Sau khi Ekaterina và Flora tâm sự với nhau cho đến tối muộn, Mina đã đưa Flora về theo yêu cầu của chủ nhân của cô. Lúc đầu, Flora đã từ chối, vì cả hai sống trong cùng một tòa nhà ký túc xá, nhưng Ekaterina vẫn cương quyết vì cô biết rằng cô bạn có thể sẽ bị bắt nạt trong ký túc xá.
Sau khi đưa Flora về phòng, Mina quay về phòng của Ekaterina. Nhưng rồi có ai đó đã gọi cô. "Này, Mina."
Không hề ngạc nhiên, Mina nhìn ra ngoài cửa sổ. Đó là hầu cận của Alexei, Ivan.
"Ký túc xá cho nữ gần với ký túc xá cho nam mà."
"Tôi không vào trong đâu, như này cũng được mà, phải chứ?" Ivan cười, nói.
Tuy nhiên... Đây là tầng ba.
Bên ngoài cửa sổ, có một cây Cử cao đến tầng ba. Ivan đang đứng trên một cành cây với một khuôn mặt bình thản mà không hề làm gãy cành cây mỏng manh.
Ivan cao ngang với Alexei. Thực tế mà nói, trọng lượng của anh ta có thể làm gãy cành cây đó và khiến bản thân bị ngã xuống đất rồi. Anh ta làm cách nào ấy nhỉ? Nhưng Mina không thèm quan tâm.
"Cảm ơn vì đã đưa tiểu thư Ekaterina tới văn phòng. Ngài công tước đã ổn hơn rồi."
"Tôi không đưa cô ấy đến. Tiểu thư Ekaterina đã tự quyết định đi gặp ngài Công tước. Kể từ lúc cô ấy quay về hôm nay, cô ấy đã suy nghĩ và nói với tôi rằng cô ấy muốn đi gặp anh trai."
"Tôi hiểu rồi. Tiểu thư không quá hiểu biết về thế giới, nhưng bằng cách nào đó cô ấy đang làm tốt. Lúc đầu, tôi đã nghĩ rằng tiểu thư đến là để thuyết phục ngài Công tước, nhưng thật ra cô ấy đến là để xin lỗi. Ngài ấy cũng đã dễ dàng nhân nhượng vì điều đó."
"Tiểu thư Ekaterina rất thông minh, hiền lành và kiên định. Nhưng quả đúng là cô ấy không biết gì về thế giới. Nhiều lúc cô ấy làm việc theo cảm tính, và cô ấy đã thay đổi đáng kể. Đó là lí do vì sao tôi lo rằng một ngày nào đó cô ấy sẽ bị tổn thương. Ngài công tước cũng nghĩ vậy."
"Hee." Ivan cười. "Tôi biết rằng ngài Công tước rất mềm lòng với tiểu thư Ekaterina vì cô ấy là người thân duy nhất còn lại của ngài và gợi nhớ ngài ấy về phu nhân quá cố, nhưng tôi không nghĩ cô cũng say mê tiểu thư như vậy. Tiểu thư Ekaterina hẳn phải rất tuyệt vời nhỉ."
"Công việc của tôi là bảo vệ tiểu thư. Đảm bảo việc cô ấy không bị tổn thương cũng là một phần công việc của tôi. Anh tự nhìn lại mình đi. Điều này chẳng liên quan gì tới sự an nguy của ngài Công tước, vậy mà anh lại đặc biệt tới đây để hỏi xem tôi có đang đóng vai người hòa giải cho tiêu thư Ekaterina và ngài Công tước không cơ đấy."
"Đó là bởi vì tôi chưa từng thấy ngài ấy yếu đuối và bơ phờ như thế. À thì, cũng thú vị đấy chứ." Ivan bật cười rồi nói.
"Ngay cả khi ngài ấy đọc giấy tờ, ngài ấy đã nói với chúng tôi rằng không thể tiếp thu được chữ nào vào đầu và cuối cùng nằm dài ra trên đống tài liệu. Tuy nhiên, sau khi tiểu thư Ekaterina quay về phòng, ngài ấy nhìn đống tài liệu rồi nói, 'Gửi chỗ này tới cho Daniil để anh ta kiểm tra pháp lý', quét sạch công việc trong nháy mắt như bình thường. Sau đó ngài ấy còn nói, 'Về Ekaterina... Ta quyết định sẽ không gả em ấy cho ai hết.' Ngài Novak đã rất hoảng hốt và cố nói với ngài ấy không được nóng vội. Tôi còn cảm thấy thật tự hào khi bản thân không ngã lăn ra đất ngay lúc đó đấy."
