Đột nhiên Địch lão gia tử ý muốn nói chuyện đều không có.
Quay đầu thở phì phì chất vấn Vu Hi, "Ngươi làm cái gì vậy?"
Vu Hi cúi đầu, không dám thở mạnh.
Vu Hi trong lòng cũng ủy khuất a, đây là Thịnh gia không chịu phối hợp, anh cũng chỉ có khả năng làm loại chuyện một chút cho có lệ để hoàn thành nhiệm vụ của Địch gia gia.
Lúc đó trừ bỏ Lăng thần, Thịnh gia liền không cùng nữ nhân khác quá thân cận.
Thịnh gia nếu là trái ôm phải ấp một chút, anh đâu đến nỗi chỉ có thể chụp được một tấm hình của cậu ấy cùng Lăng thần đâu?
"Được rồi được rồi." Địch lão gia tử cũng thấy việc này không có biện pháp, chủ yếu vấn đề cũng không phải ở chỗ Vu Hi, mà là ở chỗ tôn tử duy nhất của ông.
Còn nghĩ rằng tôn tử của mình cuối cùng cũng thông suốt.
Không nghĩ tới giỏ tre múc nước công dã tràng, làm ông cao hứng có vài ngày.
Sau đó Địch lão gia tử đối với Giản Nhất Lăng nói, "Tiểu nha đầu không có việc gì, ngươi đi về trước đi."
Giản Nhất Lăng cũng không truy vấn là chuyện gì đã xảy ra, Địch lão gia tử để cô đi cô liền đi.
Giản Nhất Lăng vừa đi, Địch lão gia tử lại chỉ vào mũi Địch Quân Thịnh lải nhải một trận, "Con cái đồ tiểu tử thúi này, như thế nào không thể mở lòng một chút chứ! Ta đã nói với con rồi, yêu đương nhân lúc còn sớm, kết hôn nhân lúc còn sớm!"
Địch Quân Thịnh như có thói quen, nghe Địch lão gia tử nhắc mãi, cơn buồn ngủ liền vây quanh.
Địch lão gia tử nhìn Địch Quân Thịnh như vậy, tâm tình không khỏi trầm xuống.
Tạm thời từ bỏ lải nhải, kêu Vu Thuyết cùng ông tới phòng bên cạnh.
Vu Thuyết đi theo phía sau Địch lão gia tử, cung cung kính kính.
"Ngồi đi." Địch lão gia tử để Vu Thuyết ngồi, Vu Thuyết mới dám ngồi xuống.
Mặc dù đã ngồi vào vị trí, Vu Thuyết như cũ không dám có một chút ít thả lỏng.
"A Thịnh mấy ngày nay phiền toái ngươi." Địch lão gia tử hướng tới Vu Thuyết biểu đạt lòng biết ơn.
"Lão gia tử ngài khách khí, không phiền toái."
"Đừng nói không phiền toái, ta so với ngươi hiểu biết hắn hơn." Địch lão gia tử một tiếng thở dài, "Ngươi có phải hay không cảm thấy ta thúc giục hắn kết hôn như vậy, chỉ là vì cho Địch gia chúng ta lưu lại con cháu? Sợ hắn đi rồi, Địch gia liền chặt đứt hương khói."
Vu Thuyết không dám tiếp lời, ngồi nghiêm chỉnh mà nghe Địch lão gia tử nói chuyện.
Địch lão gia tử tiếp tục nói, "Ta thật muốn chỉ là vì Địch gia có hậu nhân, so với hắn, ta buộc nhị thúc hắn càng có ích hơn. Ta muốn hắn có vợ, là lão nhân ta càng muốn hắn đối với thế giới này có điểm lưu luyến."
Nếu có vợ có con, có lẽ liền sẽ quý trọng sinh mệnh chính mình.
Địch lão gia tử đời này muốn gió được gió muốn mưa được mưa, oai phong một cõi, trong mắt người bên ngoài, không có gì là ông làm không được.
Nhưng ai biết được ông cái lão già này trong lòng thật khổ.
Trong nhà không còn dư lại mấy người, con trai cả và con dâu cả sớm đã một bước đi rồi.
Tôn tử duy nhất, đối với thế giới này không có gì lưu luyến, không đem sinh mạng của mình xem trọng.
Đối mặt với lời thổ lộ tiếng lòng của Địch lão gia tử, Vu Thuyết không dám lên tiếng.
Chuyện của Địch gia ông là người ngoài cũng không biết khuyên bảo như thế nào.
Địch lão gia tử tiếp tục cảm khái, "Ta nghĩ hắn sớm một chút tìm cái người tri tâm, nghĩ hắn nếu có người muốn thương muốn yêu muốn che chở, liền sẽ không còn giày xéo tính mạng chính mình như vậy nữa."
"Lão gia tử ngài đừng buồn, Địch thiếu gia còn nhỏ, có rất nhiều cơ hội."
"Ta sợ ta đợi không được đến lúc ấy, đi trước khi hắn tìm được người!"
Địch lão gia tử tâm nhãn đều bất lực.
Cảm khái xong chuyện của tôn tử của mình xong, Địch lão gia tử hỏi Vu Thuyết một sự kiện cùng Địch gia bọn họ không có quan hệ gì, nhưng ở kinh thành lại là chuyện được mọi người bàn tán một thời gian.
"Đúng rồi chuyện Tần gia phái người tới thành phố Hằng Viễn tìm đứa trẻ tư sinh ngươi biết không?"