"Cái này, tôi cũng không phải rất rõ ràng." Tin tức của Vu Thuyết tự nhiên không có linh thông như Địch lão gia tử, "Bất quá Tần gia chi thứ Tần Thế Hiên xác thật đã ở thành phố Hằng Viễn một thời gian."
Mục đích Tần Thế Hiên tới thành phố Hằng Viễn, bọn họ cũng không thể suy đoán được.
Chuyện của Tần gia ở kinh thành, không phải gia đình bình dân như bọn họ ở thành phố Hằng Viễn có thể hỏi đến.
"Ai, người khác tốt xấu có thể có con trai tư sinh, nếu hai đứa trong nhà ta cũng có thể có con trai tư sinh thì tốt quá rồi." Địch lão gia tử nằm mơ đều muốn trong nhà có thêm cái đinh.
Địch lão gia tử tâm tư là không thể thoát khỏi chuyện con cháu.
Nói tới nói lui, quay qua quay lại lại nói tới chuyện sinh con cháu.
Chấp niệm này đã quá sâu.
Sau khi cuộc thi đấu của trò chơi "Trùng tộc xâm lấn" chính thức bắt đầu, nhóm bạn cùng phòng ký túc xá của Tần Xuyên cũng lôi kéo Tần Xuyên cùng nhau báo danh.
"Tần Xuyên, chúng ta ngày thường làm việc đã đủ vất vả, chơi cái trò chơi nhẹ nhàng này đi!"
Tần Xuyên đáp ứng rồi, anh cũng xác thật thật lâu không có thoải mái mà chơi trò chơi.
Trước đây chơi trò chơi là vì có thể càng hiểu biết về vòng văn hóa.
Bởi vì lúc ấy anh thật sự không có tâm tư chơi, mẹ thì bị bệnh, lại áp lực kinh tế, đều làm anh cần thiết đem càng nhiều tinh lực đặt ở việc xử lý công việc.
Hiện tại công ty phát triển ổn định, bệnh tình của mẹ anh cũng ổn định hơn.
Nhớ tới chuyện của mẹ mình, Tần Xuyên liền không thể tránh khỏi mà nhớ tới Giản Nhất Lăng.
Những chuyện gần đây mà Tần Xuyên gặp, mỗi một việc anh đều nghĩ tới trên người Giản Nhất Lăng.
Anh thừa nhận chính mình ngay từ đầu đối với Giản Nhất Lăng xác thật có hiểu lầm, anh cho rằng cô nhát gan, cho rằng cô là một học sinh bình thường có thành tích không tốt, một đại tiểu thư được người trong nhà nuông chiều mà lớn lên.
Nhưng hiện tại, Giản Nhất Lăng ở trong cảm nhận của anh, hình tượng đã hoàn toàn thay đổi.
Thậm chí khi suy nghĩ đến Giản Nhất Lăng, khóe miệng Tần Xuyên sẽ không khống chế được mà cong lên.
Bạn cùng phòng của Tần Xuyên kiêm luôn bạn gây dựng sự nghiệp Bạch Lại Khiên phát hiện Tần Xuyên khác thường.
"Tần Xuyên, cậu làm sao vậy? Nghĩ về mùa xuân sao? Như thế nào cười đến vẻ mặt.. hắc hắc hắc.."
"Đừng đoán mò, không thể nào." Tần Xuyên quyết đoán mà phủ định suy đoán của Bạch Lại Khiên.
"Vậy cậu là vì cái gì mà cười đến vui vẻ như vậy?"
"Bệnh của mẹ tôi tiến triển thật sự thuận lợi."
Tần Xuyên vì tâm tình chính mình không tồi tìm lấy một cái cớ thập phần hợp lý.
Nhưng mà vừa quay đầu, anh lại nhắn cho Giản Nhất Lăng một cái tin nhắn.
[Thân thể của mẹ tôi gần đây khá hơn rất nhiều, cảm ơn nỗ lực của cô cùng Trình tiến sĩ.]
Lúc Tần Xuyên dạy bổ túc cho Giản Nhất Lăng đã thêm Giản Nhất Lăng làm bạn tốt.
Nhưng bọn họ trước kia cơ bản không có phát tin nhắn qua.
Nhưng hiện tại bởi vì bệnh tình của mẹ anh, thông tin qua lại giữa bọn họ ngược lại nhiều hơn.
Đương nhiên trên cơ bản khi Tần Xuyên nhắn tin cho Giản Nhất Lăng, Giản Nhất Lăng đều trả lời một hoặc hai chữ, thời điểm nhiều nhất là ba chữ, đó là một câu [Tôi đã biết] .
Lần này quả nhiên cũng không có ngoại lệ, Tần Xuyên nhận được phản hồi của Giản Nhất Lăng: [Không khách khí.]
Tần Xuyên nhìn tin nhắn trả lời không khỏi liền xuất hiện trong đầu khuôn mặt nhỏ nghiêm túc kia, hình ảnh nghiêm trang mà nhắn trả lời ba chữ này, lại không thể không cười.
Lúc này bên ngoài ký túc xá của Tần Xuyên xuất hiện một nhóm nam nhân mặc âu phục đen.
Khi bọn họ nhìn thấy Tần Xuyên, thái độ cung kính.
Tần Xuyên rất kinh ngạc lại nghi hoặc.
"Tần thiếu gia, có một số việc chúng tôi muốn cùng anh và mẹ của anh xác nhận một chút, mời Tần thiếu gia theo chúng ta đi một chuyến."