Ngày hôm sau, Ekaterina và Flora lại cùng nhau nấu đồ ăn trưa rất vui vẻ. Hiện tại họ đang vừa nói chuyện vừa đi đến văn phòng của Alexei.
Nhiều học sinh ở hành lanh nhìn hai cô gái như thể họ là sinh vật lạ vậy. Nghĩ lại, trông họ đi với nhau tạo nên một cặp bài cọc cạch. Một người thì là tiểu thư của một trong ba nhà công tước cao quý, là người nắm giữ địa vị xã hội cao nhất trong số các tiểu thư theo học tại học viện phép thuật. Người còn lại thì chỉ là con gái nhà nam tước, xuất thân sinh ra là một thường dân. Khoảng cách giữa địa vị của họ như khoảng không giữa bầu trời và mặt đất vậy.
Không chỉ vậy, cả hai đều là những cô gái xinh đẹp. Đương nhiên là họ sẽ thu hút sự chú ý rồi. Và, một trong hai người đang tỏa ra một sức mạnh quyến rũ lớn, có thể được coi là một quý cô xinh đẹp. Chỉ cần vậy thôi cũng đủ thu hút ánh nhìn của đám nam sinh.
"...Xem ra tiểu thư nhà công tước Nova là một cô gái không có liêm sỉ nhỉ, thật không biết thân biết phận gì hết."
Ekaterina đột nhiên nghe thấy một giọng nói. Cô ngay lập tức nhăn mặt.
Lần này là ai vậy?
Nhưng cô chẳng có thời gian để suy nghĩ về nó khi cô nghe thấy một giọng nói khác gọi cô.
"Này."
Một cái đầu đột nhiên nhô lên từ phía cửa sổ hành lang phòng học bên cạnh họ. Một màu tóc xanh như bầu trời mùa hạ hiện ra.
Gyahhh!? Hoàng tử xuất hiện rồi sao!?
Kinh ngạc, Ekaterina giật mình. Cô suýt chút nữa là lùi lại phía sau. Có vẻ như, cô đã bất giác tự động coi hoàng tử là cái flag hủy diệt rồi.
"Ôi trời, điện hạ. Chúc người một ngày tốt lành."
"Tiểu thư Ekaterina Yurinova, ta xin lỗi vì đột ngột gọi cô như vậy. Không cần câu nệ đâu."
Lúc đầu, Ekaterina đã định kính cẩn cúi đầu trước cậu, vén váy lên và cúi xuống. Kể cả vậy, điều đó không hề dễ dàng khi cô đang mang theo một chiếc giỏ vừa to vừa nặng. Nhận thấy điều đó, Mikhail đã tử tế ngăn cô lại. Không chỉ mái tóc của cậu, nụ cười của cậu cũng tỏa sáng như bầu trời mùa hạ vậy.
Chấp nhận sự tử tế của cậu, Ekaterina chỉ cúi người, Flora cũng làm theo.
Nhưng hoàng tử vừa gọi họ tên đầy đủ của cô đúng không?
"Xin lỗi vì đã làm cô bất ngờ. Vladimir và ta đều nghe nói rằng Alexei có một người em gái tên là Ekaterina. Khi ta thấy Alexei vẫy tay trong lễ nhập học, ta đã biết ngay được rằng cô chính là em gái của ngài ấy."
...Anh trai thân với hoàng tử sao?
Sau khi suy nghĩ một hồi, khoảng cách địa vị của họ khá gần nhau và họ chỉ cách nhau có hai tuổi thôi. Đương nhiên, Alexei có thể là bạn của hoàng tử từ khi còn nhỏ rồi.
Và hoàng tử cũng khá sắc bén đấy!
Nhưng Vladimir là ai thế?
Lúc đó, Mikhail nhìn về phía cuối hành lang. Nhìn theo hướng nhìn, Ekaterina nhìn thấy một nam sinh với mái tóc tím hơi pha ánh xanh đang đứng đó. Anh ta là một người đẹp trai, một bên miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười ngạo mạn.
...Một nam sinh trung học.
