Hạ Vũ đang đứng ở Sóng lửa tháp tầng một,nơi đây vốn là một phong thạch xù xì lởm chởm đá,duy chỉ có một viên minh châu tràn đầy linh khí vờn quanh bay chính giữa,sao bây giờ không gian không chỉ rộng ra gấp bội mà lại còn nhiều ra một viên minh châu rồi. Nàng này tiến giai là chắc chắn ,nhưng vì sao lại tiến giai chứ? Hạ Vũ một lần nữa lặp lại các sự việc.Bị phản bội,chịu ưu thương...Chợt trong đầu nàng chợt lóe,có phải tại bản thân lĩnh ngộ ra con người đa chiều đa tâm không? Đúng,chỉ có thể là vậy,khi trước lĩnh ngộ "sóng" cùng " lửa" cũng là như nay một dạng bèn thuận tiện tiến nhập luyện khí nhị tầng,như nay nhìn lại bàn thân hẳn là thuận lợi vượt qua tầng một tháp đi ,bởi theo như nương nói có lẽ mỗi tầng sẽ xuất hiện một viên châu,xem ra cũng không phải nương nàng nghĩ nhiều.
Đúng vậy,trong lúc Hạ Vũ đau đớn tự dằn vặt bởi sai lầm của bản thân chính là lúc ngộ ra được chân chính con người là như thế nào mặt.Ấy chính là nghìn khó vạn khó để đến nhận thức cùng tin tưởng một ai,nhất là trong thế giới tu chân người ăn thịt người đến xương cốt cũng không còn này. Đó chính là cái chữ " nhân" trong trụ cột tu luyện.Ngươi làm người hãy có tâm nhãn một chút,thận trọng một chút,đúng sai vốn chỉ là chênh nhau cái sợi chỉ mong manh,bất quá làm việc gì cũng đừng để thẹn với lòng là được rồi.Hạ Vũ vốn chính là ngây thơ trong suy nghĩ của con người hiện đại,lại vụt trưởng thành tiếp nhận bản chất của một thế giới bất đồng, này đúng là thời khắc giúp nàng đột phá tầng một của bảo tháp.Hạ Vũ vừa mừng vừa sợ.Mừng chính là bởi bản thân tiến cấp,tìm ra được con đường đi đúng đắn giữa muôn vàn ngã rẽ của tu luyện,nhưng cũng vì thế mà càng thêm sợ.Nàng chính là một con người rất đỗi bình bình thường thường,nếu cứ dấn chân bước trên con đường tiên đạo liệu có đủ dũng cảm đi tới cùng.Nàng tự thấy mình không đủ tinh tường,không đủ lạnh lùng cũng không đủ dũng khí một thán xông ra. Bất quá từng trận âm thanh cùng hình ảnh theo nhau ùa về,ấy là khi gia yên vui có ca ca cùng nương thương yêu,lại một khắc nương hung dữ đánh bay hai người,lấy thân xác mở con đường máu,ca ca ánh nhìn khinh ngạc lúc tiến truyền tống. Tất cả có lẽ vì Hạ Vũ nàng cứ cố chấp suy tính theo lối thế giới hiện đại mà ra.Nghĩ tới đây mắt nàng tối sầm lại,nếu làm cái thiên chân vạn quả chịu nhiều đau đớn thiệt thòi như vậy,không hơn nàng sẽ làm kẻ ác đi.Nếu như thế có thể trên tiên lộ đi càng xa,cơ hội cường đại càng nhiều,nàng nương tái sinh có lẽ sẽ không phải không thể.Hạ Vũ ngẩng mặt lên nhìn,trong con ngươi đã không còn cái gọi là sự sợ sệt mà chỉ có lạnh lùng.Đúng,chính là lạnh lùng,con người không đáng tin như vậy thì việc gì ta phải cố công tin ai,trên thế giới này mình tin chính mình là đủ rồi,như thế chắc chắn sẽ không mắc phải sai lầm như ngày hôm nay nữa,không phải sao? Thật không ngờ tâm vừa hạ xuống một cái quyết định,linh khí trong bảo tháp bỗng cuồng động đứng lên.Hạ Vũ mặt biến sắc,không phải đã tiến giai hoàn tất rồi sao, như thế nào lại ra như vậy,vội vội ngồi xuống xếp bằng khởi động linh khí trong cơ thể, đến đây mới làm nàng kinh hoàng đến chảy mồ hôi lạnh, nàng tu vi van dậm chân đứng vững : nhị tầng.
Làm sao như vậy chứ,không gian bạo động,linh khí bạo động,sẽ là tiến giai không phải giả,như thế nào lại như vậy. Chính lúc nàng còn đang nghi hoặc,một trận đau đớn ập xuống.Hạ Vũ có thể cảm thấy này so với lúc tiến nhất giai luyện khí bắt đầu tu luyện không kém,thậm chí còn vượt quá một hai,mà đâu đó còn cảm nhận thấy một tia huyền diệu. Hạ Vũ gương mặt tái nhợt, dương lên một nụ cười nhếch,nữ phụ vốn chính là nữ phụ,tiến giai không khác lắm một lần đi qua quỉ môn quan,nào như nữ chính thuận tiện ngồi xuống là đi lên,nàng cũng quá ngây thơ rồi.Vội vội trấn tĩnh,đem tâm hồn thả lỏng,cả người lấy hết sức bình sinh hấp thu linh khí.Nhưng biến cố chính là theo nhau mà đến,nơi nàng bị truyền tống tới linh khí nghèo túng đến đang thương,Hạ Vũ miệt mài hấp thu cũng không nữa đủ.Nếu cứ như vậy đi xuống đừng nói tiến giai,ngay cả giữ nguyên cấp hiện hiện cũng là điều khó.
Không được,nàng làm sao có thể như thế rớt xuống,địch nhân mạnh lắm,nếu gặp chút ít khó khăn đã đâm đầu tháo chạy vậy ngươi nên tự tử ngay luôn đi,ít ra chết đi có thể xuyên về,hoặc không thì còn đi đầu thai làm cái tân nhân,tránh cho khi xuất đầu trở thành nệm thịt ngay thân xâc thần hồn cũng không còn.Hạ Vũ nàng muốn cường đại,không chỉ vì mình,còn vì nương và ca ca.Nghĩ nhe thế nàng bèn liều mạng hấp thụ.Nhưng nói dễ hơn làm,nửa chung trà qua đi,linh khí nàng cũng dùng sức bình sinh mà thâu vào nghèo khó đến đáng thương,trong khi không gian bạo động càng lúc càng lớn. Hạ Vũ có thể mơ hồ cảm thấy nếu chiếu như thế đi xuống,bảo tháp rất có thể không chịu được mà đổ vỡ,lúc ấy cũng không kém nàng tự bạo là bao nhiêu.Nàng không biết phải diễn tả như thế nào,bất quá có thể thấy bảo tháp tựa như cắm rễ trong thần hồn nàng,trở thành một phần của nàng vậy.Bất quá phải làm sao bây giờ.Linh thạch thì nàng chưa biết cách sử dụng,họa chăng lấy nhầm hoặc sử ra sai cách thì làm thế nào,mà có cách khác chính là tụ linh trận,bất quá kiếm ở đâu ra chứ. Hạ Vũ đảo qua một lượt,hình như nàng nhớ nương đã từng nói về cái này vấn đề.Là cái gì cái gì nhỉ, Hạ Vũ đảo mắt nhìn không gian đen tối dày đặc,tinh quanh chợt lóe,phải rồi,chính là nó...