Editor: Ying
Tô Lạc im lặng, trước đến nay cô luôn là người dù có gặp bất kể chuyện gì cũng cắn răng vượt qua.
Có thể cô đã quên mất rằng, cô không còn là Tô Lạc lúc trước nữa. Bởi cô còn có người thân bảo vệ và thương yêu mình.
Không còn chuyện gì cũng chỉ một mình gánh vác.
Tô Lạc ngoan ngoãn gật đầu: “Ông nội, con biết rồi.”
Ông nội Tô im lặng một lúc, đề cập đến đề tài khác: “Thằng nhóc kia không tệ, ngày lễ ngày tết còn có thể nhớ tới ông già này. Con định khi nào dắt người ta về?”
Hôm qua ông lão đã nhận được một phần lễ vật. Là một bức thư pháp giống với hồi tiệc mừng thọ.
Người tặng quà cũng rất bí ẩn, không tiết lộ thân phận của mình.
Tô Lạc biết người bí ẩn này là Cố Ngôn, nhưng sao ông nội lại biết được?
“Ông nội, tạm thời con chưa nghĩ đến việc này.”
Năm nay tuyết rơi khá muộn.
Mùng ba tết, người một nhà ngồi vây quanh trong phòng khách uống canh thịt dê.
Bên ngoài nhà họ Tô, một làn gió lạnh thổi bay những bông tuyết nhỏ bé. Chỉ chốc lát sau, từ những bông tuyết nhỏ chẳng mấy chốc chuyển sang tuyết rơi lả tả dày đặc.
Gió tuyết bên ngoài lẫn lộn, bên trong nhà lại có tiếng cười nói nhộn nhịp không dứt.
Cô uống cạn chén canh thịt dê, cảm thấy cả người ấm áp thoải mái.
Điện thoại trên bàn trà rung lên từng đợt, thông báo có tin nhắn đến. Giây sau mọi người đồng loạt quay sang nhìn cô. Tô Lạc bối rối không giải thích được.
Tô Hào lẳng lặng hỏi: “Là thằng nhóc kia chứ gì!”
Cô cũng rén, “Dạ, để con xem thử.”
Vừa nói Tô Lạc vừa cầm điện thoại lên nhìn thử, quả nhiên là anh.
Cô trả lời ngắn gọn lại cho Cố Ngôn, vừa ngẩng đầu đã đối mắt với Tô Hào và Giang Ninh.
Tô Hào ho khan hai tiếng: “Thằng nhóc kia cũng rất ưu tú, lúc nào dắt nó về cho chúng ta xem thử. Dù sao sau này các con cũng sống chung với nhau, không bằng sớm quyết định mọi chuyện đi.”
Tô Lạc mở to mắt nhìn ông nói hết lời này.
“Ba, lần trước không phải ba nói hôn sự của con không gấp gáp mà!”
Tô Hào gãi chóp mũi, “Hôn sự thì không gấp. Nhưng chúng ta có thể trói người trước.”
Tô Lạc vui mừng.
Gấp gáp trói người lại như vậy, còn sợ Cố Ngôn có thể thoát được sao?
“Vậy con về phòng đây.”
Sau khi Tô Lạc về phòng rồi thì gọi cho Cố Ngôn.
Cố Ngôn: “Rảnh rồi?”
Tô Lạc: “Ừm, anh đang làm gì đó?”
“Vừa xong việc, còn em?”
“Em vừa uống hết một chén canh thịt dê đấy. Tự tay ông nội em nấu, ngon lắm.”
“Nghe em nói xong anh cũng muốn uống canh thịt dê. Đúng rồi, bên em có lạnh không? Dự định khi nào quay lại?”
“Chắc là, sau tết nguyên tiêu á!”
Bộ phim hài Tết《Phúc Tinh Đến Rồi》mà Tô Lạc tham gia đã chính thức công chiếu tại các rạp chiếu lớn trên toàn quốc vào lúc h chiều mùng ba tết.
Cùng ngày, các bảng tin rầm rộ tin tức doanh thu phòng vé ngày đầu tiên của《Phúc Tinh Đến Rồi》đã đạt hơn trăm triệu.
Mùng bốn, Tô Lạc phải đi theo đạo diễn và các diễn viên chính tới các thành phố lớn trên cả nước để tuyên truyền tạo thanh thế.
Cứ bay tới bay lui các thành phố lớn, đến tận sáng sớm mười lăm tháng giêng Tô Lạc mới lên máy bay từ vùng khác về nhà.
Tính đến thời điểm hiện tại thì doanh thu phòng vé của《Phúc Tinh Đến Rồi》đã vượt mốc bảy trăm triệu.