Nhìn vào huy hiệu ở cổ, có vẻ như anh ấy học năm thứ hai. Điều đó có nghĩa anh ta là tiền bối của Ekaterina. Nhưng cô lại thấy đôi má bóng loáng của anh khá đáng yêu, anh tạo ra cảm giác giống như thành viên đảm nhận vị trí visual trong một nhóm nhạc khi không trang điểm ấy. Điều đó có nghĩa là, vẻ đẹp của anh rất nổi bật. Sẽ tốt hơn nếu anh ta không quá phiền phức.
Đôi mắt ló diện qua phần mái dài của anh ánh lên màu xám pha lục.
Quái vật mắt xanh
Không hiểu sao, cụm từ đó lại nảy ra trong đầu Ekaterina. Xin lỗi vì điều đó nhé, thưa ngài Shakespeare.
Ngay lúc đó, Ekaterina vừa nhận ra một điều từ trực giác của mình. Con người vừa mới nói cô không có liêm sỉ chính là anh ta.
"Vladimir, anh có chuyện gì với tiểu thư Ekaterina sao?"
Khi Mikhail gọi anh, Vladimir chỉ nói: "Không." rồi quay gót rời đi. Anh ta có thể cư xử như vậy với hoàng tử sao?
Sao khi chào Vladimir, Mikhail quay lại cười với Ekaterina.
"Cô cũng đi qua đây với chiếc giỏ đó vào ngày hôm qua, nên ta thấy tò mò. Cô đang đi đâu vậy?
Hmm?
"Thưa... Chuyện đó..."
Ekaterina không phải không nói được vì cô bị đàn anh kì lạ trước đó làm phiền hay bị hoàng tử làm cho bất ngờ khi đột ngột bắt chuyện với cô. Chỉ là lời nói của Mikhail khiến cô nhớ lại kí ức từ kiếp trước.
Đây! Đây là một sự kiện trong game!
Cuộc nói chuyện này xảy ra trong route mà Ekaterina đã chơi nhiều lần trong otome game. Hoàng tử lấy làm hứng thú với nữ chính khi cô mang đồ ăn trưa tự làm và bắt chuyện với cô.
Vậy thì cậu ta phải nói chuyện với nữ chính chứ không phải mình! Tên con trai kì lạ trước đó, hắn đang làm mạch truyện của game kì lạ hơn rồi!
Lúc đó, Ekaterina nhận ra rằng nó không phải là lỗi của một mình Vladimir.
Cả hai người họ đều có chỗ đứng đặc biệt trong giới thượng lưu. Mikhail, là một hoàng tử, có trách nhiệm nói chuyện với những người có địa vị cao trong xã hội. Khi họ gặp nhau lần đầu, cậu ấy không thể nói chuyện với Flora trong tình huống này được.
Ahhh, đúng là một hướng đi ngu ngốc mà!
Nữ phản diện bám dính lấy nữ chính để bảo vệ cô khỏi bị bắt nạt, nhưng giờ điều đó khiến cho mạch truyện không thể phát triển được! Ekaterina đã quên mất điều đó!
Ekaterina cúi xuống tuyệt vọng. Việc khiến nữ chính phát triển điểm thiện cảm là rất quan trọng.
"Tôi đang đi tới căn phòng mà anh tôi đã mượn của học viện để làm việc. Tôi đang chuyển bữa trưa đến cho anh ấy... Điện hạ, để tôi giới thiệu với người."
Ekaterina lập tức nắm lấy tay Flora.
"Đây là tiểu thư nhà nam tước, Flora Czerny. Cậu ấy rất hiền lại còn giỏi nấu ăn nữa. Tôi đang lo lắng về bữa trưa cho anh trai mình, muốn làm một món vừa ấm vừa dễ ăn cho anh ấy. Lúc đó, tiểu thư Flora đã dạy tôi nấu ăn đấy."
Flora, người đang cố thu mình lại giữa sự tương tác của hai người, bỗng nhiên bị kéo vào, mắt cô bạn mở to đầy bất ngờ. Đôi mắt tím của cậu ấy mở to tròn. Thật là dễ thương quá đi.
