Editor: Doris
Trong tàu điện ngầm, nghe thấy người bên cạnh đang nhỏ giọng nói chuyện, nội dung trong đó khiến Diêu Tuệ ngẩn người.
Cô ta nhanh chóng mở web, tìm kiếm tin tức mới nhất của Tô Lạc.
Sau khi xem qua, sắc mặt Diêu Tuệ tái nhợt đi.
Thì ra, thì ra Tô Lạc là thiên kim của tập đoàn Vũ Sơn!
Chuyện lúc trước cô ta nghĩ cả trăm lần cũng không có đáp án, rốt cuộc bây giờ cũng đã rõ.
Lúc đầu Trình Chí Hạo đối xử ân cần với Tô Lạc.
Nhưng Tô Lạc không nể mặt mà từ chối Trình Chí Hạo, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.
Tất cả mọi người, bao gồm cả cô ta đều nghĩ rằng Tô Lạc dựa vào Cố tổng nên mới dám đối xử với Trình Chí Hạo như vậy.
Giờ đây mọi việc đã sáng tỏ.
Trong lòng Diêu Tuệ lại càng khó chịu hơn.
Thì ra Tô Lạc kiêu căng ngạo mạn không sợ ai, không phải là cô dựa vào người khác. Chỉ đơn giản cô là người thừa kế tập đoàn Vũ Sơn, thiên kim hào môn trong giới kinh doanh.
Dựa vào thân phận này, cô tuyệt đối không cần phải đi nịnh bợ hay lấy lòng đàn ông.
Thật đáng buồn, người đàn ông đó chính là người cô ta từng có ước mơ cháy bỏng, muốn gả cho người ấy để có thể bước vào giới thượng lưu.
Điều mà cô ta nằm mơ cũng không thể đạt được ấy lại dễ như trở bàn tay đối với người khác.
Diêu Tuệ đột nhiên thở dài một hơi.
Đời này của cô ta chắc có lẽ cứ trôi qua như vậy.
Trước đây, cô ta còn sẽ ảo tưởng, ảo tưởng rằng một ngày nào đó cô ta có thể trở lại giới giải trí, dẫm đạp Tô Lạc dưới chân.
Bây giờ khi biết được thân phận của Tô Lạc, Diêu Tuệ lại đột nhiên chấp nhận số phận.
Cùng lúc ấy, ghế sau của chiếc BMW.
Trương Hòa nhìn thấy tin tức cực kỳ hot này, kinh ngạc không nói thành lời.
Cô há miệng thở dốc, đột nhiên nhớ đến lời dặn dò của anh trai, anh nói không thể đắc tội Tô Lạc.
Nghĩ đến hôm ấy, chắc hẳn anh hai cũng biết được một ít!
Nếu không thì sao có thể vô ý nói cho cô về sự tích đứa con gái ăn chơi nhà họ Tô…
Tô Lạc có thể được mọi người khen ngợi, tại sao cô lại không thể?
Còn có tên ngốc Tần Thần, căn bản không biết tâm tư của cô.
Nếu không phải anh ta luôn trốn tránh cô, ngược lại thân thiết với Tô Lạc.
Bây giờ cô biết sai rồi, cũng biết trước đây chính mình làm rất nhiều chuyện sai rồi.
Cô muốn làm việc chăm chỉ để trở nên tốt hơn, muốn được mọi người khen ngợi giống như Tô Lạc…
Nhưng mà anh ấy có tha thứ cho cô không?
Trương Hòa nhìn bầu trời ngoài cửa xe, màn đêm buông xuống, chân trời có những ngôi sao đang chợt lóe lên. Trong lòng cô cũng có một chút bất an.
Tiệc thường niên năm nay, món quà bí mật đó chính là một chiếc xe BMW hơn trăm vạn.
Tập đoàn Vũ Sơn sẽ tiến hành rút thăm trúng thưởng món quà đặc biệt này.
Mà người trúng được giải thưởng đặc biệt này, lúc nhận được chìa khóa vẫn chưa tin vào sự may mắn của mình.
Tô Lạc thở dài: “Xe Tôn Hoa Hoa nhìn như có hơi cũ.”
Chờ sang năm sẽ đổi cho Tôn Hoa Hoa một chiếc xe BMW mới toanh.
Nhà cũ nhà họ Tô.
Ngày lễ ngày tết mỗi năm, người nhà họ Tô đều tập trung về nhà cũ để ăn tết.
Không gian yên tĩnh, không khí trong lành, đây là một nơi rất thích hợp để nghỉ ngơi.
Trước đó không lâu, bên cách vách có người chuyển đến.
Họ chỉ trang trí đơn giản, tiếp đó công ty vận chuyển đã đưa đồ đạc sinh hoạt đến.
Người chuyển đến làm hàng xóm nhà cũ ngoại trừ Tiết Phó thì có thể là ai cơ chứ?
Nhìn đám người bên ngoài, Tiết Phó ho khan hai tiếng: “Lén lút làm gì? Vào đi!”
Tô Lạc mang theo hộp giữ nhiệt, vòng qua đống đồ ở phía trước, tiến đến phòng khách.