Đạo diễn và nhà sản xuất đều khá hài lòng với doanh thu phòng vé của《Phúc Tinh Đến Rồi》
Suy cho cùng nó cũng chỉ là bộ phim kinh phí thấp. Trừ Tô Lạc là ngôi sao tên tuổi ra thì đều là diễn viên nhỏ tuyến hai tuyến ba, tổng vốn đầu tư chưa đến năm mươi triệu. Cộng thêm tiền quảng cáo hậu kỳ còn chưa tới mười triệu.
Cho nên doanh thu bảy trăm triệu của《Phúc Tinh Đến Rồi》đã khiến người trong đoàn cực kỳ thỏa mãn.
Huống chi còn chưa tới nửa tháng, doanh thu các ngày tiếp theo cũng rất hứa hẹn.
Nhiều người suy đoán rằng tổng doanh thu phòng vé của《Phúc Tinh Đến Rồi》đã vượt con số một tỷ, chẳng còn gì để hồi hộp mong đợi nữa.
Mà Tô Lạc cũng trở thành đề tài hot để cư dân mạng bàn tán sôi nổi.
Căn cứ theo bài phỏng vấn của đạo diễn và nhà sản xuất từ trước, họ đều giải thích Tô Lạc không lãnh tiền catse mà trực tiếp tham gia vào việc chia lợi nhuận doanh thu phòng vé.
Còn về tỷ lệ chia doanh thu như nào tất nhiên sẽ không được công bố ra ngoài.
Có điều theo suy đoán của bên ngoài, tỷ lệ chia của cô như nào cũng có thể dễ dàng nhận được mười mấy triệu, nhất định nó không thành vấn đề.
Mười lăm tháng giêng, người trong gia đình quây quần bên nhau ăn chè trôi nước.
Sáng sớm mười sáu tháng giêng, Tô Lạc đi chung với ba mẹ về nhà họ Tô ở Nam Thành.
Trong nhà chỉ có cô và Giang Ninh.
Trong phòng khách, điện thoại Tô Lạc reo lên, Gianh Ninh nhìn màn hình rồi lẳng lặng cầm điện thoại lên đi tìm cô.
“Lạc Lạc, điện thoại con reo này.”
Tô Lạc bắt máy, “Úi, em còn chưa xong, anh đợi em một chút.”
Giang Ninh cầm lấy sách từ trong tay Tô Lạc, “Mấy thứ này để mẹ dọn cho. Con đi trước đi, đừng để người ta chờ lâu.”
Tô Lạc hơi sửng sốt, sau gật đầu cởi tạp dề trên người ra, “Dạ vâng.”
Giang Ninh lại dặn dò: “Bây giờ sắp đến giờ cơm trưa rồi. Trên bàn có hộp bánh mousse đó, con cầm theo ăn đi.”
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Tô Lạc gật đầu: “Dạ, con biết rồi.”
Đi qua phòng bảo vệ đã thấy chiếc Maybach đen đang đậu bên đường.
Bên cạnh là hai hàng cổ thụ chọc trời xanh ngắt. Dù cho mùa đông giá rét, cỏ cây héo úa, cảnh sắc hai bên đường vẫn xanh xanh tươi tốt như vậy, tràn đầy không khí mùa xuân.
Cố Ngôn mắt tinh, lập tức nhìn thấy đồ trong tay cô, trong mắt có ý cười, “Cho anh?”
Tô Lạc nói đúng sự thật: “Mẹ em cố tình kêu em mang tới cho anh.”
Anh hất cằm nhìn cô, trong mắt thêm chút đắc ý, “Xem ra mẹ vợ tương lai của anh rất hài lòng với người con rể này!”
Khóe miệng Tô Lạc giật giật, “Chữ bát còn chưa viết xong [] đâu, anh nghĩ nhiều rồi.”
[] Chữ bát còn chưa viết xong: chữ bát ( 八) có hai nét, thiếu một nét sẽ không thành chữ bát. Tức chỉ sự việc còn chưa chắc chắn, chưa sáng tỏ.
Cô đưa bánh ngọt cho anh, quay người mở cửa ghế phụ rồi chui vào.
Cố Ngôn liếc mắt nhìn bánh ngọt trong ngực mình, lại nhìn sang Tô Lạc, khẽ than vãn, “Em cứ nhất quyết không cho anh danh phận, chẳng lẽ em không sợ anh bị người phụ nữ khác câu mất hả?”
Tô Lạc liếc anh một cái, “Là của em, không ai cướp nổi. Không phải của em, đề phòng cỡ nào cũng không thuộc về em.”
“Hơn nữa, người xưa có câu: lập nghiệp trước an gia sau. Hiện tại em vẫn chưa có thành tựu, sự nghiệp vẫn còn ở giai đoạn đầu. Cho nên, tạm thời em sẽ không nghĩ đến những việc này.”
