Trình Dịch đã giúp Giản Nhất Lăng trả lời câu hỏi này, "Giản Duẫn Náo tiên sinh không cần khách khí. Tiến sĩ FS chữa bệnh có tính phí. Giá cả công khai. Không lừa dối. Nếu Giản Duẫn Náo tiên sinh muốn cảm ơn, anh có thể cân nhắc trả thêm tiền khi thanh toán viện phí."
Nói cám ơn thì có là gì, tốt hơn là cấp cho Nhất Lăng muội tử nhiều tiền hơn một chút.
Nói chung, cảm ơn nói nhiều câu hay ít câu đều không mất tiền.
"Ân, điều này là tự nhiên." Giản Duẫn Náo rất vui vẻ đồng ý.
Giản Duẫn Náo đã thảo luận vấn đề này với cha và anh trai.
Nếu ca mổ thực sự thành công, họ phải gửi lời cảm ơn sâu sắc đến bác sĩ điều trị, tiến sĩ FS.
Trình Dịch nói thêm, "Ngoài ra, Giản Duẫn Náo tiên sinh sau khi bàn tay được tốt hơn, mong rằng khi trở về anh có thể nhìn người khác và mọi việc xung quanh một cách bình tĩnh, tâm bình khí hòa. Nhớ đừng ôm mối hận, dù có gặp chuyện không hay cũng đừng bỏ cuộc. Đừng từ bỏ hy vọng trong cuộc sống, đừng quên bên cạnh luôn có những người luôn quan tâm đến anh."
"Tôi nhớ." Giản Duẫn Náo cũng đồng ý.
Cậu bây giờ đã có hy vọng, nên sẽ không còn ương ngạnh và đầy hận thù như trước nữa.
Một lúc lâu sau, việc kiểm tra kết thúc và Giản Nhất Lăng rời khỏi phòng.
Sau khi Giản Duẫn Náo được kiểm tra một hồi lâu, có người đến tháo bịt mắt và đưa cậu về phòng.
Sau khi Giản Nhất Lăng xác nhận tình trạng của đôi tay Giản Duẫn Náo, cô đi đến phòng bệnh của mẹ Tần Xuyên ở phía bên kia.
Sau đó Giản Nhất Lăng ở trong phòng thí nghiệm cả buổi chiều.
Ngoài việc cùng Trình Dịch theo dõi tình trạng của mẹ Tần Xuyên, Giản Nhất Lăng cũng đã điều chế ra loại kem chống sẹo đã được kiểm chứng bằng nhiều lần thí nghiệm.
Bây giờ cô ấy cần phải tiến hành các thử nghiệm lâm sàng đối với công thức thuốc mỡ này, thu thập dữ liệu lâm sàng để có thể được phê duyệt và nộp đơn xin cấp bằng sáng chế sau này.
Hôm nay thứ bảy, Hồ Kiều Kiều phải học bù, địa điểm học bù là ở cạnh nhà cô, cách đó mười phút đi bộ.
Hồ Kiều Kiều tan lớp thì trời đã tối.
Khi rời trường luyện thi, thời điểm rẽ vào con hẻm, một chiếc túi từ trên trời rơi xuống và đội lên đầu Hồ Kiều Kiều.
"..."
Sự việc đột ngột khiến Hồ Kiều Kiều hét lên.
Trước mắt cô tối đen như mực, cô không thể nhìn thấy gì.
Rồi có một lực kéo cô vào sâu hơn trong hẻm.
Hồ Kiều Kiều cảm thấy rằng có rất nhiều người xung quanh cô, và có người đang kéo cô, hành động thô bạo.
Sự đụng chạm xa lạ, làm cô sợ hãi sâu đến tận cốt tủy.
"Cứu! Cứu!" Hồ Kiều Kiều run rẩy và kinh hãi.
Hồ Kiều Kiều hét lên theo bản năng, vùng vẫy tuyệt vọng, cố gắng thoát khỏi những người này.
Nhưng sức lực của cô không có gì đáng nói so với những người xung quanh.
Hồ Kiều Kiều không nhìn thấy gì, có thể cảm thấy ai đó đang chạm vào cánh tay cô và kéo cô.
"A! A! Buông ra! A.." Hồ Kiều Kiều sợ hãi kêu lên, cả người run rẩy.
Cô đã sử dụng tất cả sức lực trong cuộc đời mình.
Nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi những người xung quanh.
Những người bên cạnh chạm vào tay cô, cánh tay và thậm chí cả cổ cô.
Hồ Kiều Kiều bị sợ hãi nuốt chửng, cô hét lên như điên, tiếng hét khiến giọng nói của cô trở nên khàn đặc.
Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy hoảng sợ và tuyệt vọng kinh khủng như vậy.
Trong khi bị kéo, cô nghe thấy giọng nói của một người đàn ông kinh tởm.
"Đừng giãy giụa, chỉ trách cô đã kết bạn với một người như Giản Nhất Lăng? Xứng đáng."
Giọng điệu giễu cợt dường như chế nhạo sự lựa chọn sai lầm của Hồ Kiều Kiều.
Hồ Kiều Kiều không từ bỏ đấu tranh, nhưng sức lực của cô quá nhỏ.