"...Ngài ấy không có ý đó, đúng chứ?"
"Kể cả ngài ấy không có ý đó, tôi tin rằng đó là cảm xúc của ngài ấy. Nghe giống như câu nói của một ông bố cuồng con gái ấy nhỉ. Tiểu thư Ekaterina còn xoa đầu ngài công tước nữa. Có lẽ cô ấy làm vậy thay cho phần của phu nhân. Cả hai người họ đều cố gắng làm thay bổn phận cha mẹ. Chẳng phải như vậy thật đáng yêu sao? Tôi không thể không nghĩ rằng quan hệ hiện tại của họ thật tuyệt. Rằng ngài công tước sẽ hạnh phúc biết bao khi có tiểu thư Ekaterina mãi mãi ở bên. Những sau đó ngài ấy ngay lập tức tỉnh táo trở lại. Ngài ấy đã nói 'Ta chỉ muốn nói vậy thôi... Để ta yên.'Có lẽ do ngài ấy thấy xấu hổ, nhưng mà chuyện ngài Công tước phụng phịu có thật thì chắc thiên tai sắp ập tới rồi cũng nên. Tôi thật sự muốn cười lắm. Ba ủy viên còn lại trong văn phòng lúc đó cũng phải cố gắng hết sức để nhịn cười đấy."
"Ivan, tôi hỏi lại lần nữa, anh đến đây làm gì?"
"Nó thú vị quá nên tôi muốn kể cho một ai đó. Nhưng tôi thực sự mong rằng tiểu thư Ekaterina luôn ở cùng chúng ta. Cô không nghĩ thế sao?"
Mina khịt mũi. "Tôi vẫn sẽ tiếp tục hầu hạ cô ấy kể cả sau khi cô ấy kết hôn?"
"Vậy là tôi sẽ bị lẻ loi một mình sao? Tôi nghĩ là tiểu thư Ekaterina còn thấy hạnh phúc hơn khi không phải đi đâu cả đấy. Hai người họ rất thân nhau, và không có một người đàn ông nào có thể chăm sóc cho tiểu thư tốt như ngài Công tước đâu."
"Anh đang nói gì thế? Tiểu thư không thể kết hôn với ngài Công tước được. Ngay từ đầu, chúng ta không có quyền quyết định. Nghe này, anh cũng đang bị say mê ngài Công tước rồi đấy."
"Bởi vì ngài ấy dễ phục vụ mà. Không dễ hiểu hay hiền lành như tiểu thư Ekaterina, nhưng ngài ấy không làm việc gì vô cớ cả." Một nụ cười mỉa mai đột nhiên xuất hiện trên mặt Ivan. "Ngài ấy không đối xử với tôi như một con quái vật."
Biểu cảm của Mina vẫn không thay đổi. "Có lẽ là do ngài ấy quá ngu ngốc."
"Và tôi đã gặp tên ngốc đó đấy." Ivan cười cay đắng.
"Tôi không thể không thương hại ngài ấy. Khi mẹ ngài mất, ngài ấy đã không ngủ năm ngày liền để tổ chức tang lễ và xoay sở công việc. Ngài bận rộn đến mức không thể ngủ được. Cuối cùng thì ngài ấy mới được chợp mắt một lúc trên xe ngựa trên đường tới Học viện, nhưng sau đó lại bị ngất xỉu. Lúc đó, những gì tôi có thể làm là đắp cho ngài ấy một tấm chăn. Tôi thực lòng ước rằng một ai đó sẽ đối xử tốt với người này. Sẽ thật tuyệt nếu như quan hệ của ngài ấy với tiểu thư Ekaterina gần gũi hơn vào lúc đó."
Mina hơi nhăn mặt. "Nếu tiểu thư Ekaterina biết điều đó, cô ấy sẽ cảm thấy hối hận lắm đấy."
"Tôi sẽ không nói cho cô ấy. Cả ngài Công tước cũng không muốn cho cô ấy biết điều đó."
Cô hầu gái trung thành và anh hầu cận nhìn nhau rồi gật đầu.
"Sao chúng ta không quay về bên họ và rót cho họ một tách trà nhỉ?"
"Phải, tôi phải đi đấy. Hẹn gặp cô sau."
Sau đó, Ivan đá vào cành cây và nhảy xuống, đáp tới một cành cây khác. Anh chuyển động nhẹ nhàng tới mức không làm rung một lá cây nào.
Mina vẫy tay đuổi Ivan - người vừa biến mất trong màn đêm, rồi quay về căn phòng đặc biệt như chưa có chuyện gì xảy ra.