muốn nhớ rõ lại chuyện hồi đó, quả thật có chút khó khăn.”
“Nói cũng phải, khi ấy Nghê Thường chỉ mới ba tuổi thôi.”
"Ca ca......"
“Nghê Thường không cần lo lắng, ca ca chỉ là cảm khái thôi, chúng ta lên tiếp nào.”
......
Thất Thất vươn tay, trắng bệch nhỏ yếu, tay của ca ca lúc ấy, hình như cũng tái nhợt giống cô thế này.
Bước từng bước lên trên, lúc đi đến tầng thứ ba, cô chợt nhớ lại hắn từng kể cho cô một chuyện.
“Nghê Thường, anh nhớ lần đó chúng mình lén lút lên Ma Thiên này, cũng ở tầng này, em ăn vạ không chịu đi, bắt anh phải cõng em lên. Anh không nghe theo, thế là em liền ngồi ì ở đây khóc toáng lên, quấy rầy tới phụ hoàng. Ha ha ha… Kết quả anh bị phụ hoàng phạt chép kinh thi, anh còn chưa kịp phàn nàn mà em đã khóc trước rồi, lúc đó, bộ dạng tay chân luống cuống của phụ hoàng, đến giờ anh vẫn nhớ.”
“Em mới không phải đồ mít ướt, ca ca đừng nói điêu, em chẳng nhớ gì hết, anh đừng có lợi dụng lúc em không nhớ được chuyện năm ba tuổi mà nói xấu em.”
“Nói xấu hả? Lúc trước em khiến anh chịu phạt, trong lòng tức tối, lúc xuống tháp, ở tấng thứ ba có khắc hai người tí hon, không tin anh có thể cõng em về xem thử.”
......
Thất Thất vươn tay, vuốt ve hai người tí hon đang dắt tay nhau trên vách, nhiều năm như thế, vẫn có thể thấy rõ, không biết ngày trước lúc khắc đã dùng bao nhiêu sức lực. Vài nét đơn giản, nhưng trong chớp mắt khiến cô không chịu nổi, ngón tay trượt theo nét khắc, “Ca ca, em thấy rồi, anh biết không, em thấy rồi, thấy rồi…”
Nhưng mà, người ca ca cõng cô, cười dịu dàng với cô, đã đi đâu mất rồi?
......
“Nghê Thường hồi bé rất hay khóc nhè, nhìn con kiến là muốn khóc, nhìn chuồn chuồn là muốn khóc, nhìn sâu róm là muốn khóc...”
“Nói dối, em đâu có mít ướt đến thế.”
“Nghê Thường cực kỳ thích khóc, anh làm thế nào cũng không khuyên được. Mỗi lần phụ hoàng nhìn thấy, đều là trách mắng anh, nói anh chăm sóc em không tốt. Hồi bé chuyện bị phạt vì Nghê Thường là chuyện thường ngày ở huyện.”
“Hứ! Dù sao em chẳng nhớ được gì hết, anh cứ mặc sức mà nói đi.”
“Đến chuyện này Nghê Thường cũng quên được ư?! Hay là xấu hổ, không chịu thừa nhận. Anh nhớ hồi Nghê Thường đái dầm năm bảy tuổi, xấu hổ quá nên trốn dưới án kỷ, chúng ta hỏi thế nào, em cũng chỉ lắc đầu, giả vờ mất trí nhớ.”
“Không nhớ rõ! Không nhớ rõ không nhớ rõ! Em chẳng nhớ cái gì hết!”
"Ai, Nghê Thường em thật là......"
"Ui cha!"
“Đừng khóc đừng khóc! Nghê Thường đừng khóc, ca ca sai rồi, nào. Em cũng búng ca ca mấy cái nhé? Chỉ cần Nghê Thường không khóc là được.”
......
Ca ca, bây giờ Nghê Thường khóc, anh về đi, có được không? Trở về khuyên Nghê Thường đừng khóc, có được không? Nghê Thường sẽ không chạy loạn nữa, luôn ở cạnh bên ca ca, có được không? Nghê Thường sẽ không tùy hứng nữa, ca ca, đừng vì đại nghĩa của anh mà bỏ Nghê Thường lại, có được không?
......
Thẫn thờ đi tới đỉnh tháp, gương mắt đẫm nước bị gió thổi khô, lại bị nước mắt chảy ướt. Hai mắt sưng đỏ.
Tầng thứ chín, cô không dám đứng tại đây nhìn về phía cửa thành, thật sự sợ, rất sợ, sẽ nhìn thấy thứ khiến cô vỡ nát.
Lời Đông Tuyết nói, đến giờ vẫn văng vẳng bên tai ----- còn ca ca của ngươi Cố Cẩn Hi ấy mà... Nếu ngươi ra khỏi hoàng cung, tới cửa thành, chắc có thể nhìn thấy hắn ta vẫn chưa bị lũ chim đói ăn rỉa tận xương đấy.
Ca ca......
Thất Thất hai mắt đẫm lệ đi tới trước kệ, lấy chiếc hộp đề “Cố Cẩn Hi” xuống.
Nếu như anh ấy có tâm nguyện gì cất giấu, cho dù cô có phải liều cái mạng này, cũng sẽ thực hiện vì anh ấy.
Mở hộp ra, trên lớp gấm mềm chỉ đặt một cái túi, đặt cái hộp xuống, lấy cái túi ra. Mở ra, lộ ra một vật gì đó nho nhỏ.
Vẫn ấm áp như xưa, khéo léo bóng bẩy, vô cùng sống động, vẫn là kiểu dáng cũ. Thất Thất nắm chặt con ngọc kỳ lân kia, nghẹn ngào.
Lúc trước cô giao ngọc kỳ lân cho tiểu Chiêu, không ngờ cuối cùng lại trở về tay anh ấy. Nhưng ca ca à, anh đặt bảo vật ngọc kỳ lân trong chiếc hộp có ý nghĩa bất phàm này, là ý gì hả…
Đột nhiên nhớ tới hắn từng nói qua một câu, “Ai, chung quy là cô đơn, ký ức của hai người, lại chỉ một người nhớ.”
Có phải Nghê Thường từng làm sai việc gì, chọc giận ca ca, nên mới khiến ca ca độc ác quẳng hết những ký ức nặng nề như vậy lên người cô không.
Mệt mỏi ngồi xổm trên đất, dựa vào tường, nắm chặt ngọc kỳ lân, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sáng quá, đâm nhói mắt.
Cô rất muốn, rất muốn, cứ như vậy mà rời đi, không màng đến trắng đen đúng sai cõi đời này nữa. Nhưng mà, chấp niệm trong lòng cô khiến cô không cách này buông bỏ.
Tiểu Chiêu còn chưa tỉnh, diêm dúa, cô vẫn chưa được thấy y bình an, những điều này khiến cô làm sao có thể rời đi một cách thanh thản được…