Tiết Phó đang dọn vệ sinh, nghe thấy tiếng bước chân thì liếc nhìn cô một cái.
Tầm mắt di chuyển xuống hộp giữ nhiệt trong tay cô.
Cầm lòng không được nuốt nước miếng một cái.
Tô Lạc thấy thầy đang nhìn chằm chằm vào tay mình, cô rất biết điều chìa hộp giữ nhiệt ra: “Đây là bánh trôi dì Trần làm, còn có xíu mại. Em vừa mới đến đã bỏ vào lò vi sóng hâm nóng rồi ạ.”
Tiết Phó đang đói bụng, nghĩ đến bánh trôi ngon ngọt thì ông cũng không khách sáo với Tô Lạc nữa.
Ông vào toilet rửa tay thật sạch rồi trở về phòng khách, thưởng thức món ăn nóng hầm hập.
Ăn xong, Tiết Phó lấy một tờ khăn giấy lau sạch miệng, khôi phục lại vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày: “Hôm nay đến tìm thầy có việc gì?”
Tô Lạc dựa vào sô pha, cảm thấy sô pha không mềm lắm, cô nghiêng đầu nói với ông: “Thầy, em không có việc gì thì không thể đến thăm thầy à!?”
Tiết Phó nhìn cô, tỏ vẻ không tin: “Em không có việc thì không bao giờ đến điện Tam Bảo. Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
“Thầy suy nghĩ thế nào về《Bầu Trời》? Lâu như vậy chắc thầy và đạo diễn Từ Lai cũng đã suy nghĩ xong, cho em đáp án đi!”
Trong phòng khách im lặng một lúc lâu.
Tiết Phó trầm mặc một lát, ngay lúc Tô Lạc nghĩ chắc chắn thầy sẽ không tham gia thì ông đột nhiên mở miệng: “Thầy và Từ Lai đã thảo luận qua, cảm thấy kịch bản của Lâm Phong biên kịch không tồi. Nhưng vẫn có một điều kiện, chúng ta muốn đầu tư bộ này.”
Tô Lạc còn tưởng là điều kiện nham hiểm gì, thì ra là muốn đầu tư à!
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Có người tự nguyện nhập bọn cùng với cô, Tô Lạc vừa nghe xong đã vui vẻ đồng ý: “Có thể ạ!”
Nhà đầu tư của bộ điện ảnh này đa số là bạn bè và người thân của cô.
Biết cô dự định làm một bộ phim điện ảnh, tay Tô Hào vung ra một khoản tiền khủng từ công ty để đầu tư cho cô.
Có tài chính từ công ty nhưng Tô Lạc không muốn.
Cô dự định cho người nhà làm nhà đầu tư nhưng Tô Hào đầu tư quá nhiều, cô không muốn lắm. Nhưng lỗ hổng tài chính của cô còn thiếu khoảng một ngàn vạn.
Giang Ninh biết được, lặng lẽ lấy tiền riêng trong thẻ của bà ra, có vạn.
Toàn bộ tài sản của cô, còn có vạn của Giang Ninh, tổng cộng vừa đủ vạn.
Còn có tiền Cố Ngôn đầu tư, còn Lâm Phong, tài chính từ nhóm đạo diễn Từ Lai, tính sương sương cũng đã vượt qua mốc dự định ban đầu.
Nếu lúc sau vượt quá ngân sách thì cô sẽ kéo Tô Hào nhập hội, lúc đó cũng không quá muộn.
Số tiền dùng để tuyên truyền chắc cũng không phải vấn đề lớn.
Nam chính《Bầu Trời》 đã chọn được, là Diệp Phàm nhưng vẫn chưa quyết định ký hợp đồng.
Tô Lạc nhờ Tiết Phó giới thiệu vài người với cô, xem thử có chọn được người thích hợp hơn hay không.
Nói xong chính sự, Tô Lạc thấy sức khỏe của ông không được tốt, dọn giúp ông phòng khách rồi trở về.
Trên đường về, điện thoại cô vang lên.
Nhìn thoáng qua là Chu Lộ Lộ.
Tô Lạc nhận điện thoại: “Có chuyện gì sao?”
Giọng nói của Chu Lộ Lộ truyền đến: “Chị Tô Lạc, chị giấu cũng kỹ thật đấy. Chị không nói trước cho em chút nào cả, khi em thấy được tin thì bị dọa cho thở không nổi luôn đấy.”
Tô Lạc dở khóc dở cười: “Xin lỗi, dọa em rồi.”
“Đúng vậy, nhưng điều mà làm em sợ.” Chu Lộ Lộ nói: “Đó chính là, bạn của em là thiên kim hào môn! Em cũng không muốn gà hóa phượng hoàng, thăng chức nhanh lắm!”
Tô Lạc khẽ đỡ trán, không nói nên lời.
“Lạc Lạc, em biết chị muốn làm một bộ phim điện ảnh. Ngày hôm qua em đã thức đêm để đọc hết《Bầu Trời》. Em đặc biệt thích nhân vật quận chúa Liễu Vô Yên ấy.” Chu Lộ Lộ dừng một lát, lại nói tiếp: “Chị thấy em thế nào?”