Cố Ngôn dở khóc dở cười: “Anh không có ý đó, ý của anh là chúng ta có thể công khai mối quan hệ trước, cũng chắn được cho anh chút ít rắc rối.”
Tô Lạc bắt được trọng điểm, “Người phụ nữ nào đâm đầu vào anh?”
Cố Ngôn mím môi tủi thân nhìn cô.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của anh khi bị phụ nữ bắt nạt, Tô Lạc thấy hơi đau lòng.
Cô giơ tay nhéo nhéo má anh, “Yên tâm, em bảo kê cho anh.”
Cô Ngôn nhân cơ hội nắm lấy tay cô kéo thẳng vào lòng mình, thân thể mềm mại xinh đẹp tựa sát trong ngực anh.
Anh hôn vào trán cô, “Được, sau này có phụ nữ nào ăn hiếp anh, em nhất định phải bảo kê anh đó!”
Tô Lạc cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Mặc dù cô không ghét cái ôm của anh. Nhưng mà sao hai người bọn cô lại ôm chặt vậy nè?
“Em còn chưa ăn trưa, tụi mình tìm chỗ nào ngồi ăn trước đã!”
Cố Ngôn cười khẽ, “Được, nghe lời em.”
Hai người đến trung tâm mua sắm gần nhất để ăn trưa. Cơm nước xong xuôi thuận tiện dạo phố một hồi.
Có lẽ còn được nắm nắm kéo kéo bàn tay nhỏ bé hay hôn lên gương mặt nhỏ nhắn gì đó. Đây đều là tâm tư be bé chỉ mình anh biết.
Ăn cơm xong đúng lúc đi ngang qua rạp phim, bên trong đang phát trailer của bộ kinh dị mới công chiếu.
Cố Ngôn sờ cằm hỏi cô: “Em muốn coi phim gì?”
Tô Lạc chỉ chỉ bộ《Kinh Hoàng Lúc Nửa Đêm》.
Cố Ngon im lặng trong chốc lát, “Chắc chưa?”
Tô Lạc nghiêng đầu nhìn anh, trêu ghẹo: “Chẳng lẽ, gan anh nhỏ vậy hả!”
“Sao có thể chứ.” Cố Ngôn lấy hai tờ một trăm tệ từ trong ví ra, “Hai vé xem phim D.”
Từ nhỏ cô đã rất lớn gan, trái lại rất thích coi thể loại phim này.
Có điều phim kinh dị bây giờ đều treo đầu dê bán thịt chó, đều là do con người tạo ra hết.
Có mấy phim kinh dị cô từng coi, cái kết đều là nhân vật chính bị bệnh tâm thần, hay đó chỉ là một trò chơi được người ta lên kế hoạch từ trước.
Tuy nhiên hầu hết các cốt truyện đều không chống đỡ nổi những thiết lập nhân vật như vậy.
Cuối cùng ra phim thì đầy sạn, tình tiết vô lý, khiến người xem vô cùng thất vọng.
Trong rạp có khán giả không nhịn được hét lên một tiếng.
Tô Lạc cúi đầu nhìn sang, có người đàn ông họ Cố cao lớn mạnh mẽ nào đó đang dựa sát vào người cô.
Cô xoa xoa ấn đường, “Đừng nói với em là anh sợ loại này nha?”
Anh nhỏ giọng ho khan vài tiếng, “Làm gì có? Anh chỉ cảm thấy nó quá chân thật. Em cũng đừng coi, quá máu me.”
Nói xong còn thuận thục che mắt cô lại.
Tô Lạc đẩy tay anh ra, ôi bàn tay anh ấm quá, vừa rắn chắc lại có lực, cũng rất có cảm giác an toàn.
Không biết có phải ảo giác của cô không mà Tô Lạc thấy sắc mặt anh hơi nhợt nhạt.
Bộ《Kinh Hoàng Lúc Nửa Đêm》này có thể nói là làm có tâm hơn nhiều so với bộ kinh dị lần trước xem chung với Chu Lộ Lộ và Thẩm Tịch.
Ngoài tình tiết không tệ, diễn xuất của diễn viên trong phim cũng rất tự nhiên, nhất là nhờ hiệu ứng thị giác D nên có cảm giác sợ hãi hơn nhiều.
Còn có mấy cô bé coi mà sợ đến mức khóc toáng lên trong rạp, còn mấy chàng trai thì trên mặt nở nụ cười vui vẻ.
Tô Lạc ra khỏi rạp phim, cảm thấy cả người thoải mái.
Cô nghiêng đầu nhìn cơ thể cứng đờ căng thẳng của ai kia, “Anh sao rồi, chắc không bị hù dọa đâu ha!”
Cố Ngôn nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, mấp máy môi, “Làm gì có? Phim đều do người làm ra, sao anh lại bị hù được?”
______________