Hồ Kiều Kiều sợ vô cùng, sợ hãi, tủi nhục và tuyệt vọng, hàng loạt cảm xúc đang dìm chết và nuốt chửng cô.
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột xuất hiện, "Một đám chó chết đang làm gì đây? Lão nương đập đầu chó của ngươi!"
Đó là giọng của một nữ nhân, thanh âm khí khách, hồn hậu hữu lực.
Những người đàn ông cố gắng bắt nạt cô đã đình chỉ hành động.
Sau đó là tiếng đánh nhau.
Sau đó Hồ Kiều Kiều nghe thấy tiếng la hét của những người đàn ông và tiếng đồ vật đập mạnh vào tường.
Những người đàn ông rên rỉ trong đau đớn, hết người này đến người khác.
Cuối cùng người đàn ông đang nắm tay Hồ Kiều Kiều cũng bị kéo đi.
Hồ Kiều Kiều nhanh chóng cởi bỏ chiếc túi đeo trên đầu, đồng thời cô ngã xuống đất vì suy sụp và sợ hãi.
Hồ Kiều Kiều nhìn trước mắt, phát hiện chung quanh có vài tên côn đồ, tay chân bị trói, trên mặt đất đau đớn rên rỉ.
"Cô bé không sao chứ?"
Sau khi Hồ Kiều Kiều tháo mũ đội đầu xuống, La Tú Ân phát hiện ra cô bé bị bắt nạt này cô đã gặp, cô bé là bạn học của Giản Nhất Lăng.
La Tú Ân cởi áo khoác gió, quấn quanh người Hồ Kiều Kiều, quấn lấy thân thể đang run rẩy của cô.
Hồ Kiều Kiều ngây người nhìn La Tú Ân, đột nhiên bật khóc.
Nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của cô gái nhỏ, La Tú Ân lại trở nên tức giận, quay đầu bước về phía ba tên lưu manh chết tiệt.
Cô ấy từng cái từng cái dậm mạnh vào ba người họ, "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tha mạng, xin tha mạng.."
"Tỷ tỷ, chúng em không nghĩ tới sẽ làm gì cô ấy, chúng em chỉ muốn làm cô ấy sợ, thật sự là.."
"Đúng vậy, tỷ tỷ, chúng em biết sai rồi. Chúng em chỉ muốn dạy dỗ cô ấy một chút. Chúng em cũng sẽ dừng lại nếu chị không đến!"
Những kẻ bắt nạt nằm trên mặt đất cầu xin lòng thương xót và giải thích rằng chúng chỉ muốn dọa Hồ Kiều Kiều hôm nay.
Bọn họ chỉ là những tên côn đồ bình thường, hù dọa người ta cũng không sao, thật sự sao dám làm ra chuyện gì khác.
Họ nghĩ rằng đó là một nhiệm vụ tương đối đơn giản.
Hù dọa một cô bé có lá gan nhỏ này sợ hãi.
Sau khi cô gái nhỏ bị họ làm cho sợ hãi, cô ấy sẽ rời xa người tên Giản Nhất Lăng.
"Tha mạng cho mẹ mày! Đồ chó! Khi bắt nạt người ta sao không thủ hạ lưu tình, lúc bị người ta bắt nạt mới xin tha, ta phi! Mặt X có được không? Lão nương sẽ cho cơm tất niên các người đã ăn năm trước cũng phải phun ra!"
La Tú Ân nhổ nước bọt vào ba người họ, sau đó dùng chân khác giẫm lên bộ phận mỏng manh của người đàn ông.
Trên cơ sở không gây chết người, cô dùng lực không nhỏ.
Đảm bảo rằng nỗi đau sẽ đi sâu vào xương tủy và vĩnh viễn không bao giờ quên được.
La Tú Ân cũng không bên nặng bên nhẹ, cả ba người cùng bị giẫm lên.
Nhất thời ba người đều vì đau đớn mà khóc trên mặt đất, hút khí lạnh, thậm chí không thể kêu lên.
La Tú Ân cảm thấy như vậy là chưa đủ, nhưng lại nghe thấy tiếng thổn thức của Hồ Kiều Kiều, cô quay lại để xoa dịu cảm xúc của cô ấy.
La Tú Ân không phải rất giỏi trong việc an ủi mọi người, vì vậy cô chỉ có thể cố gắng hết sức, "Em gái nhỏ, đừng sợ, có chị ở đây, bọn họ không thể bắt nạt em được! Chị nhớ em, em là bạn học của Nhất Lăng muội tử, em có nhớ chị không?"
Hồ Kiều Kiều nức nở gật đầu.
Cô vẫn nhớ La Tú Ân.
La Tú Ân an ủi Hồ Kiều Kiều và nói. "Chuyện của ngày hôm nay, nếu chị đã gặp, thì chị sẽ lo liệu. Em không cần sợ bọn họ. Đảm khốn nạn này, chị sẽ khiến sự hối hận của chúng còn dài hơn cả móng heo!"