Thế nào, hoàng tử! Cô gái này rất đáng yêu có đúng không!
Ekaterina không thể kìm chế nổi biểu cảm tự hào của mình.
Mikhail cười, một nụ cười hoàn hảo hiện lên trên mặt.
"Tiểu thư Czerny. Ta đã nghe nói về cô. Cô hẳn phải là một quý cô nổi bật."
Nghĩ lại thì, hoảng tử quả thật là một người tốt, lí do cậu ấy gọi các cô gái lại là để đuổi mấy tên con trai kì quặc khác đi. Cậu ấy là một hoàng tử chân thành với dòng máu hoàng tộc, nhưng lại có thể đạt được cái kết có hậu với nữ chính là một thường dân. Giờ đây Ekaterina đã được chuyển sinh vào thế giới này, cô hiểu được rằng điều đó tuyệt tới mức nào.
"Điện hạ, nếu người không phiền, sao người không ăn thử nhỉ?"
"Tất nhiên rồi."
"Tiểu thư Flora, hãy đưa một phần cho điện hạ đi. Dù sao thì, cậu cũng giỏi nấu ăn hơn tớ mà."
"Tiểu thư Yurinova cũng rất giỏi mà..." Flora nói, rồi cậu ấy ngập ngừng mở nắp giỏ lên rồi bày ra trước mặt Mikhail.
Hôm nay, họ đã nướng bánh mì. Sau khi nhồi nhiều loại nguyện liệu vào trong bột bánh mì, họ nướng lên. Nó có chất dẻo hơn là loại bánh mì mềm được bày ở quầy ăn.
Một mùi thơm tỏa ra từ trong chiếc giỏ, khiến Mikhail phải mỉm cười.
"Cảm ơn, ta sẽ ăn nó."
Cậu nói, rồi cậu lấy một phần ra rồi ăn.
"Ngon quá, bên trong còn có cả pho mai nữa. Cô làm giỏi thật đấy."
"Thật may khi nó hợp khẩu vị của người." Flora cười. Mikhail trông có vẻ hơi sững sờ.
Tốt!
"Cái kia có vị khác không?"
"Eh?"
Ekaterina bất ngờ khi Mikhai hướng ánh nhìn về chiếc giỏ của cô. Cậu ấy cũng chuẩn bị ăn trưa rồi, đúng chứ... nhưng vì là nam sinh trung học đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều như vậy cũng là chuyện bình thường.
Ekaterina còn nhớ rằng bạn cùng lớp cao trung của cô từng vào một nhà hàng okonomiyaki sau giờ học và gọi thêm suất khi họ đã ăn tối ở nhà rồi.
Nhắc mới nhớ, hoàng tử, cũng giống Alexei, đều được huấn luyện cưỡi ngựa và kiếm thuật đến trình độ có thể tham gia chiến trường. Vậy thì hiển nhiên là cậu ấy sẽ đói bụng rồi.
"Đây là bánh nướng ngọt với mứt quả mọng."
"Ta muốn ăn thử nó." Mikhail nói với một nụ cười ngọt ngào. Cậu ấy có thể quyến rũ những cô gái cùng tuổi với bộ mặt đó, nhưng Ekaterina thì lại chỉ xem cậu như một con cún con mà thôi. À thì, đúng hơn là một con cún con quyến rũ.
"Của người đây."
"Cảm ơn."
Khi Ekaterina vửa mở nắp giỏ, cậu lập tức lấy một phần rồi ăn. Trông cậu rất vui sướng. Cậu ấy hảo ngọt sao?
"Cái này cũng ngon nữa. Ta thích nó."
"Tôi rất vui khi nghe được như vậy."
Cậu ấy vui chỉ sau khi được ăn đồ ngọt sao.
Ekaterina cười, cảm giác như một người chị đang ngắm nhìn đứa em.
"Quay lại, ta rất xin lôi vì đã chặn đường cô."
"Không cần bận tâm điều đó, thưa điện hạ. Vậy chúng tôi đi đây."
Sau khi Ekaterina và Flora cũng cúi đầu, cô rời đi.
Mình đã vượt qua được sự kiện!... Đúng chứ?