Tô Lạc đã rõ: “Em muốn vai diễn Liễu Vô Yên này sao?”
“Em rất thích nhân vật này. Nhìn quan hệ chúng ta tốt như vậy, chị Tô Lạc nhất định phải ưu tiên cho em, hoặc là cho em một cơ hội thử vai.”
Tô Lạc trầm tư một lát.
Chu Lộ Lộ giống như đã hạ quyết tâm: “Thật ra vai diễn của em giống như đã bị đóng khung. Những kịch bản gần đây em nhận được đều là nữ tướng quân hoặc nữ hán tử. Em cũng không thể để như vậy được, nếu không sau này sẽ không tiếp xúc được các nhân vật khác. Chỉ cần cho em đóng Liễu Vô Yên, không có thù lao em cũng bằng lòng.”
Tô Lạc nghĩ ngợi một hồi: “Được rồi, mặc dù hai chúng ta là bạn nhưng mà vẫn phải cư xử theo chuyện công. Em có thời gian thì đến trường quay để thử vai.”
Rốt cuộc cũng thuyết phục được Tô Lạc cho cô một cơ hội thử vai, Chu Lộ Lộ vui mừng đến mức muốn nhảy dựng lên: “Vâng ạ, quyết định như vậy nhé.”
Tô Lạc châm chước một chút, sau đó nói: “Bởi vì đội hậu kỳ khá quan trọng nên thù lao đóng phim sẽ không quá cao. Em phải chuẩn bị tâm lý trước.”
Chu Lộ Lộ không thèm để ý: “Vốn dĩ em cũng không định nhận thù lao, chị cho em một cơ hội đã là rất tốt rồi. Chị không biết đâu, có rất nhiều diễn viên muốn tham gia bộ điện ảnh này của chị, em có thể đi cửa sau là rất may mắn.”
Tô Lạc bị tin thần lạc quan của cô thuyết phục nhưng vẫn dùng hiện thực tàn khốc để đả kích Chu Lộ Lộ: “Em phải cần có thực lực. Giám khảo lần này có thầy của chị, còn có đạo diễn Từ Lai, biên kịch Lâm Phong. Em vẫn còn ở đây khua môi múa mép với chị thì cố gắng làm bài tập, thử vai cho thật tốt để bọn họ chấp nhận em.”
Chu Lộ Lộ cảm thấy rất hợp lý, bĩu môi nói: “Không nói chuyện với chị nữa, em đi làm bài tập đây.”
Tô Lạc cúp điện thoại liền thấy ông nội Tô đã đứng cạnh cô không biết từ khi nào.
“Vừa mới đi gặp thầy cháu về sao?”
Tô Lạc gật đầu: “Đúng vậy ạ.”
Ông nội Tô ngạc nhiên nhìn cô, thở dài nói: “Ông còn nhớ lúc cháu còn nhỏ, trắng mũm mĩm giống như cái bánh bao ấy. Nho nhỏ nhưng lại rất nhẹ, ông dùng một tay cũng có thể bế cháu lên, đặt cháu trên vai, cùng cháu đi dạo.”
Cô im lặng lắng nghe.
Cô rõ ràng không hề tham dự vào quá khứ của nguyên chủ, nhưng giờ phút này cô lại có thể tưởng tượng vào cảnh tượng lúc ấy.
Trong lòng có một loại cảm giác rất kỳ diệu.
“Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đây mà cháu đã lớn như vậy rồi.” Ông thu hồi tầm mắt, nhìn về Tô Lạc: “Ông cũng đã già rồi, không cõng cháu được nữa.”
Trong lòng Tô Lạc có một loại cảm giác rất khó giải thích: “Không sao đâu ông. Nếu sau này sức khỏe ông không tốt, cháu sẽ chăm sóc ông như ông chăm sóc cháu lúc nhỏ vậy.”
Ông nội Tô nuốt nghẹn ngào xuống cổ họng, vui mừng gật đầu.
“Lúc trước cháu muốn làm diễn viên, ông cũng giống như ba mẹ cháu vậy, ngăn cản cháu. Không muốn cháu đến cái chảo nhuộm mang tên giới giải trí này.”
“Sau đó ông nhận ra, thì ra chúng ta sai rồi.”
“Cháu là một đứa bé tốt. Mặc kệ người ngoài nói cháu thế nào, ở trong lòng ông, cháu vẫn luôn là đứa cháu khiến ông kiêu ngạo nhất.”
Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, Tô Lạc nhìn mái tóc màu muối tiêu của ông: “Ông nội.”
Ông nội Tô quay đầu nhìn cô: “Ông biết cháu rất thích đóng phim, cũng có chủ kiến của mình, nhưng dù gì chúng ta cũng là người một nhà. Nếu sau này cháu muốn làm gì thì cũng có thể bàn với chúng ta. Có lẽ, ông và ba mẹ cháu không thể hỗ trợ cháu được việc gì nhưng có thể ở bên cháu, chia sẻ mệt nhọc giúp cháu.”
______________